Ta Không Phải Là Ác Ma
Điểm trị số may mắn đã đầy!
Dịch: AZZOR!
Team: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
——————————-
“Cậu có muốn bản thân mình nắm giữ được may mắn không?” Nói chuyện chính là một người đàn ông mặc âu phục, vóc người to cao, tướng mạo khôi ngô, giống như một người từ trong TV đi ra ngoài vậy, tay trái hắn xách túi công văn có màu cà phê, tay phải cầm một tấm thẻ đen.
Thẻ đen là muốn đưa cho Tô Hạo, nhưng Tô Hạo không nhận, chỉ hờ hững ngẩng đầu, quan sát đánh giá đối phương một chút, sau đó xoay người đi đến khu công viên, ngồi vào ghế dài dưới cây xanh ở công viên, nhìn xe cộ cùng dòng người đi đường qua lại mà bàng hoàng.
Cơ hội phỏng vấn lần cuối cùng đã thất bại, việc đó mang ý nghĩa không thể lại lấy tiền trong thẻ tín dụng mà tiêu xài hoang phí, bằng không thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, không có tiền thì không cách nào trả tiền thuê nhà, mà không trả tiền thuê nhà, nhất định sẽ bị chủ nhà trọ như đồ hút máu đuổi ra ngoài……
Hai tay hắn bụm mặt, có cảm giác bị cuộc sống ép đến không thở nổi.
“Thuộc tính trị số may mắn của mỗi người đều là ẩn giấu, có người cao, có người thấp!” Người đàn ông mặc âu phục ngồi xuống bên cạnh Tô Hạo, nói một mình: “Người có trị số may mắn cao, có được hồng phúc tề thiên, cơm áo gạo tiền vô ưu. Người có trị số may mắn thấp, uống một ngụm nước cũng sẽ bị nghẹn chết!”
Tô Hạo cũng không thèm để ý tới hắn, hắn lấy một cái bánh bao ở trong bịch ra ăn mà hắn đã mua từ sáng sớm nay, ăn từng miếng từng miếng.
“Cậu nhìn thấy người đối diện kia không, cùng gần tuổi cậu, thậm chí còn không soái bằng cậu, nhưng vì sao lại có thể lái xe thể thao, ôm mỹ nữ?” Người đàn ông âu phục chỉ về bãi đổ xe ở phía đối diện đường.
Chỗ đó, đúng lúc có người đàn ông từ trong chiếc xe thể thao bước xuống, còn có một đại mỹ nữ nóng bỏng theo sau.
“Tại sao?” Tô Hạo không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Bởi vì hắn có trị số may mắn cao hơn cậu, được sinh ra trong gia đình nhà giàu có ngàn tỉ, cả đời này sẽ không vì tiền mà phải ưu sầu!” Người đàn ông âu phục nói.
“………” Tô Hạo không còn lời nào để nói, tiếp tục gặp bánh bao trên tay mình, bánh bao lại vừa lạnh vừa cứng.
“Tuy nói đã được định trước từ lúc sinh ra, nhưng trị số may mắn lại giống như một đồ chơi, có thể thay đổi được!” Người đàn ông âu phục lần nữa chìa tấm thẻ đen tới trước mặt Tô Hạo.
Lần này, Tô Hạo không từ chối, sau khi hắn nhận tới tay, tò mò mà kiểm tra.
Thẻ này không lớn cũng không nhỏ, gần giống với những danh thiếp bình thường khác, nhưng tính chất lại cứng hơn nhiều, giống như được chế tác ra từ một loại kim loại nào đó, mặt ngoài có hình ảnh ngân hà, mặt trên chỉ ghi bốn chữ lớn [Thẻ may mắn].
“Cậu chỉ cần viết tên mình lên tấm thẻ này, thì có thể lấy được trị số may mắn càng nhiều, thay đổ số phận nghèo khổ cùng sự thất vọng của bản thân, làm trái ngược lại hoàn toàn!” Người đàn ông âu phục tự tin nói.
“Tóm lại là ông đang muốn bán món đồ gì?” Tô Hạo nuốt bánh bao xuống bụng, tự như cười mà không cười nhìn người đàn ông âu phục, hơi hiếu kỳ không biết trong hồ lô của tên này là đang bán thuốc gì.
