Tà Cốt Tiên Phong (Dịch) - Chó Dữ Tranh Ăn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Tà Cốt Tiên Phong (Dịch)


Chó Dữ Tranh Ăn



“Cẩu Tử ca, ngươi làm sao biết tên mập mạp kia choáng đầu, váng não, ngực khó chịu đây, chẳng lẽ ngươi thực sự thần cơ diệu toán?? ”

Trung niên mập mạp chân trước rời đi, Thành Khâu Sơn liền từ sau ngõ nhỏ xuất hiện, cười hì hì hỏi.

” Thần cơ cái rắm, ta có bao nhiêu phân lượng ngươi còn không biết sao,hắn liên tục ngồi thuyền mấy ngày, đổi thành ngươi cũng phải bị choáng váng buồn bực a.” Đỗ Mục cười mắng, “Ta còn chưa nói hắn bị thượng thổ hạ tả (tiêu chảy) kìa, nhìn hắn sắc mặt tái nhợt thành như thế, nhất định không sai.”

” Vậy mà ngươi dám nói cái tên mập mạp kia nghe thấy tiếng hổ gầm, va chạm Yêu Thần.” Thành Khâu Sơn một mặt không hiểu, “Này đây cũng là lừa gạt?”

Đỗ Mục nói: “Gia hỏa này từ phía tây mà đến, hai bên bờ Nộ Giang là núi cao vực hiểm, Man Thú hoành hành, nghe vài tiếng hổ gầm vượn hú thì có gì hiếm lạ.”

Thành Khâu Sơn giơ ngón tay cái lên, vuốt cằm cười nịnh nói: “Cẩu Tử ca chính là lợi hại, là tấm gương học tập đáng giá cho tiểu đệ.”

“Được rồi.” Đỗ Mục đá một cước vào trên hai đùi Thành Khâu Sơn, cười mắng: “Trò vuốt mông ngựa của ngươi ta sớm nghe chán rồi, không có cái gì mới.” Trung niên mập mạp đã đi ra rất xa, sắp qua khỏi tầm mắt hai người, ước lượng trong tay hai lượng bạc, nói: “Sắc trời không còn sớm, tìm một chỗ ăn thịt đi, sau đó đi Yêu Thần miếu, chậm là có biến đó.”

” Lần này phát đạt, ha ha, về sau ta cũng là người có tiền. Lão tử muốn ăn thịt tốt nhất, uống rượu ngon nhất, sau đó lại đem tiểu hoa hòe thu vào tay.” Thành Khâu Sơn liếc mắt theo bạc trong tay Đỗ Mục,vung lên vung xuống, hai mắt dần sáng.

“Cút, tiểu hoa hòe là nàng dâu trong lòng ta, tương lai muốn cưới nàng qua cửa, đó là đại tẩu của ngươi.”

Hai người có tiền,tức khắc cảm thấy tràn ngập tự tin, dáng đi cũng thay đổi hẳn, chắp tay sau lưng, hai cái đầu vênh váo tự đắc, nghiêm chỉnh như hai lão địa chủ ác bá đang tuần tra đồng ruộng, một đường cười mờ ám đi vào ngõ hẻm phía sau tiểu điếm.

Vào cửa, trực tiếp nghênh ngang mà ngồi. Thành Khâu Sơn vỗ bàn, hô to: “Lộ Qua Tử,mang lên rượu ngon nhất, mang lên thịt tốt nhất.”

Lộ Qua Tử (lão thọt) vắt chiếc khăn lau đã sớm đen, khập khiễng đi ra, vừa thấy là hai cái tiểu tai họa, cười lạnh nói: “Làm gì, lại gạt ăn gạt uống a!”

Thành Khâu Sơn giận dữ: “Ta có tiền. ”

Lộ Qua Tử trợn trắng mắt, đưa tay nói: “Vậy trước tiên trả hết tiền nợ mấy lần trước đi, một lượng sáu.”

Ầm!

Một khối bạc vụn bị đập thật hung hăng vào mặt bàn. Đỗ Mục cười lạnh nói: “Mau mang thịt tới đi.”

Lộ Qua Tử nhìn thấy bạc chừng hơn hai lượng, thầm nói: “Chẳng lẽ là bạc trộm, tiểu điếm cũng không dám thu. ”

“Thả rắm con bà nó, bạc này là lai lịch chính đáng.” Thành Khâu Sơn không ưa nhất cái kiểu khinh người này, hiện tại có tiền nói chuyện tự nhiên kiên cường, hướng về phía lão thọt rống to, “Còn không mau hầu hạ rượu thịt ngon nhất cho ta.”

” Còn có chuyện tốt bực này? “Lộ Qua Tử nói thầm, hai tên khốn kiếp này đã có tiền, hắn tự nhiên vui lòng hầu hạ, dù sao cũng tốt hơn lúc trước lừa ăn gạt uống, hắn cũng không muốn quản bạc là có lai lịch chính đáng hay không đâu.

” Ta nói vị đại ca này, đây là từ nơi nào phát tài. Chuyện tốt bực này sao lại quên huynh đệ ta đây.”

Theo tiếng nói vịt đực thời kỳ vỡ giọng thật âm dương quái khí vang lên, sáu bảy đứa thiếu niên dáng vẻ lưu manh đi vào tiểu điếm. Đi đầu là một cái tiểu hài tử hơn mười tuổi, một thân hoa y vải vụn, thắt bím tóc dựng cao tận trời, cột lụa đỏ, lại có một vết sẹo dài ba tấc chiếm cả khuôn mặt. Bên cạnh là một tiểu cô nương sáu bảy tuổi, da mịn thịt mềm, xinh xắn đáng yêu.

Mấy người kia so với Đỗ Mục cùng Thành Khâu Sơn lớn hơn mấy tuổi, đều là người quen cũ. Hải Châu thành đông nổi danh một bang cô nhi lưu manh. Cái tiểu tử mặt thẹo này là thủ lĩnh của bọn họ, tên là Hồ Lực, vô cùng giảo hoạt, ngoại hiệu Hồ Ly. Rõ ràng là một bang trộm cắp mà lại có một cái tên tuổi cực vang dội, “Tình Nghĩa Bang “. Vết thẹo trên mặt này là do bị thương, từ một năm trước hắn bị Đỗ Mục dùng một mảnh chén bể đâm vào.(°∀°)

Nhìn thấy nhóm người này, Đỗ Mục cùng Thành Khâu Sơn sắc mặt đều có chút mất tự nhiên.

Hồ Lực ánh mắt dừng tại thỏi bạc trên bàn, cười nói: “Nha, Cẩu Tử ca thật sự là phát tài.” Vết sẹo trên mặt khẽ động một trận, bỗng nhiên nói: “Hắc hắc, Yêu Thần miếu, ổ con quạ.”

Đỗ Mục sắc mặt đại biến, bỗng nhiên dựng lên, “Vương bát đản, ngươi theo dõi chúng ta.”

” Hắc hắc hắc, lấy người tiền tài giúp người tiêu tai nha, cái tai kia, Hồ Ly ta ngăn cản, ha ha ha! ”

Đỗ Mục quay người muốn chạy, lại bị Hồ Lực gắt gao bắt lấy hai vai, nhấn tại trên ghế đẩu, Hồ Lực nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Cẩu Tử ca, ta mỗi ngày dậy sớm, nhìn vào mặt nước, liền có thể trông thấy vết sẹo này. Vì thế, lão tử đã một năm không rửa mặt, ngươi nói, ta làm như thế nào để cảm tạ ngươi, hả? ”

” Vương bát đản, ta quản ngươi, muốn chết.”

Đỗ Mục đột nhiên bạo thân mà lên, hung hăng vung lên đầu gối, đá vào dưới đũng quần Hồ Lực, sau đó một cái xông quyền, đánh vào trên cằm Hồ Lực, “Khâu Sơn, rút lui. ” Hắn cầm lên thỏi bạc, chạy trốn bán sống bán chết, phút cuối cùng vẫn không quên nhét nắm thịt bò vào trong túi.

Hồ Lực bị đầu gối Đỗ Mục đá vào bộ phận yếu hại, cái kia xông quyền cũng là vô cùng ác độc, hắn kém chút nữa là cắn vào đầu lưỡi chính mình. Trước mắt Hồ Lực sao bay tán loạn, ngửa mặt lên trời, cả người ngã sấp xuống, mắt thấy Đỗ Mục chạy thoát, hắn tức hổn hển kêu to: “Các ngươi đều là người chết à, đánh chết bọn hắn cho ta, đau chết lão tử a! Phốc, phi…” Hồ Lực liền nôn ra mấy ngụm máu, từ dưới đất bò dậy.

Thành Khâu Sơn nhìn thấy Đỗ Mục động thủ, không đợi hắn phân phó, vung lên ghế dài, múa như gió, đập lên đầu hai tên nhân mã chặn đường, bọn hắn thấy máu chảy, hai tay ôm đầu tránh sang một bên. Thành Khâu Sơn an toàn thoát ra tiểu điếm.

Lộ Qua Tử cũng ở bên kia tức hổn hển vung khăn lau, “Tiểu vương bát đản, tiền của ta, tiền a!”

Yêu Thần miếu tại thành đông mười dặm, Đỗ Mục cùng Thành Khâu Sơn xuyên đường phố vượt ngõ hẻm, lúc đuổi tới Yêu Thần miếu, sắc trời đã tối. Có thể mông lung nhìn thấy,cây thụ già trong miếu bị vây quanh bởi một đống người, trong tay đều cầm cái xẻng cuốc, trên cây còn có thể nhìn thấy một bóng người, hắn đang bám vào cây ra sức leo lên. Không cần phải nói, đây đều là chó thuộc bang của Hồ Lực.

” Dám động tiền của lão tử, bọn hắn sống đủ rồi. Khâu Sơn, đem con chó trên cây kia đánh xuống.” Đỗ Mục lập tức quơ lấy một cây gậy gỗ, xông vào đám người, mặc kệ đối phương là ai, cứng đầu cứng cổ là bị nện xuống một côn. Bịch một tiếng, máu tươi chảy dài.

” Là Đỗ ác nhân, các huynh đệ cùng một chỗ cầm vũ khí lên a. ”

Đám thiếu niên dưới cây nhìn thấy Đỗ Mục hung thần ác sát đánh tới, lên tiếng kinh hô.

Đỗ Mục cùng đám gia hoả này giao thủ không phải là lần một lần hai, biết đám gia hỏa này khinh yếu sợ mạnh, cùng bọn hắn đánh nhau, khí thế nhất định phải hung. Bọn hắn hung ác, ngươi chỉ có thể so với hắn càng ác hơn, nếu không sẽ không trấn nỗi đối phương. Đối phương nhiều người, phe mình đơn cô thế cô, mặc dù cuối cùng thua thiệt vẫn là bên mình, nhưng hắn cùng Thành Khâu Sơn dựa vào một cỗ tàn nhẫn, hung hăng dạy dỗ đối phương mấy lần, chiếm được cái hung danh là “Đỗ ác nhân”.

Nhìn thấy trong tay đối phương có thiết vũ khí, nói Đỗ Mục không sợ hãi là giả, dù sao đồ thiết không thể so với gậy gỗ. Gậy gỗ đánh vào trên thân người nhiều lắm là giống như đánh vào cái bao, bầm tím một khối. Còn đồ thiết chém lên người rõ ràng đổ máu, làm không tốt còn có thể bị tàn phế. Nhưng hắn thật vất vả mới làm được một bút tiền lớn, muốn hắn chắp tay dâng cho người khác, thế nào cam tâm.

Người chết vì tiền chim chết vì ăn, cái này bảy tám chục lượng bạc người bình thường là dùng một đời không hết, còn đối với đám cô nhi lại càng là một núi tài phú, tuyệt đối đủ để bọn hắn liều mạng thập tử nhất sinh đem về.

Đỗ Mục cầm một cây gậy gỗ múa đến uy thế hừng hực, có làm gì thì khí thế cũng không thể yếu đi.

Thành Khâu Sơn nhìn thấy Đỗ Mục xông tới,lập tức cởi xuống ná cao su từ lưng quần, kéo động da gân, một viên đạn đá góc cạnh rõ ràng mang theo gào thét bắn ra, bắn trúng mu bàn tay của tên trên cây kia.

Thiếu niên trên cây bị đau, tay phải liền buông, tay trái vẫn gắt gao ôm lấy một cây.

Thành Khâu Sơn vừa bắn ra xong, viên đạn thứ hai lại tới, trúng ngay tay trái.

Lần này, tiểu tử trên cây hai tay đổ máu, chỉ dựa vào lực lượng hai chân đã không đủ quấn lấy thân cây, trong tiếng kêu gào thê thảm, phù phù một tiếng rơi xuống dưới, lọt vào vòng chiến. Cuối cùng lại bị đồng bạn đạp hai cước,kêu gào thê thảm.

Vèo! Vèo! Vèo!

Thành Khâu Sơn đứng tại hơn mười trượng bên ngoài, ná cao su trong tay nhắm ngay vòng chiến, không phát nào trượt, không phải mu bàn tay, chính là đầu. Mấy cái thiếu niên lưu manh tiếp cận Đỗ Mục đều bị hắn bắn ra xa xa.

Đỗ Mục hung hãn, nhưng dù sao mới nhỏ có mấy tuổi, người yếu lực mỏng,rất nhanh biểu hiện ra dấu hiệu thoát lực, gậy gỗ bị một tên lưu manh từ bên cạnh đoạt mất. Lập tức người cũng bị đập ngã xuống đất, bảy tám tên lưu manh vây quanh hắn quần ẩu, xẻng cuốc đập lên người hắn chào hỏi. Cuốc cào ra máu, xẻng xúc ra thịt, nhất là lúc trước bốn năm tên thụ thương rốt cục đạt được cơ hội xoay người, lúc này đánh càng ra sức.

Đỗ Mục nằm rạp trên mặt đất, hai tay bảo vệ đầu, máu tươi thấm ướt một mảng, lại là một tiếng cũng không chịu kêu ra.

Thành Khâu Sơn nhìn thấy Đỗ Mục ăn thiệt thòi, lúc này ném ná cao su, xông tới, đoạt lấy từ trong tay một tên lưu manh một cây xẻng thiết, hướng đến một tên lưu manh trong đám đang vây công ra sức đập xuống.

Đùng một tiếng.

” A! ”

Tên lưu manh rú lên một tiếng thảm thiết, lập tức ngất đi.

Thành Khâu Sơn giơ lên xẻng thiết, lại hướng một người khác đập tới, xẻng thiết vừa giơ lên còn chưa có rơi xuống, toàn thân thể lại đột nhiên lảo đảo. Từ phía sau truyền đến một cỗ lực đạo, đem hắn xông ra xa hai trượng, vừa vặn ngã vào đám người, quỳ rạp xuống đất.

” Đánh cho đến chết cho ta.” Thanh âm Hồ Lực từ phía sau truyền tới.

Bốn tên thiếu niên hộ tống Hồ Lực đến đây lập tức cùng nhau gia nhập hàng ngũ ẩu đả, thêm vào côn bổng.

Thành Khâu Sơn cùng Đỗ Mục hai người ôm thành một đoàn, bảo vệ đầu lẫn nhau, mạnh mẽ gắng gượng, chịu đựng từng đạo xẻng cuốc va đập.

Một vòng quần ẩu kéo dài thời gian một chén trà, trên mặt đất đã là máu chảy thành sông.

Mười cái tên lưu manh đánh đến hai tay mềm nhũn, thở hồng hộc, nhưng lại không thể không bội phục hai người kiên cường này. Đối phương ít nhất cũng chịu năm sáu mươi đòn hơn, vậy mà từ đầu đến cuối lại không kêu lên một tiếng. Chỉ bằng dáng vẻ quyết tâm này, đủ để bọn hắn cảm thấy run như cầy sấy, lưng phát lạnh.

Hồ Lực vung tay lên, ra hiệu cho bọn côn đồ ngừng lại, chậm rãi đi đến hai người trước mặt, ngồi xuống, nhìn chăm chú hai người thật lâu, trầm giọng nói: “Cẩu Tử ca, Thành lão đệ, cốt khí của các ngươi, Hồ Ly bội phục.” Sờ lên vết sẹo trên mặt, chậm rãi nói: “Ngươi lưu cho ta vết sẹo ở chỗ này, theo lý thuyết ta vốn nên phế bỏ tay của ngươi. Nhưng Hồ Ly ta luôn luôn kính nể những dạng người hảo hán, chỉ cần các ngươi nguyện ý cùng ta, việc này đến đây chấm dứt, thế nào.”

“Ha ha ha! Ha ha. . .”

Đỗ Mục cùng Thành Khâu Sơn nhìn đối phương một chút, chợt cười to, cười thật lâu. Đỗ Mục chỉ vào tiểu nữ hài bên cạnh Hồ Lực,thều thào ồm ồm nói: “Đại cữu ca, chỉ cần ngươi để tiểu hoa hòe bồi hai huynh đệ ta ngủ một đêm, chúng ta liền cùng ngươi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Hoa lập tức buồn bực đến đỏ bừng.

Hồ Lực sắc mặt đại biến, không nghĩ tới hai tên vương bát đản này sắp chết đến nơi còn dám đánh chủ ý lên muội muội hắn, lập tức thẹn quá hoá giận, gầm thét rống to, “Tiếp tục đánh cho ta, đánh tới mở miệng cầu xin tha thứ mới thôi. ”

Thẳng đến cuối cùng, Đỗ Mục cùng Thành Khâu Sơn cũng không có mở miệng cầu xin tha thứ. Tại phía dưới xẻng thiết côn bổng mà đám lưu manh vẫn dồn dập đánh, hai hài tử rất kiên cường ngất đi.

Đám côn đồ giật nảy mình, bọn hắn mặc dù có gan tranh cãi, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, xưa nay chưa từng làm ra án mạng.

” Lão… Lão đại, hai tên tiểu tử này sẽ không chết đi chứ.” Một tên lưu manh nơm nớp lo sợ hỏi.

” Ta xem bọn hắn là giả chết. Không cần phải để ý đến, chúng ta đi.” Hồ Lực cũng đoán không ra đến cùng là đối phương chết hay là hôn mê. Vạn nhất chết thật, đều là phiền phức. “Chuyện ngày hôm nay, không cho ai nói ra ngoài, nếu không, đừng trách ta không nhớ tình huynh đệ.”

Một bang tiểu lưu manh khúm núm, trong khoảnh khắc vỡ ra như chim muông.

Đôi lời của ÔnNhu: Lũ này có còn là hài tử không ? Một bên kiên cường không sợ chết, lại còn học đòi nữ nhân nhi. Một bên lưu manh hung hãn đánh người ta ba má nhận không ra. Truyện hay quá mà, Cầu Kim Phiếu !

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN