Ta Có Rất Nhiều Sư Phụ - Chương 4: Chân thực và hư ảo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Ta Có Rất Nhiều Sư Phụ


Chương 4: Chân thực và hư ảo


Dịch: Niệm Di

***

Cả hai không trò chuyện cùng nhau nữa. Vương An Phong cứ nghĩ mãi về chuyện độ hóa người xấu, rồi nhớ lại mấy chuyện vặt trong thôn, còn muốn về cho heo của chủ quán ăn, nhớ về chuyến thăm viếng lão bá độc thân cách đây ba ngày… Hắn muốn tâm sự với Viên Từ một chúng nhưng bị chàng trai này lập lờ lãng tránh câu chuyện, thế là tự hắn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Đi thẳng đến một khu thiền viện nhỏ, nơi ấy có một pho tượng Minh Vương mặc áo giáp với đôi mắt uy phong lẫm liệt và vài vị sư sải trẻ tuổi đang luyện tập võ công xung quanh. Viên Từ chọn một bồ đoàn ở góc yên tĩnh, bảo Vương An Phong ngồi xuống. Sau đó, y lấy một quyển sách mỏng từ trong ngực áo ra, nhìn hắn rồi nói một cách hiền hòa:

“Ngươi vừa nhập Thiếu Lâm, khuyết thiếu võ học cơ bản. Ta có một bộ “Nhất Thiện công,” là cơ sở trong mạch này, ngươi ưu tiên học đi…”

“Nhất Thiện công ư?”

Vương An Phong ngẩn người, nhận lấy quyển sách trong vô thức. Nhưng ngay khi chạm vào, quyển sách ấy bỗng hóa thành một luồng ánh sáng mờ nhạt rồi bay thẳng vào người hắn. Vương An Phong giật mình, suýt nữa nhảy dựng lên. Ngay lúc ấm Viên Từ đè nhẹ bả vai của Vương An Phong xuống, thì thầm:

“Tĩnh tâm, ngưng thần!”

Tiếng thì thầm ấy tựa như thần chung nơi một cổ, chấn động tâm thần. Vương An Phong run nhẹ người; mọi tạp niệm trong đầu đều biến mất sạch sẽ. Trong thoáng chốc, tinh thần của hắn trong veo, bình tĩnh trở lại. Khi tâm đã tĩnh, có một làn khí yếu ớt nhưng rõ rệt dần hình thành trong người hắn, sau đó vận chuyển xung quanh theo một hành trình đặc biệt. Vương An Phong chỉ cảm thấy người mình khá ấm áp, lại nghe thấy tiếng tụng kinh của Viên Từ, thế là tự thả lỏng cơ thể. Tiếp theo, hắn cảm giác như mình vừa rơi xuống một dòng sông, lững thững trôi theo dòng nước chậm rãi.

“Các Pháp đều bình đẳng, không phân cao thấp, chính là A Nậu Đa La Tam Miểu Tam Bồ Đề…

Dĩ vô ngã – vô nhân – vô chúng sinh – vô thọ giả, tu tập nhất thiết thiện pháp, tức đắc A Nậu Đa La Tam Miểu Tam Bồ Đề…”

Tiếng tụng niệm kinh Phật vang lên bên tai Vương An Phong, không nhanh không chậm. Mãi đến khi dòng khí trong người di chuyển đủ một vòng tuần hoàn, tạo thành một vòng cung hoàn chỉnh, thì một cảm giác ấm áp mới mẻ lại hiện lên, chạy thẳng vào đan điền. Khi ấy, hắn cảm giác cơ thể mình lại run nhẹ, bèn mở dần hai mắt ra. Trước mắt hắn một một cảnh vật đêm đen an tĩnh, có không khí hiền hòa, ánh trăng trên cao soi tỏ từng vầng sáng nhạc, chiếu rọi cả cả mảnh sân.

“Chuyện này… là…”

Vương An Phong quan sát màn đêm trước mặt, không hiểu vì sao mình vừa nhắm mắt thì đất trời đã thay đổi thành đêm đen.

“Con tỉnh rồi à?”

Tiếng tụng niệm bên tai ngừng lại, thay vào đó là giọng nói ôn hòa của Viên Từ. Y nhìn Vương An Phong bằng một vẻ hiền hòa, vuốt nhẹ tóc đứa bé rồi nói:

“Vừa nhập định đã hơn bốn giờ. Mới nhập môn lại luyện xong tầng thứ nhất của “Nhất Thiện công.” Tư chất của con cũng khá tốt, nhưng đừng tự cao nhé.”

“Bốn giờ ư? Người… sư phụ Viên Từ, chẳng lẽ người vẫn…”

Vương An Phong trợn tròn mắt, nhìn chàng trai với vẻ mặt hiền từ này rồi lại liếc sang sắc trời ngã màu ngoài cửa cùng câu nói bốn giờ. Thằng nhóc này không ngu, nó đã biến bốn giờ có ý nghĩa gì. Chỉ vừa gặp mặt vị thúc thúc Viên Từ lần đầu tiên trong ngày hôm nay, bên ngoài trời đã rét lạnh, trong khi những người xung quanh đã rời khoi nơi đây từ lúc này, chuyện này làm hắn vô cùng cảm động.

Hít một hơi thật sâu, thằng nhóc đứng dậy, sửa sang lại quần áo một cách chỉnh tề. Tiếp theo, hắn sử dụng cách thức và ngôn từ mà phụ thân hắn từng dạy khi bái kiến ân sư, bèn quỳ xuống, làm đủ ba quỳ chín lại trước mặt Viên Từ rồi nói:

“Đồ nhi Vương An Phong bái kiến sư phụ.”

Từng dòng số liệu lóe lên trong mắt Viên Từ. Vì đây là kịch bản do hệ thống lập trình sẵn, dĩ nhiên người này sẽ chẳng có bất cứ tình cảm thực tế nào. Dù xảy ra tình huống bất ngờ, chàng trai này cũng chỉ có thể dựa vào kho dữ liệu sẵn có để tiến hành phân tích và xử lý tương đối. Tuy nhiên, ngay tại lúc này, y phát hiện ra kiểu mẫu tương tác của bản thân lại có vẻ sai lệch với thiết lập ban đầu của hệ thống vì một nguyên nhân nào đó không rõ. Dường như, tốc độ xử lý của y nhanh hơn một chút thì phải. Đến đây, Viên Từ cười nhẹ, nâng cậu bé đứng lên, trêu ghẹo:

“Nếu đã từng nhận lời tùy ý ban nãy, hà cớ chi lại quỳ bái một cách trang trọng như thế?”

Vương An Phong đứng dậy, trả lời nghiêm túc:

“Nhất nhật vi sư, chung sinh vi phụ*. Đời này chỉ có một phụ thân, nên không thể nào tùy tiện bái sư được.”

“Vậy bây giờ có thể à?”

Cậu bé gật đầu, nói: “Người lớn bảo rằng, dù hành tẩu nơi giang hồ, tranh đấu chốn quan trường, hay bương chải kiếm sống tại vùng thôn quê nơi rừng núi, tất cả cũng giống nhau mà thôi. Tai nghe nhưng mắt phải thấy, thế mới phán đoán chính xác được. Thân là nam tử hán đại trượng phu thì không được nhu nhược ý đuối, cũng không thể ngu xuẩn cả tin.”

Viên Từ lộ rõ vẻ kinh ngạc trên gương mặt hiền hòa của mình, sau đó bèn cười to, vểnh mặt lên trời. Vốn là một kẻ ôn hòa, nay y lại bộ lộ khí phách của một tay giang hồ lỗi lạc, vừa vỗ tay vừa nói:

“Ha ha ha, tốt lắm, hay cho câu tai nghe nhưng mắt phải thấy! Tốt lắm, rất tốt!

Con có tư chất khá cao, lại hợp tính với ta, làm đệ tử của ta là đúng rồi!

Hôm nay, vi sư truyền cho con “Nhất Thiện công.” Con phải siêng năng tu luyện mỗi ngày. Đây là 10 viên Nạp Khí đan, mỗi lần tu luyện thì uống vào. Đan dược sẽ được hòa tan, hỗ trợ con tu hành tiến bộ.”

Viên Từ cười to, lấy ra một bình thuốc bằng sứ, đưa ngay cho Vương An Phong. Thằng nhóc cũng không khách sáo, nhận lấy rồi cất vào trong người.

Trưởng giả ban vật, vậy thì không được từ chối. Nếu từ chối, chính là hành vi thất lễ. Vương An Phong bắt chước những vị sư sãi khác, đặt một tay trước ngực, nói lời cảm ơn:

“Đa tạ sư phụ!”

Tính tong… Đã đủ 10 giờ online trong game!

Theo quy định của “Phương pháp chống nghiện game online”, thiếu niên 13 tuổi chỉ được online một giờ trong thế giới thực, hiện tại sẽ ép buộc log-out. Mời quý khách quay về, hít thở khí trời, rèn luyện thân thể trong cuộc sống thật.

Song song với giọng nữ êm ái ấy, người sư phụ ôn hòa trước mặt bỗng mờ nhạt dần, rồi tan biến như sương khói. Cùng lúc ấy, Vương An Phong bỗng cảm thấy mắt mình hoa lên, toàn bộ lầu các trang nghiêm, mảnh sân dưới ánh trăng vàng đều biến mất. Chẳng còn những khu điện thờ với ánh nến chập chờn tại Thiếu Lâm, thay vào đó là rừng cây rậm rạp, còn hắn thì đang nằm thẳng cẳng dưới mặt đất. Trên cao là ánh mặt trời chiếu xuống khiến hắn cảm giác nóng nực, mệt lã cả người.

“Mình nằm mơ ư?”

Vương An Phong chống tay ngồi dậy, mơ hồ nhớ lại tất cả mọi thứ mà mình từng trải qua. Sau lưng hắn là mớ củi khô đã chặt ban nãy, khí trời chẳng hề giá rét tí nào, mặt đất bằng phẳng cùng thanh đao chẻ củi mà mình đang nắm chặt trong tay. Dù nhắm mắt lại, hắn cũng không nhìn nhầm cảnh vật xung quanh thế này.

“Đúng là mơ rồi!… Mình đã bảo mà… Chắc do mình muốn học võ quá nên phát điên rồi…

Ngủ mơ mà thấy bái sư phụ luôn, Thiếu Lâm… là Thiếu Lâm.”

Thằng nhóc dang rộng hai tay, nằm ì xuống đất. Chẳng qua là, hắn cảm thấy buồn bã, thất vọng. Dù gì đi nữa, hắn chỉ là một cậu bé. Cái cảm giác đã có rồi mất đi thế này khiến hắn rất buồn. Ấy thế mà, bọn chim muông trong rừng không thấu hiểu nỗi buồn của nó, cứ ca vang ríu rít liên tục.

Vương An Phong sầu muộn, xoay người ngồi dậy, tiện tay tìm một hòn đá nhỏ ném bọn chim kia đi. Vốn chỉ muốn xua đuổi bầy chim kia, nhưng khi ra tay, hắn bỗng cảm giác có một làn khí ấm áp nhưng yếu ớt xuất hiện len lỏi vào năm ngón tay. Hòn đá vừa ném ra kia xẹt lên không trung nhanh như một mũi tên xé gió, đập mạnh vào một chú chim nhỏ trên cành cây.

Con chim gà mờ kia không thể nào phản xạ kịp, rơi bịch xuống đất. Bầy chim xung quanh giật mình, bay tán loạn. Nhưng mà, sự chấn động trong lòng Vương An Phong không hề kém cạnh bầy chim nhỏ. Dường như hắn hóa thành một cọc gổ, ngồi yên như phỗng, nhìn hai tay mình bằng ánh mắt khó tin. Có lẽ do sức phản chấn của động tác ban nãy quá mạnh, nên có vật gì đó rớt ra khỏi lồng ngực của hắn, lăn lông lốc trên mặt đường, dừng lại ngay chân hắn. Nhìn kỹ lại, đó là một bình sứ tỏa ra mùi thuốc nồng đậm.

“Đây là… Nhất Thiện công và Nạp Khí hoàn cơ mà? Tất cả… đều là sự thật ư?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN