Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ - Chương 179: Phiên ngoại 15: Một hồi cổ mộng (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ


Chương 179: Phiên ngoại 15: Một hồi cổ mộng (1)


Xuân tháng tư, dương liễu ngập tràn.

Tiết lão tướng quân đầu xuân nhiễm phải hàn khí, đã ốm đau hơn một tháng. Lão tướng quân đã già, lại thêm Tiết Viễn ở trong triều phong quang vô hạn, ông đã muốn cáo lão về hưu, để nhường đường cho con trai mình.

Từ đầu tháng tư, Tiết lão tướng quân hai lần dâng tấu chương xin về hưu, đều đã bị Thánh Thượng bác bỏ. Trước đó không lâu, Tiết lão tướng quân lần thứ ba dâng tấu, lời nói khẩn thiết tình thâm nghĩa trọng, Thánh Thượng thở dài, đích thân giá lâm Tiết phủ, vấn an vị lão thần bệnh đã lâu không dậy nổi.

Những người chú ý việc này trong lòng đều biết được, lần này Tiết lão tướng quân hẳn là sẽ có thể cáo lão thành công.

Thánh Thượng đích thân đến, vinh dự phi thường. Sáng sớm, người của Tiết phủ đã nghênh đón ở trước cửa.

Thánh Thượng xưa đâu bằng nay, sớm đã không phải tiểu hoàng đế bị quyền thần khống chế năm đó, mà là Định Hải Thần Châm trấn trụ vạn dặm giang sơn. Mấy năm nay, ngoại trừ việc thái phó Lý Bảo, người đã dâng lên dấu chấm câu qua đời được Thánh Thượng đích thân tới viếng, không còn có thần tử nào được ưu ái như vậy.

Tiết phủ từ Tiết lão tướng quân đến nô bộc quét tước, trong lòng đều vui sướng tự hào.

Trong đám đông, có một người ngồi ở trên xe lăn.

Người này sắc mặt tái nhợt như lâu ngày không thấy mặt trời, thân hình gầy yếu không có một chút khí khái của nam tử. Nhưng hai con mắt kia lại thâm sâu, như sóng gió bất động.

Nhiếp Chính Vương Tiết Viễn tay nắm quyền to một đời, trước nay đều không ngờ mình sẽ có một ngày tỉnh lại trong cơ thể của phế vật Tiết nhị.

Người hầu bên cạnh thấp giọng nói: “Nhị công tử, Thánh Thượng tới, ngài phải cúi đầu khom lưng.”

Tiết nhị công tử ngày thường đối với Thánh Thượng có thể nói là sợ hãi đến cực điểm, giống như chuột gặp phải mèo. Gã từng bị Thánh Thượng dọa sợ hai lần, ở trước mặt gã mà nhắc đến hai chữ “Thánh Thượng” thì chẳng khác nào hù dọa lũ trẻ con kiểu “Đêm còn khóc nháo là sẽ bị ông Diêm Vương bắt đi”.

Nhưng hôm nay Tiết nhị công tử lại không giống ngày thường, gã đã suốt ba ngày chưa nói năng gì, lúc này vừa mở miệng, giọng nói mất tiếng khó nghe như cổ họng vỡ nát, “Thánh Thượng giá lâm, đương nhiên phải hành lễ đón chào.”

Gã lại chậm rãi cười, “Chỉ là hôm nay thân thể có chút không khoẻ, xương cốt trên lưng đau thật sự, sợ là không cúi người được.”

Người hầu nhìn lên, đúng rồi, Tiết nhị công tử ngày thường có bao giờ ngồi thẳng lưng thế này? Hắn bước nhanh đến trước mặt phu nhân, thấp giọng nói nhị công tử không khoẻ.

Biểu tình vui vẻ trên mặt Tiết phu nhân có chút phai nhạt, nghiêng đầu nhìn Tiết nhị công tử. Tiết nhị công tử đang yên lặng nhìn bà, giống như thật lâu rồi chưa từng gặp mặt.

Tiết phu nhân trong lòng nghi hoặc, nhưng lại đột nhiên mềm lòng, nói với người hầu: “Vậy đỡ nhị công tử ra phía sau đi, đón Thánh Thượng xong thì quay về nghỉ ngơi.”

Người hầu đẩy Tiết nhị công tử đến hàng cuối cùng, vừa mới đứng yên, loan giá của Thánh Thượng liền giá lâm trước cửa Tiết phủ. Người đằng trước cung kính cong lưng, đặc biệt là đám nô bộc, cơ hồ muốn rụng cả đầu.

