Tà Giáo Tránh Ra - Chương 24: Kiểu hôn của Trần Dương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Tà Giáo Tránh Ra


Chương 24: Kiểu hôn của Trần Dương


Cái gì đến thì cũng phải đến, ngày nghỉ dưỡng của công ty cuối cùng cũng bắt đầu. Tối hôm trước Chu Lập và Trần Dương đã thương lượng với nhau, Trần Dương không muốn Chu Lập sẽ đến đón mình đi tới chỗ hẹn, nếu như để cho nhân viên trong công ty biết được chuyện này nhất định sẽ xì xào bàn tán, hơn nữa Trần Dương còn muốn giả bộ ngủ quên, sau đó khi đến nơi thì xe đi mất rồi đành không còn cách nào khác mà quay trở về.

Trần Dương buổi tối hôm ấy cố tình tắt điện thoại đi để cho sáng ngày hôm sau Chu Lập không thể liên lạc được với mình, nhưng người đời vẫn có câu người tính không bằng trời tính. Sáng hôm sau nguyên một chiếc xe du lịch lớn 42 chỗ dừng lại ở dưới sân ký túc xá của Trần Dương, Viên Mã Nam đi tập thể dục buổi sáng trở về liền vội vàng chạy lên phòng gọi cậu:

“Trần Dương, Chu tổng ở phía dưới kìa”

Trần Dương trong lòng vẫn ngầm nghĩ rằng lần này mình sẽ không cần đi du lịch, cho nên ngày hôm qua cũng chẳng chuẩn bị đồ đạc gì, ngay cả hiện tại vẫn còn mặc nguyên một bộ đồ ngủ ở nhà:

“Hả?”

Viên Mã Nam nhíu mày lau mồ hôi:

“Lúc trước cậu không phải nói sẽ đi nghỉ dưỡng cùng công ty sao, phía bên dưới có xe du lịch đang đỗ kìa”

Trần Dương giật mình vội chạy ra bên ngoài nhìn thử, quả nhiên phía dưới có một chiếc xe du lịch thật lớn đang đỗ dưới sân ký túc xá kia, có một vài nhân viên trong công ty còn đi ra ngoài đứng chụp ảnh rồi hóng gió nữa.

Trần Dương hoảng hốt khi nhìn thấy trong nhóm người đó còn có Chu Lập, Chu Lập hôm nay mặc một chiếc quần lửng ngắn đến đầu gối màu trắng, áo thun màu đen đơn giản, phía dưới chân còn mang theo giày thể thao, hắn mang mắt kính đen nhưng cho dù Trần Dương đứng ở trên này cũng vẫn có thể xác định được đôi mắt kia đang nhìn chằm chằm cậu.

Trần Dương sợ hãi a lên một tiếng rồi chạy vào trong phòng, xe cũng đã đến tận cửa rồi còn có thể dùng lý do gì nữa để thoái thác đây, Trần Dương vừa sầu não vừa lúng túng, đến cuối cùng liền lấy ra túi đồ vơ đại một số quần áo. Đúng lúc này phía sau lưng cậu liền có giọng nói truyền tới:

“Em ngủ quên?”

Trần Dương giật mình ngừng lại động tác quay lại nhìn Chu Lập:

“Đúng vậy, xin lỗi anh”

Chu Lập đăm chiêu nhìn Trần Dương một lượt, khiến cho cậu cũng phải cảm thấy có điểm chột dạ muốn né tránh ánh mắt của hắn, có khi nào hắn đã phát hiện ra cậu nói dối rồi hay không:

“Được rồi, không cần gấp, mọi người sẽ đợi em”

Trần Dương nghe vậy liền cảm thấy có lỗi vô cùng, cũng vì cậu mà tất cả mọi người mới xuất phát chậm trễ. Sau đó thì Trần Dương cũng đi theo Chu Lập xuống dưới, tất cả mọi người dù trong lòng có điểm không được vui cho lắm nhưng mà Chu tổng của bọn họ lại đích thân đưa người từ trên xuống, việc này bọn họ không vui cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Chu Lập đi xuống dưới trầm giọng lên tiếng nói:

“Khởi hành”

Mọi người nhanh chóng lên xe, Trần Dương có chút không biết phải làm sao nâng bước, lúc lên xe rồi cũng không biết nên ngồi ở vị trí nào nữa, nhìn một lượt thì ai cũng đều có cặp hết rồi, nếu như bây giờ cậu ngồi cùng với Chu Lập thì có bị người khác bàn tán sau lưng hay không đây.

Trần Dương tùy tiện ngồi xuống một chỗ bên cạnh cửa sổ, Chu Lập theo đó cũng thản nhiên ngồi xuống theo, mọi người trong xe vui vẻ nói chuyện, chỉ có duy nhất chỗ ngồi của cậu và Chu Lập là im ắng lạ thường.

Trần Dương cuối cùng vẫn là người lên tiếng hỏi trước:

“Hôm nay Cố giám đốc không đi sao?”

Chu Lập nhíu mày quay sang nhìn Trần Dương, tâm trạng của hắn đang không tốt cho nên khi hắn nói chuyện liền có điểm khó chịu hơn bình thường:

“Vì sao cậu ta phải đi?”

Trần Dương hơi giật mình một chút, ngẫm lại có lẽ là Chu Lập đang không hài lòng vì chuyện cậu hôm nay đến trễ. Trần Dương là một con chim sẻ nhút nhát, nhìn thấy con quạ đen nào đó xù lông liền chột dạ lí nhí nói:

“Thật ra hôm nay… em không cố ý đến trễ giờ, xin lỗi anh”

Chu tổng của chúng ta là một người cứng đầu, hoặc có thể nói rằng từ trước đến nay thứ gì hắn muốn biết thì hắn không thể không biết, thế cho nên Chu Lập mới một nữa hỏi lại câu hỏi kia:

“Vì sao cậu ta phải đi?”

Trần Dương thì nói rất nhỏ vì sợ mọi người sẽ để ý, nhưng mà Chu Lập thì lại chẳng quan tâm đến mọi người, hắn chỉ quan tâm muốn tìm ra được câu trả lời của Trần Dương mà thôi.

Trần Dương liếc mắt nhìn xung quanh, quả nhiên là mọi người đang nhìn về phía bọn họ, cậu hơi ho nhẹ một tiếng rồi cúi đầu lấy điện thoại giả bộ xem, nhưng thực chất là nhắn tin cho Chu Lập.

Trần Dương: Chu Lập, mọi người đang nhìn.

Chu Lập cảm giác được một rung chuyển nhỏ trong túi quần liền lấy điện thoại ra xem, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một chút rồi trực tiếp đút lại vào túi quần, kế đến cả Chu Lập và Trần Dương lại không hề nói với nhau thêm một lời nào nữa, sự tò mò của tất cả mọi người cũng theo đó bị lãng quên, trên xe liên tục phát ra tiếng cười nói vui vẻ, chỉ duy nhất một hàng ghế gần phía trên bảo trì im lặng suốt cả chặng đường.

Lúc xe dừng lại trước cửa khách sạn đã là 1 giờ trưa, mọi người vừa mới chợp mắt được một chút, Trần Dương cũng ngủ li bì đến mức xe đã tới nơi rồi còn chưa chịu thức dậy.

“Dương Dương”

Trần Dương nghe thấy có người gọi mình liền chậm rãi mở mắt, sau khi tỉnh lại liền nhận ra trên xe đã không còn một ai cả, gương mặt hoàn hảo giống như một kiệt tác nghệ thuật đang phóng đại ở trước mặt cậu, gương mặt của Chu Lập lúc này đang ở rất gần cậu, gần đến mức mà cậu có thể cảm nhận được hơi thở của hắn đang vương lại trên mặt cậu:

“Đến… rồi sao?”

Chu Lập ừ một tiếng, hắn không có ý định cách xa Trần Dương:

“Đến nơi rồi”

Trần Dương lưng dán chặt vào ghế ngồi, như có như không đưa mặt mình cố gắng cách xa Chu Lập một chút:

“Vậy thì… chúng ta xuống thôi”

Chu Lập chậm rãi đưa tay lên khẽ vuốt mái tóc của Trần Dương, vừa làm vừa ôn nhu hỏi:

“Em đói chưa?”

Trần Dương hơi hơi ngượng ngùng, may mắn trên xe lúc này không còn ai cả nếu không bị bọn họ nhìn thấy cảnh này khẳng định sẽ bị dọa cho hoảng hốt:

“Một chút”

Chu Lập thu tay đang vuốt tóc của Trần Dương lại rồi vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cậu ý định bước đi:

“Vậy thì đi thôi, anh đưa em đi ăn”

Trần Dương vẫn chưa đứng dậy, cậu dùng sức một chút kéo lấy Chu Lập, ánh mắt khó xử nhìn tới chỗ bị hắn đang nắm lấy kia.

“Chuyện gì?” Chu Lập quay lại hỏi

Trần Dương cố gắng tìm ra những lời lẽ thích hợp nhất để nói:

“Chu Lập, ở trước mặt mọi người… mọi người đều là nhân viên của anh đó, nếu như anh nắm tay em đi vào trong… bọn họ sẽ dị nghị cho xem”

Chu Lập nhíu mày:

“Vì sao? Anh không quan tâm đến bọn họ có dị nghị hay không?”

Trần Dương cười khổ, vốn đã biết Chu Lập là người đàn ông như vậy rồi nhưng mà cậu thì lại không thể mặc kệ bọn họ như hắn được:

“Em không muốn bọn họ dị nghị đâu”

Chu Lập giống như là đang suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng vẫn là buông tay Trần Dương ra:

“Được rồi”

Trần Dương còn tưởng mình sẽ phải tốn nhiều lời lẽ để giải thích cho Chu Lập, lấy tính cách của hắn mà nói thì như hiện tại đã là điều bất ngờ lắm rồi. Trần Dương có cảm giác Chu Lập đang không vui, đang thất vọng, cậu đánh bạo làm một chuyện từ trước đến nay vẫn chưa làm, chính là đứng dậy hôn nhẹ vào má hắn:

“Anh không vui sao?”

Chu Lập mang biểu cảm bất ngờ lộ rõ trên gương mặt, Chu tổng của chúng ta từ trước đến nay nổi tiếng là mặt liệt, hiện tại có thêm biểu cảm phong phú như vậy đúng là vô cùng mới mẻ:

“Này là kiểu hôn gì?”

Trần Dương hả một tiếng, Chu Lập liền quay sang nhìn cậu:

“Gọi là kiểu hôn gì? Em đọc ở sách nào? Anh cảm thấy vô cùng kỳ diệu”

Trần Dương ngẩn người một chút cuối cùng liền bật cười ha ha:

“Đây gọi là kiểu hôn của Trần Dương, không có ghi trong sách nào cả đâu”

Chu Lập hỏi lại:

“Kiểu hôn của em?”

Sau ngày hôm đó, trong cuốn sổ ghi chép bằng da của Chu tổng liền xuất hiện thêm một dấu sao, kiểu hôn của Trần Dương: bất ngờ hôn vào má trong ba giây rồi rời đi ngay, cảm giác vô cùng kỳ diệu. Đánh giá: 10/10.

Thư ký của Chu Lập sớm đã được giao phó việc sắp xếp mọi thứ cho chuyến đi nghỉ dưỡng lần này, từ chuyện phòng ở cho đến chuyện ăn uống ra sao. Đầu tiên tất cả mọi người sẽ tiến vào trong làm thủ tục nhận phòng trước, cứ một phòng đôi sẽ có bốn người ở chung, còn Chu Lập và Trần Dương dĩ nhiên sẽ là ở chung một phòng, giống như Chu Lập đã nói hắn đã thuê riêng cả khu hồ bơi trên tầng thượng và phòng tại tầng cao nhất có view đẹp nhất cho hai người ở.

Trần Dương và Chu Lập tiến vào trong thì tất cả nhân viên đã không còn ở đại sảnh nữa, lúc Chu Lập cầm chìa khóa tiến vào thang máy rồi thì cậu liền quay sang hỏi hắn:

“Mọi người đều biết em ở cùng một phòng với anh sao?”

Chu Lập quay sang nhìn Trần Dương:

“Anh cảm thấy không cần phải thông báo với họ chuyện này”

Trần Dương nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm gật đầu:

“Em cũng cảm thấy như thế”

Phòng mà Chu Lập chọn là phòng VIP nhất trong khách sạn, lúc Trần Dương đẩy cửa tiến vào còn ngửi thấy được một mùi hương vô cùng thư giãn, bên trong sạch sẽ, đồ đạc được bày trí gọn gàng có khoa học, đặc biệt là chiếc giường lớn king size đặt ở trước mắt cậu kia, vừa nhìn đã muốn nằm xuống rồi.

Trần Dương đặt hành lý xuống dưới sàn sau đó tiến về phía trước kéo rèm cửa ra, sau tấm rèm cửa là toàn bộ kính trong suốt nhìn thấy rõ ràng được toàn cảnh bên ngoài vô cùng đẹp đẽ, ánh mắt liền không tự chủ được mà sáng lên, bước chân cũng tiến về phía trước muốn nhìn cảnh đẹp bên ngoài.

Chu Lập thản nhiên từ phía sau ôm lấy Trần Dương thấp giọng hỏi:

“Em thích?”

Trần Dương hơi giật mình, bởi vì từ trước đến nay Chu Lập chưa khi nào từ phía sau ôm lấy cậu như vậy, hơn nữa giọng nói của hắn lúc này còn có phần trầm ấm khác thường:

“Ừ… ở chỗ này rất đẹp”

Không gian rộng lớn nhưng lại vô cùng ấm áp, Chu Lập chỉ cần nói một câu thôi liền có thể thay đổi cục diện, hắn nói thế này:

“Anh mua dòng gốc nước, không mùi, rất an toàn”

Trần Dương hả một tiếng vẫn còn chưa thể hiểu được, tiếp theo sau đó Chu Lập liền khàn giọng:

“Anh đều chuẩn bị hết tất cả mọi thứ rồi, buổi tối em không cần phải làm gì cả, chỉ cần nằm thôi”

Trần Dương cảm giác mồ hôi phía sau lưng đổ từng giọt lớn bằng hạt đậu, cậu hít một hơi rồi hỏi lại:

“Là thế hả?”

Chu Lập ừ một tiếng:

“Em cảm thấy mọi thứ trong phòng đã được hay chưa, nếu như chưa ổn anh sẽ nói người đến sửa lại”

Trần Dương hơi hoang mang:

“Chu Lập… anh thật sự chuẩn bị hết rồi hả?”

Chu Lập vẫn thản nhiên ừ một tiếng, Trần Dương nuốt một ngụm nước miếng rồi nói tiếp:

“Nhưng mà… em chưa chuẩn bị…”

Chu Lập nhàn nhạt trả lời:

“Em sẽ không cần phải chuẩn bị cái gì cả, mọi thứ đều đã có anh chuẩn bị thay em rồi”

Thế là cả ngày hôm ấy Trần Dương đều bị câu nói mọi thứ đều đã có anh chuẩn bị thay em rồi của Chu Lập làm cho đứng ngồi không yên. Bởi vì mọi người vừa kết thúc một chuyến đi dài nên trong ngày hôm nay sẽ không tổ chức bất cứ hoạt động đoàn thể nào, mọi người ăn xong liền tự túc đi dạo phố hoặc quay trở về phòng nghỉ ngơi. Chu Lập và Trần Dương lựa chọn việc quay trở về phòng, bởi vì trên tầng thượng có một hồ bơi ngoài trời mà Chu Lập đã thuê từ trước vì vậy cho nên hắn và cậu mới quyết định không ra ngoài.

Trần Dương biết bơi nhưng chỉ là kiểu biết mà thôi, còn Chu Lập thì lại khác, hắn giống như là một vận động viên bơi lội chuyên nghiệp vậy, không những từ dáng người cho đến lúc xuống nước bơi cũng đều hoàn mỹ đến độ Trần Dương đứng bên cạnh cũng phải ngơ ngác nhìn theo.

Chu Lập bơi một vòng liền dừng lại ở trước mặt Trần Dương:

“Em không biết bơi?”

Trần Dương nghe thấy câu hỏi kia mới thôi thất thần:

“Hả? Em biết”

Sau đó bởi vì quá mức ngại ngùng không đợi cho người ta nói cái gì đã một mạch bơi thẳng về phía trước, muốn nhanh nhanh thoát khỏi sự xấu hổ vì vừa rồi bản thân đã ngắm Chu Lập đến thất thần.

Trần Dương quả thật là biết bơi, nhưng mà biết bơi cũng sẽ chia làm hai kiểu giống như là cậu và Chu Lập vậy. Chu Lập là kiểu bơi giỏi của vận động viên chuyên nghiệp, từ động tác cho đến chỗ sâu hay cạn đều có thể dễ dàng vượt qua. Nhưng mà Trần Dương của chúng ta lại là kiểu gà mơ, động tác coi như tạm chấp nhận là không khó nhìn, nhưng mà cứ đến chỗ mà chân không chạm tới đáy hồ được liền sẽ không biết ứng biến ra sao. Lúc này bơi được nửa cái hồ rồi thì cảm thấy hụt hơi, định bụng dừng lại đứng xuống nhưng mới giật mình phát hiện ra được chuyện quan trọng này, hóa ra hồ bơi này không phải hoàn toàn bằng phẳng mà được xây dốc thoải từ thấp đến cao, cậu mới chỉ bơi đến được nửa cái hồ mà thôi chân đã không thể tìm được chỗ đứng rồi, cuối cùng liền bị dọa cho hoảng hốt vùng vẫy ở chỗ đó.

Chu Lập nãy giờ vẫn luôn quan sát mọi nhất cử nhất động của Trần Dương, vừa thấy cậu có biểu hiện bị đuối nước liền nhanh chóng bơi tới cứu người ta. Trần Dương không biết phải uống bao nhiêu ngụm nước rồi, chỉ sợ bụng nhỏ cũng sẽ căng phồng lên một chút, vừa cảm nhận được có người đến cứu liền nhanh chóng bám chặt lấy đối phương, kết quả là hiện tại hai người họ dính chặt nhau đến mức không còn kẽ hở.

Trần Dương sau khi được đưa đến chỗ nông rồi mới giật mình phát hiện ra tư thế của mình rất ám muội, vội vã đứng xuống cách Chu Lập ra, nhưng mà Chu tổng của chúng ta sẽ chẳng mang suy nghĩ giống như Trần Dương, hắn từ đó đến giờ chỉ lo cho cậu có bị làm sao hay không.

Chu Lập đưa tay nắm tay của Trần Dương, chẳng biết hắn học ở đâu cái kiểu nắm tay không yên phận, ngón tay cứ nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay của cậu như thế, khiến cho cậu có điểm thích thú rồi:

“Em bơi như vậy vẫn chưa được, sau này không nên ra những chỗ có độ sâu 2m đâu”

Trần Dương cảm thấy xấu hổ, cũng chẳng biết là vì đột nhiên suýt bị chết đuối hay là vì hiện tại Chu Lập chỉ mặc một chiếc quần bơi nữa:

“Em đã biết”

Chu Lập đột nhiên kéo Trần Dương vào trong lòng, một tay vòng qua phía sau khẽ vuốt ve sống lưng của cậu trầm giọng nói:

“May là em không xảy ra chuyện gì nữa, ngày mai anh sẽ nói người sửa lại hồ bơi tại nhà anh, để độ sâu chỉ ở 1m7 mà thôi”

Trần Dương hả một tiếng, Chu Lập lại khàn giọng:

“Sau này em sẽ chuyển đến ở nhà của anh, anh sẽ sửa lại hết những thứ có khả năng làm em gặp nguy hiểm”

Câu nói này ở trong miệng người khác có thể bị coi là khoác lác, nhưng ở trong miệng của Chu Lập thì lại được coi là bá đạo tổng tài, mà Trần Dương cho dù là nam hay nữ đi chăng nữa cũng đều sẽ bị dính phải lực sát thương cực kỳ lớn, nói trong lòng không động tâm thì chính là nói dối rồi.

Một bữa ăn nhẹ sớm đã được chuẩn bị sẵn lúc hai người lên bờ, trên bàn là bánh ngọt cùng cà phê. Chu Lập chỉ uống cà phê, Trần Dương nhìn bánh ngọt trên bàn cuối cùng cũng cầm dĩa nhỏ ăn một miếng.

“Dương Dương, buổi tối em muốn đi chơi ở đâu?”

Trần Dương nghĩ nghĩ một lúc, đi chơi ở chỗ nào đây, cậu cũng không biết nơi này có địa điểm vui chơi nào, nhưng mà cả công ty ngày hôm nay đều tham gia chuyến nghỉ dưỡng, nếu như để cho một ai đó bắt gặp cậu và Chu Lập cùng nhau đi chơi, chỉ sợ sẽ khiến cho mọi chuyện thêm khó xử hơn:

“Hay là thôi đi, hôm nay đi đường xa em cũng cảm thấy hơi mệt”

Chu Lập gật đầu:

“Vậy cũng được, chúng ta có thể bắt đầu làm chuyện kia sớm hơn”

Trần Dương nghe thấy câu kia liền ho khụ khụ, cậu nghĩ sâu xa chuyện bị người khác bắt gặp nên chọn lựa ở nhà, nhưng lại không nghĩ đến chuyện ở lại trong cái hang cọp này sẽ bị ăn thịt sớm hơn:

“Nhưng mà Chu Lập…”

Chu Lập đặt ly cà phê xuống, thản nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay của Trần Dương, đầu ngón tay lại tùy y khẽ vuốt ve nhè nhẹ phía trên tay cậu. Trần Dương rất thích kiểu năm tay ôn nhu như vậy, cảm giác này khiến cho cậu không thể kháng cự được mất rồi:

“Lát nữa anh sẽ đi gặp mặt đối tác, nếu như cảm thấy mệt thì ở nhà nghỉ ngơi cho tốt”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN