Tà Cốt Tiên Phong (Dịch) - Lục Nhân Viễn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Tà Cốt Tiên Phong (Dịch)


Lục Nhân Viễn



Sau khi Đỗ Mục nói chuyện cùng Lục Nhân Viễn liền biết được, những người gọi là chân truyền đệ tử đều là người có đỉnh cấp tu vi, tông môn dốc lòng bồi dưỡng, mặc dù chỉ có chín người, lại từng người có thực lực cao cường, thiên phú xuất chúng, là những đệ tử tranh nhau mục tiêu siêu việt.

Tu vi xếp hàng trung đẳng là nội môn đệ tử, dạng người này, số lượng cũng không nhiều, có chừng hai mươi người.

Phổ thông đệ tử có số lượng nhiều nhất, chừng hơn sáu trăm người, thực lực của những người này bình thường đều hơi thấp, nhưng là những phổ thông đệ tử này sẽ gánh vác chức trách hậu cần vận chuyển của tông môn. Mà chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của chân truyền đệ tử chính là một trong những công việc đó.

Tổ một phụ trách thu mua, tổ hai phụ trách cơm nước, tổ ba phụ trách tắm giặt, tổ bốn phụ trách quét dọn sạch sẽ. Phân công phi thường cẩn thận, mỗi cái tổ lại phân thành ba tiểu tổ, mười ngày luân phiên trực một lần, thời gian còn lại mới có thể dùng để tu hành.

Tổ của Lục Nhân Viễn là tiểu sổ số chín, chuyên môn phụ trách nấu nước, đưa nước. Bởi vì bốn ngày mới đến phiên tiểu phân tổ bọn hắn trực, cho nên mấy ngày nay bọn hắn mới có thể rảnh rỗi đối luyện trong tiểu viện.

” Lục đại ca… ”

” Đừng kêu đại ca, trong môn không thể gọi như vậy. Ta nhập môn so với ngươi sớm hơn, gọi ta sư huynh đi.” Lục Nhân Viễn nói.

” Lục sư huynh, ngươi bây giờ là tiên nhân đi.” Đỗ Mục sợ hãi hỏi. Kiếm Hoa Tông tại trong suy nghĩ người bình thường ở Hải Châu chính là Tiên Môn, vô cùng thần thánh, trong môn đều là nhân vật khói lửa không ăn không uống, bằng không cũng chính là tầng lớp thần tiên a.

Lục Nhân Viễn bật cười nói: “Tiên nhân? Ta cũng không phải, cũng không biết đời này có hay không đạt được, có thể đột phá ‘Thoát Cốc’ cũng không tệ rồi. ”

Đỗ Mục nghi hoặc không hiểu, nói: “Sư huynh, cái gì là Thoát Cốc a! ”

Lục Nhân Viễn nói: “Thoát Cốc Thoát Cốc, dĩ nhiên chính là muốn chúng ta thoát ly ngũ cốc, chỉ có phàm nhân mới có cần dựa vào ngũ cốc mà sống, mà người tu hành muốn sống thì cần ăn thiên địa linh tài. Thoát Cốc Kỳ kỳ thật cũng là đạo môn hạm thứ nhất của người tu hành, tổng cộng chia làm chín cái tiểu cảnh giới, cảnh giới càng cao, thu nạp ngũ cốc càng ít, đột phá Thoát Cốc Kỳ về sau, tu sĩ không cần lại ăn ngũ cốc hoa màu nhân gian, cũng có thể gọi là ‘ Xuất Trần’. Xuất Trần Xuất Trần, thoát ly ngũ cốc, thoát ra phàm trần, chỉ có đến cảnh giới này mới được tính là chân chính tu hành, mà cảnh giới này cũng phân biệt ra phàm nhân và người tu hành khác nhau giới tuyến.”

Đỗ Mục không biết tốt xấu hỏi: “Lục sư huynh ngươi bây giờ là cảnh giới gì?”

Lục Nhân Viễn thẹn thùng cười một tiếng, có chút tức giận nhìn hắn chằm chằm, nói: “Hổ thẹn hổ thẹn, sư huynh ta à, nhập môn bốn năm, hiện tại mới là Thoát Cốc đệ tam cảnh.”

Theo quy củ tông môn, phổ thông đệ tử nhập môn một năm, sẽ có truyền công Trưởng lão truyền thụ Thoát Cốc thuật, kỳ thật, một năm này xem như khảo hạch, chủ yếu khảo hạch tâm tính, nhân phẩm đệ tử. Dù sao, Kiếm Hoa Tông đứng hàng Thiết giai tông phái, vạn nhất có người mang tâm nghi ngờ trà trộn vào, khó đảm bảo không có tổn thất. Loại khảo hạch này, mỗi cái môn phái đều có, môn phái thực lực càng cao, khảo sát liền càng nghiêm ngặt.

Để tử một khi đạt tới Thoát Cốc Kỳ đệ thất cảnh, cũng chính là thất trọng thiên về sau, bước vào trình độ thượng đẳng, liền sẽ tấn thăng làm nội môn đệ tử, thu hoạch được trọng điểm bồi dưỡng, đồng thời có Trưởng lão chuyên môn chỉ điểm những người này tu hành.

Đương nhiên, đây chỉ là nhằm vào phổ thông đệ tử tấn thăng đi lên, còn có một số nhân vật đặc biệt không ở trong đám này, đó chính là dòng chính hậu đại của các Trưởng lão. Thân là người thân dòng chính của tông môn Trưởng lão, đương nhiên sẽ không cùng người bình thường từng bước một trèo lên trên, những người này từ lúc vừa ra đời liền có một xưng hào cố định: Đệ tử đích truyền. Những đệ tử đích truyền này có ưu thế mà phổ thông đệ tử khó mà với tới, đặc biệt là phương diện tài nguyên tu luyện, không phải người bình thường có thể so.

Trừ cái đó ra, còn có một loại đệ tử tương đối đặc thù, đó chính là chân truyền đệ tử. Cái gọi là chân truyền đệ tử chính là đệ tử từ ngoại giới mang về không hề có dòng dõi Trưởng lão, do tông môn cao tầng tự mình chọn lựa, tự nhiên cũng không có khả năng từ phổ thông đệ tử trèo lên, những người này số lượng cực ít, phàm là xuất hiện một vị, không có chỗ nào mà không phải là kinh tài tuyệt diễm, thiên phú siêu quần, hạt giống thượng phẩm. Gần nhất mười năm này, không hề nghe nói Kiếm Hoa Tông Trưởng lão từ ngoại giới mang về một tên đệ tử nào.

Chân truyền đệ tử cùng đệ tử đích truyền khác nhau cũng không quá lớn, chân truyền đệ tử nhận bồi dưỡng trọng điểm từ tông môn, đệ tử đích truyền thì có trưởng bối tự mình dạy bảo, Kiếm Hoa Tông tài nguyên có hạn, hai bên được hưởng đãi ngộ không sai biệt lắm, nếu như nhất định phải phân chia khác biệt,thì là mối hệ cùng hay không cùng huyết thống.

Nhưng là nếu như hai người này đặt ở cùng một siêu cấp phương diện, vậy thì có thể thấy rõ ràng khác biệt, một người đệ tử được môn phái dốc hết tài nguyên bồi dưỡng so sánh cùng một người đệ tử từ trưởng bối đơn độc dạy bảo, chênh lệch vẫn còn tương đối lớn.

Phổ thông đệ tử, nội môn đệ tử, đích truyền cùng chân truyền đệ tử, đây chính là phương thức bồi dưỡng đệ tử của Kiếm Hoa Tông. Đích truyền cùng chân truyền đệ tử thân phận được tôn sùng nhất, nội môn đệ tử xếp thứ hai, phổ thông đệ tử thân phận thấp nhất, phải phục vụ các nhóm đệ tử khác.

Muốn không hầu hạ người khác, vậy cũng chỉ có thể liều mạng trèo lên trên, chờ ngươi có thực lực, tự nhiên là không cần hầu hạ người khác, mà lại sẽ có người tới hầu hạ ngươi.(°∀°)

Đẳng cấp phân chia đệ tử thế này, nhìn như có chút không hợp tình người, nhưng là môn phái nhất định phải làm. Không có đẳng cấp khác nhau, liền không có khả năng cạnh tranh, mà không có cạnh tranh, tự nhiên sẽ không có phát triển.

Cạnh tranh sinh tồn, thực lực cùng xuất thân quyết định địa vị, đây chính là tu hành giới, kẻ yếu không có ngày nổi danh.

Lục Nhân Viễn nhập môn bốn năm vẫn ngưng lại tại Thoát Cốc đệ tam cảnh, thực lực bình thường, không có thiên phú phi thường xuất sắc, cho nên hắn cũng chỉ có thể một mực làm phổ thông đệ tử, giúp chân truyền đệ tử nấu nước, đưa nước, tại bên trong tiểu viện đùa giỡn một chút bàn chải bồn cầu. Liền xem chiêu thức đùa nghịch bàn chải bồn cầu, cũng là từ chân truyền đệ tử học được.

Sau đó một đoạn thời gian, Đỗ Mục liền ở tại khu nhà nhỏ bên trong tiểu phân tổ số chín này. Đến phiên trực, hắn xách thùng nước đi theo sau lưng Lục Nhân Viễn, lần lượt đưa nước vào trong phòng cho chân truyền đệ tử.

Lúc mới bắt đầu nhất, còn có Lục Nhân Viễn dẫn, chờ hắn quen thuộc không sai biệt lắm, Lục Nhân Viễn liền không mang hắn nữa, chính hắn tự đưa.

Thân ảnh nho nhỏ, xách theo thùng gỗ to to, cố hết sức xuyên thẳng qua giữa những bức tường đỏ, ngói xanh, cùng với đại cột điêu khắc chạm trỗ hoa lệ. Mặc dù có chút buồn tẻ, có đôi khi cũng sẽ đụng phải người làm khó dễ, nhưng so với trước kia bụng đói ăn quàng, không có gì để ăn đã là chênh lệch một cái trên trời một cái dưới đất.

Hắn vẫn thầm nhớ Khâu Sơn, nhiều mặt nghe ngóng,nhưng từ đầu đến cuối không thu hoạch được gì, vị Nguyên sư huynh từng cứu một mạng đã ra ngoài chấp hành công vụ, không thể gặp mặt một lần.

Bộ dáng nho nhỏ lẻ loi, khó tránh có lúc cảm thấy lạc lõng, dần dần mất đi chút kỳ vọng mong manh. Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hi vọng hảo huynh đệ có thể gặp dữ hóa lành, trăm ác lui tránh. Đỗ Mục không đành lòng mất đi người huynh đệ này.

Nguyên sư huynh không có khả năng vĩnh viễn ở tại bên ngoài,sẽ có thời điểm trở về, đến đó tự nhiên có thể hỏi thật minh bạch.

Thế là, Đỗ Mục an tâm ngây người ở tại Kiếm Hoa Tông, ngày thì đốn củi, chẻ củi, đêm thì nấu nước, đưa nước, cứ như vậy đưa đẩy, thời gian liền trôi đi qua ba tháng.

Trong ba tháng này, Đỗ Mục không phải không có một điểm cải biến nào. Biến hóa rõ rệt chính là cả người trở nên sạch sẽ, vô cùng sạch sẽ, trước kia một tháng đều không nhất định tắm một lần, trên thân vừa dơ vừa thúi, từ lúc đi đến Kiếm Hoa Tông, hắn một ngày ba lần tắm. Đây cũng không phải nói hắn chịu khó tắm nhiều, thật sự là bị các sư tỷ nội môn kia ép.

Mỗi ngày đưa nước cho các sư tỷ xinh đẹp, trên người có mùi mồ hôi không cho vào cửa, có vị hun khói không cho vào cửa, không tắm rửa không cho vào cửa, mà tắm rửa thôi cũng không được, phải là dùng xà phòng hương thảo mới được. (°∀°)

Y phục đều là giặt qua hương thảo, mặc lên người, có cỗ mùi vị hương thảo nhàn nhạt.

Y phục cũng không phải giống lúc trước rộng thùng thình, chỗ này chỗ kia rách rưới chắp vá, mà là do tổ chuyên môn số sáu thay hắn làm, phi thường vừa vặn.

Trước kia Đỗ Mục cũng không có như thế này nhẹ nhàng khoan khoái, từ trong ra ngoài tựa như biến thành người khác.

Đôi lời của ÔnNhu: Không phụ kỳ vọng của ta, A Mục nay đã vừa sạch vừa thơm. Bàn chải sư huynh có hẳn một chương đề tên hắn Lục Nhân Viễn, chắc là đã mãn nguyện. Tác phẩm ưu tú, cầu Kim Phiếu !

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN