Tà Đạo Tu Tiên Lục - Chương 12: Mỹ sự lạc không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Tà Đạo Tu Tiên Lục


Chương 12: Mỹ sự lạc không


Trần Nhược Tư ngồi trên dãy bậc thềm đợi được một lúc, nó không chịu yên tĩnh được, thầm nhủ: “Ôi, y làm cái gì vậy, chuẩn bị cần nhiều thời gian vậy sao, ta không đợi nữa. Ờ, chuyến này ta đi mười ngày mới về, sao không nhân lúc này có thời gian đến từ biệt Mộng Tuyết tỷ tỷ.”

Vừa nhớ đến hình dáng và khuôn mặt xinh đẹp của Mộng Tuyết, trong lòng nó liền cảm thấy ngọt ngào.

Nó thưởng thức mùi vị của thời khắc ngọt ngào xong, lấy lá bùa màu vàng và bút luyện vẽ họa phù tùy thân ra, viết mấy chữ lên lá bùa: “Sư huynh, đệ đi trước, đợi huynh ở bên bờ hồ.”

Kì thật, để vẽ bùa thì những người đạo thuật cao cường căn bản không dùng bút, chỉ cần dùng tay vận công là vẽ được, Trần Nhược Tư so với họ chỉ là kẻ mới tập tọe, tự nhiên dùng bút mới vẽ ra được những nét ngoằn nghoèo rất khó nhớ. Việc này thuộc về kí ức, đợi đến lúc luyện tập quen tay rồi, tự nhiên sẽ không phải dùng bút như lúc mới học nữa.

Nó vẽ xong, mỉm cười hưng phấn, nhặt một khối đá lớn chèn lên lá bùa, đặt trên bậc đá rồi cao cao hứng hứng đi xuống núi.

Qua lần giáo huấn trước, lần này nó rất cẩn thận, mỗi lần đặt chân xuống bậc đá đều nhìn cho rõ ràng dẫm lên.

Rất nhanh, nó đến bên bờ Lệ hồ, nằm bò xuống, chọc tay vào nước khuấy khuấy vài cái úp mặt xuống, rồi kêu ầm lên: “Mộng Tuyết tỷ tỷ, đệ nhớ tỷ lắm, mau ra gặp đệ đi.”

Bộ dạng nó lúc đó khác nào một thi thể: nằm bò ra, đầu nhúng trong nước.

Nó làm thế chẳng qua để gọi tên Mộng Tuyết, mới khiến nàng nghe thấy nó gọi, bằng không nó không hơi đâu chịu vất vả như vậy?

Một lát sau, cách chỗ nó không xa, sóng nước cuộn lên, đương nhiên nó không biết.

Mộng Tuyết từ trong làn sóng nước thò đầu ra, thấy bộ dạng của Trần Nhược Tư không khỏi bật cười lớn, lên tiếng gọi: “Đồ ngốc, người nằm ườn ra đó làm gì?” xem tại TruyenFull.vn

Trần Nhược Tư nghe thấy giọng Mộng Tuyết, ngẩng lên nhìn thấy nàng liền cười đáp: “Đệ, đệ nghĩ chỉ có gọi như thế, tỷ mới nghe thấy, thành ra đệ nằm ra bờ hồ, ha ha.”

“Chỉ cần ngươi một mình đến bên bờ Lệ hồ gọi là ta nghe thấy liền, nếu người khác gọi dẫu có nghe thấy ta cũng không xuất hiện. Ngươi tìm ta có việc gì?” Mộng Tuyết hỏi nó.

“Mộng Tuyết tỷ tỷ, đệ phải cùng sư ca hạ sơn mấy ngày, phải hơn mười ngày mới về. Đệ nghĩ ngần ấy ngày không gặp tỷ, cảm giác hơi khó chịu bèn đến từ biệt.” Trần Nhược Tư đứng dậy, ngồi bên bờ hồ nhìn khuôn mặt Mộng Tuyết lộ ra trong hồ.

Mộng Tuyết mỉm cười: “Hơn mười ngày không gặp thì có sao? Ta và phụ mẫu không biết đã bao nhiêu năm không gặp, ít ra cũng mấy ngàn năm rồi, ha ha!”

“A, phụ mẫu tỷ cũng ở hồ này sao?” Trần Nhược Tư tỏ ra nghi hoặc, lên tiếng hỏi.

“Không, bọn họ ở Tiên Hải, chỉ khi nào ta tu luyện thành tiên mới gặp được họ.” Mộng Tuyết đáp.

“Oa, nếu đệ lâu quá không gặp tỷ chắc đệ điên mất, lên đây đi, ngồi cũng với đệ, trò chuyện một lúc, có được không?” Trần Nhược Tư nài.

Mộng Tuyết gật đầu mỉm cười, “soạt”, một đạo bạch quang từ vị trí của nàng trong hồ nước nháy mắt đã lướt đến bên Trần Nhược Tư.

Nó ngây người, thầm nhủ: “Mộng Tuyết tỷ tỷ này khẳng định là tiên nữ tu luyện trong hồ, ta phải gần gũi mới được, không chừng tương lai không cần tu luyện cũng được tỷ ấy mang lên Thần giới, hoặc cưới tỷ ấy làm vợ cũng đủ khiến thiên hạ ghen tức chết mất. Dẫu không thành tiên cũng đủ rồi, hắc hắc.”

Nghĩ đến đây, nó xoay người ngồi gần Mộng Tuyết: “Tỷ tỷ đẹp thật, mỗi lần nhìn thấy tỷ, tim đệ lại nhảy lên, đập nhanh hẳn, tỷ có biết tại sao không?”

Mộng Tuyết không phải nhân loại nên không biết tình cảm là như thế nào, Trần Nhược Tư hỏi vậy thì cảm giác vô cùng kì quái.

“Nhân loại các người đúng là kì quái, bất quá, lúc nghĩ đến gặp ngươi thì lòng ta bất an, có dao động nhè nhẹ. Lúc nào gặp ngươi liền vô cùng vui vẻ.” Mộng Tuyết chăm chú nhìn nó, mỉm cười nói.

“Không phải tỷ ấy thích ta chứ, ha ha, diễm phúc của ta đến rồi.” Trần Nhược Tư cười thầm, nhìn Mộng Tuyết nói: “Mộng Tuyết tỷ tỷ, tỷ bảo đệ là nhân loại, lẽ nào tỷ không phải là ngươi? Vậy tỷ là gì?”

“Ta mà nói ra, chắc chắn ngươi sợ run.” Mộng Tuyết nhìn nó, đáp lời.

“Nói đi mà, tỷ tỷ, đệ không sợ.” Trần Nhược Tư khẳng định.

“Theo quan niệm của nhân loại các ngươi, ta được coi là yêu tinh, là một con cá tu luyện năm ngàn năm mới thành nhân hình”, Mộng Tuyết đáp.

Trần Nhược Tư thầm run lảy bẩy, mồ hôi lạnh thiếu điều toát ra nhưng trên mặt tịnh không biến hóa gì, vẫn ra vẻ tươi cười nói với Mộng Tuyết: “Ha ha, tỷ tỷ, đệ không sợ, là một con cá sao?”

Đoạn ra vẻ lớn mật, run run tay đưa ra, đặt lên vai Mộng Tuyết.

Nàng cũng không hiểu vì sao cánh tay nó vừa chạm vào thân thể, nàng liền cảm giác trong lòng thoáng vui, tự nhủ: “Có phải đây là tình cảm của con người mà phụ mẫu dặn dò trước lúc lên đường? Có lẽ nào ta có cảm tình với nó, loại cảm tình này kì diệu thật.”

Nàng nghĩ vậy, không nén được, ngả đầu vào bờ vai gầy guộc của Trần Nhược Tư.

“Thôi phiền rồi, ngư tinh này thích ta, phải làm sao đây, để nó quấn lấy thì biết làm thế nào.” Trần Nhược Tư tự nhủ nhưng khi nghoẹo đầu nhìn khuôn mặt tươi tắn của Mộng Tuyết, tâm lí hoảng sợ liền bay sạch, lại nghĩ: “Mặc kệ, chỉ cần không hại ta thì có làm sao, hà huống, nàng ta xinh đẹp ôn nhu thế này, chắc không hại ta.”

Vừa dẹp hết nỗi sợ, nó nói với Mộng Tuyết: “Tỷ tỷ, đệ đi xa về, mỗi ngày đều đến đây gặp tỷ, có được không?”

Mộng Tuyết gật đầu mỉm cười, nàng ưỡn ngực, nảy lên có tiết tấu hơn hẳn lúc chạm vào thân thể Trần Nhược Tư, tim cũng đập nhanh hơn một chút.

Trần Nhược Tư trông không khác gì hài tử nhưng dù gì nó cũng mười sáu tuổi, tâm lí đã thành thục.

Vào thời đó, mười sáu mười bảy tuổi mà lấy vợ sinh con là thường tình, chiếm số đông.

Trần Nhược Tư đặt tay lên vai Mộng Tuyết, chầm chậm vuốt xuống, đặt lên eo nàng, ôm thật chặt.

Y phục của Mộng Tuyết chỉ là một sợi dây lưng, che kín hết những bộ bị bí ẩn, bàn tay Trần Nhược Tư vuốt ve trên thân thể nàng so với vuốt một nữ nhân lõa thể cũng không khác biệt gì.

Lúc đó nó có xung động mãnh liệt muốn hôn nàng nhưng khi nhìn vào khuôn mặt nàng, thấy nàng đang chằm chằm nhìn mình, mặt nó đỏ ửng lên.

Hắ nghiến răng: “Mộng Tuyết tỷ tỷ, đệ ôm tỷ thế này, tỷ có phiền không? Nếu cứ thế này cả đời, kể cả không làm thần tiên đệ cũng nguyện ý.”

“Đồ ngốc, ở cùng ngươi ta rất vui, đặc biệt khi dựa vào mình ngươi. Bất quá, ai bảo ở cùng với ta sẽ không thành thần tiên được? Chúng ta ở cùng nhau, có thể cùng tu luyện.” Mộng Tuyết cười bảo.

“Sao tỷ ấy lại biết được những cấm kị trong việc tu luyện của nhân loại chúng ta, những người tu đạo nếu không tuân theo cấm kị, có tu cả đời cũng không thành tiên.” Trần Nhược Tư nghĩ thế, lắc đầu thở dài.

“Sao vậy?” Mộng Tuyết thấy nó thở dài bèn hỏi.

“Không có gì, đệ…đệ nghĩ….” Trần Nhược Tư liếc nhìn nàng đáp, nhưng những gì nó nghĩ tất không dám nói ra.

“Muốn hôn ta chứ gì, thì cứ việc hôn, ta đợi đây.” Mộng Tuyết nhìn nó mỉm cười ngọt ngào.

“Gì cơ, không ngờ mật tỷ ấy còn lớn hơn cả ta, hắc hắc, vui được cứ vui, mặc kệ hết.” Nó nghĩ thầm đoạn cúi đầu đặt môi lên môi Mộng Tuyết, nhẹ nhàng hôn nàng.

Môi nó chưa kịp đặt lên môi Mộng Tuyết thì nàng đột nhiên biến mất. Trần Nhược Tư tự dưng mất đi chỗ dựa, ngã huỵch xuống, hôn luôn mặt đất.

“Con mẹ nó, tiểu yêu tinh lừa ta.” Nó mắng thầm, vừa quệt mép vừa bò dậy.

Lúc đứng vững lại, nó xoay người tức thì giật nảy lên, thân thể co lại, lùi liền hai bước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN