Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung


Chương 7


Edit: Tracy ( Vi Tiểu Bảo)

Trong điện bởi vì lời nói của Tư Hằng mà bắt đầu xôn xao.

Một đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đem ánh mắt đến trên người vị đang ngồi trên chủ vị.

So với những người khác, Phi Vân chân nhân bình tĩnh hơn nhiều, kinh ngạc trong chớp mắt liền phản ứng lại ngay.

Ông ho nhẹ một tiếng, đối với Tư Hằng nói: “Chính là cái nói đến lần trước? ”

Tư Hằng gật đầu.

“Không phải nói không có sao?”

“Có. ”

Những người khác nhìn hai thúc cháu đánh đố nhau người tới người lui, nói hai câu Phi Vân chân nhân tựa hồ đã hiểu rõ.

Ông vuốt vuốt râu, lần nữa ngồi trên ghế nói: “Trước đó làm sao không đưa đến, đại điển bái sư chuẩn bị khi nào làm?”

Những người khác nhìn Phi Vân chân nhân đơn giản tiếp nhận chuyện này, kinh ngạc nói không ra lời.

Ông cứ như vậy cùng Tư Hằng làm bậy?

Ở trên Phi Vân chân nhân nhọc lòng muốn làm đại điển bái sư, nhưng Tư Hằng thật ra một chút cũng không vội.

Tay y đặt dưới cổ tiểu thú, đầu ngón tay ngoéo một cái, làm xong động tác nhỏ này mới nói với Phi Vân chân nhân: “Hiện tại không phải lúc. ”

Phi Vân chân nhân tựa hồ cũng không muốn can thiệp nhiều vào, nói: “Ngươi trong lòng hiểu rõ là được.”

Nói xong, trong tay liền nhiều thêm một túi gấm, túi gấm bay qua được Tư Hằng tiếp được, ông cười ha hả mà nói: “Đây là chút đồ chơi cho đồ đệ ngươi.”

Advertisement / Quảng cáo

“Đa tạ sư thúc.” Tư Hằng cũng không từ chối, đứng lên cảm tạ, đem túi gấm nhét vào móng vuốt tiểu thú.

Y Chu đến giờ vẫn chưa phản ứng lại, đang yên đang lành, hắn như thế nào trở thành đồ đệ Tư Hằng?

Kịch bản này phát triển quá nhanh đi ha!

Tư Hằng tựa hồ hiện tại cũng muốn giải thích với hắn, Y Chu cũng không dám làm ầm ĩ đi hỏi.

Không khí trong điện trở nên kì quái làm hắn trong lòng cũng sợ hãi, nếu không phải là ngốc bên cạnh Tư Hằng thì hắn sớm đã chạy trốn.

Những người khác nhìn Phi Vân chân nhân ra tay cũng không thể làm như không thấy được, sôi nổi đưa lễ gặp mặt của mình.

Tư Hằng sảng khoái nhận, cũng mặc kệ sắc mặt người tặng lễ, không bao lâu trên người tiểu thú đã đầy các túi gấm đủ loại hình dạng.

Y Chu thiếu chút nữa bị túi gấm chôn vùi, chờ sau khi những người đó rời đi, hắn nhẹ vỗ vỗ cánh tay Tư Hằng.

Tư Hằng quét tay một cái, túi gấm biến mất, y lại ôm lấy tiểu thú chờ nạp tân kết thúc.

Trong gương đồng, những đệ tử còn lại đi trên Vấn Tâm lộ, càng về sau càng khó vượt qua bậc thang, vị thiếu niên họ Phương dẫn đầu kia cũng mất thời gian rất lâu mới có thể đi lên một bước.

Y Chu nhìn chằm chằm gương đồng thật lâu, những người trong gương cũng không nhúc nhích một bước, hắn nhìn đến đau cả mắt, bèn ngáp một cái, ở trên quần áo Tư Hằng cọ cọ.

Người trong điện ít nhiều gì cũng chú ý bên này, nhìn dáng vẻ này của Y Chu, liền cảm thấy Tư Hằng thật hồ nháo.

Loại yêu thú này nuôi để vui đùa thì còn tốt, điểm hóa làm đồng tử cũng không có gì ghê gớm.

Nhưng đồ đệ?

Không ít người trong lòng lắc đầu.

Thí luyện vẫn liên tục cho đến khi mặt trời ngả về tây mới lục đục có người đi xong Vấn Tâm lộ.

Trước là các thiếu niên ở một bên nghỉ ngơi, đến thời gian liền có người dẫn dắt bọn họ tới địa điểm thí luyện tiếp theo.

Mà những người không đi xong Vấn Tâm lộ, tự nhiên là phải dọn đường về phủ.

Tiếp theo là thí nghiệm sờ cốt.

Sờ cốt cũng không phải là có người đến sờ, mà là có cách khác.

Đây là lần đầu tiên Y Chu nhìn thấy công nghệ ở Tu chân giới.

Chỉ thấy các thiếu niên đến trước một cự thạch oánh bạch*, đứng hai bên cự thạch là hai tu sĩ Kim Đan, nhìn thấy một người tiến lại liền đánh một đạo pháp quyết vào cự thạch.

*cự thạch: đá lớn, oánh bạch: hòn đá đẹp trong suốt.

Sau đó hòn đá nhìn cực kì cứng rắn kia từ từ mềm hóa, cuối cùng biến thành chắc lỏng chảy xuôi bao trùm toàn thân thiếu niên, biến thành một bộ áo giáp trong suốt.

Áo giáp sẽ không ở trên người thời gian quá lâu, không lâu sau, áo giáp trên người bắt đầu từ trong suốt biến hóa thành màu hồng nhạt.

“Đây là sờ cốt thạch, màu sắc đậm nhạt quyết định thiên phú của tu sĩ. ” Y Chu nhìn gương đầu, bên tai truyền đến giọng nói của Tư Hằng.

Hắn ngẩng đầu nhìn, người nọ chưa từng há mồm nhưng âm thanh vẫn chưa biến mất.

Đây là truyền âm sao?

Y Chu mắt rực sáng, nhìn Tư Hằng cười cười với hắn, tiếp tục nói: “Tiềm lực tu sĩ càng lớn, màu sắc hiện lên trên sờ cốt thạch càng sáng đạm hơn.”

Y vừa dứt lời, sờ côt thạch trong gương bắt đầu rút đi, tu sĩ Kim Đan chỉ một chỗ cho người kia, người nọ đi qua đó, vẻ mặt thất vọng.

Tư Hằng tiếp tục nói: “Màu sắc Sờ cốt thạch hiện ra không phải là tất cả, tu sĩ tu luyện cần có tâm tính, thiên phú, số phận thiếu một thứ cũng không được, cũng không nhất đinh chặt đứt con đường tu luyện.”

Y vừa nói vừa nhéo móng vuốt tiểu thú, lại bổ sung một câu: “Đương nhiên những lời này đối với đại đa số tu sĩ mà nói, chỉ là cho bọn họ tồn tại chút hy vọng mà thôi.”

Y Chu: “….”

Tốt đi.

Thiên phú hắn như thế nào nhỉ? Y Chu có chút tò mò.

Nhưng người tới chỗ này có ai mà không phải Nhân tộc, hắn lắc lắc đầu, chắc chắn nơi này đo không ra.

So với Vấn tâm lộ, sờ cốt nhanh hơn rất nhiều, sờ cốt xong tiếp theo chính là đo lường linh căn, so với trước đó tốc độ còn mau hơn.

Kiểm tra xong, đệ tử trong gương đồng lục đục bị người mang đi, cuối cùng giữa sân chỉ còn hơn mười người, được người đưa lên tàu bay*, bay về hướng chủ phong.

*bản cv để tàu bay nên tui để nguyên luôn, không có bản raw nên không rõ lắm.

Đây là đệ tử hạch tâm tương lai của Thái Diễn Tông.

Trong đại điện bắt đầu thảo luận chuyện thu nhận đồ đệ, thương thảo vài câu, không sai biệt lắm liền quyết định.

Trong đó cũng có vài người hỏi ý tứ Tư Hằng, đều bị hắn từ chối, lý do đều là vô duyên.

Cho nên y chính là không muốn thu đồ đệ đó hả?

Y Chu trầm tư, suy nghĩ chuyện trước đó đối phương nói mình là đồ đệ y.

Như vậy xem ra, ngược lại giống như là lấy cớ.

Advertisement / Quảng cáo

Tàu bay tốc độ rất nhanh, không lâu sau các thiếu niên kia liền tới.

Mọi người dựa theo thương lượng trước đó mà chọn đồ đệ, người bị chọn dĩ nhiên không dám cự tuyệt. Rất nhanh, trong điện chỉ còn lại người được coi trọng là thiếu niên họ Phương kia.

Hắn một mình một người đứng trong điện, hai tay tự nhiên buông xuống, tư thái không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không vì tình huống trước mắt mà sốt ruột.

Đối với việc hắn thuộc về ai không có ai tranh luận, trong đại điện an tĩnh một hồi, lúc sau mới có người mở miệng, lại là nhìn về phía Tư Hằng.

“Trên Phi Lai Phong của sư đệ cũng không có người, rốt cuộc thì cũng có chút không tiện, không bằng ngươi thu nhận tiểu oa nhi này, qua đó có thể cầm kiếm cho ngươi*.”

*ý đây là giúp được chút việc

Tuy nói Phi Vân chân nhân cam chịu chuyện Tư Hằng thu yêu thú kia là đồ đệ, nhưng những người khác phần lớn đều khó có thể tiếp thu, ngoài mặt khó nói, nhưng cũng không từ bỏ ý định can ngăn.

Trong mắt bọn họ, Phi Lai Phong trừ Tư Hằng ra không có người khác, có phải đồ đệ hay không cũng không khác nhau lắm.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Phi Lai Phong ngày sau không thể để cho một cái yêu thú tiếp nhận được.

Nói ra ngoài thì còn thể thống gì nữa?

Đối với đề nghị này, Tư Hằng mắt cũng chưa nâng, chỉ lặp lại một câu: “Hắn cùng ta vô duyên.”

“Ngươi cũng không phải là thu đồ đệ, cái gì mà có duyên hay vô duyên.” Một người phản bác.

Tư Hằng vỗ vỗ tiểu thú, ngẩng đầu nhìn những người trong điện: “Phi Lai Phong không lưu người ngoài.”

“Vậy cứ ngoan cố đi, về sau ngươi đừng hối hận.”

Phương Mộc Hàng từ nhỏ chính là tâm điểm trong đám người, được người lấy lòng nịnh hót, đột nhiên gặp phải tình huống này, nhất thời cảm thấy có chút hoang đường.

Hắn muốn nhìn thử xem người nào lại chướng mắt mình như vậy, nhưng lại không dám biểu lộ ra ngoài, bất kì ai trong này đều là người có bản lĩnh cực lớn, tùy ý nghĩ một cái cũng đủ lấy mạng hắn rồi.

Nhưng rốt cuộc là không cam lòng.

Mấy người bị Tư Hằng đáp trả, cũng không tính tiếp tục khuyên bảo, sau một hồi thương lượng cuối cùng để Hướng Đạo Phong phong chủ thu nhận.

Phương Mộc Hàng tiến lên, hành lễ với Hướng Đạo Phong phong chủ, sau đó cũng giống như những đệ tử khác đứng phía sau ghế sư phụ.

Ghế Hướng Đạo Phong phong chủ đối diện Tư Hằng, cứ như vậy có thể đem người kia thu vào trong mắt.

Phương Mộc Hàng như cũ hơi rũ đầu, nhưng trong lúc lơ đãng lại nâng mắt, nhìn về phía ghế đối diện ngoài cùng.

Đối phương cảm giác nhạy bén, chớp mắt khi Phương Mộc Hàng nhìn qua liền mắt đối mắt với hắn.

Phương Mộc Hàng như bị đâm xuống, hơi hơi co rúm lại, hắn cuống quýt cuối đầu, cũng không dám tra xét người cự tuyệt chính mình.

Đồ đệ đã thu, một đám người cũng không còn chuyện gì khác, từng người trở về.

Chờ những người khác đi rồi, Phi Vân chân nhân mới lộ ra cảm xúc khác.

Ông đi xuống, liếc mắt nhìn cục lông trong lòng sư điệt một cái, ngay sau đó ở bên người hắn thiết lập một trận pháp, hỏi: “Yêu thú này có cái gì đặc biệt kì lạ à?”

Tư Hằng liếc mắt nhìn tiểu thú trong lòng một cái, lắc đầu: “Không có.”

“Thiên Đạo kia như thế nào… ” Ông nói một nửa liền dừng lại, thay đổi cách nói: “Thật không phải là ngươi nghĩ sai?”

“Sẽ không, sau đó ta đã tính lại qua, kết quả giống nhau.” Tư Hằng tựa hồ không để trong lòng, ngược lại trấn an Phi Vân chân nhân: “Sư thúc không cần quá lo lắng.”

“Nhưng cuối cùng vân là yêu thú, không phải tộc ta… ”

Tư Hằng tùy ý để cục lông nắm lấy ngón tay chơi đùa, cuối đầu cười cười với tiểu thú, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Phi Vân chân nhân: “Cái này không phải vấn đề.”

Phi Vân chân nhân không thể yên tâm, nhưng nhất thời không có cách khác. Ông biết sư điệt này quyết định chuyện gì liền không dễ dàng thay đổi, “Tốt đi, chính ngươi biết liền tốt.”

Nói xong phất tay cho bọn họ ra ngoài.

Mới vừa ra khỏi cửa, Y Chu liền không an phận, hắn từ khủy tay Tư Hằng bò dậy, bò đến trên vai, kêu một tiếng.

“Ân ~ ”

Vừa rồi các ngươi đang nói cái gì a?

Hai người kia miệng cứ đóng tới mở lui, cố tình làm Y Chu cái gì không nghe thấy, vừa thấy liền biến có chỗ không đúng.

Lúc trở về, Tư Hằng cũng không ngự kiếm, y đem tiểu thú lần đầu tiên đi tàu bay, sau khi đi lên liền đem hắn từ trên vai xách xuống: “Nghe không hiểu ngươi nói cái gì.”

Là giả bộ không hiểu thì có!

Người này rõ ràng có chuyện không muốn nói cho hắn biết, Y Chu cảm thấy chuyện này có liên quan với mình, liền ôm lấy đùi y bắt đầu làm nũng.

Tư Hằng bị hắn túm ống quần, tiểu thú hiện tại sức lực lớn không ít, thiếu đi nữa nữa đem quần y kéo tụt.

“Lại nháo liền ném ngươi xuống!”

Y Chu nhìn mây xung quanh không ngừng chạy ngược kia, lập tức thuận theo.

Nhưng muốn hắn câm miệng là không có khả năng, đời này đều không thể câm miệng. Không thể hỏi cái này, hắn có thể hỏi cái khác.

Tỷ như… Mấy cái lễ gặp mặt gì đó.

Advertisement / Quảng cáo

Tư Hằng đối với chuyện này dễ nói chuyện, phối hợp lấy ra đủ loại túi gấm, đưa tới trước mặt Y Chu.

Túi gấm rơi đầy đất, Y Chu đem một đám nhặt lên, chặn ở trước người.

“Ân ~ ”

Cai này mở như thế nào a?

Tư Hằng nói: “Ngươi đoán.”

Ân? Phải không? Ta có thể đoán cái quỷ gì a?

Y Chu vẻ mặt mơ màng, ngửa mặt nhìn Tư Hằng, không hề phát hiện một tia nói giỡn trên mặt y.

“Ân ~”

Ngươi không thể giúp ta mở sao a?

“Không được a~” Tư Hằng vuốt mao mao hắn: “Đây là từ túi trữ vật lấy ra, chính là của ta.”

Nhưng ta không phải đồ đệ ngươi sao? Sư phụ nếu không mở bảo tàng cho đồ đệ thì còn có lợi ích gì hả?

Tư Hằng nhạy bén phát hiện ra ánh mắt của cục lông ngu ngốc có ý tứ khác, y nắm lấy lỗ tai tiểu thú cười cười: “Cái này ngươi cũng tin?”

“Ta bất quá cùng người khác đùa một chút mà thôi.”

Y Chu: “….”

Nga.

___________

Editor: tình huống mợt và bất lực, nản…. 😑😑😑😑

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN