Tà Cốt Tiên Phong (Dịch) - Họa Thủy Đông Dẫn (Gắp Lửa Bỏ Tay Người)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Tà Cốt Tiên Phong (Dịch)


Họa Thủy Đông Dẫn (Gắp Lửa Bỏ Tay Người)



Sau khi Đỗ Mục cùng Kim Tiểu Nguyên dây dưa nửa ngày, thùng nước bên kia đặt tại hành lang đã không còn nhiệt độ, Đỗ Mục bất đắc dĩ, đành phải quay đầu đun lại một thùng, sau đó nhấc theo thùng nước nặng trịch đã đun kĩ, lại lần nữa qua hành lang ngõ hẻm, quen việc dễ làm, đi thẳng tới chỗ ở của Đường Hỏa Nhi.

“Sí Viêm Cư.”

Xem qua tên này, Đỗ Mục liền biết đây là chỗ ở của Đường Hỏa Nhi, chỉ là hắn lại là không biết chữ.

Đùng, đùng đông!

Đỗ Mục giơ lên cánh tay nhỏ đập đập mấy lần cửa phòng, không đợi bên trong lên tiếng trả lời, một tay đẩy cửa phòng ra, xách thùng đi vào.

Đường Hỏa Nhi một thân hồng trang, nằm nghiêng trên ghế, trong tay đang cầm một quyển sách, một chân nhấc lên để trên giường, nghe thấy có người tiến đến, mí mắt cũng không nhấc một chút, hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ngày hôm nay đưa chậm, làm hại ta chờ đợi nửa canh giờ, tự mình vả miệng ba lần.”

Đỗ Mục để thùng nước xuống dưới đất. Tay trái đánh tay phải, bốp~. Tay phải lại đánh tay trái, bốp ~. Hai tay vỗ lại bốp ~ một cái nữa. Sau đó đưa tay xoa xoa mấy lần lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đến khi khuôn mặt xoa đến đỏ bừng, lúc này mới xách theo thùng nước, cẩn thận đi đến trước mặt Đường sư tỷ. Đỗ Mục suy nghĩ, vẫn là giải thích: “Trên đường ta bị Kim sư huynh ngăn cản, cho nên chậm trễ một hồi. Không phải ta cố ý trễ giờ.”

” A, Kim Tiểu Nguyên cản ngươi làm cái gì.” Nữ nhân quả nhiên đều là động vật có lòng hiếu kỳ rất nặng, theo cách nói của hắn, quả nhiên làm cho Đường Hỏa Nhi lộ ra hứng thú.

Đỗ Mục nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp liền bán đứng Kim Tiểu Nguyên, nói: “Kim sư huynh để cho ta trộm một kiện đồ vật của ngươi cho hắn, bất quá ta không có đáp ứng. Sư tỷ, ngươi có phải hay không có cái gì khúc mắc với Kim sư huynh.”

” Họ Kim có ý định gì với đồ vật của ta?” Ánh mắt Đường Hỏa Nhi chớp động.

Đỗ Mục khiếp khiếp nói: “Sư tỷ, ta không dám nói, ngươi sẽ đánh ta.”

“Nói đi, sư tỷ không trách ngươi.” Đường Hỏa Nhi ôn nhu nói.

Đỗ Mục biết ôn nhu thế này chỉ là giả, cất giấu phía dưới ôn nhu chính là một đám lửa hừng hực, chỉ cần hắn nói ra, liền sẽ bị đám lửa này thiêu đốt, đốt cháy hết thảy hầu như không còn.

“Kim sư huynh muốn ta trộm khỏa áo của Đường sư tỷ.” Bất quá, Đỗ Mục vẫn là gọn gàng sắp xếp lời nói, hơn nữa lại còn đổ thêm dầu vào lửa, “Hắn còn nói với ta nếu sự tình bại lộ, không được làm liên luỵ đến hắn, còn cố ý bảo ta nói là do Tây Môn sư huynh sai sử ta làm như vậy. Sư tỷ, Kim sư huynh làm vậy còn không phải là bảo ta giá họa cho Tây Môn sư huynh à.” Mặt mũi Đỗ Mục tràn đầy ủy khuất nói.

Kim sư huynh a Kim sư huynh, ta tại đây xin lỗi ngươi, ai bảo ngươi là Thoát Cốc đệ bát cảnh, còn Đường sư tỷ lại là Thoát Cốc đệ cửu cảnh đây. Kết quả nhất định phải lấy lòng một phương, đắc tội một phương. Tránh nặng tìm nhẹ, đương nhiên ta lựa chọn đắc tội ngươi Thoát Cốc đệ bát cảnh, lấy lòng Đường sư tỷ Thoát Cốc đệ cửu cảnh a, ân, đồng thời cũng có thể lấy lòng Tây Môn sư huynh kia đã là Thoát Cốc bát trọng thiên bên phe thứ ba, hắc hắc hắc.

Nhiệt độ gian phòng bỗng nhiên tăng cao, Đỗ Mục đột nhiên cảm thấy rất nóng, phi thường nóng, miệng đắng lưỡi khô, mồ hôi chảy không ngừng, rất nhanh sau lưng áo ướt đẫm, không khí khô khan mãnh liệt có thể trông thấy nhiệt lưu hỗn loạn, trong phòng tùy thời đều có khả năng phát lửa.

Đường sư tỷ tức giận, hậu quả quả nhiên rất nghiêm trọng.

Bất quá, Đường Hỏa Nhi cũng không lôi đình tức giận như trong tưởng tượng, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, lẫm liệt nói: “Kim Tiểu Nguyên đáp ứng ngươi cái gì.”

Kim Tiểu Nguyên cùng Tây Môn Tụ một mực minh tranh ám đấu, để Đỗ Mục giá họa cho Tây Môn Tụ cũng chính xác là thủ đoạn thường dùng của Kim Tiểu Nguyên, huống chi việc này vốn chính là thật, Đường Hỏa Nhi cũng nghe đến một chút tin tức đánh cược của Kim Tiểu Nguyên, cho nên nàng không có lý do không tin.

Cảm giác được nhiệt độ gian phòng dần dần hạ xuống, Đỗ Mục âm thầm thở hắt ra, nói: “Kim sư huynh đáp ứng dạy ta Thoát Cốc thuật.”

Sắc mặt Đường Hỏa Nhi biến thành rất cổ quái, “Hắn liền cho ngươi một cái điều kiện như thế này?”

Đỗ Mục gật đầu, vâng dạ một chút.

Đường Hỏa Nhi lạnh nhạt nói: “Như thế liền muốn có được khỏa áo của ta, hình như có chút khinh ta đi.”

Đỗ Mục lập tức im lặng. Rất nhiều phổ thông đệ tử tốn hao một năm hai năm muốn ngưng tụ xoáy khí tiến vào Thoát Cốc mà không thể được, thậm chí đã có người tốn ba năm, trong đan điền vẫn trống trơn y nguyên vậy. Chữ “Tu hành” này đối với Đỗ Mục là có tính dụ hoặc trí mạng, đến miệng Kim sư huynh hay là Đường sư tỷ thì đều biến thành không quan trọng gì, chỉ là một chuyện nhỏ, ngẫm lại thật là khiến người ta căm phẫn.

Đường Hỏa Nhi nói: “Ngươi nói việc này cho ta biết, ta đương nhiên sẽ không để hắn đạt được. Ngươi chuẩn bị giao nộp Kim Tiểu Nguyên như thế nào?”

Đỗ Mục đàng hoàng nói: “Ta không biết.”

Đường Hỏa Nhi trầm ngâm một lát, nói: “Như thế, ta cũng không thể để ngươi ăn thiệt thòi. Sự tình Kim Tiểu Nguyên có thể làm được, Đường Hỏa Nhi ta đồng dạng có thể làm được, mà làm được so với hắn càng tốt hơn.” Đường Hỏa Nhi vuốt vuốt ngọn tóc, nói: “Ngày mai vẫn là lúc này, ngươi tới đây, ta dạy cho ngươi Thoát Cốc thuật.”

Đường Hỏa Nhi có tu vi là Thoát Cốc đệ cửu cảnh, có được bài vị chân truyền đệ tử còn sớm hơn Kim Tiểu Nguyên, có nàng tự mình dạy bảo, hiệu quả khẳng định phải nhanh hơn Kim sư huynh.

Trong lòng Đỗ Mục cuồng hỉ, đè nén nội tâm kích động, khom người nói: “Đa tạ sư tỷ.”

Đường Hỏa Nhi à ừm một tiếng, nói: “Ngươi đổ nước vào bồn tắm đi, ta muốn tắm rửa. Sau đó còn phải đi gặp sư tôn nữa.” Đây cũng là đuổi người.

Đỗ Mục rót nước vào bên trong chậu gỗ lim to đùng bên cạnh, trở lại bái Đường Hỏa Nhi một cái, thức thời khép cửa phòng.

Rời đi Sí Viêm Cư, thời điểm đi qua hành lang, vẫn là cái chỗ lúc trước, bắt gặp Kim Tiểu Nguyên. Xem ra Kim sư huynh vẫn một mực chờ ở đây này.

“Đỗ sư đệ, thế nào, đắc thủ không?” Kim Tiểu Nguyên lén lén lút lút.

Dù sao vừa rồi chỉ trong chớp mắt Đỗ Mục đã bán vị trước mắt này đi, trong lòng có chút bồn chồn, vẻ mặt liền trở nên mất tự nhiên, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía đối phương, lắp bắp nói: “Không, không, Đường sư tỷ nhìn chằm chằm đến… nhìn chằm chằm thật kĩ.”

Kim Tiểu Nguyên lộ ra vẻ thất vọng, nhưng nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh có chơi có chịu, khỏa áo của Đường sư tỷ nhất định phải đạt được, vỗ nhè nhẹ bả vai Đỗ Mục, an ủi: “Không sao. Hôm nay không thành, vậy liền ngày mai. Luôn có cơ hội.”

Đỗ Mục thầm nghĩ, ngày mai ta sẽ lấy được Thoát Cốc thuật đến tay, cắn răng nghiến lợi thề nói: “Kim sư huynh, sư đệ nhất định giúp ngươi chuyện này. Ngày mai làm thế này cũng phải đoạt khỏa áo tới tay.”

Kim Tiểu Nguyên nói: “Đỗ sư đệ, ta biết ngươi có thể làm được, sư huynh coi trọng ngươi.”

Đỗ Mục vội nói: “Sư huynh đúng là có mắt nhìn người.”

Kim Tiểu Nguyên nói: “Đi thôi, ngày mai ta lại chờ tin tốt lành.” Sau đó hắn thản nhiên rời đi.

Đỗ Mục liền sầu não, Đường Hỏa Nhi sư tỷ đã biết, ngày mai cũng không xác định thay đổi được điều gì, không thể tiếp tục hi vọng, coi như sau này cũng chỉ sợ là không có. Mặc dù vị Kim sư huynh này kém một bậc tu vi so với Đường Hỏa Nhi, nhưng cũng không phải có thể tùy tiện đắc tội a, có thể không đắc tội thì không đắc tội đi. Bất quá, xem ra việc này, còn có phiền phức. Dù sao cũng phải nghĩ biện pháp song toàn mới tốt.

Nhưng biện pháp cũng không phải muốn có là có. Cứ như vậy, Đỗ Mục đi về tới chỗ ở của tổ chín. Hắn không để ý, đầu liền đụng vào trong ngực một người, thùng gỗ trong tay lăn ra ngoài thật xa.

Lục Nhân Viễn nhìn thấy dáng vẻ không quan tâm mất hồn mất vía của Đỗ Mục, kỳ quái hỏi: “Đỗ sư đệ, ngươi nghĩ gì thế.”

Đỗ Mục lắc đầu, việc này không thể nói ra được. Dù là nói, chỉ sợ Lục Nhân Viễn cũng là lẫn tránh xa xa, Thoát Cốc đệ bát, đệ cửu cảnh, tại trong mắt đệ tử bình thường, đã có thể so với núi cao, ngửa mặt trông lên cũng nhìn không thấy đích.

Đều nói người tốt khó làm, xem ra ác nhân cũng không dễ gì để làm.

Càng nghĩ, việc này, còn phải chờ đợi sắp đặt của Đường Hỏa Nhi cùng Tây Môn Tụ. Dù sao, chỉ có bọn họ mới có thể vững vàng ngăn chặn một đầu Kim sư huynh.

= = =

Đôi lời của ÔnNhu: A Mục là tiểu gian xảo, tiểu xéo sắc. Không biết Kim sư huynh sẽ ra sao? Càng lo hơn, không biết A Mục sẽ vượt ải thế nào đây? Tác phẩm ưu tú, cầu Kim Phiếu!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN