Tà Giáo Tránh Ra - Chương 9: Thiên vị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Tà Giáo Tránh Ra


Chương 9: Thiên vị


Trần Dương ngồi ở bên ngoài nhàm chán chống cằm, tai nghe thấy động tĩnh mở cửa phòng họp liền cúi đầu giả bộ tiếp tục đọc lịch sử hình thành công ty, mọi người ai cũng đều ngồi về chỗ làm việc của người đấy, sau đó thì có tiếng bước chân càng ngày càng tiến gần về phía cậu, từ trên đỉnh đầu liền có một giọng nói trầm khàn truyền xuống:

“Đang xem cái gì?”

Trần Dương ngẩng đầu liền phát hiện thì ra là Chu Lập, Chu Lập là ai? Chu Lập chính là người điều hành Chu thị này, hắn là Chu tổng, Chu tổng đột nhiên lại đi tới hỏi cậu đang xem cái gì, một thực tập sinh cả ngày hôm nay lại chẳng làm được cái gì chỉ ngồi xem lịch sử hình thành của công ty, có phải là sẽ bị hắn đánh giá không có năng lực hay không.

“Chu tổng, em đang xem lịch sử hình thành công ty”

Đây là lần đầu tiên Trần Dương tiếp xúc với Chu Lập ở một khoảng cách gần như vậy, ngũ quan cân xứng đến không thể cân xứng hơn, mắt một mí hẹp dài, sống mũi cao kiêu ngạo, đôi môi cương nghị, người đàn ông này không những đẹp mà còn toát ra được hơi thở bức người vô hình.

“Trưởng phòng Âu đã đưa cho em ấy một số tài liệu cơ bản hay chưa?” Chu Lập ngẩng đầu nhìn về phía Âu Minh. Âu Minh đương nhiên là chưa đưa, hôm nay Trần Dương tới chỉ đưa cho cậu một bản lịch sử hình thành công ty bắt cậu ngồi đọc mà thôi.

“Chu tổng, buổi sáng tôi để cho cậu ấy tìm hiểu qua về lịch sử hình thành phát triển của công ty, đến buổi chiều này đang định đưa cho cậu ấy một số tài liệu chuyên ngành cơ bản cùng kinh nghiệm được tôi đúc kết lại trong quá trình làm việc”

Chu Lập gật đầu:

“Rất tốt, mọi người tiếp tục làm việc, ghi nhớ rõ những điều tôi nói trong cuộc họp”

Chu Lập rời đi rồi, mọi người trong phòng bao gồm cả Trần Dương đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Âu Minh cầm theo một chồng tài liệu đi về phía Trần Dương, Trần Dương lúc đầu còn tưởng rằng người này muốn nhờ mình đem chúng đi đâu đó nhưng không ngờ thái độ của ông ta lại hoàn toàn thay đổi, đổi với cậu vô cùng thân thiện niềm nở:

“Đây là một số những tài liệu liên quan đến công việc cùng một số những kinh nghiệm của tôi, cậu đọc qua một lượt không hiểu cái gì cứ trực tiếp đến hỏi tôi đừng ngại”

Trần Dương bất ngờ nhưng sau đó liền vui vẻ nhận lấy tài liệu:

“Cảm ơn trưởng phòng Âu”

Âu Minh trở về chỗ làm việc, người bên cạnh cậu là Kha Hóa liền quay sang mỉm cười nói chuyện với cậu, trái ngược hoàn toàn với thái độ buổi sáng:

“Cậu đọc chỗ nào không hiểu cứ hỏi tôi nha, đừng ngại”

Trần Dương quả thật là bất ngờ không thôi nhưng sau đó liền nhớ đến câu mà Ô Nha nói phải chăm chỉ làm việc, có lẽ cả buổi sáng ngày hôm nay cậu đã chăm chỉ ngồi đọc tài liệu về lịch sử hình thành công ty kia cho nên mọi người đã công nhận cậu, Ô Nha đúng là nói rất đúng chỉ cần chăm chỉ liền sẽ thành công.

Ở bên này Chu Lập vừa trở về phòng làm việc liền ngay lập tức mở camera lên xem thử, mắt thấy Trần Dương hiếm hoi nở một nụ cười hắn cũng tự động mà mỉm cười hài lòng theo.

Tiểu Ma Tước kia nhìn rất là thuận mắt, rất là hợp ý của hắn, gương mặt nhỏ, mũi nhỏ, miệng nhỏ, chỉ có mỗi đôi mắt tròn tròn xinh đẹp kia là lớn mà thôi. Trần Dương ở tầng 10, Chu Lập ở tầng thứ 30, cách 20 tầng lầu liền khiến cho Chu Lập chỉ có thể dùng phương thức này này mà quan sát nhất cử nhất động của cậu.

Chu Lập lại mở ra bản thảo lưu trên máy tính cá nhân của mình, nhìn tới bản thảo lưu với tên là thông tin Ma Tước liền nhấn vào tiếp tục ghi thêm.

Ngoại hình: Thuận mắt, gương mặt nhỏ, mũi nhỏ, miệng nhỏ, mắt lớn xinh đẹp, bên dưới khóe mắt trái có một lệ chí.

Chu Lập sợ người trong công ty nhân lúc hắn không có ở chỗ này sẽ bắt nạt tiểu Ma Tước kia của hắn, cho nên hắn liền nhanh chóng làm một văn bản yêu cầu toàn bộ nhân viên trong công ty phải nhiệt tình hỗ trợ thực tập sinh, việc này sẽ được thêm vào nội dung của bán đánh giá sát hạch nhân sự đợt này.

Chu tổng của chúng ta là người rất nguyên tắc, chính trực thiết diện vô tư, không thích người khác dựa vào mối quan hệ để cầu cạnh, nhưng đến hiện tại vừa gặp người ta liền đã muốn thiên vị rồi.

Buổi chiều hôm ấy thay đổi một trăm tám mươi độ đối với Trần Dương, mọi người trong công ty nhiệt tình đến thái quá, khiến cho cậu có cảm giác thụ sủng nhược kinh không thể nào thích nghi nổi.

Trần Dương tan làm 5 giờ 30 phút, bởi vì người trong phòng lại có cuộc họp nội bộ nên không cùng về với cậu được, Trần Dương nhấn nút gọi thang máy, thang máy từ tầng 30 bắt đầu chậm rãi đi xuống, cậu từ trong túi áo lấy ra điện thoại của mình cúi đầu nhắn tin, là tin nhắn của Chu Thi Hàm gửi tới.

Thang máy rất nhanh liền ting một tiếng mở ra tại tầng 10, Trần Dương tự nhiên ngẩng đầu lên nhìn liền phát hiện ra ở bên trong có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt nghiêm chỉnh, áo bỏ vào trong quần âu thẳng tắp, trên chân đi giày da màu đen bóng loáng, cách ăn mặc này làm cho cậu cảm thấy người đàn ông đối diện vô cùng nghiêm túc. Trần Dương ngây người không có phản ứng, nếu như người trong thang máy chỉ là người đàn ông bình thường khác thì cậu cũng không đến mức bị dọa sợ đến đứng hình thế này, bởi vì hắn chính là Chu tổng của Chu thị.

“Em có vào không?”

Trần Dương nghe thấy câu hỏi kia liền khôi phục lại tinh thần, vốn định trả lời rằng phải đợi người nên hắn xuống trước đi, nhưng mà hắn đã nhanh hơn cậu một bước trực tiếp nói rồi:

“Vào đi, nếu không giữ thang lâu quá sẽ không được”

Trần Dương hả một tiếng cuối cùng vẫn là phải nâng chân bước vào bên trong:

“Cảm ơn Chu tổng”

Thang máy đóng lại càng làm cho không khí căng thẳng bao trùm rõ ràng hơn, Trần Dương đến ngay cả hít thở mạnh cũng không dám, thang máy bốn mặt đều là gương kính, chỉ cần ngẩng đầu lên liền sẽ thấy được gương mặt của hai người phản chiếu trên tấm kính đối diện, mà Trần Dương lại cảm thấy rất áp lực mỗi khi nhìn thấy đại nhân vật kế bên thế cho nên cả một quá trình đều chỉ giả bộ cúi đầu nhìn điện thoại.

“Hôm nay công việc thế nào?”

Trần Dương quả thật không ngờ tới Chu Lập sẽ lên tiếng nói chuyện với mình, hắn nói gì thì nói cũng là Chu tổng đó, có thể quan tâm đến một thực tập sinh như cậu hay sao.

“Công việc… hôm nay rất tốt”

Chu Lập quay đầu sang nhìn Trần Dương, Trần Dương cũng không thể nào mất lịch sự cúi đầu xuống khi đang nói chuyện với một người được, hơn nữa cái cổ của cậu hình như là bị trẹo rồi tại vì sao lại không cử động được như thế:

“Nói thật đi, anh thích người thẳng thắn”

Trần Dương giống như bị rơi vào một trận ma pháp do Chu Lập gây ra vậy, Chu tổng đột nhiên hỏi cậu công việc hôm nay thế nào, cậu quả thật cũng không biết dùng từ ngữ sao để miêu tả:

“Công việc… hôm nay tốt”

Thang máy cuối cùng cũng mở ra tại tầng 1, Trần Dương cảm thấy bên cạnh mình vẫn luôn có cứu tinh đi theo liền nâng bước ra ngoài định sẽ chào hỏi Chu Lập rồi rời đi, nhưng người kia lại cố tình trầm giọng hỏi cậu nữa:

“Buổi sáng làm công việc gì?”

Chu tổng cứ hỏi chuyện cậu, nếu như cậu nói rằng mình có việc gấp phải rời đi trước như vậy hình như sẽ làm cho Chu tổng không được vui, chính vì thế Trần Dương đành phải nán lại để nói chuyện với hắn:

“Buổi sáng em đọc lịch sử hình thành và phát triển của công ty”

Chu Lập rất bình thản mà tìm hiểu ngày hôm nay của Trần Dương:

“Cảm thấy thế nào?”

Trần Dương cả buổi sáng chỉ ngồi đọc cái đó, chỉ sợ hiện tại là có thể đọc thuộc vanh vách luôn rồi, Chu tổng hỏi cậu có phải là đang muốn kiểm tra cậu một chút hay không:

“Chu thị có bề dày lịch sử, được làm việc…”

Trần Dương vừa nói đến đây liền bị người đối diện lên tiếng cắt ngang:

“Anh muốn hỏi em cảm thấy môi trường xung quanh như thế nào?”

Trần Dương thật căng thẳng đến mức mồ hôi tay cũng chảy ra rồi:

“Môi trường xung quanh rất tốt”

Chu Lập nhìn chằm chằm Trần Dương một lúc kế tiếp liền bước đi:

“Đi thôi, anh đưa em về”

Trần Dương phải mất vài giây mới nghe ra được câu nói của Chu Lập, cậu giật mình hỏi lại:

“Đưa em về?”

Chu Lập dừng bước quay lại phía sau thản nhiên hỏi:

“Em chưa muốn về nhà?”

Trần Dương đúng là sẽ về nhà nhưng mà cậu không muốn cùng Chu Lập về nhà, có phải tất cả mọi người trên dưới Chu thị đều nhiệt tình quá mức như vậy hay không, ngay cả Chu tổng cũng có thể ngay lần đầu tiên mà đưa cậu về nhà:

“Không cần đâu Chu tổng, em sẽ đi xe bus”

Chu Lập im lặng giống như là đang suy nghĩ điều gì đó, kế đến liền hỏi Trần Dương một câu khiến cho cậu cũng không hiểu vì sao:

“Vì sao?”

Trần Dương hả một tiếng:

“Vì sao?”

Chu Lập kiên nhẫn hỏi lại:

“Vì sao phải đi xe bus, anh dùng ô tô đưa em về cũng được”

Trần Dương ấp úng:

“Ô tô đưa em về sao… không cần đâu Chu tổng, em quen đi bằng xe bus rồi”

Chu Lập ơi Chu Lập, anh có phải là cố tình muốn làm khó em hay không, làm ơn mau chóng để em tan làm đi.

“Vì sao quen đi xe bus lại không quen đi ô tô?”

Trần Dương trên trán muốn xuất hiện ba vạch đen, xe nào cậu đều cũng có thể đi được nhưng mà tài xế lái xe cậu không quen có được không, tại sao Chu Lập lại hỏi nhiều đến như vậy, còn không biết là cậu đang muốn khéo léo từ chối hắn hay sao, chẳng lẽ còn cần cậu nói thẳng ra rằng: Em ở bên cạnh anh cảm thấy áp lực lắm, anh mau thả em về nhà đi mới được à.

“Bởi vì em bị say xe, em hôm nay ý định sẽ đi bộ về nhà”

Chu Lập nhíu mày:

“Đi bộ từ đây về đến đại học X sao?”

Đúng là đi bộ từ đây về đến đại học X rất xa, Trần Dương hoang mang cố gắng tìm một câu trả lời thích hợp:

“Em chưa về đại học X ngay, em sẽ sẽ đến nhà người quen một chút, ở rất gần đây thôi, Chu tổng anh cứ về trước đi”

Chu Lập không cảm thấy mình không đúng ở chỗ nào cả, mấy chục năm nay hắn đều cùng người khác thẳng thắn giao tiếp như vậy:

“Người quen?”

Trần Dương trái ngược lại cảm thấy rất áp lực, hai chân sắp nhũn ra ở chỗ này rồi, cậu cả ngày hôm nay còn chưa ăn gì, bây giờ chỉ muốn nhanh nhanh về nhà để ăn cơm mà thôi:

“Đúng vậy Chu tổng, là bà con họ hàng của em”

Chu Lập gật đầu:

“Được rồi, anh sẽ trở về ăn tối rồi tắm rửa”

Trần Dương cảm thấy Chu Lập chỉ cần gật đầu là được rồi, hoặc cùng lắm hắn chỉ cần nói từ được rồi kia thôi, vế sau quả thật là không cần thiết phải nói:

“Vâng ạ”

Chu Lập có tài xế riêng, lúc ngồi vào ghế phía sau liền từ trong cặp lấy ra laptop cá nhân của mình tiếp tục ghi lại những thông tin mà mình vừa mới tìm hiểu được về Trần Dương ghi vào trong mục thông tin về Ma Tước.

Tuổi: 20

Chiều cao: Khoảng trên 180cm

Cân nặng: 58kg – 62kg

Lưu ý: Có triệu chứng bị say xe.

Trần Dương căng thẳng đứng ở trong đại sảnh của công ty chưa định trở về, mắt thấy Chu Lập lên xe hơi của hắn rồi mời dám nâng bước rời đi.

Buổi tối hôm ấy Trần Dương lên Vô Hạn Đấu Giới tìm Ô Nha trò chuyện, Ô Nha online rất đúng giờ, muốn tìm hắn vào buổi tối thì phải đợi đến đúng 8 giờ.

[Ma Tước]: Ô Nha, cảm ơn lời khuyên của anh hôm nay nha, đúng là rất hiệu nghiệm đó.

Chu Lập ở bên này đang giải quyết công việc nhưng vẫn mở Vô Hạn Đấu Giới lên để treo máy, thật ra thì hắn không có ý định làm nhiệm vụ, hắn chỉ là muốn nói chuyện với hữu hảo duy nhất trong danh sách bạn bè của hắn mà thôi.

[Ô Nha]: Hôm nay em làm việc thế nào?

Tuy rằng Ô Nha đôi lúc sẽ có phương thức trò chuyện khác người một chút, nhưng mà Trần Dương cảm thấy cùng hắn tâm sự rất vui, cho nên lúc này liền mang toàn bộ mọi chuyện ra để kể cho hắn.

[Ma Tước]: Buổi sáng em chưa thể nào thích nghi được, sau đó anh nói phải chăm chỉ làm việc, đến buổi chiều thái độ của mọi người đều khác, rất hòa đồng, có lẽ em nghĩ rằng bọn họ dành một buổi sáng để thử em.

[Ô Nha]: Như vậy làm việc rất thoải mái?

[Ma Tước]: Nhưng mà… làm việc có cảm giác thụ sủng nhược kinh, mọi người hình như là quá mức thân thiện khiến cho em lại không được thoải mái lắm.

Trần Dương vừa nói chuyện với Ô Nha vừa nghĩ đến chuyện buổi chiều nay Chu Lập nói muốn đưa mình về nhà, càng nghĩ lại cảng thấy không được tự nhiên.

Chu Lập ở bên này nhíu mày, tiểu Ma Tước của hắn ở trong công ty hắn làm việc không thoải mái, hắn ngay lập tức gọi điện cho thư ký của mình. Hiện tại đã là giờ nghỉ rồi, thư ký vừa nhìn thấy số điện thoại của Chu Lập liền giật mình vội vã tiếp nhận:

“Chu tổng”

Chu Lập trầm giọng:

“Giúp tôi thông báo với toàn thể công ty về vấn đề thực tập sinh, phải tạo môi trường thoải mái cho bọn họ, không được phép thờ ơ cũng không được phép thân thiện quá mức, ghi thêm điều này vào nội dung của việc sát hạch cắt giảm nhân sự lần này”

Thư ký ở bên này liên tục cầm giấy bút ghi lại những lời vàng ngọc của Chu tổng không sót một từ nào:

“Dạ vâng Chu tổng, tôi sẽ lập tức gửi thông báo đến trưởng phỏng của mỗi phòng ban để bọn họ phổ biến cho nhân viên… nếu không có cần mở cuộc họp vào ngày mai hay không ạ?”

Chu Lập nhíu mày:

“Bây giờ không kịp mở cuộc họp, tôi muốn ngay ngày mai khi bước chân vào Chu thị tất cả mọi người trong công ty phải thực hiện luôn điều này, cô bây giờ lập tức gửi thư là được rồi, còn nữa cô lưu ý trực tiếp gọi điện thông báo cho từng người trong phòng ban có thực tập sinh đến thực tập lần này đi”

Thư ký nhìn tới đồng hồ đã là 8 giờ 30 phút, lần này tiếp nhận bốn thực tập sinh tại mỗi phòng ban, mỗi phòng ban trung bình có sau người, muốn cô phải gọi hết hơn 20 người đó để thông báo điều này là muốn cô không có giờ nghỉ hay sao.

“Tôi sẽ lập tức đi gọi ngay”

Chu Lập trả lời:

“Tốt, ngày mai cô được phép đến công ty muộn hơn hoặc tôi sẽ tính vào tiền lương làm thêm giờ tối nay của cô”

Thư ký nghe vậy mới cảm thấy được an ủi, xem như Chu tổng vẫn còn là người:

“Cảm ơn Chu tổng”

Có một sự thật mà Chu tổng nhà chúng ta không biết, người khiến cho tiểu Ma Tước của hắn không được thoải mái không phải là người trong phòng thiết kế mà chính là hắn kìa, bởi vì hắn thân thiện quá mức cho nên cậu mới có cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Trần Dương mấy ngày nay online không thấy Tiểu XY cùng Vô Lại nữa, Vô Lại có trong danh sách hữu hảo của cậu nên có thể xem được hắn đã bao lâu chưa online, Trần Dương xem được Vô Lại đã không online 5 ngày rồi, nếu như là 5 ngày thì chính là ngày sau khi hắn cùng Ô Nha ở Hồng Nương giao chiến. Còn Tiểu XY kia thì cậu không kết bạn cho nên không thể nào biết được người kia đã bao nhiêu ngày chưa online, nhưng mà chỉ có điều Ô Nha và Tiểu XY vẫn còn chưa ly hôn.

[Ma Tước]: Ô Nha, anh đang làm việc hả?

Trần Dương xem trên bản đồ thấy Ô Nha đang ở Vũ Lăng từ nãy tới giờ rồi, hắn chỉ ngồi ở chỗ Hồng Nương không có đi làm nhiệm vụ cho nên cậu liền đoán hắn đang làm việc.

[Ô Nha]: Ừ, anh đang làm việc.

[Ma Tước]: Vậy anh làm việc đi nhé, em đi làm nhiệm vụ rồi đi ngủ đây, ngày mai em lại phải đi làm rồi.

[Ô Nha]: Ngủ ngon.

[Ma Tước]: Anh cũng vậy.

Trần Dương trầm mặc, cách nói chuyện thân thiết này còn hơn là khi cậu cùng Chu Thi Hàm nhắn tin nữa, cậu lại bắt đầu có chút lo lắng nếu như để cho Ô Nha biết chuyện cậu thực chất không phải là nữ, đến lúc đó hắn có hay không trực tiếp không nói chuyện cùng cậu nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN