Thứ ngu ngốc! Đồ phế vật!Vậy mà lại đưa nàng ta tin giả! Làm bà ta mất cả công sắp xếp, ngược lại lại để cho Thẩm Thanh Hi cơ hội để bắt được sơ hở.Sao bà ta lại tin thứ phế vật như Xuân Mai cơ chứ?Hồ thị nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, hận không thể đánh chết Xuân Mai như xử lý Kim ma ma.Xuân Mai thì nhìn Thẩm Thanh Hi và Tĩnh Nương với biểu cảm không thể tin nổi!Hôm đó, nàng ta nghe rất rõ là Thẩm Thanh Hi bảo Ngọc Trúc lấy kéo để cắt, Ngọc Trúc còn khuyên Thẩm Thanh Hi đừng khóc.
Sao bây giờ lại thành màn thế này?Xuân Mai run rẩy, trợn to đôi mắt.Là cố tình! Thẩm Thanh Hi cố tình!Xuân Mai đã nhìn ra sự lạnh lẽo trong đáy mắt Thẩm Thanh Hi, nàng ta bỗng hiểu ra!Từ ban đầu Thẩm Thanh Hi đã biết những lời nàng ta nói là giả rồi!Nàng ta giả vờ tin tưởng, lại còn diễn một vở kịch cho nàng ta xem, nàng chỉ muốn lợi dụng nàng ta để đáp trả người đứng sau chỉ thị thôi.Nàng muốn để cả bản thân nàng và phu nhân đều phạm lỗi thì sẽ đánh lại một phát!Dường như có một bàn tay bóp lấy cổ họng Xuân Mai, nghĩ đến điều này, Xuân Mai chỉ thấy rợn hết gai óc lên, không thể thở nổi.
Hồ thị đã suy đi tính lại, còn có cả nội gián nữa, thế nhưng Thẩm Thanh Hi nhìn ra nàng ta kiểu gì?Xuân Mai nhìn vào mắt Thẩm Thanh Hi, đôi mắt ấy sáng trong như suối, thế nhưng Xuân Mai lại như nhìn thấy quỷ quái vậy, sợ đến mức nàng ta bước lùi về đằng sau.
Đại tiểu thư lợi hại quá, đại tiểu thư căn bản không phải là đồ ngốc gì cả! Phu nhân đã tính kế nhiều ngày, thế nhưng lại bị đại tiểu thư tính kế lại.
Đại tiểu thư mới 13 tuổi, sao có thể có thủ đoạn thế này chứ?Xuân Mai biết mọi chuyện đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của Hồ thị rồi, cũng không hề biết Thẩm Thanh Hi đã biết mọi thứ từ lâu.
Vở kịch ngày hôm nay hoàn toàn là do Thẩm Thanh Hi thiết kế cho Hồ thị.Nàng ta muốn nói với Hồ thị những điều này, nhưng đứng trước mặt Thẩm Hoài và lão phu nhân, nàng ta không dám nói một chữ nào cả.
Nàng ta chỉ nhìn Hồ thị với ánh mắt cầu xin.
Vậy mà nàng ta lại nhìn thấy sự độc ác không hề giấu diếm từ trong mắt Hồ thị.Xuân Mai run cả người, nhìn thấy ánh mắt như rắn độc của Hồ thị, nàng ta bỗng nhiên thấy sợ hãi kinh khủng.
Nàng ta vốn đang đầy đắc ý vì mình vừa làm được chuyện cho Hồ thị.
Thế nhưng bây giờ hiển nhiên là mọi chuyện đã hỏng hết rồi, Kim ma ma cũng làm hỏng chuyện, bà ta đã bị đánh đến mức gãy hết xương, cảnh bà ta máu me đầy người bị khiêng ra ngoài nàng ta sẽ không bao giờ khuyên.Xuân Mai cắn răng, run run rồi khóc òa lên, nàng ta không muốn chết, nàng ta không muốn chết!Đột nhiên, Xuân Mai vừa khóc vừa quỳ gối xuống bò về phía trước, nàng ta bám chặt lấy tà váy của Thẩm Thanh Hi, nàng ta muốn cược một phen: “Tiểu thư…!nô tỳ sai rồi…!nô tỳ không biết, nô tỳ sai rồi, tiểu thư, xin người tha mạng.
Sau này nô tỳ nhất định sẽ trung thành với người, nô tỳ nhất định sẽ lo hết mọi chuyện cho người….”Hồ thị trợn to mắt, ánh mắt đầy sự ngờ vực, thật sự không thể lấy mạng Xuân Mai ngay lập tức!Lúc quan trọng thì Xuân Mai lại phản bội! Nhưng thế thì có sao chứ? Hứa ma ma và Trương ma ma còn chưa xuất hiện.
Một khi đã tìm ra vật liên quan đến thuật yểm trấn thì Thẩm Thanh Hi sẽ mắc phải tội chết.Nghĩ đến đây, Hồ thị cười một cách ác độc.
Nếu đã như vậy thì đến khi đó, cả chủ cả nô tỳ cùng chết là được rồi?Trong lúc Hồ thị không biết nguy hiểm đang đến gần, chỉ biết chê cười Xuân Mai một cách độc ác thì Thẩm Thanh Hi lại cười một cách rất sảng khoái.Nàng nhìn gương mặt tuyệt vọng đang khẩn cầu của Xuân Mai, trong mắt nàng là sự vui mừng.
Nhìn kìa, đây mới là nước mắt của sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Mấy hôm trước khi lừa nàng, nước mắt của Xuân Mai không thật thế này…Bây giờ biết không lừa được nàng nữa, cộng thêm Hồ thị ra tay ác độc nên đến cầu xin nàng?Nhưng nếu nhưu nàng không biết từ trước, nếu như hôm nay nàng bị Hồ thị tính kế thì sao?Thì người chết chính là nàng!Còn Xuân Mai? Chỉ sợ là đang cười đầy đắc ý thôi!Đôi mắt Thẩm Thanh Hi híp lại, bây giờ mới cầu xin nàng thì đã là quá muộn rồi.
Nàng từng cho Xuân Mai cơ hội, đáng tiếc Xuân Mai không hề trân trọng.
Loại tiểu nhân thích mượn gió bẻ măng, phản bội nàng như thế, nếu nàng tha thứ thì nàng khác gì với kiếp trước chứ?.