Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia - Chương 15: Thầy giáo xâm phạm học sinh (15) Nôn mửa...
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia


Chương 15: Thầy giáo xâm phạm học sinh (15) Nôn mửa...


Edit: cầm thú

Không còn nghi ngờ gì nữa, thầy giáo trong miệng cô gái chính là Chu Thanh.

Dịch Tiêu càng nghĩ càng không thở được. Vốn cho rằng Chu Thanh chỉ xâm phạm nữ học sinh, không ngờ càng điều tra càng phát hiện nhiều điều, tội ác của Chu Thanh không thể đếm trên đầu bàn tay nữa.

Hắn quản lý mấy chục cô gái trong biệt thự, đưa các cô gái tới giường khách. Nhóm người chơi gái không giàu thì quyền cao chức trọng, nếu như người khác biết bọn họ chơi gái vị thành niên, thì sẽ thân bại danh liệt.

Chu Thanh nắm giữ thông tin của tất cả khách làng chơi, tất nhiên có được lợi ích là sự bảo hộ từ họ. Nếu Chu Thanh mắc lưới, khách chơi cũng đừng mong thoát khỏi đám nước bẩn này.

Chẳng trách… chẳng trách Chu Thanh bị án cưỡng hiếp cùng dâm ô nhưng vẫn dễ dàng thoát thân!

Giao dịch quyền sắc này, ít nhất phải kéo dài mười năm.

Sinh hoạt trong biệt thự một thời gian, cuối cùng Dịch Tiêu cũng hiểu hình thức phạm tội của Bạch Tuyết và Chu Thanh.

Hai người dùng đủ mọi cách để lừa gạt mời gọi các cô gái xinh đẹp bỏ trốn khỏi nhà đến biệt thự ở, sau đó cung cấp người cho tầng lớp cao cấp trong thành phố A, cô gái nào tự nguyện thì tốt, không tự nguyện thì bị bỏ thuốc mê rồi ném lên giường.

Khách làng chơi đã sớm chơi chán nhóm tiểu thư yêu kiều, thỉnh thoảng tới nơi này tìm kiếm kích thích, bởi vậy Chu Thanh và Bạch Tuyết mới đưa những cô gái xử nữ đang vị thành niên tới.

Để phòng tránh các cô gái chạy trốn, cửa biệt thự dùng khóa vân tay, tất cả cửa sổ phòng đều bị khóa, ai cũng đừng mong có thể chạy trốn khỏi nơi này.

Cơ hội chạy trốn duy nhất, chính là lúc cô gái bị đưa đến lầu chính phục vụ khách.

Nhưng mà chưa từng có cô gái nào trong biệt thự chạy trốn thành công. Phần lớn các cô gái đều bị chuốc thuốc mê, căn bản không thể phản kháng, cũng không đủ sức đối phó với mấy người đàn ông.

Giao dịch rất nhanh tới lượt Dịch Tiêu.

Dịch Tiêu giống như mọi ngày, rời giường xong liền tìm mấy cô gái trong biệt thự nói chuyện, giữa trưa đi ăn cơm chung. Ăn được một nửa, Dịch Tiêu cảm thấy có chút buồn ngủ, nếu như không biết chuyện của các cô gái, sẽ cho rằng ngủ không đủ giấc, rồi về phòng nằm nghỉ ngơi.

Nhưng một khi trở về, sẽ bị kéo ra khỏi biệt thự, đưa lên giường khách ở lầu chính.

Không ai biết Bạch Tuyết bỏ thuốc nhằm vào một người như thế nào. Loại thuốc này khiến cho đầu óc cảm thấy mê mang giống như say rượu, lại có chút giống như thuốc ngủ. Ăn được nửa phần cơm trưa, Dịch Tiêu day day huyệt thái dương, phát hiện sự tình không đúng, lấy cớ đi vệ sinh, rót từng ngụm nước vào miệng.

Ăn phải thuốc mê, nếu uống một lượng lớn nước vào bụng tăng tốc độ tuần hoàn trong cơ thể, sẽ làm cho công dụng của thuốc mê yếu đi.

Đến khi bụng căng đầy cô mới không uống nước nữa, Dịch Tiêu quay lại nhà ăn, giả vờ khẩy khẩy vài miếng cơm đưa vào miệng.

Bạch Tuyết ngồi ở đối diện, nhìn chằm chằm Dịch Tiêu thật lâu, hỏi: “Linh Linh, bụng không thoải mái sao?”

Dịch Tiêu gật đầu, lập tức hạ bát đũa, nói: “Tôi ăn no rồi về phòng trước đây.”

Chân trước Dịch Tiêu vừa rời khỏi, sau lưng Bạch Tuyết nháy mắt ra hiệu với A Mân. Sắc mặt A Mân không thay đổi, đi thẳng tới cửa phòng, đợi một hồi, không nghe thấy tiếng động trong phòng nữa mới lặng lẽ đẩy cửa đi vào.

Hô hấp Dịch Tiêu nặng nề, chăn trên người phập phồng lên xuống, có vẻ đã ngủ say.

Ngay cả cửa A Mân cũng không khóa nhanh chóng xoay người rời đi, không lâu sau, Bạch Tuyết dẫn theo hai người đàn ông đến phòng khiêng Dịch Tiêu đưa lên lầu chính.

Dịch Tiêu cắn đầu lưỡi, duy trì đầu óc tỉnh tảo.

Trong bụng chứa một lượng lớn nước khiến bao tử căng to; hơn nữa do đường đi xóc nảy, bụng bị chèn ép, trong người bắt đầu xuất hiện cảm giác buồn nôn, vô cùng khó chịu.

Nhưng bởi vì vậy, công hiệu của thuốc không còn mạnh nữa, thuốc đang theo sự lưu thông của máu đợi bài xuất ra ngoài.

Người đàn ông theo lời căn dặn của Bạch Tuyết đặt Dịch Tiêu lên giường của một căn phòng ở lầu chính.

Ánh mắt Dịch Tiêu lén nhìn qua một kẽ hở, sau đó từ từ mở ra. Trần nhà xám xanh, vách tường dán wallpaper phong cách cổ điển, tấm màn màu hồng buông xuống giường, chiếc giường cực kì mềm lại rất to, sẽ ngủ vô cùng ngon giấc.

Cô ngồi dậy, liếc mắt nhìn bốn phía, nhìn cách trang trí của căn phòng, bỗng nhiên hô hấp căng thẳng, đôi môi run rẩy, hai tay chậm rãi nắm chặt khăn trải giường.

Mấy video quay Chu Thanh hầu như có bố trí giống y hệt căn phòng này!

… không nghi ngờ gì nữa, mấy videp clip đó của Chu Thanh chắc chắn là quay ở đây!

Biệt thự ở vùng ngoại thành thành phố A chính là nơi Chu Thanh tiến hành các loại tội ác, cũng chính là chứng cứ cho dù cô tìm thế nào cũng không thể tìm ra!

Đầu óc Dịch Tiêu lập tức cảm thấy hưng phấn giống như được tiêm thuốc, dây thần kinh dưới gáy giật nảy.

Đang lúc này, ngoài cửa truyền ra tiếng trò chuyện của Bạch Tuyết và Chu Thanh. Dịch Tiêu lập tức nằm xuống giường, lát sau, Chu Thanh đi tới, khóa trái cửa phòng.

Chu Thanh một bên cởi áo khoác, một bên không nhanh không chậm pha cho bản thân một ly hồng trà, ánh mắt thủy chung nhìn người nằm trên giường.

“Linh Linh à, đâu cần phải để thầy làm tới mức này? Vì sao em không muốn làm bé ngoan hả? Cứ ép thầy phải đưa em tới chỗ như thế này.”

“Đến chỗ này rồi không phải là sẽ làm hư em luôn sao? Thầy chỉ là thích em, muốn ô mem một cái, sao em lại không biết tốt xấu như vậy?”

“Thậm chí còn dám tố cáo thầy, đánh thầy… đi học nhiều năm như vậy Tôn Sư Trọng Đạo ném ở đâu rồi hả? Trước đây thầy luôn đối xử tốt với em… nếu như đối xử với em giống như với Vương Na, thì ngay cả rắm em cũng không dám đánh nha…”

Chu Thanh lầm bầm nhìn Dịch Tiêu nằm nghiêng người. Lát sau, hắn cởi chỉ còn mỗi quần lót, đi đến tủ TV đối diện giường mở camera lên bắt đầu ghi hình, sau đó bước tới giường, từ chính diện ôm lấy cơ thể Dịch Tiêu.

“Thầy không thích người chết… Linh Linh, mau tỉnh dậy cho thầy.”

Chu Thanh bấm chặt vào huyệt nhân trung (*giữa rãnh mũi) của Dịch Tiêu, sức lực tăng dần, vẻ mặt càng ngày càng hung dữ:

“Linh Linh… Đỗ Linh… Vì sao mày lại hại thầy? Vì sao?”

Đối mặt với bộ dạng như người chết của Dịch Tiêu, Chu Thanh nhấn huyệt giữa mũi và miệng, hơn nữa còn nóng lòng giơ tay tát Dịch Tiêu —

“Mày mau tỉnh tại đi!”

Chu Thanh chưa kịp nói xong, Dịch Tiêu lập tức trợn mắt, tay phải ngăn cản bàn tay của Chu Thanh. Ánh mắt nhìn người Chu Thanh không một mảnh vải che thân, ngửi thấy trên người hắn đầy mùi mồ hôi mùi khói, Dịch Tiêu liền nhíu mày, một cỗ chua từ dạ dày xông thẳng lên não, một giây sau, tất cả lượng nước uống trong ngày theo cổ họng trào ra, phun hết lên mặt Chu Thanh.

Chu Thanh sợ ngây người, đôi mắt chuột trừng lên vẻ mặt luống cuống.

Nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi (*nạn này chưa yên, nạn khác đã tới). Có thể lâu rồi chưa uống nhiều nước như vậy, đường ruột Đỗ Linh lại không tốt, khiến cô buồn nôn, trận nôn ban nãy còn chưa ói hết đồ trong bụng. Dịch Tiêu vội vàng ngồi dậy, còn chưa ngồi vững, không thể kìm chế cảm giác buồn nôn xuống, một loạt hỗn hợp cơm trưa và nước buổi trưa, tiếp tục phun lên người Chu Thanh.

Lần này nôn xong Dịch Tiêu mới cảm thấy thoải mái. Cô tiện tay lấy mấy tờ khăn giấy đầu giường để lau khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Thanh vẫn không nhúc nhích:

“…”

“Mày… mày…!” Chu Thanh từ từ hồi phục tinh thần, trợn tròn mắt, tay run run chỉ vào mặt Dịch Tiêu.

“Bốp” một tiếng, Dịch Tiêu lấy tay chém vào sau gáy Chu Thanh, không cho ông ta cơ hội mẹ nữa.

Dịch Tiêu đi vào phòng vệ sinh rửa mặt thu dọn sạch sẽ, sau đó nhìn đến Chu Thanh nằm trên giường, nhất thời cảm thấy khó xử.

Ngồi bên giường suy nghĩ vài phút, Dịch Tiêu đơn giản nhấc khăn trải giường bọc Chu Thanh lại, rồi nhét khăn mặt vào trong miệng hắn, xé màn che thành dây trói ông ta lại, xong khiêng con nhuộng này ném vào tủ quần áo, sau cùng lấy mảnh vải khóa chặt tủ quần áo.

Xử lý xong toàn bộ mọi chuyện, Dịch Tiêu nhẹ nhàng hé cửa ra một lỗ nhỏ, thấy hành lang không có ai, liền chạy ra ngoài.

Khi lầu chính không có khách tới chơi thì không khí vô cùng lạnh lẽo. Dịch Tiêu giống như đi vào chốn không người, kiểm tra hết mấy tầng lầu cũng không thấy bóng dáng ai cả.

Mỗi tầng của lầu chính đều có phòng khách, phòng ngủ, phòng vệ sinh, phòng bếp. Trang trí của các phòng ngủ giống y hệt trong video Chu Thanh quay, có thể kết luận, mỗi lần quay video Chu Thanh đều ở chỗ này.

Nhất định có cái gì đó… Nơi này nhất định có bằng chứng quyết định tất cả…

Dịch Tiêu quay lại lầu hai kiểm tra lần nữa, cuối cùng phát hiện một căn nhà kho dưới mặt đất, vừa đi vào liền thấy, nhà kho chứa đựng vô số băng đĩa, CD cùng các loại video clip các kiểu, tiêu đề dựa vào số năm ghi hình.

Dây thần kinh của Dịch Tiêu căng thẳng, phản ứng đầu tiên chính là đến giá đựng đĩa năm nay, dựa theo thời gian Chu Thanh cưỡng hiếp Vương Na tìm xem có CD hay không.

Quan sát kĩ, trên đĩa CD không chỉ có ghi năm còn có hai chữ ‘Phi Yến’.

Dịch Tiêu ngừng thở, lấy mất CD bỏ vào máy tính coi thử.

Mỗi đĩa CD là một người nam chính, nhưng nữ chính lại không giống nhau, phần lớn là các cô gái trong biệt thự.

Dịch Tiêu cầm đĩa CD, có chút đứng không vững, đành phải ngồi trên mặt đất.

Những dữ liệu này điều được khóa bảo mật cao, các video clip có tên ‘Phi Yến’ chắc chắn là lấy từ biệt thự này. Các cô gái vị thành niên trong biệt thự, trong lúc bị ép quan hệ với khách đồng thời cũng bị quay clip…! Chu Thanh không chỉ lừa gạt thiếu nữ, tổ chức mua bán mại dâm thiếu nữ vị thành niên… tất cả hành vi này đều có tội, hơn nữa còn có bằng chứng rõ ràng!

Không có nhiều thời gian, cũng không rãnh để tìm kiếm, Dịch Tiêu cầm một cái túi dưới đất lên, lấy một vài CD từ những năm khác nhau sau đó bỏ vào bao để mang đi.

Đóng gói xong, Dịch Tiêu dọn dẹp sạch sẽ các dấu vết trong kho. Sợ bức dây động rừng.

Khi dọn dẹp ở góc phòng, cô phát hiện dưới đất có một cuộn băng kiểu cũ nhưng không dính chút bụi bậm.

Cô cầm cuộn băng lên, nhìn năm ghi trên cuộn băng chính là mười năm trước đây.

Trái tim Dịch Tiêu nhảy bang bang, thật cẩn thận bỏ cuộn băng vào máy chiếu phim.

Hình ảnh hiện ra, thiếu nữ da trắng như tuyết bị trói nằm trên giường, hai người đàn ông không chút nhân tính đang ngược đãi tàn phá cô.

Thiếu nữ khóc lóc thảm thiết, khiến Dịch Tiêu sợ tới mức phải tắt âm thanh đi. Thế nhưng tiếng kêu kia vẫn không ngừng vang vọng bên tai.

Cuộn băng dài đến tận 3 tiếng, Dịch Tiêu nhanh chóng tua đến khúc cuối.

Cuối cùng, ánh mắt thiếu nữ ngây dại ra, không vùng vẫy cũng không phản kháng, giống như một xác chết mặc kệ hai người đàn ông kia tàn phá.

Dịch Tiêu chưa từng nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng như vậy.

Một tiếng sau, sắc mặt Dịch Tiêu u ám, lưng đeo một túi băng đĩa đi ra cửa lầu chính.

Xa xa nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đang chạy về phía biệt thự.

Dịch Tiêu trốn một bên góc tường của lầu chính, nhìn cô gái da trắng như tuyết bước xuống xe, thật sự không thể ngờ rằng, Bạch Tuyết hiện tại với cô gái bị cưỡng hiếp đến tuyệt vọng mười năm trước lại là cùng một người.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Con người của Bạch Tuyết, tác giả không có ý định tẩy trắng. Chỉ số trời sinh ác nhân rất ít, mọi chuyện đều có nhân quả.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN