Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế
Quyển 7 - Chương 77-1: Tiện thiếp vương phủ (3)
Editor: Slinh
Beta: Cà ri
Đồng quê thôn nhỏ.
A Nguyệt giặt xong y phục bên dòng suối thì trở về, ôm chậu gỗ, nhìn thấy căn nhà nhỏ dưới chân núi, bèn dừng chân, nhớ lại những điều mắt thấy tai nghe ở Vương phủ lúc trước, cảm giác giống như một giấc mơ vậy.
Đêm đó, nàng lén rời khỏi hậu viện, muốn đưa chút nước cho A Yên đang bị nhốt trong phòng chứa củi.
Từ khi nàng tiến vào Vương phủ tới nay, người đối xử với nàng tốt nhất là tỷ tỷ A Yên ôn nhu ít nói. Lần đầu thị tẩm, nàng bị Vương gia đối xử tàn bạo, thể xác và tinh thần bị thương, nằm trên giường sốt cao ba ngày không khỏi, là A Yên vất vả ngày đêm, không ăn không ngủ ở bên chăm sóc đến khi nàng khỏi bệnh mới thôi.
Dù tính mạng của các nàng đều rẻ mạt, nhưng tỷ muội tình thâm, nàng cũng muốn làm hết sức lực.
Nàng tránh thoát thị vệ, nhón chân lên, nằm nhoài trên cửa sổ quan sát xung quanh.
…Trong phòng chứa củi không có một bóng người.
Nàng vô cùng hoảng sợ, đang muốn gọi tên A Yên, bỗng nhiên từ phía sau duỗi ra một cánh tay, màu trắng xám nhưng mềm mại, mang theo hương thơm nhàn nhạt, lặng yên mà che miệng nàng.
Có người nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Ngươi đang nhìn gì?”
Nàng hoảng sợ quay đầu, chỉ thấy dưới ánh trăng, đôi mắt A Yên sâu thẳm như ngọc, im lặng chăm chú nhìn nàng, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Cổ tay A Yên buộc một sợi dây, hẳn là vải xé rách từ bố y rồi được xoắn lại vô cùng rắn chắc… một đầu khác của dây… buộc vào eo một người nam nhân.
Hai mắt A Nguyệt trợn trừng, hít vào một hơi.
Người đàn ông kia… không phải là tên hoà thượng Vương gia gọi người áp giải vào trên yến hội sao?
Trên người hắn không có y phục, lồng ngực tinh tráng chi chít vết roi cùng vết tích tra tấn, tăng y màu xám bị xé rách, làm thành sợi dây đang buộc hắn cùng A Yên.
Này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
A Yên nhìn thấy ánh mắt của nàng, không hề để ý, bình thản nói: “Hoà thượng không chịu phối hợp với ta, chỉ nói lời chọc tức ta, nên ta điểm á huyệt của hắn rồi. Còn ngươi —” Im lặng một chút rồi hỏi: “Ngươi biết giặt quần áo không?”
A Nguyệt mơ hồ gật đầu.
A Yên hỏi: “Ngươi biết nấu cơm sao?”
A Nguyệt lại gật đầu một cái.
A Yên cười cười: “Vậy thì tốt.”
Sau đó, A Yên nắm lấy hoà thượng kia, mang theo nàng, rời khỏi Vương phủ.
Rời đi là đi cửa chính, còn tiện tay lấy thêm một chiếc xe ngựa.
Những thị vệ kia, nhìn thấy bọn họ, thế nhưng nhìn như không thấy, một đám giống như mất hồn, tinh thần hoảng sợ, lảo đà lảo đảo.
… Thực sự rất tà môn.
Chuyện tà môn hơn còn ở phía sau.
Bọn họ đến nơi này, không có thôn dân, càng không có khách điếm. A Yên tìm thấy nhà gỗ bỏ hoang, đồ dùng đều cũ nát hết nên đưa cho hoà thượng một ít ngân lượng lấy từ Vương phủ, bắt hắn đánh xe ngựa làm cu li miễn phí, ra ngoài mua đồ, còn đưa cho hắn cả một danh sách.
Chờ hoà thượng kia đi rồi, A Nguyệt tiến lên, hỏi: “Ngươi không sợ hắn một đi không trở lại?”
A Yên đáp: “Con lừa trọc ngốc kia ngốc lắm, lúc nào cũng lý lẽ cứng ngắc, nếu như hắn đã đồng ý, nhất định sẽ trở về.”
A Nguyệt hiếu kỳ hỏi: “Ở trong Vương phủ, tại sao ngươi lại mang hắn đi? Còn có quần áo của hắn…” Nhớ tới dáng vẻ cởi trần của hoà thượng, nàng hơi đỏ mặt.
A Yên khẽ hừ một tiếng, đáy mắt hiện lên sự mất kiên nhẫn: “Ta nói với hắn, ta có thể cứu hắn, điều kiện tiên quyết là điều kiện tiên quyết là hắn phải đáp ứng ta ba điều kiện, hắn hỏi ta điều kiện gì, ta thẳng thắn nói ra, ai ngờ nghe xong hắn lại không chịu.”
A Nguyệt hỏi: “Ba điều kiện?”
A Yên giải thích: “Rất đơn giản, làm nhục nhau hai lần, sau đó vui vẻ giao hợp, nhanh thì một buổi tối là xong, chậm thì nhiều nhất cũng ba ngày — đều tại con lừa trọc kia đầu óc chậm chạp, sống chết không đồng ý, còn nói nếu bị ta làm nhục, thà ở lại địa lao kia chờ chết còn hơn.” Mày liễu dần nhíu lại, hiện ra vài phần ủ rũ: “Ngươi xem hắn có bị ngốc không? Trên yến hội coi như hắn gặp may, công chúa bị ta chọc tức đến ngất, hắn mới tránh được một kiếp, nhưng ai có thể đảm bảo, sau đó Vương gia lại đột nhiên nổi hứng, gọi đại nương quét dọn sân đến sỉ nhục hắn?”
A Nguyệt nghe xong mà sững sờ, ngơ ngác nhìn nàng.
A Yên thở dài, nhún vai: “Ta thấy nói chuyện với hắn quá phiền phức, nên điểm á huyệt của hắn, xé rách y phục rồi bắt hắn đi theo ta.”
A Nguyệt đã không thể phản ứng từ lâu.
Sau đó, hoà thượng kia trở về, trên người mặc một cái bao tải kỳ quái, che nửa người trên, nhìn cực kỳ buồn cười, hắn khuân đồ từ trong xe ngựa xuống, ngoại trừ đồ gia dụng cùng nhu phẩm cần thiết, còn có son bột nước A Yên muốn hắn mua, hắn mua chất lượng cũng không quá tốt, A Yên không thích, lại tự mình cưỡi ngựa ra ngoài.
A Nguyệt nhìn bóng lưng xinh đẹp đang xa dần, đột nhiên cảm thấy rất xa lạ.
Cái này… người này, thật sự là tỷ tỷ A Yên ôn nhu yếu đuối im lặng nhẫn nhịn trong Vương phủ sao?
Chậu gỗ trong tay hơi trùng xuống.
A Nguyệt hoàn hồn, tiếp tục đi về phía trước.
*
Căn nhà nhỏ chia làm một gian phòng chính, một gian nhà bên.
A Nguyệt ở tạm nhà bên, phòng chính tất nhiên dành cho hai người còn lại.
Lúc gần trưa, khí trời âm u, đột nhiên trời đổ mưa phùn, từng giọt mưa nhỏ tí tách tí tách dệt lại thành một tấm võng lớn, bao trùm trời đất.
Cảm giác oi bức lúc trước, cuối cùng đã vơi bớt.
A Yên ngồi trước gương trang điểm, từ trong gương quan sát nam nhân ngồi phía sau.
Bên trong góc trải một tấm chiếu đơn sơ, Lan Lăng Quân ngồi khoanh chân ở trên, người mặc một bộ áo tang xám trắng, tay cầm một chuỗi phật châu, nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm.
Chỉ cần liếc mắt nhìn khẩu hình của hắn, nàng liền biết, hắn đang đọc đoạn kinh văn nào.
Từ lúc sáng sớm đến bây giờ, hắn đọc kinh ròng rã một buổi sáng.
A Yên lắc đầu, hừ một tiếng, lại chú ý đến mình, tay chạm vào dung nhan trong gương, đôi mắt hiện lên sự dịu dàng, thì thầm với tấm gương: “Ngày hôm nay ngươi là đẹp nhất, ngày mai ngươi cũng đẹp nhất, ngày kia ngươi vẫn là đẹp nhất, cả thế giới này ngươi chính là người đẹp nhất…”
Hắn niệm kinh, nàng cũng niệm.
Một lát sau, Lan Lăng Quân dừng lại, mở đôi mắt dài nhỏ, ánh mắt lành lạnh như nước, đảo qua nữ nhân đang ngồi trước bàn trang điểm.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, lại nhắm mắt, tiếp tục đọc kinh.
Mấy phút sau, đột nhiên hắn dừng lại, mi tâm hơi nhíu lại với nhau.
Phía trước truyền đến một câu không mặn không nhạt, chính là kinh văn hắn nhớ không ra.
Lan Lăng Quân ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Ngươi -“
A Yên xoay người lại, liếc nhìn hắn, không biểu cảm: “Sao, chưa thấy yêu nữ niệm kinh bao giờ à?”
Lan Lăng Quân gật đầu theo bản năng, mở miệng hỏi: “Nữ thí chủ, ngươi nghe đoạn kinh văn này ở đâu?”
“Tây Thiên.”
Lan Lăng Quân cau mày: “Tây Thiên?”
A Yên khẽ nhướng mày, sóng nước trong mắt khẽ lưu chuyển, dịu dàng cười nói: “Tiểu hoà thượng, ngươi mới cùng lắm sống được mấy chục năm, đọc kinh Phật được bao nhiêu năm? Cả toà tàng kinh các lưu trữ kinh Phật, ta có thể đọc thuộc một mạch hơn phân nửa, không thèm lừa ngươi.”
Nàng đứng dậy, đi tới cạnh hắn, quỳ gối xuống, giọng nói càng uyển chuyển: “Hoà thượng, mấy ngày nay ta chăm chỉ dưỡng nhan, không thèm nói chuyện với ngươi nữa — nào, mau nhìn một cái” Ngẩng mặt lên, đưa khuôn mặt diễm lệ như quả đào gần sát mặt hắn, cách môi của hắn thật gần rồi hỏi: “Có phải ngày càng đẹp không?”
Khuôn mặt tái nhợt trước kia, bây giờ lại trắng nõn mang theo chút hồng hào.
Trước kia nhan sắc tiều tụy, bây giờ thần thái toả sáng, đôi lông mày như được tỉ mỉ vẽ nên, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười đều vô cùng kiều mị, mà mi tâm điểm một giọt chu sa, đỏ đến mức khiến trái tim người ta rung động.
Giai nhân khuynh thành.
Lan Lăng Quân chỉ liếc qua một cái, rồi lập tức nhắm lại, niệm một câu: “A di đà Phật.”
A Yên cũng không tức giận, cười tủm tỉm đánh giá hắn một lúc, bỗng nhiên cả người nhào vào trong ngực hắn, ngồi ở trên đùi hắn, cánh tay mềm mại như rắn nước đặt ở sau gáy hắn, biểu cảm vô cùng lấy lòng, giọng điệu thân thiết: “Đại sư, ngươi thấy như thế này được không? Ta và ngươi hoan hảo ba lần… Lúc ngươi nỗ lực, ta niệm kinh cho ngươi nghe, lúc ngươi ở trên người ta thở dốc cày cấy, ta niệm A di đà phật bên tai ngươi, niệm nam mô Quan Thế Âm bồ tát, cổ vũ ngươi. Như vậy, ngươi thoả mãn, ta vui vẻ, không tốt sao?”
Hương thơm trên người nữ nhân dần tản ra, đọng lại trong không khí không tan.
Da thịt của nàng non mềm nhẵn nhụi, dựa vào người hắn, giống như ôn hương nhuyễn ngọc.
Tình kiếp khó qua.
Lan Lăng Quân chắp hai tay thành chữ thập, tràng hạt từ tay hắn rủ xuống, đôi mắt dài nhỏ hơi run rẩy, lạnh nhạt nói: “Thí chủ, đời là bể khổ, quay đầu là bờ.”
A Yên hừ một tiếng: “Ngươi có bao năm đạo hạnh mà dám khuyên ta? Hoà thượng —” Hắn không phản ứng, nàng nhìn hắn, lại hừ một tiếng: “Con lừa ngốc — sao ngươi lại cứng đầu thế chứ? Ta làm nhục ngươi một lần, ngươi làm nhục ta một lần, việc này đâu thiệt thòi…” Ngón tay nàng lướt qua chỗ da thịt mẫn cảm ở tai hắn, mềm giọng nói: “Chúng ta tốc chiến tốc thắng, Phật tổ của ngươi sẽ không biết đâu, nghe lời, ngoan.”
Lan Lăng Quân không hề bị lay động, bình thản nói: “Thí chủ, hay là để tiểu tăng niệm một đoạn 《 Thanh Tâm kinh 》 cho ngươi nghe?” Hắn mở một mắt, im lặng chốc lát, rồi lại nói: “Nếu ngươi thật sự… khô nóng bất an, tiểu tăng có thể dùng nội lực giúp ngươi hạ hoả.”
Mày liễu của A Yên dựng thẳng: “Con lừa trọc ngu ngốc này, sao suy nghĩ lại giống lừa như thế chứ? Nếu không phải ngày đó trong Vương phủ ta cứu ngươi, từ lâu ngươi đã phá giới rồi, bây giờ còn dám mạnh miệng với ta?”
Lan Lăng Quân lại im lặng, hít một hơi: “Nữ thí chủ, thật ra là ngươi xung phong nhận việc sỉ nhục ta.”
A Yên không nhịn được nói: “Tập trung vào kết quả đi, đừng có để ý tiểu tiết! Ngươi nói xem, nếu ta không chọc tức công chúa kia ngất đi, Vương gia sẽ tha cho ngươi?”
Lan Lăng Quân lạnh nhạt: “Nếu ngươi không dũng cảm đứng ra, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.”
A Yên run run, hoảng sợ nói: “Sẽ không phải… sẽ không phải ở trong địa lao, ngươi đã bị…” Nàng làm động tác giống như cái kéo, mắt nhìn giữa hai chân hắn, tức giận nói: “Sao ngươi không nói sớm! Ta còn mất công cứu ngươi ra làm gì? Tức chết ta.”
Lan Lăng Quân không hiểu, chỉ nói: “Nếu thật sự xảy ra, tiểu tăng sẽ lấy cái chết làm bằng chứng.”
Suy nghĩ của A Yên sớm đã bay lên chín tầng mây, căn bản không để ý tới hắn, một lát sau, đột nhiên nàng lại ngồi lên đùi hắn, bất chấp tất cả, phi vào sờ giữa hai chân hắn sờ soạng một cái.
Lan Lăng Quân không kịp ngăn cản.
A Yên sờ xong, trán giãn ra, trêu chọc nói: “Con lừa ngốc, đang yên đang lành, ngươi doạ ta làm gì? Cái đó không phải đang ở chỗ cũ sao?”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của A Nguyệt: “A Yên tỷ tỷ, đại sư, cơm đã chuẩn bị xong rồi, mau đến đây ăn.” Cửa phòng chính mở ra, nàng tự nhiên bước vào, kết quả là nhìn thấy hai người kia đang triền miên, khuôn mặt đang tươi cười đỏ bừng, “A” một tiếng, che mặt xoay người chạy đi.
Lan Lăng Quân cau mày, nhanh chóng cầm lấy bàn tay xấu xa của nữ nhân kia — đột nhiên chạm vào cổ tay trắng nõn tinh tế, hắn hơi ngừng lại, nhìn nàng: “Tay của ngươi…”
A Yên cười cười, rút tay ra, không quan tâm lắm: “Cái tay này từng bị phế, gân cốt đứt từng khúc, mặc dù tài giỏi như ta, muốn lành lại cũng cần một thời gian.”
Lan Lăng Quân hỏi: “Ừm… là Nhiếp Chính Vương sao?”
A Yên gật đầu: “Đúng vậy.”
Lan Lăng Quân than nhẹ một tiếng.
A Yên hơi cong môi, đi ra ngoài: “Hoà thượng, đừng lạm dụng lòng từ bi của ngươi lên người ta, ta không cần sự thương hại của ngươi.” Đột nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn hắn, ngón tay thon dài chỉ chỉ môi, giễu cợt: “Nếu ngươi thật sự cảm thấy ta đáng thương, mau đến truyền chân khí cho ta đi… Ta cũng muốn thử mùi vị của cao tăng đắc đạo cùng lòng dạ từ bi.”
Lan Lăng Quân đáp: “Tiểu tăng tu vi còn thấp, còn chưa thấy đại đạo, làm sao có thể xưng là đắc đạo.”
A Yên tự động bỏ qua câu trả lời vòng vo này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!