Ta Cùng Với Ảnh Đế Yêu Đương - Chương 13-2: Vị diện vườn trường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Ta Cùng Với Ảnh Đế Yêu Đương


Chương 13-2: Vị diện vườn trường


Editor: @leviackerman2512

Beta by: Song Hoạ

Chương13.2

Chỉ là, làm thế nào để thử tâm ý của Chu Thừa đây?

Không nghĩ tới lúc tan học tiết tự học buổi tối ngày hôm sau, có người chủ động đến hỗ trợ cho cô!

Lâm Vãn với Hà Miêu cùng đi lấy xe đạp, từ xa nhìn thấy bốn nam sinh vóc dáng cao to đứng gần xe của các cô, lại gần, Lâm Vãn mới nhận ra Lăng Vũ dẫn đầu.

Một ngày không thấy, cánh tay phải của Lăng Vũ đã được quấn băng vải, bất quá cậu ta lớn lên đẹp, quấn băng vải cũng cực kỳ đẹp trai.

Thấy Lâm Vãn, Lăng Vũ cười cười, nhấc chân dài, trực tiếp ngồi lên ghế sau xe của Lâm Vãn.

Lâm Vãn nhíu mày.

Hà Miêu khẩn trương mà kéo tay cô: “Làm sao bây giờ?”

Lâm Vãn nghĩ nghĩ, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Hứa Cường, sau khi gửi xong, cô bảo Hà Miêu không cần sợ, lạnh mặt đi qua.

Lăng Vũ lắc lắc cánh tay với cô: “Thấy không, đây là tôi vì cậu mà bị thương.”

Lâm Vãn không hé răng.

Tiểu mỹ nhân vẻ mặt nghiêm túc, Lăng Vũ cười cười, ánh mắt cưng chiều nhìn cô: “Quên đi, ngày hôm qua là tôi không đúng, không nên trêu chọc cậu, nhưng tôi thật sự rất muốn kết bạn với cậu, thế nào, thêm WeChat chứ?”

Lâm Vãn thử: “Thêm rồi cậu sẽ đi?”

Lăng Vũ gật đầu, cậu hưởng thụ quá trình theo đuổi con gái, cũng không thích cưỡng ép con gái, đến nỗi Chu Thừa, vì suy nghĩ đến thân phận đặc thù của chú Chu Thừa, Lăng Vũ không so đo với cậu ta, đổi thành người khác, cậu không đánh đối phương tàn phế là không thể.

Lâm Vãn quét mắt đến ba nam sinh phía sau Lăng Vũ, đủ để so sánh với dũng sĩ cường tráng, lấy ra di động.

Thêm thành công bạn tốt, Lăng Vũ nói được thì làm được, cười với Lâm Vãn vẫy tay: “Ngày mai gặp.”

Nói xong, cậu đem ba người anh em khí phách hăng hái mà đi rồi.

Hà Miêu trợn mắt há mồm, như này đã xong việc?

Lâm Vãn cũng rất ngoài ý muốn.

Nhìn di động, Hứa Cường phản hồi cô một phút trước, nói cô không cần sợ, cậu lập tức đến.

Nguy cơ được giải trừ, Lâm Vãn gửi tin cho Hứa Cường: Đã không sao, cậu không cần đến đây.

Đợi chốc lát, Hứa Cường cũng không trả lời.

Lâm Vãn lo rằng Hứa Cường đang chạy về không nghe thấy chuông báo, đổi thành gọi điện thoại cho cậu ta, kết quả là hệ thống nhắc nhở cô Hứa Cường đã tắt máy.

Lâm Vãn:……

Nếu cô với Hà Miêu đi trước, sợ Hứa Cường tới đây sẽ ngốc đi tìm các cô, nhưng nếu không đi, lỡ như Hứa Cường đã xem tin thứ hai cô gửi thì tắt máy, vậy biến thành Hứa Cường về nhà ngủ, cô cùng Hà Miêu chờ cậu vô ích.

Tình thế có chút khó xử.

“Tụi mình chờ cậu ta mười phút đi.” Hà Miêu đề nghị, mới tan học không bao lâu, Hứa Cường chắc chưa đi xa, nếu cậu trở lại trường, mười phút vậy là đủ rồi.

Lâm Vãn gật đầu.

Hai người đứng song song, Hà Miêu đột nhiên nhớ trong phòng học còn có bịch đồ ăn vặt, vui vẻ chạy về lấy ăn.

Xe các cô đậu giữa một loạt xe đạp, học sinh lục tục tới lấy xe, Lâm Vãn đi trước đến mảnh đất trống trước khu dạy học, vừa quan sát học sinh tan học vừa chờ Hà Miêu.

Đám học sinh chạy xe đạp đi ra ngoài trường, bỗng nhiên, có chiếc xe ngược dòng chạy đến.

Tuy rằng Béo Muội bị cận thị nhẹ nhưng như thế cũng không gây trở ngại cho Lâm Vãn nhận ra chủ nhân của chiếc xe leo núi kia, đúng là Chu Thừa.

Tim Lâm Vãn đập nhanh hơn!

Cô gửi tin nhắn cho Hứa Cường, cũng không phải trông cậy Hứa Cường đến cứu cô, mà là đoán được chắc chắn Hứa Cường không dám đối mặt với Lăng Vũ một mình, nhất định sẽ kêu lão đại Chu Thừa đi cùng!

Bây giờ Chu Thừa tới còn nhanh hơn Hứa Cường, nói lên điều gì?

Xe đạp của học sinh ban sáu đều ngừng lại, Lâm Vãn thấy Chu Thừa đá chống xe.

Buổi tối 9 giờ, bóng đêm trầm lắng, khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên ngừng ở dưới ánh đèn đường, chau mày, nhìn trước xem sau, như đang tìm kiếm cái gì.

Lâm Vãn lặng lẽ trốn vào một góc, đồng thời gửi tin nhắn cho Hà Miêu, nói cô trước đợi ở phòng học.

Gửi xong rồi, Lâm Vãn ngẩng đầu, thấy Chu Thừa giơ di động, sắc mặt không quá đẹp.

Môi thiếu niên vẫn không nhúc nhích, Lâm Vãn đoán cậu tám phần là gọi điện thoại cho Hứa Cường đã tắt máy.

Lâm Vãn cười trộm, di động Hứa Cường tắt thật đúng thời điểm.

Xem náo nhiệt đến mùi ngon, di động trong tay đột nhiên rung lên, Lâm Vãn cúi đầu thì thấy màn hình hiện: Giáo bá.

Lâm Vãn có chút ngốc, tin nhắn lần trước của cô, điện thoại quấy rầy Chu Thừa vẫn là trước nghỉ hè, hơn hai tháng, Chu Thừa vậy mà còn nhớ rõ số điện thoại của cô, hoặc là còn giữ những tin nhắn rác đó?

Ấp ấp ủ ủ vô số cảm xúc, giọng nói của Lâm Vãn lại vô cùng bình thường pha chút nhu thuận mà tiếp máy: “Alô, cho hỏi ai vậy?”

Chu Thừa:……

Chẳng lẽ lúc trước cô ấy điên cuồng theo đuổi cậu không có lưu số cậu vào danh bạ?

Hay là sau đêm cãi nhau đó trong lúc tức giận cô đã xóa số?

“Cậu ở đâu?” Chu Thừa vừa quan sát bốn phía vừa lạnh giọng hỏi.

Di động truyền đến thanh âm ngạc nhiên của cô gái:

“Cậu, cậu là Chu Thừa?”

Chu Thừa: “Ừ.”

Bên kia bỗng yên lặng một lúc, qua vài giây cô gái mới thấp giọng mở miệng: “Cậu tìm tớ có việc sao?”

Chu Thừa nhăn mày, Hứa Cường nói cô bị Lăng Vũ chặn đường, nghe giọng điệu này sao lại không giống?

Hứa Cường chắc chắn không dám lừa cậu, có lẽ, là Lăng Vũ ở bên cạnh uy hiếp cô không được nói lung tung?

“Cậu ở đâu.” Chu Thừa lạnh lùng hỏi.

Lâm Vãn cẩn thận đáp: “Tớ ở trường.”

Chu Thừa thiếu chút nữa là chửi thề cậu đã thấy chiếc xe đạp hồng nhạt của cô, sao có thể không biết cô ở trường học?

“Lão đại! Lão đại cậu tới rồi, Béo Muội đâu?”

Hứa Cường thở hồng hộc mà chạy đến, đôi tay bóp thắng ngừng ở bên cạnh Chu Thừa, nôn nóng hỏi.

Chu Thừa bực bội ném điện thoại di động cho hắn.

Hứa Cường nhận di động, nhìn thấy trên màn hình có một dãy số, cậu đang buồn bực không biết đối phương là ai, một giọng nói quen thuộc từ bên trong truyền ra: “Hứa Cường tớ thấy mấy cậu rồi!”

Hứa Cường, Chu Thừa đồng thời ngẩng đầu.

Lâm Vãn đã từ trong góc chạy ra tới, ôm cặp sách chạy đến chỗ hai người.

Buổi tối đầu thu, cô mặc một cái áo màu trắng, một cái váy màu lam dài đến mắt cá chân, tóc dài theo gió lên xuống, thanh thuần lại mỹ lệ.

Chạy chậm đến, lúc đứng trước mặt hai người, Lâm Vãn hô hấp dồn dập, vừa thở gấp vừa giải thích với Hứa Cường: “Bọn họ đã đi rồi, di động của cậu tắt máy, không nhận được tin nhắn của tớ, thật xin lỗi, làm cậu trở về một chuyến vô ích.”

Thời điểm cô nói chuyện, đôi mắt chỉ nhìn Hứa Cường.

Tay phải Chu Thừa đỡ tay lái dần dần nắm chặt.

Hứa Cường nhìn khắp nơi, kỳ quái hỏi: “Dễ như vậy là đi rồi? Tên đó biết cậu tìm tôi?”

Nghe câu đó, tay trái Chu Thừa cầm di động cũng nắm chặt.

Gặp nguy hiểm, người đầu tiên cô tìm thế nhưng là Hứa Cường, mà rõ ràng cô biết Hứa Cường căn bản đánh không lại Lăng Vũ.

Lắc đầu, Lâm Vãn rũ mắt trả lời Hứa Cường: “Không có, cậu ta nói chỉ muốn thêm WeChat, thêm rồi cậu ta liền thả tớ đi, tớ……”

Hứa Cường tức giận, duỗi tay với Lâm Vãn: “Đưa di động cho tôi, tôi nói chuyện với cậu ta!”

Lâm Vãn ngoan ngoãn mà đưa di động.

Hứa Cường vào WeChat của Lăng Vũ, bật voice lên mà mắng gửi qua: “Lăng Vũ tao cảnh cáo mày, về sau đừng có mà trêu chọc Lâm Vãn, con trai ban sáu còn chưa có chết đâu!”

Gửi thành công, Hứa Cường lập tức block Lăng Vũ, đem điện thoại trả Lâm Vãn: “Thằng đó mà làm phiền cậu nữa, cứ việc nói cho tôi biết!”

Lâm Vãn cảm kích mà nhìn cậu.

Chu Thừa cũng nhìn không được nữa, muốn đạp xe đi.

Hứa Cường đột nhiên phản ứng lại, giữ chặt cánh tay Chu Thừa, như bổ cứu mà nói cho Lâm Vãn:

“Cậu cho tôi biết, tôi liền thông tri cho lão đại, Lăng Vũ sợ lão đại, có lão đại ở đây, thằng kia chắc chắn không dám lại phiền đến trước mặt cậu”

Lúc này Lâm Vãn mới phản ứng lại vì sao đêm nay Chu Thừa sẽ xuất hiện, cắn cắn môi, vẻ mặt phức tạp mà nhìn về phía Chu Thừa.

Chu Thừa giống như thần chết nhìn chằm chằm nàng.

Lâm Vãn sợ hãi cúi đầu, nói chuyện đều không mạch lạc: “Cảm, cảm ơn.”

Chu Thừa khinh thường mà quay đầu.

Hứa Cường cười ha hả vỗ vai Lâm Vãn: “Cảm ơn cái gì, chúng ta là gì chứ.”

Lâm Vãn quay đầu nhìn khu dạy học, nói với hai người: “Hà Miêu đi lấy đồ, lát nữa sẽ trở về, các cậu đi trước đi.”

Hứa Cường sốt ruột về nhà sạc pin, bảo Chu Thừa cùng nhau về, kết quả Chu Thừa tăng tốc, vừa thoáng đã bỏ xa cậu.

Năm phút sau, Lâm Vãn, Hà Miêu chạy xe đạp đi về.

Cửa siêu thị gần trường, Chu Thừa đứng trước cửa kính nhìn bóng dáng Lâm Vãn biến mất, lúc này mới trầm khuôn mặt đi ra ngoài.

Thật mau, Chu Thừa cũng chạy xe ra khỏi cổng trường.

Hai cô gái chậm rì rì mà đạp xe, vừa nói vừa cười.

Chu Thừa trước sau bảo trì khoảng cách 50m theo sau các cô.

Lăng Vũ không phải loại người tốt lành gì, Hứa Cường thay béo nha đầu block hắn, Lăng Vũ cũng có thể một lần nữa đuổi theo.

Đến nỗi cậu vì cái gì muốn xen vào chuyện của béo nha đầu……

Chu Thừa siết chặt tay lái, móc di động ra voice tin nhắn: “Mày muốn làm anh hùng của mày, về sau lại vì chuyện của cô ấy mà làm phiền ông đây, ông trước tiên xử lý mày!”

Hứa gia.

Hứa Cường vừa về nhà liền chui vào phòng ngủ sạc pin điện thoại, sau khi khởi động máy, âm báo WeChat tích tích tích vang lên.

Có Béo Muội, thanh âm ngọt ngào mà cảm ơn cậu.

Hứa Cường hắc hắc cười, tiện tay click mở tin voice mà lão đại vừa mới gửi.

Kết quả đổ xuống chính là một tràng mắng.

Hứa Cường:……

Hứa mama đến xem con trai thấy mặt bị thương, tay chống nạnh thẩm vấn con trai: “Con lại đánh nhau với ai?”

Hứa Cường:……

Lão mẹ tin con đi, con thật sự không làm gì!

__1/1/2020 ÂL __

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN