Sau khi Tĩnh Vân sư thái đi khỏi, lão phu nhân dặn dò An di nương và Thẩm Thanh Huệ: “Các ngươi mang đồ đạc của Hoằng ca nhi tới đây, ngoài ra còn gọi nhũ mẫu đến, cứ chuyển tới sương phòng phía Tây của ta ở đi.
”Lại nhìn Thẩm Thanh Hi: “Hi nha đầu, con cũng dọn đồ đến ở sương phòng phía Đông đi, vừa khéo Hoằng ca nhi rất thích con, tỷ đệ các con có thể ở chung với nhay luôn.
”Thẩm Thanh Hi đồng ý, liếc mắt thấy Vân nhi đang quỳ gối ở cửa.
Tuy Hồ thị và Vệ ma ma chưa hại được Vân nhi, nhưng nàng cũng không thể trở về Hà Hương Viên nữa, quay về thì nhất định sẽ chết.
Thẩm Thanh Hi thuận miệng nói: “Tổ mẫu, có thể tặng tiểu nha đầu này cho ta được không?”Lão phu nhân biết ý của Thẩm Thanh Hi, sao có thể không đồng ý: “Nếu cháu thích thì cứ để nó đi theo, đó là phúc của nó.
”Vân nhi nghe được những lời này, vui mừng không xiết, đỏ mắt dập đầu với Thẩm Thanh Hi và lão phu nhân.
Là Thẩm Thanh Hi đã cứu nàng, hôm nay nàng sầu lo vì con đường phía trước, Thẩm Thanh Hi lại mở miệng nói muốn nàng!Thật sự là đã cứu nàng lần nữa!Thẩm Thanh Hi thấy nàng như thế, cười nói: “Đứng lên đi, về với ta.
”Vân nhi lại cảm tạ lần nữa rồi mới đứng dậy đi theo Thẩm Thanh Hi ra khỏi Chỉ Thủy Cư, vừa bước ra đã thấy An di nương và Thẩm Thanh Huệ đi trước đang đứng chờ bên ngoài, An di nương lập tức bước lên, vén váy định quỳ xuống, Thẩm Thanh Hi bước lên giơ tay đỡ An di nương: “Di nương không cần đa lễ.
”Vành mắt An di nương đỏ hoe, nói: “Thiếp chưa từng nghĩ rằng đời này vẫn còn cơ hội chăm sóc Nhị thiếu gia, lần này Nhị thiếu gia gặp nạn, nếu không có Đại tiểu thư thì e rằng không chết cũng bị hành hạ đến hỏng người, Đại tiểu thư, thiếp không biết phải đền đáp người thế nào cho đủ…”Kiếp trước Thẩm Thanh Hi ở trong phủ cũng không gặp An di nương được bao nhiêu lần, sau này nàng gả cho Sở Kỳ càng bị bỏ rơi, đến tận năm Kiến Long thứ hai mươi sáu, Sở Kỳ được lập làm Thái tử, tướng phủ mới qua lại thân thiết với nàng, nàng xuất giá được ba năm thì An di nương bị bệnh qua đời, lúc đó Thẩm Gia Hoằng đã mười ba tuổi.
An di nương không bệnh không nạn lại chết dễ dàng như vậy, không khó đoán được hơn phân nửa là do Hồ thị thấy Thẩm Gia Hoằng ngày càng trưởng thành, lo sợ Thẩm Gia Hoằng lưu luyến mẹ ruột nên mới xử lý An di nương, Hồ thị tuyết đối không cho phép bên cạnh mình có mầm họa tiềm tàn nào!Bây giờ nàng giúp đỡ An di nương, chắc là có thể giúp bà ấy khỏi phải chết chứ?“An di nương tính tình dịu dàng, chăm sóc Nhị đệ thì không gì tốt bằng, nếu không nhờ di nương kêu Cầm nhi đến báo tin, hôm nay ta khó trách một kiếp này, ta nên cảm ơn di nương mới phải.
”Mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng An di nương lại cảm thấy Thẩm Thanh Hi là người rất tốt, lại đối đãi với mình rất dịu dàng hữu lễ, không có chút kiêu ngạo của Đại tiểu thư, đối với Hoằng ca nhi lại càng tốt hơn, những kẻ ác muốn hãm hại cũng không nương tay!“Thiếp không dám nhận, tóm lại, nếu sau này Đại tiêu thư có gì dặn dò gì, thiếp cũng sẽ nghe theo!”Thẩm Thanh Huệ bên cạnh cũng nói: “Lần này đều là nhờ Đại tỷ…”Đây cũng là muốn báo ơn, Thẩm Thanh Hi tin tưởng nhân phẩm của An di nương, đương nhiên cũng vui lòng, dựa theo kiếp trước mà tính thì năm năm sau An di nương sẽ chết, nếu nàng có thể thay đổi vận mệnh của bà ấy là tốt nhất.
“Di nương đã khách khí, mau đi chuyển đồ cho Hoằng ca nhi đi, chờ lát nữa tới Chỉ Thủy Cư, ta phải ôm Hoằng ca nhi một cái mới được, mấy ngày nay phu nhân đều ngăn cản không cho gặp.
”Nói đến Hồ thị, đáy mắt An di nương hiện lên một chút tối tăm, cung kính đáp lời Thẩm Thanh Hi rồi quay đi, Thẩm Thanh Hi đứng tại chỗ nhìn hình ảnh An di nương bước đi càng xa.
.