Ta Còn Yêu Nhau
Chương 1: Phùng Xan Ly - Tô Minh (1)
[ Phùng Xan Ly thỉnh thoảng thức trắng đêm để nhìn màn hình điện thoại xoay vòng vòng từng bản nhạc. Để rồi đón bình minh trong sự im lặng. Cuộc sống trở nên tĩnh lặng hơn khi không còn tiếng chuông báo thức hay tiếng mẹ gọi. Ánh nắng cuối cùng cũng nhoi lên tận trời cao. Phùng Xan Ly lại tiếp tục rời nhà đi viết tiếp trang mới của một ngày. Những buổi sáng mùa thu nhẹ nhàng, ấm áp, gió se se lạnh từng hồi cay khóe mắt. Ở nơi thành phố xa lạ này, nơi mà từng dòng người đi qua nhộn nhịp nhưng khi cô ngã không một ai ngoảnh nhìn. Nội tâm cồn cào, đau lòng khi nhìn những cái nắm tay dịu dàng của đôi bạn trẻ trước mặt. Thế giới rộng lớn vậy mà cô chẳng có một chỗ dừng chân. Tận sâu trong đáy lòng của mỗi người đều có một nỗi buồn chẳng muốn chia sẻ cùng với ai cả. Một ngày nữa lại qua. Mọi thứ cứ trôi qua như một bản nhạc không lời. Cứ như thế, Phùng Xan Ly thả mình lên chiếc giường ấm, mở một bài nhạc quen thuộc. Ngoài cửa sổ, vài đường ngôi sao băng bay vuốt qua.
“Ting” Chuông tin nhắn điện thoại vang lên. Phùng Xan Ly mở điện thoại xem, vẫn lại là tin nhắn tổng đài. Ném điện thoại sang một bên, Phùng Xan Ly bật dậy đi đến bên cửa sổ ngước nhìn lên bầu trời đầy sao thầm nghĩ : ” Tô Minh, nếu chúng ta gặp nhau ở thời điểm cả hai chúng ta đều chín chắn thì tốt biết mấy…”
Ba năm trước….
Khi đó Phùng Xan Ly cô là hoa khôi của trường. Mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay trong gió. Đôi mắt đen nhánh to tròn sáng ngời. Đôi môi nhỏ nhắn khép hờ. Ngũ quan tinh xảo, vóc dáng hoàn mĩ không thể so sánh được.
” Xan Ly ? Cậu tính nhìn nó bao lâu nữa đây. Không mau là muộn học đấy.” Bên cạnh là Thẩm Uyển Như, bạn thân nhất của cô. Bọn cô chơi với nhau từ lớp 1. Học cùng nhau suốt 11 năm. Tình cảm như chị em ruột.
Phùng Xan Ly rời mắt khỏi bảng thông tin xoay người kéo tay Thẩm Uyển Như tươi cười ” Đi thôi, mình xem xong rồi.”
“Hừ” Thẩm Uyển Như huýt một cái rõ mạnh vào vai cô.
——
Thẩm Uyển Như cùng Phùng Xan Ly vừa bước vào lớp liền bị một đám nam sinh bao quanh.
” Xan Ly cậu ăn sáng chưa. Mình có mua thức ăn sáng cho cậu đây.”
” Xan Ly , cậu nhận quà của mình nhé.”
” Xan Ly..”
” Xan Ly…”
Phùng Xan Ly khó chịu nhíu mày nắm chặt tay Thẩm Uyển Như. Thẩm Uyển Như bực bội chen lấn đám người kia sang một bên ” Tránh ra xem nào. Bộ các người cậu không có việc gì làm sao. Suốt ngày chạy theo Xan Ly. Không sợ người ta có phiền hay không sao. Thật là khiến người khác chán ghét.”
Thẩm Uyển Như vừa nói xong thì bọn nam sinh cũng lùi lại. Hẳn ai cũng dè chừng cô nàng Thẩm Uyển Như này. Nói về nhan sắc thì cô không thua kém gì Phùng Xan Ly. Nhưng nếu không phải cô vừa đanh đá vừa chua ngoa thì chắc bây giờ cũng có một đám đàn ông bu xung quanh rồi.
Thẩm Uyển Như kéo Phùng Xan Ly lại chỗ ngồi. ” Rõ bực.”
Còn chưa nguôi ngoai thì phí dưới lại đẩy lên vài câu đâm chọt đầy căm ghét
” Có gì mà ra oai. Nghĩ dựa vào nhan sắc tí tẹo mà muốn giương võ sao. Thật nực cười.”
” Chỉ là dựa hơi vào gia thế Phùng gia, Thẩm gia để nổi tiếng mà nghĩ mình giỏi lắm sao.”
Giọng điệu ghanh tị này không ai khác là chị em song sinh nhà họ Lâm kia, Lâm Tuệ và Lâm Khuê
” Cũng như ai đó thôi” Thẩm Uyển Như thở dài lắc đầu đầy khinh bỉ.
“Cô.”Lâm Tuệ rõ biết Thẩm Uyển Như đang ám chỉ hai chị em nhưng mình cũng không thể nổi nóng. Vì hình tượng, nhất định phải vì hình tượng. Cho nên bao nhiêu tức nhận cũng phải đè nén.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!