“Vận may!” Người đàn ông âu phục trả lời rất đơn giản.
“Ông đang chém gió đó hả!” Tô Hạo khịt mũi xem thường.
“Có muốn thử một chút hay không?” Người đàn ông âu phục khích tướng.
“Thử thì thử, tôi lại muốn xem thử ông đang chơi đùa cái gì?” Tô Hạo lấy bút ra, thoải mái viết tên mình lên tấm thẻ.
“Chúc mừng! Tô Hạo tiên sinh, hiện tại điểm trị số may mắn của cậu đã đầy, chuẩn bị tận hưởng nhân sinh lạ thường đi!” Người đàn ông âu phục khẽ mỉm cười, đi về phía xa xa.
“Hử, vậy là được rồi sao?” Tô Hạo nhìn bóng lưng hắn, la lớn.
Người đàn ông âu phục không trả lời, bóng lưng từ từ biến mất trong dòng người qua lại ở ngã tư đường.
“Bị bệnh thần kinh sao?” Tô Hạo nói thầm, quay đầu nhìn tấm thẻ trong tay, lúc này mới phát hiện, tấm thẻ đã biến mất không còn tăm hơi.
Ồ?
Hắn tìm ở trên người và trên đất đều không thấy, nó giống như là cơn gió hoàn toàn biến mất. Càng kỳ quái chính là, hắn lại phát hiện dưới ghế dài mà hắn ngồi lúc nãy, có mộ tờ tiền màu đỏ có mệnh giá lớn, là…..là tờ một trăm đồng.
Sao lại kẹt ở khe đá, bề ngoài hơi có chút bụi bặm, giống như nó đã nằm ở chỗ này lâu lắm rồi, Tô Hạo cũng sững sờ một lúc.
Tô Hạo nhặt tờ một trăm đồng lên xem, hai mắt trợn to, khóe miệng không tự chủ được mà mỉm cười.
Nhặt được tiền, đây là việc vui a, hơn nữa còn là tờ tiền có mệnh giá lớn.
Hắn phủi bụi trên tờ một trăm đồng, dùng ngón tay búng búng, sau đó nhét vào túi, đáy lòng cân nhắc nên xài như thế nào, lại có may mắn bất thình lình như thế.
Còn việc người đàn ông âu phục nói cái gì mà trị số may mắn chỉ là nói bậy, hắn cũng không có coi là chuyện lớn gì, chỉ cho rằng là trò đùa dai của đối phương, hoặc là đầu óc của đối phương có vấn đề.
Trong lúc hắn đang chỉnh lý lại một chút, nhét CV cá nhân vào cặp xách chuẩn bị đi, đột nhiên có một mỹ nữ nóng bỏng đi qua bãi cỏ xanh mượt, đi thẳng về phía hắn.
Mỹ nữ kia có mái tóc ngắn màu vàng óng, đeo bông tai loại lớn, áo T-shirt ngắn, quần jean cực ngắn, bụng phẳng lộ ra ngoài, trên cặp đùi trắng có xăm hình con bò cạp, người tỏa ra khí chất cuồng dã.
“Ê này!” Nàng đi tới trước mặt Tô Hạo, kêu lên.
Tô Hạo đứng tại chỗ, nhìn xung quanh, sau đó mới khẳng định nàng đang gọi mình, không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Hắn nhớ là, mỹ nữ nóng bỏng này chính là vừa này xuống xe cùng người nhà giàu kia mà.
Bản thân mình lại không quen nàng, tại sao đột nhiên……..
Tô Hạo còn chưa hiểu rõ thì, mỹ nữ nóng bỏng làm ra một hành động để hắn ngây dại.
Nàng duỗi hai tay ra, vòng qua cổ hắn, đôi môi khiêu gợi hôn lên môi hắn.
Tô Hạo như bị điện giật, mùi thơm của phụ nữ phả vào mặt hắn, bờ môi mềm mại, làm hắn cảm thấy mất đi phương hướng, cũng tạm thời mất đi mạch suy nghĩ.
Tuy rằng hắn đã hai mươi ba tuổi, nhưng lại chưa từng biết tình yêu là gì, cũng chưa từng nắm tay con gái qua bao giờ, chớ nói chi là hành động hôn môi này.
“Cô……..cô làm gì thế!” Một người đàn ông mặc quần áo thể thao chạy tới, kèm theo tiếng gầm lên giận dữ, ngón tay chỉ về hai người đang hôn môi, khuôn mặt đỏ bừng, giống như núi lửa sắp phun trào.
Mỹ nữ nóng bỏng ngừng hôn, thổi hơi nóng vào Tô Hạo đang sững sờ, mỉm cười xoay người nói với người đàn ông: “Không có làm gì nha!”
“Còn không có làm gì! Cô nghĩ là tôi mù sao? Các ngươi……….các ngươi!” Người đàn ông giận đến cả người run rẩy.
“Ồ………..Chúng tôi chỉ là chào hỏi theo kiểu phương tây mà thôi, anh đừng nghĩ nhiều quá!” Mỹ nhân nóng bỏng vẫn cứ ôm cánh tay Tô Hạo, nói một cách nghiêm túc.
“Cô muốn làm tôi tức chết sao? Ở ngay trước mặt tôi, lại dám hôn người đàn ông khác!” Người đàn ông nắm chặt hai tay, nhưng lại không dám đánh mỹ nữ nóng bỏng, chỉ có thể nện vào ngực bản thân.
“Tôi chỉ là chào hỏi theo kiểu phương tây mà thôi! Hay là anh cũng cùng với Thiến Thiến làm theo kiểu hô hấp nhân tạo đi, như thế sẽ không được xem là hôn môi đâu!” Mỹ nữ nóng bỏng cười hì hì.
Tô Hạo lúng túng xe hàng lông mày, hắn giờ đã nhìn ra được, hai người này là một đôi tình nhân, mỹ nữ vì tức giận vị công tử ca lái xe thể thao này, mới cố ý hôn mình.
Hắn không muốn thấy cảnh tượng này nên đẩy tay tay mỹ nữ ra, xoay người chuẩn bị đi, đối với tình cảm của hai người này có chút gút mắc, không có một chút nào hứng thú.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Công tử ca đi lên ngăng hắn lại, hung hăn nói: “Chiếm tiện nghi xong rồi, giờ còn muốn chạy sao? Coi ta là đồ ngốc sao?”
Mỹ nữ nóng bỏng đừng ở một bên cười ha ha, bộ dáng như đang xem kịch vui.
“Ta chiếm tiện nghi ngươi hồi nào!” Tô Hạo buồn bực nhìn công tử ca.
“MK, ngươi còn mạnh miệng nữa!” Công tử ca xắn ống tay áo lên.
Nhưng đúng lúc đó, có một người từ phía sau xông lên, nhảy lên đạp một cước lên người công tử ca.
“CMN ngươi, lại dám quyến rũ bạn gái của ta!” Người này đến với ý không tốt a, sau đó cùng công tử ca đánh loạn một trận.
“Đừng đánh, các ngươi đừng có đánh!” Mỹ nữ nóng bỏng rít gào lên tiếng can ngăn……
Tô Hạo tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nhân lúc cục diện hỗn loạn này, bước đi nhanh.
Hắn đi tới trạm xe buýt phía trước, ngồi ở trên hàng ghế dài có mái che nắng, đợi xe công cộng về phòng trọ.
Thời tiết lúc này đã bước sang cuối thu, những cơn gió bắt đầu se lạnh thổi khắp thành phố, lá cây đong đưa theo cơn gió, những áng mây cứ trôi lơ lửng trên trời.
Một tờ một trăm đồng nhân dân tệ dựa vào cơn gió không biết bay từ nơi nào tới, xuyên ngõ phố cùng công viên, lung lay lọt vào trạm xe buýt, trùng hợp thế nào lại rơi xuống trên đầu gối của Tô Hạo đang ngồi đợi xe!
Hử!
Tô Hạo trừng mắt nhìn tờ một trăm đồng nhân dân tệ ở trên đầu gối mình mà hơi run, một mặt mộng bức!
Cùng lúc đó có một bác gái ở bên cạnh cũng đang ngồi đợi xe, cũng trừng mắt nhìn tờ một trăm đồng nhân dân tệ từ trên trời rơi xuống, nháy mắt một cái, nói: “!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!