Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới
Chương 2: Hai mươi ngày
Hắn đang suy nghĩ mình nên bắt đầu từ thế giới nào trước.
Chợt hắn nhìn chiếc vòng tay hỏi:
– Lúc ta ở bên trong thế giới truyện hay phim nào đó thì thời gian bên ngoài có trôi qua không.
– Do đó là chiều không gian không có thật nên thời gian bên ngoài hoàn toàn dừng lại.
Nghe vậy hắn liền vui mừng nhưng lại cảm thấy có chút không thoải mái:
– Không có thật sao?
Hắn nghĩ nếu vậy hắn cũng chả khác nào sống trong ảo tưởng hay một thế giới mơ mộng của bản thân. Tiếng nói máy móc lại vang lên bên tai:
– Cũng không hẳn vậy. Các nhà khoa học lúc nghiên cứu cũng có thắc mắc, thế giới đi vào liệu có phải hoàn toàn là giả?
– Họ cũng không chắc chắn?
– Đúng vậy, đây cũng là điều lúc trước ta đang nói. Thế giới đi vào sẽ hết sức chân thật giống như là một chiều không gian khác vậy, cả việc có thể lấy đồ vật ra ngoài cũng càng khiến các nhà khoa học nghi ngờ điều đó. Nhưng họ không dám tin mình thực sự tạo ra một chiều không gian khác. Khi tạo ra sản phẩm họ luôn cảm thấy kỳ diệu trong đó liên quan đến thế giới này mà không phải họ tạo nên. Vấn đề lại nằm ở chỗ vật liệu từ ngoài không gian đang ở bên trong ta.
Hắn nghe cũng cảm giác có chút như vậy:
– Thế giới ta vừa đi vào cũng có gì đó không giống bình thường, nó hoàn toàn khác với thế giới ảo trong game hay trong giấc mơ vậy. Lúc ta rời đi dường như thế giới đó vẫn tiếp tục tồn tại.
– Đúng vậy, đó chính là điều những người sáng tạo để ý đến. Ta vẫn còn chút liên hệ với thế giới đó nên quan sát được cậu bé và con mèo đang tiếp tục tồn tại, họ nhìn nhau khó hiểu với chuyện vừa xảy ra rồi còn lao vào đánh lộn.
– …
Hắn định thoát ra rồi không muốn biết đến cảnh sau đó, giờ nghe chiếc máy nói thì cũng có chút chột dạ. Nhưng cũng không nhiều bận tâm mà lại để ý đến điều gì đó, hắn hỏi:
– Những người sản xuất chưa hiểu rõ vật liệu, cũng chưa hiểu rõ hết về khả năng của sản phẩm mà đã đưa vào sử dụng sao? Lúc ngươi giới thiệu giống như sản phẩm bán ra được sử dụng phổ biến ấy.
– Vật liệu kia được tìm thấy với số lượng cực lớn ngoài vũ trụ, mỗi sản phẩm chỉ cần lượng rất nhỏ. Ta được tạo ra đúng là dự định để làm sản phẩm kinh doanh hàng loạt, nhưng vẫn còn trong giai đoạn nghiên cứu và thử nghiệm.
– !!!
Hắn giật mình không nghĩ mình lại là “chuột bạch” đầu tiên thử nghiệm sản phẩm này, chỉ chợt cảm thấy nghi ngờ về độ tin cậy của nó. Nhưng hắn cũng thẩm nhủ:
” Nếu đã sản xuất hàng loạt thì chắc chỉ là thử nghiệm khâu cuối để đảm bảo chuẩn bị ra mắt mà thôi. Độ an toàn chắc không có vấn đề gì nhiều.”
Bỏ chiếc vòng này đi cũng khá lãng phí, hắn chọn tin tưởng vào suy đoán của mình, sau đó dần an tâm quyết định vẫn sẽ sử dụng nó.
Nhưng đó là hắn không biết sản phẩm này lại là sản phẩm thành công duy nhất trong hàng loạt sản phẩm thử nghiệm khác nhau, còn việc nghiên cứu nếu không có gì bất thường mới tiếp tục sản xuất theo phương pháp tạo chiếc vòng này và đưa nó làm sản phẩm đầu tiên ngoài thị trường.
Tuy nhiên, chiếc vòng lại bị nghi ngờ có vấn đề nằm ngoài dự tính nên đang được đưa đi tiếp tục kiểm nghiệm thì rơi vào tay hắn. Vậy nên, chiếc vòng cũng chưa được xác định rõ vấn đề có ảnh hưởng tốt hay xấu.
Chiếc vòng tiếp tục nói:
– Vấn đề thử nghiệm hẳn cũng liên quan đến việc thế giới mà người dùng đi vào là thật hay giả.
– Mặc kệ đi! Thật giả lẫn lộn, ai biết được những thứ chúng ta đang thấy liệu có phải là thật không? Có giả thiết còn cho rằng vũ trũ có thể là mô phỏng máy tính khổng lồ của người ngoài hành tinh siêu cấp cơ mà. Các nhà khoa học có thể sáng tạo ra một trí tuệ nhân tạo hay nhân bản còn người thì tạo ra một chiều không gian khác cũng có thể lắm.
– Đúng vậy, một người phụ nữ đẹp có da dẻ mịn màng, trơn nhẵn nhưng dùng kính hiển vi chiếu thì cũng sẽ thấy đó hoàn toàn bao gồm những phân tử di động, liên tục chuyển động xáo trộn chứ không bất động, liền mạch như mắt thường chúng ta nhìn thấy. Mà các nhà khoa học khẳng định rằng kính hiển vi nhìn thấy mới là thực, còn mắt thường chỉ cho kết quả ảo. Tuy nhiên kính hiển vi cũng không được cho rằng đã là “thật nhất”. Rất có khả năng sự thật còn vượt xa con người tưởng tượng, tất cả trước mắt vốn chỉ là giả mà thôi.
– …
Hắn lần nữa im lặng, cái vòng tay này lấy ví dụ cũng thực sự quá dọa người.
Không nhất thiết phải lấy nữ nhân đẹp để mô tả a.
Nói một hồi hắn cũng lười nghĩ nhiều,hắn cũng không muốn cho rằng mấy thế giới hắn định đi đến đều là ảo tưởng.
Hiện tại hắn muốn thử vào thế giới nào đó trước đã.
Hắn chọn lấy xuống một cuốn truyện trên giá sách của mình, lật qua lật lại một hồi rồi đắn đo nên vào thời điểm nào trong truyện. Nghĩ một hồi lâu, hắn chợt lấy xuống một cuốn khác cùng bộ rồi nhanh chóng tìm được một trang vừa ý.
Hắn lập tức quyết định,sau đó quay qua hỏi chiếc vòng:
– Ta có thể tìm thời gian xuất hiện trong thế giờ đó bằng việc chọn trang truyện nhưng ngươi có thể biến ta thành nhân vật trong đó không?
– Có lẽ là không, nhưng nếu ta liên kết với đôi giày này thì có thể. Nó có nguyên lý hoạt động gần giống với ta, hơn nữa nó cũng chỉ là loại đồ vật chức năng thụ động, không có bộ điều khiển kiểm soát.
– Vậy thì tốt, có đôi giày này ta có thể ở thế giới bên trong bao lâu tùy thích.
– Không hẳn, dùng đôi giày này tuy chủ nhân có thể ở bên trong đó bất kể thời gian nhưng thời gian bên ngoài trôi qua cũng sẽ tương đương. Nếu muốn thời gian bên ngoài dừng lại sau khi liên kết ta có thể thay đổi nhưng giới hạn thời gian ở bên trong chỉ là 20 ngày.
– Hai mươi ngày sao? So với ba ngày thì vẫn hơn. Mà khoan, vậy khi liên kết thời gian giữa các lần đi vào có bị thay đổi không.
– Có nhưng không quá lâu, ta chỉ cần 24 giờ để phục hồi đủ năng lượng tiếp tục duy trì liên kết là được.
Như vậy tính ra mỗi ngày hắn có thể đi vào thế giới trong truyện một lần, hắn cũng thấy như vậy là vừa đủ. Tiếng máy móc vang lên:
– Đã hoàn thành liên kết, hiện có thể sử dụng.
– Được.
Hắn cũng đã nóng lòng muốn thử, liền đi đôi giày lên rồi bước vào.
…
Không lâu sau.
Một hòn đảo nằm ngoài đại dương, những tiếng nổ ầm ầm trong khu rừng trên đảo chợt dừng lại. Một thiếu niên tầm khoảng 17 tuổi, toàn thân băng bó đầy vải trắng đang ngây ngốc nhìn lại cơ thể mình.
Hai bàn tay bị xây xát, cây cối xung quanh đổ rạp trên người cũng có không ít vết máu. Đặc biệt là trên mặt hắn còn vương không ít nước mắt.
Đằng sau hắn một người cá đã sẵn sàng tiến lên khuyên bảo hắn thấy vậy thì cũng ngây ra.
Thiếu niên không ai khác mà chính là Văn Trung.
Hắn có thể đoán được hẳn mình đang ở vùng vịnh của Đảo Nữ Quốc nằm trên Vành Đai Tĩnh Lặng. Bởi đây chính là thời điểm hắn chọn trong bộ truyện One Piece.
Dù có chút không kịp thích ứng nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh lại, khuôn mặt trầm xuống buồn bã quay sang người cá nói:
– Đây không phải mơ đúng không? Ace…
Giọng nói hắn ngập ngừng mang theo đau buồn nhất có thể. Nguyên bản hắn định vừa khóc vừa nói cho đúng với truyện nhưng hắn không làm nổi.
Dù sao cũng quá đột ngột.
Khi xem anime hay đọc truyện thì còn có cảm xúc chứ nhảy vào giữa chừng kiểu này, hắn nhập vai còn không kịp.
Người cá nhìn hắn không nói gì. Hắn thấy vậy lại chuyển sang bình tĩnh nói:
– Ta đã biết,chỉ là chưa thể tiếp nhận. Chúng ta về thôi, Jinbei.
Hắn không thể khóc nên muốn thể hiện theo cách đau khổ tột cùng sẽ biến thành bình tĩnh mà mang vẻ nguy hiểm. Jinbei chính vì biểu hiện đó của hắn mà bị dọa sợ:
– Luffy, cậu… không sao chứ
– Ta không sao.
Jinbei càng hoảng hốt nhưng không phải vì hắn bình tĩnh mang sự nguy hiểm,mà lo rằng hắn cảm xúc quá độ dẫn đến “chập mạch ” đầu óc xảy ra vấn đề.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!