Tiết nhị công tử tuy rằng ngồi trên xe lăn, nhưng lại ở hàng cuối cùng, ánh mắt nhìn thẳng, thấy được loan giá của hoàng đế.

Cũng thấy được một phiên bản khác của chính mình.

Tiết Viễn mặc quan bào, hiên ngang xoay người xuống ngựa, đi thẳng đến trước loan giá khom người giơ tay, “Mời Thánh Thượng bước xuống.”

Ngự tiền thị vệ xung quanh quần áo chỉnh tề, tinh thần phấn chấn, cấm quân giáp đen đi theo bên sườn, hai mắt sáng ngời đề phòng bốn phía.

Ánh mắt Tiết nhị công tử nặng nề đặt trên người một phiên bản khác của chính mình, thân thể, dáng vẻ vẫn giống như gã. Nhưng bộ dạng tận chức tận trách nguyện trung thành đối với hoàng đế kia, lại làm gã cảm thấy hoang đường đến cực điểm.

Hoàng Thượng chưa chết, họa Lư Phong chưa nguy quốc, hoạn quan chưa từng nắm triều cương, cái gì cũng chưa phát sinh, Tiết Viễn cũng không tạo phản.

Hết thảy ở đây đều khiến gã cảm thấy xa lạ đến cực điểm, khó mà tưởng tượng được, “mình” sao lại có thể trở thành một con chó trung thành tận tâm dưới chân hoàng đế, đến nỗi một tên Tiết nhị quanh năm bệnh tật luôn nằm trên giường cũng biết?

Rèm xe vén lên, tay áo minh hoàng sắc lộ ra, Thánh Thượng nâng tay, được Tiết Viễn cẩn thận đỡ xuống.

Tiết nhị công tử từ bàn tay Thánh Thượng nhìn lên trên, không chút nào cố kỵ mà nhìn thẳng thánh nhan.

Thánh Thượng long bào phức tạp, đầu mùa xuân khoác thêm một lớp áo sẫm màu, mặt mày ôn hòa lại ẩn chứa sắc bén, khóe môi hơi cong, đúng là dáng vẻ yêu thần tử như con.

Tiết nhị công tử thẳng tắp nhìn, từ đầu ngón tay đến ngọn tóc của Thánh Thượng.

Trẻ tuổi lại mảnh mai, thủ đoạn khó lường.

Tiết lão tướng quân được đỡ dậy hành lễ: “Thánh Thượng vạn an, được Thánh Thượng giá lâm, thần không còn gì hối tiếc.”

Cố Nguyên Bạch nâng ông dậy, cười, “Lời này Tiết khanh không thể nhắc lại.”

Tiết nhị công tử còn đang nhìn Thánh Thượng, người hầu bên cạnh lại nhỏ tiếng đẩy gã lui ra, “Công tử, chúng ta đi nghỉ ngơi trước.”

Nhiếp Chính Vương đôi mắt trầm xuống, lại trầm mặc để người hầu đẩy xe lăn.

Trong trí nhớ của gã, hoàng đế thế nhược, Lư Phong tới bây giờ vẫn không triệu phụ tử Tiết gia trở về kinh thành. Gã cũng chưa từng đánh gãy chân Tiết nhị, mà là trực tiếp vung đao đòi mạng Tiết nhị.

Nơi này hết thảy đều khác biệt, bắt đầu từ tiểu hoàng đế vốn nên chết sớm vì bệnh này.

————————

Tiết lão tướng quân quả nhiên nhắc đến chuyện về hưu, Cố Nguyên Bạch nhìn ông tóc mai đã bạc trắng, thở dài một hơi, rốt cuộc chuẩn tấu.

Vấn an trung thần xong, Cố Nguyên Bạch liền bảo mọi người theo xa ở phía sau, cùng Tiết Viễn sóng vai đi dạo trong đình viện.

Đi tới chỗ ngoặt, Tiết Viễn đột nhiên khụ một tiếng, nhắc nhở nói: “Thánh Thượng.”

Cố Nguyên Bạch cong môi, “Còn tưởng rằng ngươi có thể nhẫn nhịn bao lâu, còn chưa được hai khắc đâu đấy.”

Tiết Viễn có chút ủy khuất, “Buổi sáng ngài cũng đâu có nói như vậy.”

Cố Nguyên Bạch không nhịn được buồn cười, kéo y đi đến phía sau một hòn non bộ, bảo cung hầu đứng xa chớ có tiến lên, đẩy Tiết Viễn dựa lên núi giả.

Tiết Viễn đứng đến thẳng tắp, Cố Nguyên Bạch nâng tay câu lấy cổ y, chủ động hôn lên.

Trẻ con còn biết khóc sẽ có kẹo ăn, Tiết đại nhân trong tối ngoài sáng muốn Cố Nguyên Bạch chủ động, Cố Nguyên Bạch liền cho y xem cái gì gọi là năng lực bạn trai của thế kỷ 21.

Hôn mềm chân thì thôi!

Mục tiêu cao cả, tiếc là Tiết đại nhân lại không dễ mềm chân như vậy, Cố Nguyên Bạch dần dần đắm chìm, Tiết Viễn không nhịn được ôm lấy eo hắn, Cố Nguyên Bạch chuẩn xác ngăn lại tay y.

“Ngươi không thể động.” Hừ một cái, “Không phải muốn ta chủ động sao? Vậy thì chỉ có ta mới được chạm vào ngươi, còn ngươi thì không.”

Tiết đại nhân biến sắc, buột miệng thốt ra: “Lại còn thế nữa?”

Cố Nguyên Bạch cười tủm tỉm gật đầu, lại làm bộ muốn cởi áo y ra. Tiết Viễn hiếm có mà ngượng ngùng xoắn xuýt, nhìn bốn phía, “Thánh Thượng, ở đây không ổn lắm đi……”

Miệng nói, tay lại nhanh chóng tháo đai lưng ra.

Đệt.

Cố Nguyên Bạch cười ha ha, hắn buông Tiết Viễn ra, chống tay lên hòn non bộ cười không ngừng được, “Tiết Cửu Dao ơi Tiết Cửu Dao, sao ngươi lại đáng yêu vậy chứ.”

Đai lưng đã cởi được một nửa, thấy lại bị lừa, Tiết Viễn cũng không tức giận, trực tiếp dùng đai lưng quàng lấy eo Cố Nguyên Bạch, nhốt hắn vào trong ngực, “Chơi đùa ta thú vị không? Bạch gia, ta phải bắt đền lại mới được.”

Y đang muốn ghé vào, chân trời bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm rền. Cố Nguyên Bạch phụt một tiếng, “Nghe thấy chưa? Ông trời bảo ngươi đừng có mà nhúc nhích.”

Tiết Viễn thở dài, vẫn hôn một cái rồi buông ra, giúp Cố Nguyên Bạch sửa sang lại quần áo, hai người cùng quay về, sợ sắp đổ mưa.

Quả nhiên, một lát sau mưa xuân ập tới, Tiết Viễn ôm Cố Nguyên Bạch lên chạy tới một mái đình gần nhất, “Thánh Thượng chờ ở đây một lát, ta dẫn người đi lấy chút đồ che mưa tới.”

Cố Nguyên Bạch lấy khăn tay lau giọt mưa trên mặt, cười nói: “Đi đi.”

Tiết Viễn vội vàng dẫn người đi, Cố Nguyên Bạch đi đến bên lan can ngắm mưa xuân, không biết bao lâu, đột nhiên nghe được tiếng bánh xe gỗ lộc cộc.

Cố Nguyên Bạch nghiêng đầu, nhìn thấy Tiết nhị công tử đang ngồi xe lăn chậm rãi tiến đến.

————————

Tiết nhị công tử trên vai dính nước, dường như mới từ trong mưa mà đến.

Cố Nguyên Bạch liếc mắt nhìn gã, môi mỏng ửng đỏ vì vừa mới hôn, như nụ hoa e ấp nở rộ giữa mưa xuân, “Nơi này là chỗ ở của Lâm ca nhi sao?”

Tiết nhị công tử liếc mắt đảo qua môi hắn, cúi đầu cười: “Vâng, thảo dân bái kiến Thánh Thượng.”

Nhiếp Chính Vương từ bên ngoài một đường đi theo, giữa rừng rậm nhìn thấy hoàng đế cùng phiên bản khác của mình đang thân mật với nhau.

Gã kinh ngạc cực kỳ, không tin nổi người kia lại là mình.

Nhiếp Chính Vương nửa đời không gần sắc đẹp, nhìn thấy nam nhân nữ nhân đều chán ngấy. Chử Vệ nhan sắc đã là tuyệt nhất, nhưng dù có đẹp đến đâu thì vẫn là nam nhân, Nhiếp Chính Vương coi Chử Vệ là đồng bọn, chứ không phải đồ vật để phát tiết dục vọng.

Tiết lão phụ thân ba đời trung lương, không chấp nhận gã tạo phản, cha mẹ lấy cái chết bức bách, rơi lệ đầy mặt, gã đành phải lấy lý do mình thích Long Dương, cùng Chử Vệ là một đôi, sẽ không có con nối dõi, hiện giờ cầm quyền chỉ là để diệt trừ gian tà, ổn định thiên hạ của Cố thị.

Lời đồn truyền đi, ngược lại càng giúp gã có thể cầm giữ triều chính.

Chỉ cần Nhiếp Chính Vương thích nam nhân, thì sẽ không uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế.

Nhiếp Chính Vương cảm thấy thú vị, thật muốn xem xem khi những kẻ đó biết gã không phải đoạn tụ thì sẽ có vẻ mặt như thế nào. Nhưng gã làm thế nào cũng không ngờ đến, “mình” vậy mà thật sự sẽ có một ngày trở thành đoạn tụ.

Lại còn cuống quýt như vậy, hôn môi thôi cũng gấp đến muốn mạng, sao y lại có thể mê mẩn phong nguyệt đến mức này?

“Ừ,” Cố Nguyên Bạch nhàn nhạt đáp lời, bảo người mang tới một cái ghế tre, “không có việc gì thì về phòng nghỉ đi, thấy ngươi ở trước mặt trẫm cũng không được tự nhiên.”

Tiết nhị công tử đẩy xe lăn đi, đột nhiên nói: “Thánh Thượng, thảo dân vài ngày trước mua được một quyển sách dạy cách xem tướng từ một đạo sĩ, nếu Thánh Thượng không ngại, thảo dân cả gan muốn giúp Thánh Thượng xem đường chỉ tay.”

Cố Nguyên Bạch quay đầu, hơi nheo mắt, nhìn kỹ gã, “Ngươi hôm nay có chút không đúng.”

Nhiếp Chính Vương gợi lên một nụ cười cổ quái, vươn tay về phía hắn.

Đây là một cánh tay của Tiết nhị.

Da thịt nhão, khô vàng vô lực, không có chút sức mạnh cơ bắp.

Cố Nguyên Bạch cúi đầu nhìn tay gã, Nhiếp Chính Vương mỉm cười nhìn hắn, tay kiên trì đưa lên, túi da phế nhân này không duy trì được tư thế bất động lâu dài, cánh tay đã mất tự nhiên mà run rẩy, nhưng trên mặt Tiết nhị lại rất nhẹ nhàng, giống như cánh tay đang run rẩy co rút ấy hoàn toàn không phải là của gã.

“Người đâu,” Hoàng đế cao cao tại thượng quay đầu, không cho phản kháng, “đưa Tiết nhị công tử về phòng nghỉ ngơi đi.”

Cung hầu bên cạnh Thánh Thượng tiến lên, cường ngạnh muốn dẫn gã rời đi, Nhiếp Chính Vương thở dài, thu hồi tay. Khoảnh khắc cung nhân đẩy xe lăn, Tiết nhị công tử bỗng chốc nghiêng sang trái, trong tiếng kinh hô của cung hầu mà ngã thật mạnh xuống bên chân Cố Nguyên Bạch, bánh xe lăn gãy vụn, theo hành lang lăn vào trong nước mưa.

Trong lúc hỗn loạn, Tiết nhị công tử nắm lấy tay Thánh Thượng, vội vàng nhìn đường chỉ tay trong lòng bàn tay hắn.

Rất nhanh, gã bị người hầu nâng dậy, đồ vật trên mặt đất được quét dọn sạch sẽ, Cố Nguyên Bạch nâng tay lên, như suy tư gì đó.

Còn Tiết nhị công tử được nâng trở về phòng bưng kín mặt, có vẻ như là cảm thấy mình quá mất mặt.

“Nhị công tử,” Người hầu nói, “tiểu nhân đi gọi đại phu cho ngài, hôm nay ngài đừng nên ra ngoài nữa.”

Tiết nhị công tử buông tay, cười ngâm ngâm nói: “Cút đi.”

Đường chỉ tay rõ rành rành là tướng đoản mệnh, vấn đề quả nhiên là ở trên người tên hoàng đế này.

————————

Tiết Viễn dẫn Cố Nguyên Bạch về phòng mình, Cố Nguyên Bạch trầm tư cả một đường, “Cửu Dao, đệ đệ ngươi rất kỳ lạ.”

Tiết Viễn mặt trầm xuống, “Nó mạo phạm ngươi?”

Ngón tay Cố Nguyên Bạch gõ gõ lên đầu gối, “Cũng không hẳn, thôi, bảo người gọi hắn tới đây.”

Một lát sau, Tiết nhị công tử dầm mưa tiến đến, người hầu phía sau cầm ô giấy, nhưng mưa gió vẫn xối ướt đầu gối, có chút chật vật.

Trên đầu gối gã còn đặt một bàn cờ bằng bạch ngọc.

Cố Nguyên Bạch bảo người mang bàn cờ tới, Tiết Viễn âm trầm đứng bên cạnh Thánh Thượng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiết nhị công tử.

Đúng là rất kỳ lạ, Tiết nhị ngày thường bị y liếc mắt một cái cũng có thể sợ đến tè ra quần, chứ không phải là dáng vẻ thong dong hiện giờ.

Cố Nguyên Bạch cầm cờ trắng, Tiết nhị công tử cầm cờ đen, hai người không nói lời nào, hạ năm sáu quân, Tiết nhị công tử đột ngột nói: “Thảo dân thấy đường chỉ tay của Thánh Thượng, trong lúc vội vàng khó tránh khỏi nhìn nhầm, nếu không sao có thể lại là tướng đoản mệnh được?”

Cố Nguyên Bạch sừng sững bất động, Tiết Viễn đã nhấc chân đá Tiết nhị ngã xuống đất, trên mặt lại ôn tồn, “Đệ đệ, sao ngồi thôi mà cũng không vững vậy hả?”

Tiết nhị công tử phun ra một ngụm máu, chống mặt đất ngồi dậy, “Đệ đệ vừa thấy Thánh Thượng liền không nhịn được ngưỡng mộ, trong lúc kích động ——”

Tiết Viễn hung hăng đạp thêm một cái, Tiết nhị công tử hô hấp nặng nề, trong mắt phiếm tơ máu khiến cho người ta sợ hãi.

Tiết Viễn ngồi xổm trước mặt gã, ngả ngớn mà vỗ vỗ lên khuôn mặt dính máu, lại cười nói: “Lâm ca nhi, còn nói bậy bạ nữa, đại ca cũng không bảo vệ được đệ đâu.”

Tiết nhị công tử cũng cười, “Đi mà bảo vệ tốt hai lượng thịt kia của ngươi đi.”

Cố Nguyên Bạch thở dài, đau đầu, “Tiết Viễn.”

Tiết Viễn thu liễm thần sắc, phong độ nhẹ nhàng đứng lên, Cố Nguyên Bạch cười với y, ôn nhu, “Ta muốn ăn bánh hoa mai.”

Tiết Viễn hòa hoãn, “Ta đi phân phó.”

Chờ y đi rồi, Tiết nhị công tử mới lau máu trên mặt, lại lệ khí sâu nặng mà chửi hai câu, đột nhiên lầm bầm, “Không ngờ “ta” lại có thể mê muội hắn đến vậy.”

Không dám tin tưởng, một phiên bản khác của mình chỉ bởi vì một câu vừa rồi mà bạo nộ.

Ghen?

Cái tên này còn biết ghen tuông nữa?

Cố Nguyên Bạch vẫy tay, thị vệ trưởng tiến lên nâng Tiết nhị công tử lên ngồi đối diện Thánh Thượng, tiếp tục chơi cờ.

Tiết nhị công tử gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nguyên Bạch, cứ như là lần đầu tiên nhìn thấy hắn.

Cố Nguyên Bạch nói: “Nước cờ của ngươi giống Tiết Cửu Dao như đúc.”

Hắn nhặt quân cờ trắng, đặt xuống vị trí chí mạng của cờ đen, mí mắt vén lên, sắc bén nhìn Tiết nhị, “Ngươi là ai?”

Ánh mắt hắn như đao nhọn, mũi tên đoạt mệnh.

Nhiếp Chính Vương gặp ánh mắt như vậy, cả người lại nóng lên, trực giác nói cho gã biết rằng chỉ cần trả lời không tốt là sẽ bị vị đế vương này lấy mạng, nhưng càng như vậy, thần kinh lại càng run rẩy như da đầu bong tróc, hưng phấn đến nỗi ngo ngoe rục rịch.

“Thánh Thượng, ngài trước tiên nói cho ta biết, Tiết Cửu Dao có phải nam nhân của ngài hay không?” Gã gợi lên một nụ cười quái dị mười phần.

Cố Nguyên Bạch mặt vô biểu tình nhìn gã.

Tiết nhị công tử ngả ngớn mà huýt sáo một cái, “Ngài muốn biết thần là ai, thật ra đáp án rất đơn giản.” Gã thay đổi xưng hô, hai tay chống lên bàn cờ, mạnh mẽ kéo hai chân tàn phế, đôi mắt sâu thẳm lại gần, hạ giọng nói: “Thần tên Tiết Viễn, là một nam nhân khác của ngài đây.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN