Tà Đạo Tu Tiên Lục - Chương 34: Thâu khuy mỹ nữ (Rình trộm người đẹp)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Tà Đạo Tu Tiên Lục


Chương 34: Thâu khuy mỹ nữ (Rình trộm người đẹp)


Lúc này Linh Cơ đang đứng ở bên giường, chậm rãi cởi từng món y phục, cũng không rõ là vì điều gì, toàn bộ y phục trên người nàng đều đã được cởi ra đặt trên giường. Trần Nhược Tư giương mắt chăm chú nhìn Linh Cơ không chớp, nhịp tim mỗi lúc một nhanh, máu huyết trong người hắn chảy rần rần trong thân thể.

Cũng may lúc này Linh Cơ đang đứng quay lưng lại, Nhược Tư chỉ có thể nhìn nàng từ phía sau. Thân thể trắng muốt của nàng quả thực vô cùng đẹp đẽ, eo thon gợi cảm. Hắn không biết được đôi tay ngà ngọc của nàng đang xoa nắn thứ gì ở trước ngực, hắn vốn cũng muốn biết điều đó nhưng không có gan làm thế, hắn sợ rằng sẽ chạm phải vật gì đó phát ra tiếng động khiến nàng phát giác, như thế thì phiền to. Hắn bây giờ có thể nói là có dục tâm nhưng lại không có gan làm bừa.

Trần Nhược Tư hiện trong lòng có chút sợ hãi là thế nhưng cũng có phần cao hứng, thầm nghĩ : “Xem ra linh hồn thể cũng có cái lợi, có thể ở gần mỹ nữ như vậy.” Nghĩ đoạn, hắn cao hứng đến độ suýt nữa cười thành tiếng.

Trần Nhược Tư tuy hiện thời tồn tại ở dạng linh hồn thể, tuy nhiên những cảm nhận của hắn cũng không khác gì người thật. Mỹ nữ khỏa thân ngay trước mắt hắn có thể không động tâm sao? Có thể thấy bây giờ hỏa dục bốc lên gần như thiêu rụi tâm can của hắn.

Nhược Tư nhẫn nại kìm nén dục vọng, nhắm mắt lại, trong tâm trí của hắn hiện lên hình bóng Mộng Tuyết đang mỉm cười trách cứ hắn dùng phương cách vô đạo đức nhìn lén thân thể nữ nhân.

– “Mộng Tuyết tỷ tỷ, là ta không cố ý, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.” Trần Nhược Tư trong lòng thầm nói. Nói đoạn hình ảnh Mộng Tuyết cũng biến mất khỏi tâm thức của Nhược Tư, thay vào đó lại là tấm lưng khêu gợi của Linh Cơ choán hết tâm hồn, hắn cảm thấy rung động vội mở mắt ra.

Không biết là từ lúc nào, Linh Cơ đã quay người về phía Trần Nhược Tư chậm rãi bước tới. Trần Nhược Tư nhìn cặp nhũ phong phì nhiêu, thân thể mịn màng, tam giác huyền bí của nàng cơ hồ trở nên si dại thất thần, huyết dịch sôi sục khắp châu thân.

Hắn sững người đứng đó, nước bọt ứa ra nhễ nhại, giờ phút này hắn chỉ muốn vứt bỏ tất cả để được ve vuốt thân thể yêu kiều trước mặt, hai chân dường như mất kiểm soát tiến tới hai bước, thực ra là hắn muốn lùi lại hai bước nhưng căn bản là không thể kiểm soát được tinh thần nữa rồi, ánh mắt hắn dán chặt vào cơ thể nàng, cả cánh tay của hắn vươn ra cũng đã gần chạm vào nàng rồi.

Trước cảnh tượng khêu gợi nhường này, mấy ai còn có thể kiềm chế được bản thân? Hơn nữa hắn lại là một thiếu niên trẻ tuổi, nhiệt huyết dâng trào lại có thể cưỡng lại được sao?

Trần Nhược Tư nuốt lấy ngụm nước bọt, chậm rãi thu tay lại, bây giờ Linh Cơ cũng chậm rãi đi về phía trước. Dường như nàng ta cũng cảm nhận được sự tồn tại của Trần Nhược Tư, từng bước từng bước lại gần Nhược Tư.

Trần Nhược Tư nhìn nàng chậm rãi lại gần, đôi nhũ phong mềm mại gí sát vào mặt hắn, hắn hận không thể hôn vào đó vài cái, nhưng hắn vẫn kịp suy nghĩ lại, không thể gây ra chuyện chỉ vì khát khao dục vọng. Hắn khẽ tựa đầu vào tường, từ từ ngồi xuống. Lúc này đây ngay trước mắt hắn là tam giác bí ẩn của nàng.

Lúc này Trần Nhược Tư không biết phải làm sao cho ổn, hắn muốn nhắm mắt lại, thế nhưng lại cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội nhìn ngắm cái tam giác huyển ảo của nữ nhân ở khoảng cách gần thế này, nhưng nếu nhìn vào, hắn chắc rằng mình sẽ không kìm nén được dục vọng mà gây ra chuyện, lạng quạng toi mạng như chơi. Text được lấy tại Truyện FULL

Hắn đang bị kẹt vào tình huống bất đắc dĩ, mở to mắt ra nhìn quanh quất, ý hắn dù không muốn nhắm mắt lại thế nhưng vẫn phải nhắm, để rồi khi mở mắt ra lại cảm thấy hối hận, tất cả đều đã tan biến vào hư vô, chỉ còn là một ký ức trong tâm hồn.

Linh Cơ lúc này đã thay xong y phục, đồng thời treo nội y của nàng lên cái mắc áo ở góc tường chỗ Trần Nhược Tư. Trần Nhược Tư thở hắt ra một hơi, trong lòng thầm mắng : “Hỗn đản, cơ hội tốt cho ngươi chiếm tiện nghi, ngươi lại học đòi làm người thanh cao, đôi mắt chết tiệt này, từ nay về sau ngay cả cơ hội chiêm ngưỡng thân thể nữ nhân có khi cũng chả còn, sư phó nếu biết được tâm tư của ngươi, hẳn sẽ quản ngươi nghiêm khắc, không cho ngươi có cơ hội tiếp cận nữ nhân nữa.”

Hắn nghĩ vậy, khẽ lắc đầu nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn y phục Linh Cơ đã mặc thở dài sườn sượt. Linh Cơ thay y phục xong cũng không rời khỏi phòng mà lên giường nằm ngay, nhìn bộ dạng của nàng có vẻ như muốn đi ngủ.

Trần Nhược Tư thấy thế, thầm nghĩ trong lòng : “Ta phải làm thế nào bây giờ? Làm sao có thể đợi được nàng ta ra khỏi đây mà lấy kiếm phá hủy ma tượng, nàng ta ngủ thế này cũng không biết là khi nào mới ngủ say, chẳng lẽ ta phải ở đây cũng quỷ nha đầu này cả đêm hay sao?”

Hắn nghĩ vậy ngồi yên chờ một hồi rồi nhẹ nhàng lẻn đến chỗ quải kiếm, tay hắn vừa chạm chuôi kiếm, Linh Cơ dường như nghe thấy tiếng động, đang nằm trên giường bỗng bật dậy như…lò xo nén, nhìn vào chỗ Trần Nhược Tư quát hỏi : “Ai, ai đang ở nơi đó?”

Trần Nhược Tư trong lòng cả kinh, than thầm: “Sao vậy nhỉ, ta còn không nghe thấy gì sao nàng ta lại có thể phát hiện ra tiếng động, nàng ta xem ra rất cảnh giác, xem ra chỉ có thể đợi đến lúc nàng ta đi khỏi phòng rồi mới lấy được đây”.

Kỳ thực, những vật có thể phá hủy đi ma tượng kia vốn có rất nhiều, chẳng qua là hắn đã nhận định chỉ có thanh kiếm này mới có khả năng đó, hiện thời hắn đã quyết định phải lấy cho bằng được thanh kiếm này.

Trần Nhược Tư sau khi nghe nàng kêu lên, vội vàng rụt tay lại không dám tùy tiện cử động. Linh Cơ ngồi trên giường một hồi không thấy động tĩnh gì, trong lòng nghi hoặc thầm nghĩ: “Rõ ràng là ta nghe thấy tiếng kiếm bị người ta chạm vào phát ra âm thanh mà, bây giờ lại không có động tĩnh gì cả? Có khi nào linh lực của kiếm đột nhiên tác quái.” Nghĩ đoạn nàng lại nằm xuống giường, nghiêng người quay mặt về phía thanh kiếm. Đôi mắt nàng nhắm lại nhìn tựa như đang ngủ.

Qua một hồi lâu, Trần Nhược Tư thấy Linh Cơ không hể mở mắt hắn nhẹ nhàng đưa tay cầm lấy thanh kiếm, lấy nó xuống mà Linh Cơ không tỉnh dậy cũng không quát hỏi gì nữa.

Linh Cơ thấy kiếm dao động, phát hiện thanh kiếm đang động đậy chỉ là không thấy người. nàng không định làm kinh động sự kiện lạ này, nàng muốn biết chân tướng sự việc thế nên cũng không gọi lớn như ban nãy, chỉ giả vờ ngủ say âm thầm quan sát.

Trần Nhược Tư không hề biết rằng Linh Cơ đã phát hiện sự tình, hắn hưng phấn cầm kiếm đi ra cửa rồi cẩn thận mở cửa đi ra. Linh Cơ nhanh chóng bật dậy rời khỏi giường len lén đi theo, vừa đi vừa nghĩ : “Quái thật ta có thấy người nào đâu, không lẽ thanh kiếm này có thể tự di chuyển được”.

Trần Nhược Tư cũng cực kỳ cẩn thận, đi được vài bước lại ngoảnh mặt lại nhìn rồi mới tiếp tục đi tiếp. Khoảng vài khắc sau Nhược Tư đã đến trước đại điện, hai tay nắm chặt thanh kiếm, dáo dác nhìn quanh rồi mới giơ kiếm lên bổ thằng vào ma tượng.

Linh Cơ thấy thế trong lòng cả kinh, thầm nghĩ: “Kiếm này phải chăng là có vấn đề, sao lại đi phá hủy pháp lực tiết giới khống chế tiên nhân?”. Nàng nghĩ vậy liền phất tay một cái, một luồng bạch quang từ đó xuất ra phóng thẳng vào lưỡi kiếm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN