Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế - Quyển 6 - Chương 70-2: Siêu sao trở về (15)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3


Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế


Quyển 6 - Chương 70-2: Siêu sao trở về (15)


Editor: Hua Shenyu

Beta: Cà ri

Trang Chính Thanh ngây người, bên môi hiện lên ý cười vui sướng, từ trên mặt đất đứng dậy, vứt con dao nhỏ cầm trong tay, mở cửa ra, dịu dàng cất giọng: “Chị.”

“Người đại diện của cậu đã gọi điện cho tôi, làm tôi sợ hết hồn.” A Yên liếc mắt nhìn con dao gọt hoa quả trên đất, từ trên xuống dưới quan sát hắn một lát, thở nhẹ: “Cắt chỗ nào rồi?”

Trang Chính Thanh im lặng buông tay.

A Yên kéo tay hắn lại, nhìn vết thương vẫn còn chưa khép miệng kia, bỗng nhiên cúi đầu, hút máu.

Bảy tê dại, hai phần ngứa ngáy, một phần đau nhói. Giống như cảm nhận trong nội tâm của Trang Chính Thanh.

A Yên buông tay hắn ra, ánh mắt đặt lên trên mặt tái nhợt của hắn: “Trạng thái tinh thần cậu như vậy, tôi thật sự lo lắng, sợ cậu nghĩ chuyện xấu, chịu không nổi đến lần thứ ba.”

Giọng điệu của Trang Chính Thanh hời hợt: “Tôi sẽ không đâu.”

A Yên lại nói: “Tôi sẽ không khuyên người ta, nhưng trên thế giới này có nhiều *cá và bàn chân gấu không thể có được cả hai thứ ( đây là thành ngữ: cá phải xuống nước bắt, còn muốn thấy chân gấu phải lên núi hai thứ này không thể làm cùng lúc được.), tôi không hiểu cậu có cái gì dùng dằng — không từ bỏ được cậu bây giờ sở hữu tất cả, vậy thì cứ ngoan ngoãn làm thủy tinh nam của cậu, muốn tự do, vậy thì từ bỏ nhân khí của cậu đi, chuyện này chẳng lẽ không phải rất đơn giản sao?”

Trang Chính Thanh thấp giọng nói: “….là chị nói đơn giản.”

A Yên bình tĩnh nói tiếp: “Không, tôi sống đơn giản lắm. Tôi yêu khuôn mặt mình, tôi muốn nổi tiếng, tôi muốn nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, tôi muốn rất nhiều người khen tôi, tôi cũng muốn ngủ với cậu. Mục tiêu của tôi rõ ràng, vì vậy tôi không bao giờ nghi ngờ, mà cậu… Cậu nghĩ rõ ràng cậu muốn cái gì rồi chưa?”

Trang Chính Thanh nhìn chăm chú vào vết thương rỉ máu trong lòng bàn tay, chậm rãi nắm chặt tay.

A Yên quay đi, nói: “Tôi đi trước, còn có chút chuyện.”

Trang Chính Thanh ôm cô từ phía sau: “… Đi đâu?”

A Yên trả lời: “Mời cha nuôi cậu ăn cơm.”

Thân thể Trang Chính Thanh rõ ràng cứng ngắc, siết chặt hai tay, rầu tĩ nói: “Không cho chị đi.”

A Yên nói: “Buổi tối hôm đó tôi ở lại phòng của anh ta một tiếng, thật ra không có làm cái gì, cũng chỉ làm cho cậu xem, tự cậu cũng rõ, vì vậy cậu đánh anh ta làm cái gì?”

Trang Chính Thanh nhắm mắt, dán mặt vào cô, giọng nói uất ức cất lên: “Chị mặc đồ cho hắn.”

A Yên nhìn hắn, nhíu mày.

Trang Chính Thanh nói: “Chị mặc đồ cho hắn, mấy người không có *hỏa hoa ( một tựa đề tiểu thuyết của nhật, muốn biết tìm google), tôi lại không thể một ngày hai mươi bốn tiếng nhìn chằm chằm chị, tôi làm sao biết chị rốt cục có cùng hắn làm qua chuyện gì hay không?” Hắn cắn răng, tức giận nói: “Dù sao cũng không được, tôi không để — tôi không muốn chị làm chị dâu nhỏ của tôi, tôi cũng không cần mẹ nuôi. Trình Dĩ Hàn nếu hắn dám như vậy, đợi tôi đối phó xong Tống Tân Vũ, tiếp theo sẽ đến lượt hắn….”

A Yên đưa tay lên, ngón tay chọt chọt vào ngực hắn: “Bụng dạ thật nhỏ nhen.”

“Đúng đó nhỏ nhen.” Trang Chính Thanh thoải mái nhận, than nhẹ một tiếng, giọng điệu dịu xuống: “Chị, tôi thật sự thích chị…” Hắn nắm chặt tay cô gái đang đặt lên ngực mình, nhẹ nhàng nói: “Bụng dạ nhỏ nhen như vậy, từ trên sân khấu ngày đó, giả vờ cũng chỉ vì chị. Chị đối với tôi càng tệ, tôi ngược lại càng muốn chị…” Hắn cười khổ sở, dịu dàng nói: “Thì ra, con người thật sự rẻ mạt.”

A Yên quay người, hai tay ôm cổ hắn, bên môi mang theo ý cười, rồi dỗ dành hắn: “Cậu ngủ với tôi một đêm, đừng nói mời anh ta ăn cơm, từ đây về sau, ngoại trừ quay phim với tập thoại, tôi xem anh ta là không khí là được.”

Nhưng Trang Chính Thanh xoắn xít cả ngày, vẫn là nói: “Không muốn.”

A Yên hừ một tiếng, đẩy hắn ra: “Vậy thì thôi.”

*

“Tôi tùy tiện nói, không ngờ được…. Lâm tiểu thư thật sự sẽ đồng ý.”

Trong phòng riêng của nhà hàng ánh đèn hơi tối, A Yên nhìn người đàn ông ngồi đối diện bàn ăn, buông cái ly trong tay xuống: “Thầy Trình, tôi đây là người biết nói lí lẽ, anh nói đúng, đạo cụ nên có nhân quyền, lần này anh coi như là tai bay vạ gió, tôi nên mời anh bữa này để đền tội.”

Trình Dĩ Hàn lắc lắc rượu ở trong ly, bỗng nhiên nở nụ cười: “Cô xem chúng ta… Bây giờ còn là Lâm tiểu thư, thầy Trình, với quan hệ của chúng ta, dường như quá xa lạ.”

Ánh sáng trên đỉnh đầu màu cam ấm áp.

Dưới ánh đèn, ngũ quan của hắn càng tinh tế hơn bình thường, chỉ có đôi mắt đó, vẫn có mấy phần sâu lắng.

A Yên cầm dao nĩa lên, không có lập tức động tay cắt bít tết: “Với tôi mà nói, phần lớn đàn ông chỉ là một danh hiệu, tôi sẽ không phí sức nhớ tên —- dù sao ngày nào đó cũng sẽ quên đi.” A Yên ngước mắt, nhìn hắn: “Thầy Trình nếu như thích, có thể gọi tôi là Lâm Yên, A Yên, tùy ý anh, suy cho cùng…. Mức độ chúng ta thân mật toàn thân từ trên xuống dưới với nhau đều biết.”

Trình Dĩ Hàn cười khẽ một tiếng.

Mập mờ của người trưởng thành, luôn rất bình tĩnh.

Im lặng một lát, hắn nói: “Tôi nói chuyện qua với ba mẹ tiểu Thanh rồi, đợi lần này quay phim xong, sẽ cho hắn nghĩ ngơi một thời gian, áp lực của hắn quá lớn, rất dễ bị chứng vượt tầm kiểm soát gián đoạn.”

A Yên không phản đối: “Hắn bị kích thích mới như vậy.”

Trình Dĩ Hàn nhíu mi: “Ngày đó, tôi không nhớ được có nói chuyện qua với nó, chứ đừng nói là kích thích nó.”

A Yên bật cười: “Cậu ấy nhìn thấy tôi giúp anh cài cúc áo, cảm thấy giữa chúng ta không có hỏa hoa, khẳng định là ở sau lưng cậu ta đã làm tới cùng rồi.”

Trình Dĩ Hàn nhịn không được cười lên: “Nó thật sự tin cái này?”

A Yên nói: “Cái này cũng không hẳn là đoán mò, chỉ đáng tiếc ánh mắt của Trang Chính Thanh không tốt.” Khủy tay đặt ở trên bàn, hai tay tạo thành hình chữ thập, để ở bên miệng, ý cười nơi đáy mắt trôi nổi mờ nhạt: “Сó hỏa hoa hay không, có đủ kịch liệt hay không, hắn không có quyền lên tiếng, làm người trong cuộc mới biết.”

Trình Dĩ Hàn ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Không khí lúc này ngưng trệ, ánh đèn mang theo nhiệt độ.

A Yên lại cười một lúc: “Thầy Trình, tôi đã không cần đạo cụ nữa rồi, cám ơn sự hợp tác của anh mấy ngày qua, không quan tâm anh có cam lòng đồng ý hay không, anh đều làm cho hết cho tác dụng rồi.”

Trình Dĩ Hàn nhấp một hớp rượu, có hơi hững hờ: “Mục đích cuối cùng của cô, là muốn kéo theo Trang Chính Thanh, mượn cậu ta trở mình nổi tiếng lần hai? Cô không cảm thấy…” Hắn dừng một chút, cân nhắc đắn đo sử dụng từ ngữ: “… Mạo hiểm quá lớn? Có thể, cô có sự lựa chọn còn tốt hơn.”

Hắn nhìn cô gái ở phía đối diện, ý tứ đã rất rõ ràng.

A Yên một tay chống đầu, tóc dài rũ xuống, che một bên mặt, ánh đèn mờ nhạt hơi nóng rọi xuống, coi thật là phong tình vạn chủng, con ngươi đen lấp lánh chuyển động, như khói như sương, có tình mà tựa như vô tình: “Thầy Trình, rồi sẽ có một ngày anh sẽ hiểu…. Dã tâm của tôi, lớn hơn Trang Chính Thanh rất nhiều.”

《 Thiền 》 đoàn phim đã quay xong rồi.

Sau đó, A Yên nhận làm đại diện phát ngôn của một hãng mỹ phẩm, quay video quảng cáo, cũng ở trên Weibo tuyên truyền, tin đó đăng trên weibo chưa đến nửa tiếng, lúc này *lưu lượng tiểu sinh ( người nổi tiếng đi theo hướng idol) nổi tiếng Trang Chính Thanh phá lệ đã chia sẽ tin tức này, thêm một cái biểu cảm hình trái tim màu đỏ.

Tối hôm đó lên top tìm kiếm, dẫn đến bình luận quy mô nhỏ.

Nhưng vì A Yên đã sớm bác bỏ tin đồn, thêm vào đó sau khi Trang Chính Thanh chia sẻ, bên này A Yên cũng không có tương tác, độ hot rất nhanh giảm đi, fan của Trang Chính Thanh cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cho là hợp tác bình thường thôi.

Ngày đó khi đoàn phim đã quay xong, A Yên đi cám ơn Lưu Đạo và nhân viên công tác, sau đó là người đầu tiên chạy lấy người.

Trang Chính Thanh muốn cùng cô nói chuyện nhiều hơn mấy câu, thấy cô đi thật sự rất tự nhiên, cảm thấy hơi không vui, tức giận chồng chất không có chỗ trút, hắn nhìn chằm chằm Trình Dĩ Hàn còn chưa đi.

“Chú Trình.”

Trình Dĩ Hàn đã sắp xếp xong hành lí, đang kiểm tra có quên cái gì không, nhìn thấy Trang Chính Thanh từ bên ngoài đi vào, cũng không có ngạc nhiên tại sao: “Tiểu Thanh, cậu lên máy bay khi nào?”

Giọng điệu bình tĩnh mà nhẹ nhàng, không vui lúc trước dường như chỉ là giấc mơ, tỉnh giấc rồi thì sau cơn mưa trời lại sáng.

Trang Chính Thanh nói: “Buổi sáng.” hắn nhìn thẻ phòng đang được đặt trên bàn, đáy mắt nổi lên ý cười, từ từ nói: “Vốn là chú ở phòng đối diện với tôi, đây là phòng của Lâm Yên.”

Trình Dĩ Hàn bật cười: “Vậy sao.”

Trang Chính Thanh nói: “Cô ấy chủ động yêu cầu đổi.”

Trình Dĩ Hàn vẫn như cũ không hề bị lay động: “Ra là vậy.”

Trang Chính Thanh giấu đi ý cười, lạnh lùng nhìn hắn: “Chú biết ý của tôi, chú không cần già mà không có tự trọng.”

Trình Dĩ Hàn ngây người, cuối cùng nhìn thẳng hắn: “Lâm Yên là vợ chưa cưới trước đây của anh Kiều của cậu, lúc trước cậu gọi một tiếng chị dâu.”

Trang Chính Thanh cười lạnh lùng nói: “Sau này gọi là bạn gái, rồi qua mấy năm nữa, chờ tôi —- sẽ có một ngày nào đó, sẽ gọi là bà xã.”

Trình Dĩ Hàn lại cười lên: “Tôi rất mong chờ.”

Trang Chính Thanh lạnh lùng hứ một cái, rồi bỏ đi.

*

A Yên ở nhà nghỉ ngơi rất lâu.

Chị Thanh vốn muốn cho cô nhận vai chính hai bộ phim truyền hình nhỏ, A Yên lại không chịu nhận, thà là ở trong nhà mỗi ngày, soi gương lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển.

Chị Thanh cũng rất bất đắc dĩ, nhưng cũng hết cách rồi, cũng không thể dùng vòng cổ xích cô, ép cô ra ngoài.

Đoạn thời gian này, liên hệ nhiều nhất của A Yên với thế giới bên ngoài, chính là cách một, hai ngày, đọc tin nhắn chưa đọc bị dồn ứ ở trên wechat, sau đó tìm tên của Trang Chính Thanh, dặn dò hắn một cậu “phải thật cẩn thận”, “đừng làm hành động nguy hiểm” các kiểu.

Gần một năm sau.

Thế giới giải trí quá nhiều náo nhiệt, mỗi tháng đều có tin hot, minh tinh lớn nhỏ đều liều mạng gây chú ý, khán giả và netizen là mau quên nhất.

Vì thế, ngay lúc tất cả mọi người dường như đã quên Lâm Yên đóng phim trở lại, thậm chí quên luôn Lâm Yên một người thời điểm này… 《 thiền 》 vẫn chưa chiếu ở trong nước, thì trước đã tháo xuống vòng nguyệt quế bộ phim có chất lượng cao nhất của liên hoan phim quốc tế ở Châu Âu, so với cái này còn náo động hơn, đó là sau đó Lâm Yên tiếp tục được giải người mới xuất sắc, lần đầu tiên trong đời dành được giải Ảnh Hậu danh dự, mà còn là ở đấu trường quốc tế.

Ban phê bình đưa ra lời xác nhận lớn nhất đối với kĩ thuật diễn của cô, có lẽ là câu nói này: “Lâm tiểu thư là diễn viên duy nhất tôi thấy qua có thể dùng cơ thể và ngôn ngữ hình thể để thể hiện kĩ thuật diễn, bắt đầu từ tình dục, tuyệt hơn cả tình dục, cám ơn cô đã mang lại màn biểu diễn hoàn hảo nhất.”

Tối hôm đoạt giải, Lưu Đạo cố ý đến chúc mừng cô.

A Yên hỏi: “Phim có thể chiếu ở trong nước không?”

Lưu Đạo nói: “Tất nhiên là có thể, lịch chiếu đã chuẩn bị rồi.”

A Yên lại hỏi: “Bản đã chỉnh sữa hay bản chưa chỉnh sửa?”

Lưu Đạo nói: “… Bản chỉnh sửa.”

A Yên thở dài: “Tôi quay lâu như vậy, là muốn cho mọi người coi, ban phê bình khen thưởng tuy là hay, nhưng bọn họ ít người, cũng chỉ nói vài lời, tôi lại không thể quay trở về hai năm xem. Lưu Đạo, ông đưa tôi bản uncut, đợi khi chiếu chính thức, tôi có thể giúp ông tiết kiệm một ít phí tuyên truyền.”

Lưu Đạo: “…”

Không quá mấy ngày, phú nhị đại Chu Tuấn Bác tiên sinh nhàn hạ ở trong nhà, nhận được mấy cái wechat mập mờ đến từ đối tượng Lâm Yên.

Đầu tiên là hai đoạn được cắt nối video biên tập, tuy rằng chỉ có mấy phút ngắn ngủi, nhưng đủ để cho bất kì một người đàn ông trưởng thành nào cũng máu huyết sôi trào.

Sau đó là một câu.

“Giúp chia sẻ, cám ơn.”

*

Tống Tân Vũ nằm trên giường, mắt nhìn về phía phòng tắm.

Kiều Thần vẫn còn đang tắm.

Cô cắn môi, trong lòng dằn co rất lâu, cuối cùng vẫn là cầm điện thoại lên, trong lòng mang theo cấm kị và áy náy, ấn mở avata của một người trong wechat.

“Ngủ rồi sao?”

“Ngủ ngon, chúc cậu mơ một giấc mơ đẹp.”

“Chúc cậu… Trong mơ có tôi.”

Tim Tống Tân Vũ đập loạn nhịp.

Cô biết không nên như vậy, cô nhớ rõ đời trước ăn bao nhiêu đau khổ rồi, nhưng…..nhưng mà vẫn ôm một chút chút hi vọng, lỡ như đời này hắn thay đổi rồi thì sao?

Người kia định sẵn vạn người chú ý, thiếu niên được định sẵn đứng dưới ánh sáng, là nỗi đau của cô không có cách nào nói ra được, nhưng là cô cả hai đời đều ở bên nhau, người duy nhất thật sự đã từng yêu.

Lựa chọn Kiều Thần, chỉ vì hắn yêu cô.

Mà người trong điện thoại này, thiếu niên này kiên trì suốt một năm ân cần hỏi han cô, là vết sẹo và nhu tình ở đáy lòng sâu xa nhất của cô.

Cả đời khó mà quên được.

Cô do dự không dứt, mãi đến khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng, cô mới hoàn hồn, mới phát hiện mình đã viết một hàng chữ, bấm gửi đi rồi.

“Cô cũng vậy, ngủ ngon.”

…chung quy vẫn thua với khát vọng của nội tâm.

Trang Chính Thanh mới là nơi mà trái tim cô muốn, vẫn luôn là như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN