Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia - Chương 19: Thầy giáo xâm phạm học sinh (19)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia


Chương 19: Thầy giáo xâm phạm học sinh (19)


Edit: cầm thú

Trước đó mười phút đội phòng cháy chữa cháy nhận được tin báo, nói là biệt thự này bị cháy. Đội phòng cháy chữa cháy lập tức xuất phát, vội vàng chạy tới chỗ biệt thự, thấy ngôi biệt thự xa hoa tráng lệ này bao phủ trong một làn khói trắng, nhưng chỉ thấy khói không thấy lửa; tiến lại gần xem một chút, thân là nhân viên phòng cháy chữa cháy nhiều năm họ phát hiện những cột khói này đều không phải khói do lửa cháy tạo thành, mà giống đạn khói bọn họ hay sử dụng trong lúc diễn tập thì đúng hơn.

Căn bản biệt thự không có cháy.

Có người vừa nóng nảy vừa bực mình.

Đội phòng cháy chữa cháy, phóng viên, cảnh sát… nhiều thế lực tụ tập lại một chỗ, bao vây khách làng chơi trong biệt thự thành một vòng.

Nhóm các cô gái kinh hãi vội vàng lấy mảnh quần áo nhỏ trên mặt đất che đi vị trí quan trọng, mấy người đàn ông chạy trốn hỗn loạn, hai tay đồng thời che lấy khuôn mặt, sợ bản thân bị chụp hình.

“Chúng tôi là cảnh sát, tất cả chắp hai tay sau lưng ngồi xuống!”

Đội trưởng tạm thời của đội cảnh sát hình sự Trường Lượng Minh thấy thế, liền la lên.

Một vị quan lớn nào đó trong tỉnh chỉ mặc mỗi cái quần lót đi tới cửa, chỉ tay vào mặt đội trưởng đội cảnh sát hình sự quát mắng:

“Tụi mày làm cái gì vậy? Ở đội nào? Ai là lãnh đạo?!”

“Chúng tôi là Thị cục.” Cảnh sát Triệu mặc thường phục đứng giữa một đám cảnh sát, tiến lên trước một bước, “Tôi đã báo cáo tình hình cho cục trưởng Lý, cục trưởng Lý ra lệnh bảo chúng tôi bắt giữ tất cả mọi người có mặt ở hiện trường mang về cục.”

“Cục trưởng Lý?” Râu của quan lớn tỉnh dựng lên trợn mắt, “Đưa điện thoại cho tao, tao liên lạc với ông ta!”

Cảnh sát Triệu đứng im: “Sau khi về cục, ngài có thể nhìn thấy cục trưởng Lý.”

“Mày…!”

Phóng viên và đại ca cầm camera bị ngăn ở bên ngoài biệt thự. Phóng viên nhìn thấy trước cửa biệt thự xảy ra tranh cãi, lớn gan lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi, ngài đang nói cục trưởng Lý Mục của cục cảnh sát sao? Cục trưởng Lý thì liên quan gì đến vụ án này? Vì sao khách chơi gái ở hiện trường có thể đưa ra yêu cầu như vậy với cảnh sát chứ? Cảnh sát bọn họ chấp hành đúng luật ngài làm như vậy có còn cho họ tôn nghiêm không?”

Phóng viên nói xong lập tức kích động tất cả mọi người. Cảnh sát Triệu nghẹn một chút nhìn về phía đội trưởng đội cảnh sát, người này nhíu mày, sau đó ra hiệu với hai vị cảnh sát bên cạnh, hai người đó lập tức tiến lên bắt giữ vị quan lớn tỉnh ép vào góc tường —

“Muốn nói cái gì, khi nào quay về cục hẳn nói!”

Cảnh sát một lưới bắt hết trai gái có mặt ở hiện trường, mang hết về cục cảnh sát.

Đã lâu lắm rồi thành phố A không có vụ án càn quét lớn như thế này.

Đội cảnh sát hình sự tiến hành điều tra biệt thự, tìm kiếm chứng cứ của nhóm người tụ tập chơi gái này.

Cảnh sát Triệu dựa theo báo cáo của Dịch Tiêu, dẫn các lão bằng hữu trong đội cảnh sát hình sự đi tới nhà kho dưới tầng hầm, phát hiện ra hơn 3516 băng đĩa, CD đồi trụy, số lượng này quá lớn, liên quan tới quá nhiều người, khiến cho bọn họ phải nghẹn lời.

“… Thật sự là đám cầm thú.”

Cảnh sát Triệu nhìn thấy những chứng cứ này, hai bàn tay không kìm chế được run rẩy.

Sau khi ông bị khai trừ khỏi đội cảnh sát, vẫn luôn điều tra vụ án của Chu Thanh. Không lâu sau Tiêu Hổ vội vàng tìm tới cửa nói cho ông ta biết Đỗ Linh mất tích trong Thần Tinh rồi, cảnh sát Triệu cảm thấy sự việc không ổn, bao gồm cả Tiêu Hổ, đầu trọc bọn họ luôn ở gần khu vực Thần Tinh, canh giữ cũng như tìm kiếm manh mối.

Đáng tiếc bọn họ không tìm thấy gì cả.

Mãi đến khi cách đây mấy ngày, Đỗ Linh đột nhiên gọi điện thoại cho ông, nói chuyện hai tiếng đồng hồ cô báo cho ông quá nhiều tin tức. Cảnh sát Triệu hối hận không thôi, ông không thể bảo vệ tốt một người bị hại.

“Cảnh sát Triệu, lần này cháu thực sự cần chú giúp đỡ.”

Đầu bên kia điện thoại Đỗ Linh nói một câu như vậy.

Nếu như muốn dùng một lưới để bắt hết tất cả quan lớn phú thương, thì thời cơ chính là điểm quan trọng nhất; một khi bị đối phương nắm giữ đầu dây trước, sẽ không giải quyết được gì. Câu lạc bộ Phi Yến có chỗ dựa trong cục cảnh sát, đây chính là điểm khó giải quyết nhất.

Vì vậy Dịch Tiêu nghĩ ra một kế sách vẹn toàn —

Mặc dù đội phòng cháy chữa cháy cũng thuộc bộ cảnh sát, nhưng bình thường không tiếp xúc nhiều với cảnh sát, cho dù ô dù của câu lạc bộ trong cục cảnh sát có rộng lớn đến đâu cũng không nghĩ có ngày sẽ ‘loạn’ tới mức này, càng không đoán được đội phòng cháy chữa cháy sẽ tham gia.

“Ngày quần bát, Bạch Tuyết phụ trách có mặt trong biệt thự, lấy hết di động của khách, để bọn họ không thể liên lạc với người bên ngoài. Cháu sẽ tạo khói trong biệt thự, báo cháy chỉ là giả, sau khi báo cho đội phòng cháy chữa cháy tới, đồng thời liên lạc với bên phóng viên bảo họ đến lấy tin tức. Việc ác của đám người này một khi đã bại lộ trước máy ảnh, sẽ không còn cơ hội che giấu.”

Dịch Tiêu nhìn chằm chằm máy tính, dừng mấy giây, sau đó nói với bên kia điện thoại: “Cảnh sát Triệu, nhờ chú tìm cách dẫn đội cảnh sát hình sự đợi ở gần biệt thự, chỉ cần đội phòng cháy chữa cháy và phóng viên xông vào cửa biệt thự, các chú liền chạy tới, đánh bọn họ không kịp trở tay!”

Cảnh sát Triệu suy nghĩ một chút, hỏi: “Cô bé, cháu nói cục trưởng Lý cũng nằm trong danh sách thành viên của câu lạc bộ Phi Yến, chú sợ ông ta sẽ ngăn cản.”

“Chú yên tâm. Có nhiều phóng viên ở hiện trường như vậy, một mình cục trưởng Lý không thể một tay che trời.”

Dịch Tiêu dừng một chút, nhếch môi cười: “Chú yên tâm, lần này chắc chắn thành công.”

Cảnh sát Triệu vô cùng khâm phục kế sách tinh xảo của Đỗ Linh. Nghe Đỗ Linh nói muốn phóng hỏa trong rừng, cảnh sát Triệu lập tức nói: “Cố ý phóng hỏa là phải ngồi tù đó!”

Cô gái trả lời: “Chúng ta làm chút ảo thuật thì thế nào?”

Vì thế cô dùng đạn khói mà đội phòng cháy dùng để diễn tập giả tạo biệt thự bị cháy, thành công kéo đội phòng cháy chữa cháy vào sự kiện này.

Cảnh sát Triệu bước ra khỏi biệt thự. Bầu trời đã tối, sương khói dầy đặc trong không khí dần dần tan. Từ tận đáy lòng ông khẽ thở dài, lẩm bẩm:

“Cô bé này rốt cuộc là thần thánh phương nào…”

Nhóm người cảnh sát tìm thấy bốn thiếu nữ vị thành niên khác không tình nguyện tham gia quần bát ở trong biệt thự, đến nước này, tất cả mọi người liên quan tới vụ án đều bị bắt giữ.

Cảnh sát Triệu vừa nhìn thấy, hỏi một vị cảnh sát khác: “Các cậu có nhìn thấy một cô bé gầy gầy, khoảng mười lăm tuổi không?”

Cảnh sát kia lắc đầu.

Cảnh sát Triệu nhìn trời.

Đỗ Linh lại biến mất rồi.

Cô bé đã đi đâu vậy.

Dịch Tiêu có chuyện quan trọng phải làm.

Sau khi cảnh sát xông vào biệt thự, Dịch Tiêu thừa dịp loạn lạc rời đi, trở về nội thành thành phố A, sau đó tìm tới nhà đầu trọc, lại gọi điện thoại cho đại ca xăm cánh tay Tiêu Hổ tới giúp đỡ.

Đầu trọc và Tiêu Hổ nhìn thấy Dịch Tiêu liền không kìm được nước mắt. Tiêu Hổ không ngừng oán trách bản thân ngày đó không trông chừng Dịch Tiêu, mới để Dịch Tiêu bị bắt đi bị ngược đãi; ban đầu bộ dáng của đầu trọc vẫn rất bình tĩnh, nhưng đến khi nhìn thấy Tiêu Hổ lau hai hàng nước mắt, mới hít hít cái mũi, nói:

“Em nói xem bản thân là một cô gái, sao lại không biết bảo vệ bản thân cho tốt chứ… lần sau nếu xảy ra chuyện nguy hiểm như thế này, cứ để bọn anh đi làm giúp không được sao?”

Dịch Tiêu biết hai người này quan tâm mình, nhưng bây giờ không phải thời gian nói nhiều.

Cô lấy máy tính ra, nói: “Trong máy tính của em có rất nhiều chứng cớ, mấy ngày nay em đã viết vài bài văn, giải thích rõ ràng từ đầu đến đuôi việc đám người Chu Thanh phạm tội như thế nào.”

Cô dừng một chút, nói thêm: “Đại ca, em hy vọng anh có thể giúp em phát tán những cái này ra ngoài, hiện tại, ngay lập tức.”

Đầu trọc lập tức đồng ý. Vì đề phòng bị tra ra IP, đầu trọc phát huy hết kỹ năng của lập trình viên, tạo ra nhiều địa chỉ IP giả, gián tiếp thông qua mạng lưới internet của nhiều quốc gia, cuối cùng sử dụng IP của một đất nước nào đó đăng nhập Weibo, forum của web, đăng lên diễn đàn, tiếp tục theo cách đó viết ra nhiều bài khác nhau.

Không lâu sau, “Quan viên tụ tập chơi gái”, “Câu lạc bộ Phi Yến”, “Quần bát dâm loạn” các từ khóa khác nhau đều lên đứng top nhiệt sưu.

Cục cảnh sát, hơn hai mươi quan chức và phú thương bị giam trong một căn phòng.

Khi trở về trong cục sự việc đã biến hóa vi diệu.

Cục trưởng Lý đích thân tới hiện trường, nhìn cục diện rối rắm này cũng không biết làm sao. Kế hoạch càn quét lần này không nằm trong kế hoạch, hắn hỏi mấy cảnh sát mới biết được, cảnh sát Triệu đã bị khai trừ khỏi đội gọi những lão bằng hữu trong đội cảnh sát hình sự ra ngoài.

Nếu không có cảnh sát ở hiện trường thì tốt rồi, hiện tại cũng đã bắt người rồi, làm sao có thể giấu giếm được nữa đây.

Nếu đã không thể giấu giếm, trong phòng hơn mười mấy vị quan chức, cứ tiếp tục tra án, thế giới quan trường trong thành phố A phải run rẩy, đứng trước lá bài tẩy.

Thật là khó xử…

Cục trưởng Lý nhìn chằm chằm cảnh sát Triệu, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đi qua bóp cổ hắn.

Lúc này, vị quan lớn tỉnh kia được cảnh sát dẫn vào cửa, hắn nhìn thấy cục trưởng Lý liền mở miệng mắng:

“Lý Mục, đây là chuyện gì? Ông không biết quản thủ hạ của mình hay sao?!”

“Bộ trưởng, lần này tôi thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy. Cảnh sát bên tôi không tệ, lần này ngay cả phóng viên lẫn đội phòng cháy chữa cháy đều có mặt… chúng tôi không ra mặt không được.”

“Đừng nói nhiều!” Bộ trưởng giơ tay ngăn lại, “Ông mau điều tra rõ xem lần này rốt cuộc là kẻ nào giở trò sau lưng! Ta không tin, đội phòng cháy chữa cháy không nói, ngay cả phóng viên cũng tới hiện trường, lần này khẳng định có kẻ chỉ huy! Không tìm ra được tên đó, chuyện này vĩnh viễn đừng mong sẽ kết thúc!”

Cục trưởng Lý xấu hổ, thật cẩn thận nói: “Bộ trưởng, hiện tại không phải thời gian tìm người, bây giờ phóng viên đều đứng bên ngoài chờ để đưa tin tức, hay là tôi tạo áp lực với bên Đài Truyền Hình, nhưng mà tin tức bên phía biệt thự đã tung ra đầy trời rồi! … Ngài nói tôi phải làm sao bây giờ… lần này tôi thật sự không có cách…”

“Ta đã liên hệ với phía trên của các người.” Bộ trưởng nói, “Bên phía Đài Truyền Hình và đội phòng cháy chữa cháy bọn họ sẽ tìm cách ém xuống, về phần những người bị nắm rồi…” Ánh mắt bộ trưởng độc ác, nói nhỏ, “Tìm mấy con dê thế tội quan hai ngày, còn lại đều thả ra hết đi, qua hai ngày nữa không được nhắc lại việc này, hiểu chưa?”

“… được, tôi sẽ nghĩ cách.”

Cục trưởng Lý và bộ trưởng đang ngồi bàn kế hoạch, không lâu sau thì gọi đội trưởng đội cảnh sát vào, dặn dọ hắn “Một vừa hai phải”.

Đội trưởng nhíu mày, lấy di động ra, vẻ mặt khó xử, nhưng trong mắt lại ẩn giấu ý cười sâu xa:

“Cục trưởng Lý, chỉ sợ việc này… giấu không nổi rồi. Ngài xem, hôm nay trên mạng đã lan tràn tin tức này, có một bài đăng này được tới 50 ngàn lượt chia sẻ, các trang báo chí website lớn đều có tin tức Phi yến.”

“Rốt cuộc là ai làm chuyện tốt này!”

Bộ trưởng đập bàn đứng lên, dưới cơn giận dữ của hắn tách trà rơi xuống đất.

Bên ngoài, cảnh sát Triệu im lặng đứng cạnh cửa sổ, nghe người bên trong chó cùng rứt giậu.

… ai làm chuyện tốt này ư?

Còn có thể là ai?

Tất nhiên là cô bé kia.

Dịch Tiêu ngồi trong phòng bỗng hắt hơi một tiếng. Ngoài cửa sổ gió thu thổi qua, trong lòng Dịch Tiêu vẫn không thể hết căng thẳng.

Đã tháng 10 rồi, cuối thu.

Toàn bộ mọi chuyện nên kết thúc.

Dịch Tiêu nhìn dư luận ồn ào trên internet, thở dài một hơi.

Chuyện lần trước Chu Thanh xâm hại học sinh cô không mượn nhiều lực lượng của dư luận, nếu công bố mọi chuyện lên mạng, người bị Chu Thanh hại không thể không ra mặt, hoặc là gặp phải cảnh bại lộ thân phận.

Trong tất cả án cưỡng hiếp, người bị hại luôn bị tổn thương nhất.

Vì để bảo vệ Đỗ Linh, bảo vệ Vương Na, bảo vệ ba người bị hại khác, cho nên không thể dùng dư luận tổn thương họ lần thứ hai, Dịch Tiêu không thể đưa vụ án công khai lên mạng.

Nhưng lần này khác.

Một đám cầm thú ngồi không ăn bám, nhận bổng lộc của quốc gia, lại làm những chuyện không bằng cầm thú.

Người như vậy nếu không để bọn chúng lộ mặt thật trước công chúng, không chịu trừng trị của pháp luật, thì công bằng ở đâu, chính nghĩa nơi nào chứ.

Toàn bộ, đều là hậu quả bọn họ tự làm tự chịu —

Sau ngày cảnh sát bắt bọn chơi gái, dư luận mắng chửi vô cùng kịch liệt, trên tỉnh ra lệnh khẩn cấp, phải điều tra rõ tất cả quan viên có mặt trong sự kiện chơi gái lần này.

Phòng cảnh sát trên tỉnh phái chuyên viên xuống thành phố A, yêu cầu cảnh sát chiếu theo pháp luật hành chính.

Cuộc điều tra này, lại liên lụy tới những kẻ sau lưng, khiến cho người ta phải kinh ngạc không nói lên lời, nhân gian tối tăm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN