Ta Có Rất Nhiều Sư Phụ
Chương 8: Khách đến
Dịch: Niệm Di – Kemkensi
***
Vương An Phong vừa bồn chồn trong dạ, vừa đi theo Viên Từ ra khu vực hậu sơn của Thiếu Lâm tự. Nơi đây bị từng hàng cây xum xuê, chen chúc nhau chiếm cứ diện tích. Vị tăng nhân cường tráng bước đến cạnh một thân cây, chỉ vào thân đại thụ rồi nói với cậu bé: “Mục đích sử dụng của việc đốn củi chỉ đơn giản là để lấy củi, hoặc bán cho thợ mộc làm đồ gia công. Còn những thớt gỗ có hoa văn nhẵn nhụi, thân thẳng tắp sẽ có giá trị cao hơn những loại cổ thụ có thân nghiêng lệch kia rất nhiều, bán có giá cao hơn.
Dĩ nhiên, nó phải cứng rắn hơn, khó bẻ gãy mới được.”
Vương An Phong nhìn thân cây to khoảng chừng cả một người ôm kia, xụ mặt xuống, hỏi: “Sư phụ… Cho con hỏi một câu. Sư phụ định kêu con dùng nắm tay không đấm vào thân cổ thụ này à?”
“Cần phải như vậy! Thiếu Lâm thiên về ngoại công. Con dùng song quyền đánh vào cây cối, dùng nội công vận chuyển theo một đường, tự nhiên vừa có hiệu quả trong việc rèn luyện, vừa tăng cường kinh nghiệm tu luyện quyền thuật, làm một được hai. Cớ sao lại không làm?”
Viên Từ vuốt nhẹ cằm, nói lời cứ như chân lý. Trong khi đó, cậu bé nhăn nhó cả mặt, dõi mắt nhìn thân cây cao to, thở dài nói: “Vậy thì, sư phụ cần phải chuẩn bị cho đệ tử một ít thuốc trị thương rồi… Không thì, e rằng đệ tử bị phế mất đôi tay này đấy.”
“Thuốc trị thương? Ha ha, có phải con quên chuyện mình có nội công hay không?”
Vị tăng nhân run nhẹ, lắc đầu, cười to rồi nói:
“Lấy nội lực để bảo vệ kinh mạch, nội khí bên trong cuồn cuộn không dứt. Nhiều nhất là con chỉ bị thương trên da thịt thôi, không có gì đáng ngại đâu. Sau khi nội khí tiêu hao hết thì tự uống Nạp Khí hoàn vào, ngồi nhập định một lát, lấy động và tĩnh kết hợp thì việc tu luyện nội công càng có hiệu quả hơn.
Đến đây, trước hết, sư phụ dạy con võ học của Thiếu Lâm. Con không hề có bất cứ căn cơ nào về võ học, vậy thì ưu tiên học Thiếu Lâm trường quyền trước đã. Sau khi thành thạo, ta sẽ dạy La Hán quyền. Bộ võ học này có 32 thế, luyện đến tận cùng, gồm các chiêu công thủ chân thực và hư ảo đi cùng một bộ sát chiêu. Có dùng tay và chân, nhưng chú trọng ở khuỷu tay nhiều nhất. Con xem cho kỹ nhé.”
Sau khi cười nhẹ, Viên Từ tùy ý tạo thế, vừa giải thích, vừa tấn công vào thân cây già. Chiêu thức của y vừa giản dị, vừa đơn thuần đến tận cùng. Bằng các chiêu thức đánh khuỷu tay, có khi là thọi, hoặc chấn, làm thân cây to lù lù kia chấn động, rơi đầy lá xuống mặt đất. Vương An Phong trừng to hai mắt trong vô thức, từng hạt bui từ thế giới xung quanh hội tụ vào mắt hắn, dẫn đến động tác của Viên Từ chợt chậm dần trong ánh nhìn.
“Tính toong… Mở chức năng học Thiếu Lâm trường quyền.”
Trước khi biến dị, vốn dĩ nội dung của màn này được dành cho người chơi học skill võ học đầu tiên. Thế nhưng, hình ảnh trước mắt Vương An Phong lúc này chính là bộ Thiếu Lâm trường quyền với đầy đủ 32 thế. Từ phương pháp phát lực đến dòng chảy bên trong kinh mạch, tất cả đều hiển thị rõ trước mặt Vương An Phong. Tựa như một thế giới hiện thực chưa bao giờ có trước đây, hắn không thể áp chế được lòng mê muội mà chìm đắm vào, khua tay múa chân them động tác của Viên Từ.
Răng rắc!
Một âm thanh thật lớn vang lên bên tai, Vương An Phong chợt tỉnh từ trạng thái đặc thù kia. Gốc cổ thụ trước mặt đã bị Viên Từ dùng song quyền đánh gãy, cành cây ngã đổ đùng đùng xuống mặt đất làm lá và bụi bay mịt mù. Vị tăng nhân ôn hòa phủi nhẹ vạt áo, trông bình tĩnh như vừa uống một tách trà thơm. Thấy vậy, Vương An Phong tỏ rõ vẻ kính nể:
“Sư phụ, người thật lợi hại…”
Viên Từ khẽ cười vài tiếng, nói: “Vừa rồi, ta chỉ dùng nội lực ngang với con. Nếu con chăm chỉ luyện tập quyền thuật, thì con cũng có thể làm được thế này. Đến lúc đó, con không phải lo thiếu tiền thiếu bạc nữa.
Chỗ này nhiều cây cối, giờ con thử chút xem sao. Đây là Nạp Khí đan của hôm nay, nội khí không đủ thì uống nó rồi đả tọa.”
“Vâng, sư phụ!”
Đôi mắt Vương An Phong tỏa sáng, hắn thi lễ với Viên Từ rồi nhận lấy đan dược, cực kỳ hứng thú tìm đến một gốc cổ thụ. Hắn áp súc tâm khí, bày ra tư thế ổn thỏa, đầu tiên là nhắm mắt nhớ lại một màn vừa thấy, tức khắc đôi mắt đột ngột mở ra, hét “hây” một tiếng. Cùng lúc này, Vương An Phong thuyên chuyển nội lực trong cơ thể, tung ra một quyền đầy sức mạnh lại vô cùng đơn giản, đánh thẳng lên thân cây to lớn kia.
Cây cổ thụ không đau không ngứa, chỉ lung lay một chút, nhưng cậu bé lại thấy một cảm giác sưng tấy ê ẩm ở vị trí ra quyền. Ngay lập tức, một luồng khí trong cơ thể thuận theo kinh mạch lan tràn khắp toàn thân. Khóe miệng hắn khẽ co giật, nhưng sư phụ đứng phía sau nên đành phải cắn răng, lui thân về phía sau, xoay khuỷu tay nện xuống theo góc nghiêng.
Viên Từ nhìn thiếu niên cẩn thận luyện tập trường quyền, hơi thỏa mãn mà gật đầu, tán thưởng ra mặt.
Họ tên: Viên Từ.
Môn phái: Phái Thiếu Lâm
Công pháp chủ tu: Tầng thứ 12 Thần công Kim Cương Bất Hoại.
Danh hiệu: Quyền thuật tông sư…
……………
Một ngày này, lúc Vương An Phong cảm giác xương cốt rã rời, toàn thân xụi lơ ngã thẳng xuống giường sau khi trở về từ khu rừng nhỏ.
Đấm cây trọn năm canh giờ, là Năm Canh Giờ luôn á!
Nội lực trong cơ thể không còn cảm giác ấm áp như xuân, mà là một kiểu đau rát ê ẩm, khó chịu cả người. Hai tay đỏ bừng, nếu không uống đan dược của Thiếu Lâm để dưỡng thân thể, e rằng Vương An Phong đã thành phế nhân từ sớm.
Nằm tê liệt trên giường không biết qua bao lâu, bụng đã đói đến cồn cào, hắn miễn cưỡng xoay người bước xuống giường, lảo đảo đi tới chỗ vại gạo, rửa sơ rau xanh, rồi bỏ vào hấp cùng với chút lương thực còn lại. Vương An Phong không sợ bỏng miệng mà ăn nguyên một miếng to, cảm giác đói bụng chậm rãi vơi đi, suýt nữa tự bản thân phải bật khóc. Chờ đến khi ăn hết sạch một bữa bằng lượng lương thực của ba ngày, cậu bé bưng cái bát sành màu gạch sạch bóng sáng loáng với ánh nhìn đầy tuyệt vọng.
Bỏ bát đũa xuống, Vương An Phong nắm chặt đôi tay đã mỏi nhừ, hắn nhìn ngay về phía tấm phảng cứng trên chiếc giường. Nhưng vại gạo cạn đáy có thể khiến chuột khóc ra tiếng ở bên cạnh lại khiến ánh mắt của hắn trở nên kiên định thêm. Hắn thở ra một ngụm trọc khí, nắm chặt hay tay rồi sải bước ra ngoài, thuận đường cũ đi lên núi Đại Lương.
Hắn dùng quyền thuật đánh lên thân cây, nội khí hao hết thì đả tọa khôi phục.
Thẳng đến tận khi hoàng hôn, Vương An Phong mang theo một bó cành cây khô xuống núi, đổi lấy phần lương thực thua xa ngày thường. Sau khi về tới nhà, cậu bé tê liệt ngã người lên giường, y hệt bùn nhão.
Những ngày sau, hắn trở về từ rừng nhỏ thì đều ăn hết toàn bộ lương thực, sau đó nhanh chân lên núi.
Thời gian này, thấm thoát đã tròn trăm ngày.
…
“Ly lão tiền bối, vãn bối nghe theo mệnh lệnh của gia phụ, đến đưa cho ngài tấm thiếp mời này. Chẳng hay là vị thiếu niên anh hùng nào có thể được tiền bối ưu ái như vậy, để tiền bối tự mình viết thư yêu cầu một tấm Sồ Phượng thiếp này.”
Một thanh niên vận trang phục màu đen như mực tàu ngồi ở nơi có thể coi là tửu lâu duy nhất trong thôn, mỉm cười đặt câu hỏi với lão giả có mái tóc như bờm sư tử phía đối diện. Tuy biểu hiện của gã xem như không kiêu ngạo không tự ti, nhưng dù là tư thái hay lời nói đều rất cung kính. Lão Lý vừa mới bị đuổi khỏi phòng bếp, lúng túng đứng bên cạnh, hai tay giống hệt chân gà đang nắm chặt một thỏi bạc.
Trong phòng bếp bấy giờ là đầu bếp nổi tiếng quận Vong Tiên đang tự mình cầm đao. Trên bàn đang bày rượu ngon, chính là loại rượu mà Thanh Liên kiếm khách yêu thích nhất trong những ngày tháng xưa cũ. Chỉ với mùi hương tỏa ra từ vò rượu đã khiến thôn dân bản địa vây xem chung quanh phải nuốt nước bọt. Nhưng lão giả kia lại mặc kệ tất cả, chỉ lo uống rượu đục bên trong hồ lô của mình, nét mặt đầy vẻ lạnh nhạt hờ hững. Tuy thân mặc một bộ quần áo cũ nát nhưng lại tràn đầy phong thái của cao nhân lánh đời, lão xem xét thanh niên kia một chút, cười nhạo bảo:
“Là cha ngươi dặn ngươi hỏi như vậy?”
“Vãn bối chỉ có chút hiếu kì. Thiếp mời này phát cho toàn bộ các hiệp khách thiếu niên dưới mười lăm tuổi ở quận Vong Tiên. Ly tiền bối lâu ngày chưa xuất hiện trên giang hồ, ha ha, nói thật, hành động hôm nay của ngài, cũng không chỉ có mỗi tiểu tử tò mò…”
Thanh niên mỉm cười lắc đầu, Ly lão đầu khinh miệt nhìn hắn một cái. Người trước chỉ cảm thấy trong lòng máy động, cảm giác lành lạnh trên người nhưng vẫn giữ nụ cười lễ phép trên mặt. Lão giả ợ rượu, chậm rãi ung dung quay đầu đi, tiện tay chỉ vào mấy vị nam tử trung niên bên cạnh, hỏi rằng:
“Liễu gia của ngươi chuyên về ám khí, chắc hẳn nhãn lực không tồi?”
“Tiền bối quá khen.”
Ly lão đầu phất tay áo, hỏi tiếp: “Vậy ngươi nói cho ta hay, thân phận của bọn họ là gì?”
Thanh niên anh tuấn hiên ngang nhìn những người kia, như đã dự đoán trước mà khẽ cười đáp: “Chuyện này có gì khó? Tuy mấy vị huynh đệ này mặc quần áo mộc mạc, nhưng chất liệu vải vóc hiển nhiên tốt hơn một bậc so với thôn dân núi Đại Lương, hẳn là cư dân của huyện thành gần đây. Mười ngón tay thô ráp rắn chắc, hẳn là quen với việc nặng nhọc. Núi Đại Lương lại sản xuất ra khá nhiều vật liệu gỗ tốt. Dựa vào ánh mắt bọn họ nóng rực như thế, chắc chắn đây là những người thợ mộc ở phụ cận tới đây thu mua gỗ ạ…
Lúc này đã giữa trưa, có lẽ bọn họ đã xuất phát từ sáng sớm, chắc hẳn hôm nay là ngày giao hàng của thôn Đại Lương.”
Thanh âm ôn hoà hiền hậu, lại mang theo một chút tự đắc mà khẳng định. Lão giả cười nhạo một tiếng, chẳng trả lời. Một vị tráng hán mặc áo lam ở bên cạnh đã cười to bảo: “Vị thiếu hiệp kia có nhãn lực tốt đấy, nhưng vẫn sai một chút. Thôn Đại Lương chúng ta giao hàng vào ngày mười hằng tháng, hơn nữa hàng phải do thôn chúng ta đưa qua cho khách, nào có đạo lý bắt khách gấp gáp qua đây mang hàng về?”
“Cái này…”
Thanh niên giật mình, vẻ mặt hơi xấu hổ. Đúng lúc này, lão giả bên cạnh đột nhiên mở miệng nói:
“Tiểu tử Liễu gia, không phải ngươi muốn hỏi lão phu tiến cử người nào à?”
“Hắn tới rồi.”
Thanh niên hơi ngạc nhiên, còn những người thợ mộc chung quanh cũng như chó hoang thấy được đồ ăn, đều vọt về phía cổng thôn. Dõi mắt nhìn từ xa, chỉ thấy thân cây tráng kiện to bằng hai người ôm đang được một người khiêng tới, tán cổ thụ kia mọc tràn lan như quái vật, nhưng kẻ khiêng nó lại là một thiếu niên chỉ mới mười ba mười bốn tuổi. Thiếu niên có khuôn mặt thanh tú, dáng người thẳng tắp, thân thể có vẻ gầy gò lại không thể che lấp một thân khí thế mạnh mẽ. Hắn bước từng bước một về phía cổng thôn, mỗi bước đều vô cùng vững vàng, hơn nữa lại cực kỳ nhẹ nhàng. Trên thân cây nứt ra những vết ngấn của quyền thuật, hiển nhiên là bị người ta dùng tay không đấm gãy!
“?!”
Đôi con ngươi của thanh niên hơi co rụt lại, gã thầm nhớ đến bản thân tầm tuổi này có thể làm được như thế hay không rồi tự nhận ra mình thật thất bại. Lão giả bên cạnh uống một ngụm rượu đục, nhìn thẳng vào thiếu niên đang khiêng cổ thụ kia, thản nhiên bảo:
“Cây này có vân gỗ tinh tế, chất gỗ cứng rắn như sắt, mọc trông núi sâu. Một người đàn ông lực lưỡng thông thường cần dùng từ ba đến năm ngày mới có thể chặt được một cây, lại tốn thêm mấy ngày để vận chuyển về. Toàn bộ thôn, ước chừng mỗi tháng chỉ đốn được mười cây, mà hắn mỗi ngày đều có thể đốn được một cây. Mấy ngày gần đây thì mỗi ngày hai cây.”
“Người như thế đã đủ để tham dự vào Sồ Phượng Yến của ngươi, tranh phong với trăm nhà chưa?”
Thanh niên thu lại nét hoảng sợ trên mặt, chậm rãi nhả ra hai chữ.
“…… Có thể.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!