Tà Giáo Tránh Ra
Chương 21: Chúng ta đều đã trưởng thành
“Chu Lập, anh đừng hỏi vì sao nữa được hay không?”
Chu Lập có đôi khi sẽ giống như một đứa nhỏ, ở trong đầu hắn luôn có một vạn câu hỏi vì sao:
“Tại vì sao?”
Trần Dương mỗi lần như thế đành phải diễn vai một người thầy chậm rãi mà giải thích tường tận:
“Bởi vì em không muốn dùng tiền của anh”
Chu Lập nhíu mày:
“Vì sao không muốn dùng tiền của anh?”
Trần Dương khẽ thở dài:
“Bởi vì nếu như em dùng tiền của anh để tiêu thì em sẽ cảm thấy không thoải mái được”
Chu Lập im lặng sau đó liền giống như hiểu được liền à một tiếng:
“Anh đã hiểu, một lát nữa anh sẽ thay đổi một chút về quy định của công ty, thực tập sinh sẽ được trả lương khi làm việc”
Thật ra từ trước đến nay không phải là không có công ty sẽ trả lương cho thực tập sinh, chỉ là rất ít có công ty sẽ trả lương cho thực tập sinh mà thôi, Trần Dương nghe thấy sẽ được trả lương rồi lúc đó mới khẽ mỉm cười, dù sao thì nhận tiền từ công sức mình làm ra vẫn thấy vui vẻ hơn:
“Như vậy anh sắp xếp cho em một phòng xuống để làm việc được hay không?”
Chu Lập đưa mắt nhìn Trần Dương đánh giá một cách nghiền ngẫm, với con mắt tinh tường của một vị tổng giám đốc điều hành, hắn kết luận rằng Trần Dương ở chỗ này làm việc cùng hắn vẫn là thích hợp nhất:
“Không được, em sẽ làm việc tại phòng này”
Trần Dương khẽ thở dài rồi im lặng, ăn cơm xong liền chuyển sang ăn hoa quả tráng miệng, Trần Dương thích ăn những loại quả gây nóng, lúc ăn thì ngon nhưng ăn nhiều sẽ gây nóng trong người. Chu Lập biết Trần Dương thích ăn xoài cho nên liền nói người ta đặt thêm vài miếng xoài để tráng miệng, có ba miếng xoài nhỏ được cắt tỉa gọn gàng Trần Dương đều cho vào trong bụng ăn sạch sẽ, đến khi nhìn thấy múi cam ở trên bàn thì lại không thèm đụng tới, Chu Lập thấy vậy liền nghiêm khắc nhắc nhở cậu:
“Em nên ăn vài miếng cam”
Trần Dương nghe vậy quả thật ăn thêm hai miếng cam nữa, Chu Lập khi ấy mới hài lòng quay sang nhìn cậu thâm tình nói:
“Em nhắm mắt vào đi”
Trần Dương nghe vậy liền đỏ mặt, lại là em nhắm mắt vào đi:
“Anh muốn hôn sao?”
Chu Lập ừ một tiếng, Trần Dương im lặng trước đôi mắt hẹp dài của hắn, không gian cũng tĩnh lặng lạ thường, cậu vốn là định sẽ từ chối nhưng chẳng hiểu sao lại chẳng có dũng khí từ chối, đến cuối cùng liền chậm rãi nhắm mắt lại.
Chu Lập tiến sát lại gần, môi chạm môi, tay chạm eo, đầu lưỡi bắt đầu thuần thục hơn một chút cạy mở khoang miệng của Trần Dương, lại giống như là nắm bắt được sự quen thuộc, lần này hắn hôn không hề có trở ngại nào.
Chu tổng của chúng ta là người cấm dục, gần ba mươi năm nay rất ít lần có phản ứng, nhưng thời gian gần đây hắn lại cảm thấy luôn luôn muốn hôi môi của Trần Dương, mỗi tối đi ngủ lại luôn nhớ tới cậu mà phía dưới khó chịu, đến hiện tại đang hôn cậu rồi thì trong người cũng bắt đầu phát sinh phản ứng không nghiêm túc.
Trần Dương nhạy cảm nhận ra được điều này liền tức tốc đẩy Chu Lập ra rồi ngượng ngùng đỏ mặt quay đi, Chu Lập không bao giờ sẽ cảm thấy xấu hổ, lời nói ở trong miệng hắn cho dù khiến cho người khác nghe được xấu hổ biết bao nhiêu thì hắn cũng cảm thấy vô cùng bình thường:
“Dương Dương, buổi tối đến nhà anh có được không?”
Trần Dương hả một tiếng, Chu Lập liền nói tiếp:
“Tất cả các bước nên làm chúng ta đều làm qua rồi, hiện tại theo đúng tuần tự sẽ là đến bước quan hệ”
Trần Dương theo phản xạ ngồi cách xa Chu Lập một chút:
“Nhưng mà Chu Lập… em còn chưa nghĩ tới chuyện đó”
Chu Lập nắm lấy tay của Trần Dương:
“Vì sao lại chưa chịu nghĩ tới? Anh đã nghĩ tới chuyện đó rất nhiều rồi”
Trần Dương có điểm hốt hoảng, như thế nào là nghĩ tới rất nhiều rồi, bọn họ chỉ mới chính thức quen nhau có ba ngày thôi mà, mới ba ngày thôi đã nghĩ đến chuyện đó rất nhiều là sao:
“Em… cảm thấy quá nhanh rồi”
Chu Lập rất ham muốn làm chuyện đó, đúng là hắn cấm dục thật nhưng không có nghĩa là hắn không có ham muốn, hơn nữa hắn vừa nhìn thấy Trần Dương là đã cảm thấy vô cùng thuận mắt rồi:
“Vì sao lại quá nhanh, chúng ta hẹn hò rồi, em để cho anh gặp bạn cùng phòng của em, anh đưa em đến nhà gặp em trai của anh, chúng ta nắm tay rồi, hôn môi rồi, anh đón em đi làm lại đưa em về nhà, anh nói yêu em, em cũng nói là yêu anh, chúng ta cái gì cũng đã làm rồi bây giờ phải quan hệ thôi”
Trần Dương ngây ngốc, mới chỉ chính thức quen nhau ba ngày thôi mà bọn họ đã làm ra rất nhiều chuyện giống như quen nhau rất lâu vậy, tất cả mọi tiến độ này đều giống như bị Chu Lập thúc ép làm thật nhanh:
“Nhưng mà em… em quả thật rất là sợ, em vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó đâu”
Chu Lập ân cần:
“Vì sao lại sợ?”
Trần Dương dùng sức thu tay lại:
“Em sợ”
Chu Lập lại tiến tới ngồi gần ở bên cạnh Trần Dương:
“Đừng sợ, mọi chuyện anh sẽ chuẩn bị thật là kỹ, hôm nay tam tầm anh sẽ đưa em đi trung tâm thương mại mua đồ sau đó chúng ta sẽ về nhà của anh”
Trần Dương lúng túng cực độ:
“Không được đâu Chu Lập”
Chu Lập lại giống như rất muốn cùng Trần Dương quan hệ rồi:
“Đừng lo lắng, anh đã tìm hiểu rất kỹ rồi, sẽ rất là tuyệt”
Không biết là do Chu Lập rất giỏi ép buộc người khác hay là do Trần Dương không biết cách từ chối mà lúc này trong đầu Chu Lập đều đinh ninh nghĩ rằng buổi tối hôm nay hắn sẽ làm Trần Dương.
Chẳng rõ thời gian tại vì sao lại trôi qua nhanh như thế, chớp mắt một cái đã đến giờ tan tầm rồi, Trần Dương đứng dậy chuẩn bị đồ đạc để ra về, cậu do dự một chút rồi nói:
“Chu Lập… em vẫn chưa nghĩ tới chuyện ngày hôm nay chúng ta sẽ làm cái kia”
Chu Lập lại giống như là không quá mức để tâm vào chuyện này cho lắm:
“Đừng lo, anh quả thật đã tìm hiểu rất kỹ chuyện này rồi, tâm lý trước khi làm chuyện đó sẽ rất là lo lắng, phản ứng như hiện tại của em diễn ra như vậy là điều rất bình thường mà thôi”
Trần Dương cũng chẳng biết là do Chu Lập nói thật hay không nữa, cậu giống như là bị hắn thôi miên rồi, có phải là bọn họ đã cùng nhau trải qua hết chuyện kia liền sẽ đến bước phải quan hệ, sau đó tâm lý của tất cả mọi người khi chuẩn bị làm chuyện đó sẽ bất an như cậu hay sao, cậu cũng dần quên mất chuyện bọn họ chỉ mới chính thức quen biết nhau có ba ngày mà thôi.
Chu Lập đưa Trần Dương đến trung tâm thương mại trong thành phố, để cậu chọn vài bộ quần áo đi nghĩ dưỡng, nhưng mà Trần Dương lại không có tâm trạng đâu để nhìn cuối cùng Chu Lập liền tụ mình quyết định nên mua đồ nào cho cậu.
Kế đó Chu Lập đưa Trần Dương đến một tiệm bán đồ người lớn, khi Trần Dương đứng ở trước kệ để gel bôi trơn rồi mới giật mình nhận ra rằng mình đang cùng Chu Lập đứng ở chỗ này.
“Dương Dương em muốn dùng loại nào?”
Trần Dương mờ mịt ngẩng đầu, cậu nãy giờ vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện buổi tối hôm nay sẽ về nhà của Chu Lập, lúc Chu Lập hỏi cậu thì cậu mới ngẩng đầu lên nhìn rồi hả một tiếng:
“Đây là cái gì?”
Trong mắt của Chu Lập thì Trần Dương đối với chuyện đó rất ngây ngô, tiểu Ma Tước của hắn nhất định còn chưa tìm hiểu đến những thứ này:
“Được rồi Dương Dương để anh chỉ cho em, khi chúng ta là quan hệ thì thứ này rất quan trọng, nó giúp bôi trơn dễ dàng tiến vào hơn”
Trần Dương giật mình nhìn Chu Lập, hắn khi nói ra chuyện này thì mang thái độ rất là thản nhiên, trái ngược lại với cậu thì thật sự rất là hoảng hốt:
“Chu Lập… em thật sự chưa sẵn sàng cho chuyện đó”
Chu Lập nhìn chằm chằm Trần Dương, hắn giống như ngẫm nghĩ điều gì đó cuối cùng liền nhìn tới quầy hàng trước mặt chọn một chai gel gốc nước không mùi:
“Em đừng lo lắng gì cả, chúng ta đều đã trưởng thành rồi”
Trần Dương hiện tại quả thật có ý định muốn chạy trốn trở về nhưng mà Chu Lập lúc này lại nắm lấy tay cậu đi đến quầy thanh toán. Hai người đàn ông công khai nắm tay nhau như vậy quả thật rất là gây sự chú ý cho người khác, cô gái đứng ở quầy thu ngân lúc đầu thì bất ngờ sau đó liền nhìn lướt qua Trần Dương tủm tỉm cười hại cậu cả gương mặt cũng nóng bừng đỏ ửng lên.
Đưa Trần Dương đi mua đồ sau đó lại đưa cậu đi ăn tối trong một nhà hàng sang trọng lãng mạn, Chu Lập ngồi đối diện ân cần hỏi cậu:
“Nhìn em rất căng thẳng, em có muốn dùng một chút rượu vang?”
Trần Dương lắc đầu, cậu từ trước đến nay không hút thuốc cũng không uống rượu:
“Chu Lập, ăn xong anh đưa em về ký túc xá có được không, em tạm thời chưa sẵn sàng cho việc đó… em cảm thấy quá nhanh rồi”
Chu Lập nhíu mày:
“Tại sao? Chúng ta đã cùng nhau đi lựa chọn tất cả mọi thứ rồi, em đừng lo anh sẽ là người chủ động, em không cần phải làm gì cả”
Trần Dương mỗi lần căng thẳng sẽ có thói quen vân vê đầu ngón tay của mình rồi nói nhỏ
“Chu Lập… em thật sự cảm thấy quá nhanh rồi”
Đối với Trần Dương, đối với tất cả mọi người thì đều cảm thấy đúng thật là quá nhanh rồi, nhưng mà đối với Chu tổng của chúng ta mà nói chuyện đó giống như là đã trải qua một thời gian thật là lâu rồi, bởi vì từ trước đến nay những việc mà Chu Lập muốn đều được hắn nhanh chóng xử lý, chưa khi nào phải đợi lâu như chuyện của Trần Dương thế này.
Bởi vì Chu Lập cực kỳ yêu thích Trần Dương, cho nên những chuyện mà Trần Dương không muốn hắn sẽ không tiếp tục ép buộc cậu đến cùng nữa. Tối hôm ấy sau khi dùng bữa xong, Chu Lập đưa Trần Dương đi xem phim, xem phim xong liền đưa cậu về ký túc xá, Trần Dương thở phào trong lòng coi như là thoát một kiếp nạn.
Chu Lập hôn môi Trần Dương, là nụ hôn kiểu Pháp hắn đọc ở trong sách, hắn chẳng biết Trần Dương ăn cái gì mà vì sao môi lại ngọt như thế, hắn cực kỳ yêu thích đôi môi này:
“Dương Dương, em ngủ ngon”
Trần Dương xách túi đồ trên tay, bên trong đều là quần áo cùng giày dép mới, Chu Lập là người hào phóng, đối với Trần Dương lại càng hào phóng gấp đôi, mua nhiều đến mức đến chính bản thân cậu cũng tự cảm thấy áy náy:
“Anh cũng vậy, em lên phòng trước đây”
Chu Lập nắm lấy tay của Trần Dương vẫn còn chưa chịu buông ra:
“Ngày mai anh sẽ lại tới đón em ăn sáng sau đó đên công ty”
Trần Dương vốn định từ chối nhưng sau đó cậu liền gật đầu, nếu như cậu từ chối thì nhất định người đàn ông này sẽ không ngừng hỏi cậu tại sao, tại sao? Nói không biết chừng còn sẽ quay sang đến chuyện ngủ cùng nhau kia mất.
Đúng là Trần Dương có tình cảm với Chu Lập, hơn nữa càng ngày càng có tình cảm với hắn, nhưng đối với chuyện kia cậu quả thật không hề nghĩ tới, nói chung tiểu Ma Tước của chúng ta tuy đã trưởng thành rồi nhưng vẫn còn nhỏ lắm.
Trần Dương trở về phòng, ba người bạn vừa mới rồi đã ở bên trên chứng kiến hết tất cả, nhìn thấy Trần Dương từ trong chiếc xe hơi xa hoa bước ra, lại thấy được rất nhiều túi đồ của thương hiệu nổi tiếng đang xách trên tay liền dồn mọi ánh mắt về phía cậu. Bùi Khang Dụ là người lên tiếng trước tiên:
“Ha ha Trần Dương đã về rồi sao, nhìn xem cậu thật là tốt số, làm gì có thực tập sinh nào như cậu vừa vào đã được tổng giám đốc điều hành của công ty để ý hay chưa”
Lâm Khải Trạch bước tới muốn nhìn xem trong túi đồ của Trần Dương chứa những cái gì:
“Chu tổng chiều chuộng cậu quá, mua cho cậu nhiều đồ như vậy sao?”
Viên Mã Nam ở trên giường trên nói vọng xuống:
“Trần Dương cậu thật lòng hay là vì tiền của Chu tổng thế?”
Viên Mã Nam nói một câu liền khiến cho Trần Dương không được thoải mái, trong lòng của Trần Dương luôn có một bức tường ngăn cách với Chu Lập, mà khoảng cách giàu nghèo kia chính là bức tường cao nhất, cậu thật sự không phải bởi vì hắn có tiền mà đồng ý quen hắn đâu, nhưng xem ra người nào cũng sẽ nghĩ như thế, không biết Chu Lập có nghĩ như thế hay không.
Trần Dương và bạn cùng phòng nói vài câu, từ lần Chu Lập mua bánh ngọt cho cậu thì lần nào trở về phòng ba người kia cũng đều ngóng trông, bọn họ trông ngóng xem cậu có cầm thứ gì về ăn nữa hay không. Lâm Khải Trạch là người hay ăn nhất trong phòng, nằm ở giường đối diện nửa đùa nửa thật nhắc tới:
“Trần Dương, hôm nay Chu tổng đưa cậu đi ăn cái gì, bánh ngọt lần trước là mua ở tiệm nào thế ăn rất ngon”
Trần Dương phì cười:
“Chẳng phải lần đó cậu đã ghi lại địa chỉ rồi hay sao chứ, đi anh cùng anh ấy sẽ rất là căng thẳng, ăn đồ ăn cũng sẽ không cảm thấy ngon được đâu”
Viên Mã Nam trên giường trên đưa tay xuống dưới:
“Trần Dương, cho tôi mượn điện thoại của cậu một chút”
Trần Dương đưa cho Viên Mã Nam điện thoại của mình, vài phút sau Viên Mã Nam liền trả lại điện thoại cho cậu, bốn người trong phòng cùng nhau nói chuyện, từ chuyện trước kia cho đến chuyện hiện tại, sau này ra trường sẽ làm cái gì, nói từ chuyện ước mơ hoài bão cho đến thực tại khó khăn ra sao, nói từ chuyện người yêu cũ đến vợ của mình sau này, nói chung nói nhiều vô kể, ba mươi phút sau điện thoại của Trần Dương liền rung lên. Trần Dương cũng có điểm giật mình, hiện tại đã là mười một giờ ba mươi phút đêm rồi, Chu Lập chẳng phải có thói quen đi ngủ lúc mười một giờ hay sao tại sao lúc này lại gọi điện cho cậu:
“Chu Lập…”
Phía bên kia điện thoại là giọng cực trầm ấm, hơn nữa cơ hồ còn nghe thấy được tiếng mưa, hiện tại ngoài trời đang đồ mưa, Trần Dương nằm trong phòng cũng biết được:
“Em xuống dưới đi, anh mua đến rồi”
Trần Dương khó hiểu:
“Anh mua cái gì?”
Chu Lập đáp:
“Bánh ngọt Pháp”
Trần Dương chẳng hiểu tại vì sao Chu Lập lại mua bánh ngọt cho cậu nhưng mà hắn nói hắn đang ở dưới ký túc xá, bây giờ muộn rồi, hơn nữa trời còn đang đổ mưa, cậu nhanh chóng bật dậy mở cửa chạy ra ngoài ban công nhìn thử, quả nhiên trong màn đêm tĩnh mịch, dưới cơn mưa dông mùa hè kia có một chiếc xe hơi quen thuộc đỗ ở đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!