Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia - Chương 35: Gõ cửa sổ lúc nửa đêm (8)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia


Chương 35: Gõ cửa sổ lúc nửa đêm (8)


Edit: cầm thú

Tảng đá 30 centimet này không nằm trong phạm vi video clip. Sau khi người nọ gỡ camera xuống, đi tới nơi khác tìm tảng đá, rồi ném vào cửa sổ.

Dịch Tiêu nói ra suy nghĩ của mình cho đội trưởng Tiêu nghe, đội trưởng Tiêu phân phó người đi tìm nguồn gốc tảng đá, sau đó lại thẩm vấn chủ nhà:

“Vì sao trên tảng đá lại có máu của ông?”

“Tôi thật sự không biết…” Vẻ mặt chủ nhà đau khổ, “Đại đội trưởng tất cả chuyện xấu tôi làm tôi đều nói hết rồi, nhưng chuyện mà tôi không làm, cho dù cô đánh chết tôi tôi cũng không thừa nhận đâu. Cầu xin các người mau đưa ra hình phạt cho tôi đi, tôi muốn nhanh chóng đi đến bệnh viện thăm con gái!”

“Ông đừng kích động.”

Đội trưởng Tiêu đi vào phòng thẩm vấn, đưa cho chủ nhà một ly nước: “Tòa án xem trọng chứng cứ, dựa trên báo cáo xét nghiệm vết máu trên tảng đá là của ông, cho dù ngoài miệng ông nói là bản thân không làm nhưng cũng vô ích thôi, vì vậy ông cẩn thận suy nghĩ lại xem có bỏ qua chi tiết nào không.”

Chủ nhà bị nhốt trong phòng thẩm vấn 3 tiếng đồng hồ, đội trưởng Tiêu không đợi được, ra lệnh cho cấp dưới tiếp tục đợi trong phòng thẩm vấn chờ chủ nhà mở miệng.

Đội trưởng Tiêu chân trước bước ra khỏi phòng thẩm vấn, điều tra viên của tổ chuyên án liền gọi cô tới phòng họp. Mấy ngày nay điều tra viên tìm kiếm hành tung của chủ nhà khi xảy ra bốn vụ giết người liên hoàn, cuối cùng sắp xếp rồi lập bản báo cáo, phát biểu trong cuộc họp.

“Theo như chúng tôi điều tra được, khi bốn vụ án mạng xảy ra chủ nhà đều đang ở ngoài, trong đó có hai lần có người nhà đi cùng, hai lần này bà chủ nhà có thể chứng minh khi đi chơi ở chung một chỗ với chồng, chủ thuê nhà không có thời gian gây án.”

“Hai lần khác chủ nhà đi gặp mặt bạn bè, cả ngày hôm đó đi tới đi lui, bạn bè ông ta say rượu không nhớ rõ thời gian chủ nhà rời đi, nhưng căn cứ theo tuyến đường đi, có thể tìm ra bằng chứng, tuy nhiên máy giám sát trên đường cao tốc cơ bản không tìm thấy chủ nhà ra ngoài gây án.”

Điều tra viên báo cáo xong, chỉ huy tổ chuyên án — Lưu cục mười ngón tay đan xen vào nhau nâng cằm lên.

“… Không còn manh mối nào khác?”

“Báo cáo, không có.”

“… Nếu tiếp tục không có kết quả, chuyện này không che giấu được nữa rồi.”

Vụ án giết người liên hoàn này mang tính chất rất ác liệt, ngoại trừ án mạng đầu tiên được thông báo ra ngoài, ba vụ còn lại cảnh sát phong tỏa tin tức, bí mật điều tra, để không làm lòng dân hoảng loạn.

Cảnh sát tiêu tốn bao nhiêu sức lực mới khiến gia đình nạn nhân không tiết lộ con gái trong nhà bị cưỡng hiếp rồi giết chết, thi thể bị cắt mất tứ chi, hiện giờ khoảng cách thời gian với vụ án mạng sau cùng đã ba tháng, cảnh sát lại không tìm được đầu mối, gia đình nạn nhân than van trách móc, hung thủ thực đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Người nào cũng không biết, khi nào hung thủ sẽ tiếp tục gây án.

“Lưu cục, tôi có một đề nghị.”

Phòng họp có một cảnh sát giơ tay xin phát biểu. Lưu cục gật đầu bảo người kia nói.

“Cách phá án truyền thống không làm được, hay là mời đội trưởng Tiêu tới phát họa tâm lý tội phạm? Bốn người bị hại từng bị quay lén, theo lý thuyết mà nói nhất định hung thủ đã xem qua video clip của nạn nhân. Hiện tại phát họa tâm lý tội phạm rồi tiến hành chọn lọc có khi sẽ tìm ra hung thủ.”

Lưu cục trầm tư một lúc lâu, còn chưa mở miệng, thành viên khác của tổ chuyên án phản bác nói:

“Trước đây tổ chuyên án của chúng ta đã mời chuyên gia tâm lý tội phạm đến vẽ chân dung tội phạm, nhưng đến nay vẫn chưa tìm thấy phạm nhân. Chân dung tâm lý không phải thứ có thể làm chứng cứ, cũng không nhất định sẽ chính xác, thậm chí sự tồn tại của nó có thể dẫn chúng ta đi sai đường. Lưu cục, tôi đề nghị không cần phải tiếp tục phát họa chân dung tâm lý tội phạm, chúng ta cần phải gia tăng cảnh lực, tiếp tục tìm kiếm tin tức bốn vụ án mạng, nhất định có thể tìm thấy chứng cứ khác.”

“Tổ chuyên án các người tìm kiếm cả một năm trời cũng không có kết quả, bây giờ còn muốn tìm manh mối gì? Manh mối sớm đã không còn rồi!”

“… Cậu có ý gì?”

Án tử treo lên vẫn chưa được giải quyết, mọi người ở đây chia làm hai tốp, mùi khói lửa bốc lên, mắt thấy sắp cãi nhau.

Lưu cục một tay vỗ mạnh xuống bàn, lớn tiếng nói: “Ồn ào đã đủ chưa!” Quay đầu, nhìn về phía đội trưởng Tiêu, hỏi, “Đồng chí Tiêu, tôi nghe nói mười năm trước cô từng phát họa chân dung tâm lý tội phạm rồi phá được án ấu dâm giết người?”

Đội trưởng Tiêu sống lưng thẳng đứng: “Vâng ạ!”

Phía dưới có cảnh sát thừa cơ nói: “Lưu cục, đội trưởng Tiêu của chúng tôi chính là chuyên gia ở phương diện này, viết nhiều bài báo, có kinh nghiệm thực tế, có thể sánh bằng chuyên gia ở thủ đô!”

“… Được.” Lưu cục gật đầu, “Đồng chí Tiêu, phiền cô dựa vào chứng cứ hiện có phát họa tâm lý tội phạm… nhờ cô rồi.”

“Vâng!”

Giọng nói đội trưởng Tiêu mạnh mẽ vang dội.

“Những người khác, tiếp tục điều tra như hiện tại, toàn lực tập trung vào những người tải video clip chụp lén, điều tra địa chỉ và thân phận, có một tra một, có một trăm tra một trăm, có một ngàn cũng phải điều tra tất cả, nghe rõ chưa?!”

Mọi người: “Vâng!”

Cảnh sát khí thế hừng hực tiếp tục tiến hành điều tra, Dịch Tiêu bên này lại mất đi tất cả manh mối.

Sau khi chủ nhà bị bắt, đêm khuya không có người gõ cửa sổ; để ngừa vạn nhất, Dịch Tiêu xin điều tới 16 cái camera, phân chia trong nhà, cửa sổ, ngoài tường phòng của chủ nhà, sân nhà và con đường nhỏ ở ngoài, liên tục theo dõi một vòng, đều không phát hiện dấu vết phạm nhân để lại.

Càng ngày càng gần tới ngày Phương Lâm bị sát hại, nhưng tội phạm lại giống như bốc khói giữa nhân gian không chút tung tích.

Dịch Tiêu ở nhà canh chừng nửa ngày, nửa ngày ra ngoài, thời điểm ra ngoài đều mang theo laptop để theo dõi tình hình trong nhà.

Trong lúc đó, Dịch Tiêu và bạn trai Đỗ Luân đã hẹn ăn tối được vài lần. Em trai Phương Trình nói Đỗ Luân là cặn bã, Dịch Tiêu thực ra không cảm thấy vậy, ít nhất mỗi lần ăn tối với Đỗ Luân cô cảm thấy hắn đều chân thành, luôn nghĩ cách chuẩn bị các lễ vật khác nhau, đặc biệt quan tâm tới những chi tiết nhỏ.

Dịch Tiêu không hiểu vì sao Phương Trình lại ghét Đỗ Luân như vậy.

Trong trí nhớ kiếp trước của Phương Lâm, cô yêu em trai nhất, tiếp theo là Đỗ Luân.

Trí nhớ trong đầu bỗng hiện về những cảnh xưa của Phương Lâm.

Đỗ Luân xuất hiện cho Phương Lâm hi vọng về một cuộc sống mới. Hắn lớn hơn cô mười tuổi, giống như một trưởng bối cưng chiều Phương Lâm, cho cô tất cả những gì cô muốn, cô bị bệnh hắn sẽ nhắc nhở cô phải uống thuốc gì, sẽ an ủi động viên cô, sẽ dẫn cô đến khu vui chơi, đi xem phòng tranh, đi xem biểu diễn ca nhạc.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.

Trước đây bản thân thiếu mất tình thương của cha, sau khi lớn lên Phương Lâm đã tìm lại nó trên người Đỗ Luân.

Đây là cái bi thương của người bị bạo hành gia đình.

Tay Dịch Tiêu cầm thìa đảo tới đảo lui chén cơm chiên trứng, Phương Trình ngồi đối diện nhìn không được nữa, quơ quơ tay trước mặt Dịch Tiêu:

“Chị, sao không ăn cơm, suy nghĩ gì vậy?”

“Nghĩ về chuyện trước đây của chúng ta.”

Hỗn hợp sốt cà chua, Dịch Tiêu một ngụm nuốt trứng chiên bơ vàng và cơm rang vào.

Phương Trình sờ cái gáy, nói thầm: “Trước đây có chuyện gì tốt đẹp đâu, nghĩ tới làm gì.”

Dịch Tiêu mỉm cười: “Trước đây có em nha.”

Phương Trình lập tức đỏ mặt, vội vàng vùi đầu vào bát mỳ Udon, không cẩn thận đưa vào lỗ mũi.

Dịch Tiêu thổi phù một tiếng bật cười.

“…Chị vừa mới cười em.”

Chị em khó có dịp ăn cơm cùng nhau, Dịch Tiêu cảm thấy trước giờ bản thân chưa từng được thả lỏng. Cô kể chuyện khiến bản thân buồn phiền gần đây cho em trai nghe. Phương Trình vừa nghe chị gái bị chủ nhà chụp ảnh quấy rầy, nháy mắt liền biến thành trạng thái xù lông, náo loạn đòi đến trại tạm giam đánh chủ nhà một phen bầm dập.

Tất nhiên Dịch Tiêu sẽ ngăn cản em trai làm chuyện trái pháp luật.

“Chủ nhà sẽ bị luật pháp trừng trị, nhưng Phương Trình, em không thể kích động, không thể vì chuyện này mà làm việc phạm pháp, hiểu không?”

“Nhưng mà…”

“Được rồi, ăn cơm đi.”

Khuôn mặt Phương Trình đen thui, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Một con kiến khoảng một centimet từ cửa sổ bò lên bàn, Phương Trình mím chặt môi, một phát đập chết con kiến, để lại một bộ thi thể đứt đoạn.

Dịch Tiêu giật mình nháy mắt, tầm mắt rơi vào thi thể con kiến. Cơm trong miệng còn chưa nuốt xuống, cô nhai thêm vài cái, nuốt, an ủi em trai, nói:

“… Chị vẫn ổn, em không cần lo lắng đâu.”

Phạm nhân không xuất hiện một thời gian, Dịch Tiêu chủ động liên lạc với đội trưởng Tiêu.

Trong điện thoại đội trưởng Tiêu vẫn chưa tiết lộ tin tức quan trọng, chỉ nói vụ án của chủ nhà vẫn còn đang được điều tra, trước mắt chưa có kết quả chính xác.

Giọng nói đội trưởng Tiêu nghe qua cực kì mệt mỏi, trước khi cúp điện thoại, Dịch Tiêu hỏi:

“Đội trưởng Tiêu, cô cần giúp đỡ không?”

“… Không có gì, cám ơn đã quan tâm.”

Dịch Tiêu tắt điện thoại, hồi nãy nói với đội trưởng Tiêu, một lát nữa mong có thể gặp mặt đội trưởng Tiêu.

Không có đầu mối thì chỉ có thể chủ động ra trận.

Hai người hẹn gặp ở cục cảnh sát. Mới mấy ngày không gặp mà đội trưởng Tiêu gầy đi rất nhiều, sắc mặt vàng vọt, vành mắt vừa thâm đen vừa nặng nề, trạng thái cơ thể rất kém.

Dịch Tiêu đại khái có thể đoán được bảy tám phần hành động của cảnh sát.

Cô mở miệng: “Đội trưởng Tiêu… cứu tôi với.”

Thần kinh đội trưởng Tiêu căng thẳng: “Phương tiểu thư, cô sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Dịch Tiêu đưa một văn kiện cho đội trưởng Tiêu.

“Tôi có người bạn đang làm cảnh sát, mấy hôm trước tôi nói chuyện của tôi cho cô ấy nghe, cô ấy liền cho tôi xem cái này.”

Văn kiện này là hồ sơ vụ án giết người liên hoàn do Dịch Tiêu chỉnh sửa, đội trưởng Tiêu vừa mới lật tờ đầu tiên sắc mặt lập tức thay đổi.

“Người bạn cảnh sát kia của tôi nói có thể tôi bị kẻ giết người liên hoàn theo dõi. Mấy vụ án mạng này, khi người bị hại còn sống đều bị quấy rầy nhưng mức độ khác nhau… cô cũng biết, gần đây có người phá cửa sổ nhà tôi, người này bây giờ vẫn chưa bắt được… nói thật, tôi cực kì sợ hãi.”

Đội trưởng Tiêu nhíu mày lại, ngón tay xiết chặt văn kiện, thân thể ngửa về phía sau, nheo mắt hỏi: “Án mạng này là cơ mật của cảnh sát, vì sao bạn của Phương tiểu thư lại dễ dàng tiết lộ cho cô biết? Đây chính là không làm tròn trách nhiệm.”

Dịch Tiêu ngẩn ra, định giải thích, đội trưởng Tiêu nói tiếp:

“Nhưng cô nói rất đúng. Tôi cũng nghi ngờ mục tiêu của phạm nhân chính là cô.”

Vụ án trước mặt, đội trưởng Tiêu không rảnh lo cái khác, huống chi Dịch Tiêu là người bị hại.

Đội trưởng Tiêu dùng ba ngày để tổng hợp tất cả chi tiết trong hồ sơ vụ án, sau đó vẽ ra một bức họa tâm lý tội phạm:

Người bị hại đều là cô gái xinh đẹp tuổi quá hai mươi, sống một mình, đủ mọi lý do điều kiện nhà ở không tốt, xung quanh không có máy theo dõi.

Người bị hại đều bị quay chụp ảnh lén ở nhà vệ sinh công cộng, tội phạm dựa trên video clip để tìm kiếm đối tượng phù hợp với điều kiện của hắn, trước khi xuống tay sẽ quấy rầy người bị hại, cách quấy rầy không giống nhau, có hai lần liên tiếp là gõ cửa sổ lúc nửa đêm, có một lần theo đuôi, một lần đeo mặt nạ nhảy ra đe dọa khủng bố người bị hại.

Người bị hại trước khi chết đều bị cưỡng hiếp, sau đó bị cắt tứ chi, lấy tứ chi và bộ phận bị cắt xuống có thể ghép thành một cô gái, trước mắt chỉ thiếu đầu người.

Thi thể người bị hại có dấu vết vùng vẫy.

Hiện trường phạm tôi chưa tìm được vân tay, dấu chân, tinh dịch và mấy chứng cứ then chốt.

Tổng hợp tin tức ở trên, phạm nhân là người có tâm tư kín đáo, làm việc có trật tự, không có kế hoạch chắc chắn sẽ không gây án, có khả năng cao bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế hoặc là thích sạch sẽ, thông qua hành động “đe dọa” và “quấy rầy” để đạt được tâm lý thỏa mãn.

Dịch Tiêu chen vào nói: “Nhưng đồng thời, hành động quấy rầy của phạm nhân cực kì trẻ con, giống như học sinh tiểu học vậy, chứng minh tâm trí phạm nhân không chín chắn, IQ cao, thiếu tình thương.”

Đội trưởng Tiêu nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, đột nhiên trước mắt sáng lên, lấy bút ghi xuống: “Cô nói đúng.”

Khả năng cao là phạm nhân làm ca đêm, không cần phải làm việc đúng giờ, buổi tối dễ dàng ra ngoài tìm con mồi, hoặc là làm công việc tự do, không bị hạn chế thời gian.

Diện mạo của phạm nhân cực kì bình thường, ít nhất không phải hung thần ác sát, người bình thường đi trên đường sẽ không khiến người ta chú ý;

Thủ pháp cắt tứ chi của phạm nhân không quá thuần thục, pháp y cho rằng bình thường phạm nhân thậm chí không biết nấu cơm, cho nên sử dụng dao không quen tay;

Có khả năng cao một năm trước phạm nhân gặp phải gì đó khiến tình cảm hắn suy sụp, ví dụ như chia tay bạn gái, dẫn tới hắn muốn trả thù nữ giới;

Phạm nhân hiểu rõ phải rửa sạch hiện trường dấu vết tội phạm, có lẽ cũng có kiến thức về trinh sát;

Phạm nhân có thù hận với nữ giới, cắt tứ chi để ghép thành một người mang ý nghĩa tượng trưng rất lớn, có lẽ là chiếm hữu, hoặc là để giữ gìn, nhưng bất luận là cái nào, điểm quan trọng là mấy bộ phận này còn chưa thể ghép thành một thi thể hoàn chỉnh.

“Nói cách khác, Phương tiểu thư, nếu người quấy rầy cô lúc nửa đêm là tội phạm giết người liên hoàn, lần này hắn chắc chắn sẽ cắt đầu cô xuống, để hoàn thành cơ thể.”

Dịch Tiêu nhíu mày: “Đầu là bộ phận quan trọng để nhận biết một người. Nếu tôi là người cuối cùng, vậy thì…”

Trong văn phòng ánh mắt hai người giao nhau, không hẹn mà cùng nói:

“Phạm nhân chắc chắn là người quen biết tôi.”

“Phạm nhân chắc chắn là người quen biết Phương tiểu thư.”

Dịch Tiêu lập tức ghi tên tất cả nam giới cô quen biết ra, từ từ chọn lọc.

Cuối cùng, đa số tên trên tờ giấy A4 đều bị gạch bỏ, chỉ còn lại ba cái.

Cô nhìn chằm chằm ba cái tên trên giấy, đôi mắt không khỏi mở lớn hơn một chút.

Đội trưởng Tiêu giao ba cái tên này cho tổ chuyên án. Một khi phát hiện người xem video clip có tên như vậy, không cần lo lắng nữa, người kia nhất định là tội phạm giết người liên hoàn!

Dịch Tiêu đi ra khỏi cục cảnh sát, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u.

Tính ra đã gần cuối đông rồi, nhưng thời tiết lại chậm chạp không chịu sáng.

Bao nhiêu ngày chưa nhìn thấy mặt trời rồi?

Dịch Tiêu không nhớ rõ nữa.

Sắc trời dần tàn, cô gọi xe chuẩn bị về nhà, trước khi lên xe một giây chợt nhận được điện thoại của Đỗ Luân.

“Lâm Lâm, ngày mai có muốn tới nhà anh ăn cơm không? Ba mẹ anh muốn gặp em.”

Miệng lưỡi Dịch Tiêu khô khốc.

“Được.”

Ngày hôm sau, Đỗ Luân đúng hẹn đến đón Dịch Tiêu về nhà hắn ăn cơm với ba mẹ.

Cha mẹ Đỗ Luân cùng nhau kinh doanh xí nghiệp của gia tộc, chủ yếu làm buôn bán xuất khẩu, tại thành phố C cũng có chút danh tiếng, nằm trong top 50 nhà giàu có của địa phương.

Mặc dù Đỗ Luân được nuông chiều từ bé đến lớn, nhưng từ trước đến nay đều hiếu thảo nghe lời, thành tích học tập ưu tú, ra nước ngoài học đại học chính quy, về nước tự mình xây dựng sự nghiệp, bây giờ đã có công ty của riêng mình.

Cha mẹ Đỗ Luân sống ở biệt thự trong hoa viên thành phố C, sinh hoạt xa hoa.

Trên bàn cơm, Dịch Tiêu bận rộn chăm sóc cả bàn người ăn, rất được cha mẹ Đỗ yêu thích.

Ăn cơm được phân nửa, mẹ Đỗ mỉm cười nói: “Lâm Lâm, con trai nhà ta từ nhỏ đến lớn đã cực kì cố chấp, ở phương diện tình cảm cũng không có hiểu biết, nói cái gì mà yêu đương sẽ làm chậm trễ học tập cản đường hắn xây dựng sự nghiệp, bây giờ không phải cũng có người trong lòng rồi sao?”

Dịch Tiêu mím môi mỉm cười.

“Mẹ, chuyện qua rồi mẹ đừng nhắc lại nữa. Nguyên nhân không yêu đương cũng là vì chờ đợi ngày hôm nay nha.”

Đỗ Luân nói xong liền nắm tay Dịch Tiêu đặt trong lòng hắn.

“Này, tôi đã nói thằng nhóc thối này ngày nào đó sẽ thông suốt thôi.” Cha Đỗ nói xong, bưng ly rượu lên mời Dịch Tiêu, “Lâm Lâm, khi nào con định kết hôn với thằng nhóc thối tha nhà chú?”

Dịch Tiêu vội vàng cầm ly rượu lên đáp lễ. Cô uống một chút rượu thôi cũng dễ dàng say, vì vậy chỉ hơi nhấp môi, sau đó giả bộ uống nước để phun vào ly nước.

“Bác trai, hiện tại ba cháu đang bệnh nằm ở bệnh viện, cháu muốn chờ ba cháu xuất viện sau đó mới nghĩ đến chuyện kết hôn.”

Cha Đỗ nói: “Chuyện của ba cháu chú đã nghe rồi. Chú quen một bác sĩ chuyên gia về bệnh tiểu đường, hôm này chú gọi ông ấy qua chữa bệnh cho ba cháu. Thằng nhóc nhà chú cũng hơn ba mươi rồi, nên kết hôn thôi, các con cứ định ngày đi.”

Cha mẹ Đỗ thúc giục hai người nhanh chóng kết hôn, Đỗ Luân thừa dịp hôm nay uống chút rượu, sau khi ăn xong liền dẫn Dịch Tiêu tới phòng khách, say khước nói: “Lâm Lâm, hay là chúng ta nhanh chóng kết hôn được không? Chuyện khác em đừng quan tâm, cứ giao hết cho anh.”

Dịch Tiêu vừa từ chối vừa dìu Đỗ Luân tới giường nằm.

Không lâu sau Đỗ Luân đã ngủ say rồi.

Dịch Tiêu tìm người giúp việc trong nhà nhờ pha trà giải rượu cho Đỗ Luân, sau đó đi vào phòng vệ sinh, khi trở về không cẩn thận đi qua vài bước, đi tới bên cạnh phòng khách.

Cửa phòng khép hờ, giống như kêu gọi Dịch Tiêu vào nhìn trộm.

Cô đẩy cửa vào, nhìn chung quanh một vòng.

Đây là phòng bình thường, chẳng qua lớn hơn phòng bình thường một chút, không có gì nhiều.

Dịch Tiêu mấp máy môi, định rời khỏi đó, tầm mắt chợt rơi vào thùng rác dưới chân.

Cô tới gần xem, phát hiện một tấm hình bị xé nát, ném vào thùng rác trống rỗng.

Nhặt mảnh nhỏ ra xem, miễn cưỡng ghép được mặt người —

Là Đỗ Luân.

Mà nửa kia ảnh chụp, bên cạnh Đỗ Luân còn có một người đàn ông.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN