Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia
Chương 17: Thầy giáo xâm phạm học sinh (17) Câu lạc bộ Phi Yến...
Edit: cầm thú
Thời gian giống như dừng lại.
Dịch Tiêu ngừng thở.
Cho dù Bạch Tuyết là chị gái của Trần Nhiên, chỉ cần cô ấy hành động thiếu suy nghĩ, Dịch Tiêu tuyệt đối không nương tay. Lần này cô không cho phép bất cứ ai phá vỡ kế hoạch của mình nữa.
Bạch Tuyết dường như vô cùng sợ hãi, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Trần Nhiên nhìn hai bên một chút, nhẹ nhàng đẩy vai Bạch Tuyết, khó hiểu hỏi:
“Chị, chị sao vậy?”
Cơ thể Bạch Tuyết lập tức run lên, lui về phía sau hai bước dựa vào tường, rất lâu sau mới mở miệng nói: “… Đỗ Linh, cô theo tôi vào phòng một chút.”
Ánh mắt Dịch Tiêu bình tĩnh, đi theo Bạch Tuyết vào phòng ngủ.
“Chị, chị quen biết Đỗ Linh sao?” Trần Nhiên nói xong liền muốn đi theo vào.
“Em không được vào đây!”
Bạch Tuyết quay đầu lớn tiếng quát hắn. Từ nhỏ đến lớn Bạch Tuyết đều rất cưng chiều Trần Nhiên, hắn chưa bao giờ nhìn thấy chị gái nổi giận, bây giờ đột nhiên bị quát một câu, khuôn mặt oan ức đứng lại.
Bạch Tuyết đi vào phòng ngủ sau đó khóa trái cửa, ngăn Trần Nhiên không biết gì ngoài cửa.
Trong phòng ngủ một mảnh tối đen. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ hòa với tấm rèn che màu xanh xám khói cho nên không còn lại bao nhiêu ánh sáng, ảm đạm ôm lấy thân thể Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết tay nắm chặt lấy chuôi cửa, chậm chạp chưa quay người lại —
Một ngày hai năm trước, khi Trần Nhiên còn học sở sơ trung đột nhiên hỏi cô một câu:
“Chị, chị nhìn thấy thiên sứ chưa?”
“… đầu óc em bị hỏng rồi sao?”
Trần Nhiên hai tay ôm đầu, yếu ớt nói: “Nhưng em đã thấy rồi.”
Khi đó Bạch Tuyết biết em trai mình thích một cô bé cùng lớp. Nghe nói cô bé thần tượng quán quân Olympic Lưu Tường, cho nên em trai lén tham gia vào đội điền kinh, còn thề phải vô được đội tuyển quốc gia, muốn cho cô bé hắn thích nhìn thấy hắn chạy trên sân thi đấu Olympic.
Đội tuyển quốc gia nào có dễ dàng vô được như vậy?
Bạch Tuyết không biết là Trần Nhiên có đủ kiên trì để làm được điều đó không.
Mãi đến khi nhìn thấy hắn giành được thành tích tốt nhất hạng mục thể dục thể thao của trường trung học, con đường thi đấu điền kinh của hắn đã đi được bước đầu tiên.
Về sau Bạch Tuyết mới biết, thành tích của cô gái mà em trai thích cũng cực kì xuất sắc, không quá khó khăn để thi đậu vào Nhất Trung.
Cô bé đó là Đỗ Linh.
Bạch Tuyết nghĩ tới đây sắc mặt liền căng thẳng, mím chặt môi.
… vì sao, trên đời có nhiều cô gái như vậy, vì sao cứ phải là Đỗ Linh?! Nếu lần này buông tha cho cô ấy, vậy thì tội ác mấy năm nay sẽ lộ ra ngoài ánh sáng, còn có thể kéo vô số quan chức xuống ngựa; nếu như không buông tha cho cô ấy, phải ăn nói thế nào với em trai đây?
Chẳng lẽ muốn cô tự tay đưa cô gái em trai thích vào trong tay bọn cầm thú kia sao…?
Bạch Tuyết trợn tròn mắt, hai con ngươi xuất hiện một vài tia máu, hai tay từ từ xiết chặt.
Đột nhiên, phía sau phát ra một tiếng cọ xát rất nhỏ. Bạch Tuyết lập tức hoàn hồn, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, nhưng đã quá trễ, lưỡi dao lạnh lẽo hiện tại đang đặt trên cổ cô.
Dịch Tiêu lạnh lùng. Tay nắm chuôi dao, đóa hoa sen điêu khắc tinh xảo kề sát da thịt, nhắc nhở cô không thể quên sứ mệnh của một người cảnh sát.
“Bạch Tuyết, đi tự thú với tôi đi.”
Bạch Tuyết kinh sợ, không thể ngờ câu đầu tiên mà Dịch Tiêu nói lại là như vậy.
“Tôi có chứng cứ câu lạc bộ của các người mua bán dâm thiếu nữ vị thành niên, tự thú đi, ít nhất sẽ được khoan dung.”
Đây là phương pháp duy nhất Dịch Tiêu có thể nghĩ ra.
Bạch Tuyết che giấu vẻ mặt kinh hãi, nhếch môi cười: “Nếu tôi không đi?”
“Tôi sẽ giết chị.”
“Cô…? A…”
Bạch Tuyết chưa kịp dứt lời, con dao trên cổ đâm xuống sâu thêm một phân. Cô lập tức nhìn thẳng vào mắt Dịch Tiêu, cơ thể không tránh khỏi run rẩy.
Dịch Tiêu không hề nói đùa.
Cô ấy thật sự muốn giết cô.
“Yên tâm đi.” Dịch Tiêu nói, “Trước khi động thủ giết người, tôi sẽ nói cho Trần Nhiên biết chị gái cậu ấy đã làm những việc tốt gì. Mỗi một việc, từng chuyện, bao gồm cả việc chị đối xử với tôi thế nào.”
“Cô dám!”
Dịch Tiêu không nói gì, nhưng con dao trên tay lại hướng vào cổ sâu thêm một chút.
Trần Nhiên nghe thấy tiếng động lớn trong phòng ngủ, liền gõ cửa lớn tiếng hỏi: “Đỗ Linh? Chị? Hai người làm sao vậy? Sao lại cãi nhau rồi?”
Bạch Tuyết lập tức có chút sợ hãi.
Dịch Tiêu tiến tới sát tai Bạch Tuyết, nhỏ giọng: “Chị biết không? Tên cầm thú Chu Thanh kia chính là giáo viên chủ nhiệm của Trần Nhiên. Chị thông đồng với Chu Thanh làm chuyện xấu, nếu như Trần Nhiên biết được chị cảm thấy cậu ấy sẽ nghĩ gì về chị?”
“Chắc chị không biết tên cầm thú kia từng kêu em trai chị đấm lưng massage cho hắn, còn dùng ánh mắt và bàn tay hèn hạ đó sờ soạn mặt cậu ấy.”
“Chị biết không Chu Thanh ngay cả cầm thú cũng không bằng. Nếu em trai chị cũng là con gái, sẽ bị giống như tôi, giống Vương Na, giống các cô gái bị giam trong biệt thự, bị Chu Thanh cưỡng hiếp, không có sức phản kháng, lại không thể báo án.”
“Chị… hẳn là phải biết.”
Giọng nói Dịch Tiêu càng ngày càng thấp, cuối cùng giống như tiếng muỗi khó có thể nghe rõ ràng, run rẩy biến mất trong không khí.
“Bạch Tuyết, bản thân chị cũng là bị Chu Thanh hại… không phải sao?”
“Đủ rồi!!”
Bạch Tuyết dùng sức đẩy Dịch Tiêu ra, sau đó cả người giống như mất hết hơi sức ngã xuống đất, hai tay ôm chặt hai chân, vùi đầu vào khóc nức nở.
Cô không nhịn được muốn khóc lớn tiếng, đem toàn bộ đau khổ suốt mười năm nay khóc hết ra ngoài, nhưng Trần Nhiên đang ở bên ngoài cách một vách tường, không được, cô phải nhịn xuống, nhịn xuống.
Bảo vật duy nhất trên đời hoàn hảo không chút tì vết của cô chính là đứa em trai ngốc, khi đó hai mắt hắn sáng ngời, hỏi cô “Chị, chị gặp thiên sứ bao giờ chưa?”.
Mười năm trước sau khi bị Chu Thanh và Vương Sấm đưa lên giường, cô đã không còn cái gì nữa rồi.
Chỉ có một đứa em trai để bảo vệ.
…
Trần Nhiên dựa lưng vào tường, không biết bao lâu bỗng nghe thấy bên kia có tiếng động, lập tức đứng dậy muốn xông vào, ai ngờ đụng phải Dịch Tiêu, bước chân bị ngăn cản, một giây sau, cô gái trước mắt đã vòng ra sau mình, sau đó đánh cho hắn một quyền.
Trần Nhiên mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh.
Dịch Tiêu ôm lấy cơ thể 1m8 của Trần Nhiên, bình tĩnh kéo hắn tới chỗ ghế sofa.
Bạch Tuyết ngây người nhìn một màn này, lớp trang điểm bị nhòe đi không thể che dấu được sự kinh ngạc của cô. Cô đi lấy chăn đắp cho Trần Nhiên, sau đó quay đầu nhìn Dịch Tiêu hỏi:
“Đỗ Linh, rốt cuộc cô là ai?”
Dịch Tiêu tiện tay lấy một nắm đất trong chậu hoa bôi lên mặt, nói: “Tôi cũng giống như cảnh sát Triệu.”
“… cảnh sát Triệu?”
“Chúng ta cần cảnh sát Triệu giúp đỡ.” Dịch Tiêu dừng động tác trên tay, nói thêm, “Đạn khói cũng nhờ cảnh sát Triệu là được rồi.”
“Tôi thật sự không hiểu cô cần đạn khói làm gì?”
Dịch Tiêu nhếch miệng, không giải thích.
Khi Bạch Tuyết chở Dịch Tiêu quay trở về biệt thự trời đã gần sáng. Chu Thanh và mấy bảo vệ đang đứng trước cửa lầu chính chờ, nhìn thấy xe Bạch Tuyết xuất hiện trong sân liền vội vàng chạy qua.
Bạch Tuyết hạ cửa kính xuống, cười quyến rũ: “Anh Chu, đang đợi tôi sao?”
“Nói thừa. Tìm được người chưa?”
“Đây này.”
Bạch Tuyết hướng mắt về phía sau, khuôn mặt Dịch Tiêu đầy bụi đất, bị dây thừng trói lại ngồi ở phía sau, vẻ mặt cô hung dữ như muốn xé xác ăn thịt người.
Chu Thanh mở cửa xe xong, hai người bảo vệ tiến lên kéo Dịch Tiêu xuống xe. Một tay Chu Thanh lấy khăn trong miệng Dịch Tiêu ra ném xuống đất, hung hăng trách mắng:
“Cái con ranh này, mày thực không biết tốt xấu!”
“Chu Thanh, ông sẽ chết không tử tế đâu!”
Dịch Tiêu vừa vùng vẫy vừa kêu to. Chu Thanh không kiên nhẫn tát Dịch Tiêu một cái, Dịch Tiêu ngẩng đầu phun một bãi nước bọt lên mặt Chu Thanh.
“Ả này là kẻ điên, uổng công tao đối xử với mày giống như con gái…” Chu Thanh nói xong liền muốn giơ chân đạp Dịch Tiêu.
“Anh Chu, đâu cần phải tức giận.”
Bạch Tuyết kéo cánh tay Chu Thanh: “Cho dù con bé cứng đầu bao nhiêu cũng bị ngài dạy dỗ ngoan ngoãn. Hơn nữa, hai ngày nữa là tới party rồi, đến lúc đó bộ trưởng với trưởng ban đều tới, trên người các cô gái không thể có dấu vết kì lạ nha.”
Chu Thanh trừng mắt nhìn Dịch Tiêu, một lúc lâu sau buồn bả nói: “… cô nói đúng.”
…
Party trong miệng Bạch Tuyết, chính là thời điểm quyết định thắng thua.
Tất cả xấu xa trong thành phố sẽ bởi vì màn party này mà đặt dấu chấm hết.
Ở thành phố A, quan chức đều truyền nhau cái tên “Câu lạc bộ Phi Yến” một tổ chức bí mật, muốn vào câu lạc bộ không chỉ cần nộp hội phí cao, còn phải thực hiện giao dịch quyền lực; nhưng một khi đã bước vào câu lạc bộ, chính là bước một chân vào thiên đường của đàn ông.
Không nói đến câu lạc bộ bình thường sẽ có các hoạt động giải trí hấp dẫn, chỉ riêng về khoản tụ họp, đã đủ cuốn hút ánh mắt mọi người —
“Quần bát(*)”.
(*)nằm sấp.
Ngày này, nhóm hội viên tự nguyện tham gia câu lạc bộ Phi Yến sẽ tụ tập ở biệt thự, bên trong sẽ thực hiện chủ đề các hình thức giao lưu thân thể. Ở đây trong lúc gặp gỡ, nhóm người hội viên sẽ chọn bạn cặp bất kì, sau đó chọn hình thức. Thành viên nam chủ yếu là hội viên, thành viên nữ hầu như là các cô gái ở biệt thự.
Tất cả đàn ông ở bữa tiệc này gỡ bỏ lớp ngụy trang “Che dấu mắt người”, bày ra thú tính của bản thân.
Quần bát tiếp theo diễn ra vào hai ngày sau.
Đây là cơ hội cực tốt.
Bây giờ, Dịch Tiêu muốn cho thế gian này nhìn thấy những kẻ đáng ghê tởm, khỏa thân phơi bày trước ánh mắt của công chúng.
Bây giờ, Dịch Tiêu không cho Chu Thanh bất cứ cơ hội nào để lật bàn.
Ngày quần bát, rừng núi yên tĩnh đã lâu liên tục vang lên tiếng động cơ xe.
Từng chiếc xe xa xỉ từ đường quốc lộ quẹo vào rừng rậm, chạy tới biệt thự, dừng ở bãi đỗ xe. Bước xuống xe đều là người có quyền lực không phải quan chức, thì phú thương, một đám mặc tây trang, nhưng là mặt người dạ thú.
“Chủ đề hôm nay là gì?”
“Hôm nay là vườn địa đàng, Adam với Eva, anh biết đó.”
“Nghe thật kích thích. Nghe nói mấy cô gái này đều rất non, cả đám mới mười mấy tuổi.”
“Đúng vậy, cô gái chất lượng cao, được việc, bằng không tôi chịu bỏ ra mấy trăm đồng sao?”
Nhóm người hội viên mỗi người một câu đi vào biệt thự. Đợi đến khi đông đủ xong, tất cả bức màn trong biệt thự đồng loạt buông xuống, hoàn toàn che mất ánh sáng bên ngoài.
Tiếp theo, ánh đèn LED trong biệt thự sáng lên, biến ra một không khí rừng rậm rất mới mẻ.
Nhịp trống bắt đầu vang lên, hoàn toàn che đậy tất cả tiếng động bên ngoài.
Bạch Tuyết hít sâu một hơi, giống như Thiên Nữ hạ phàm từ không trung rơi xuống:
“Hoan nghênh mọi người tới vườn địa đàng.”
Một cảnh long trọng và tội ác hoan lạc sắp mở ra —
Trong biệt thự, các cô gái ngồi ở phòng khách nói chuyện, giúp nhau trang điểm, mặc quần áo, giống như vũ nữ sắp lên sân khấu biểu diễn.
Dịch Tiêu đứng ở lầu hai nhìn xuống, không biết là nên vui hay buồn.
Lát sau, phòng vệ sinh phía sau lưng Dịch Tiêu phát ra tiếng xả nước; chốc lát, một cô gái với lớp trang điểm dày đặc từ trong đi ra.
Cô gái vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Dịch Tiêu, người quen cũ gặp lại, nhưng không muốn nói nhiều, dự định rời đi.
“Vương Na —“
Dịch Tiêu gọi cô gái lại.
Vương Na dừng bước.
Dịch Tiêu thở dài một hơi, nhìn bóng lưng của cô ấy nói:
“Đừng đi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!