Ta Không Phải Lão Nhị (Dịch) - Công Việc Hạ Tầng Không Dễ Làm!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Ta Không Phải Lão Nhị (Dịch)


Công Việc Hạ Tầng Không Dễ Làm!



CHƯƠNG 13 CÔNG VIỆC HẠ TẦNG KHÔNG DỄ LÀM

Thành phố Bắc Môn, Đắc Nguyệt Lầu.

“Cha quả nhiên là nhìn xa trông rộng, cả sở thích của một khoa trưởng cục thị cũng biết rõ.”

“Cha không có rãnh để thăm dò những chuyện này, việc này chỉ là tình cờ thôi. Lần trước trưởng quan hành chính Cố Nguyên Thái của khu 23 đến than vãn việc di dân không dễ thi hành, những người bên dưới chỉ biết nghiên cứu thơ từ cổ đại, không chịu nghiêm túc làm việc, cha mới biết Cục di dân lại có người có sở thích này.”

Trong một phòng riêng của quán trà, hai cha con Lý Huyền Thông và Lý Hoằng đang nhâm nhi trà, thảo luận đề tài liên quan đến Lý Mục.

“Cha không sợ họ lại hợp nhau, làm hỏng kế hoạch của cha à?” Lý Hoằng vừa cười vừa hỏi.

“Năng lực làm việc của khoa trưởng đó cũng không đến nỗi nào, Cố Nguyên Thái chỉ là muốn than vãn thôi. Lúc đó cha nói nếu không làm việc thì giáng chức, hắn còn nói tốt cho khoa trưởng đó nữa. Còn về nhị đệ của con thì càng không cần phải lo lắng.” Lý Huyền Thông nâng tách trà nhâm nhi một ngụm:

“Nếu cấp trên là người khác thì hắn nhất định sẽ giở trò. Nhưng giờ là một lãnh đạo “xem trọng” hắn, dù muốn làm loạn thế nào thì cũng không còn dễ nữa.”

Lý Hoằng gật nhẹ đầu: “Nhị đệ tuy ngang bướngnhưng bản chất không xấu. Cha nếu cố tình nhờ ai chăm sóc thì phần lớn em ấy sẽ không nghe lời. Nhưng nếu có người thật lòng đối đãi với em ấy, với tính tình của nhị đệ thì chắc chắn sẽ không gây phiền phức cho người ta.”

“Ha ha ha, đây chưa là gì….” Lý Huyền Thông cười khẩy. “Thằng nhóc đấy tuy trình độ văn học không tệ nhưng bản thân thực ra không thích thú. Nếu bị khoa trưởng ấy suốt ngày đeo bám cho dù hắn không muốn thì cũng không thể không tập trung tinh thần vào công việc được.”

“Xem ra nhị đệ lần này thật sự phải chịu khổ rồi.” Lý Hoằng vừa cười vừa lắc đầu.

Lý Huyền Thông không bày tỏ ý kiến, dáng vẻ như mọi việc đều nắm trong tầm tay. Nhưng khi cúi đầu uống trà, trong mắt hiện lên một nỗi lo lắng khó phát hiện được.

Đâu chỉ là chịu khổ, phiền phức vẫn còn ở phía sau. Thành phố Hạ Đảo bên ngoài trông đẹp đẽ nhưng bên trong thối nát, nước sâu không phải bình thường. Thằng nhóc này tuyệt đối không được làm ta thất vọng đó…..

  ……

Lý Mục chưa phát hiện được mưu kế của ông cha Cục trưởng nhưng đã ngửi thấy mùi âm mưu rồi. Vì khoa trưởng của hắn thực sự đối đãi quá tốt với hắn.

Đi làm tuần đầu tiên, tuy công việc được phân công vẫn chưa làm nhưng Vương Hội Bằng không hề có ý định trách mắng hắn. Mỗi ngày chỉ cần rãnh rồi thì kéo Lý Mục bàn luận thơ từ ca phú. Thậm chí còn tự lấy tiền ra mời Lý Mục ăn cơm mỗi ngày.

Bình thường thì đương nhiên đây là chuyện tốt, không cần làm việc vất vả mà mỗi ngày còn có người cho ăn. Nhưng đối với Lý Mục đây hoàn toàn là sự đày đọa lớn.

Lúc trước khi đi học ở đại học hệ tinh, Lý Mục bị xem là trọng điểm để bồi dưỡng, mỗi ngày bị một đám giáo sư vây quanh nghiên cứu văn học. Cho hắn chép vài bài thơ từ thì không vấn đề gì nhưng ngày ngày đều nghiên cứu cái này thì sao chịu nỗi. Huống hồ tài năng của mình cũng không nhiều mà sớm cũng đã quên sạch rồi. 4 năm đại học, thấy hai chữ văn học cũng muốn nôn.

Sau khi tốt nghiệp tưởng rằng thoát khỏi biển khổ, không ngờ lại gặp phải một khoa trưởng văn thanh. Không thể đánh, không thể mắng, không thể trở mặt, khó khăn lắm mới giả bệnh một lần, khoa trưởng lại nói muốn đến nhà hỏi thăm, dọa đến Lý Mục đành phải ngoan ngoãn đi làm.

Lý Mục khẳng định một khi hắn tiết lộ địa chỉ, Vương mập 90% sẽ dọn qua ở chung với hắn, không ngày không đêm mà bàn luận về văn học cổ đại.

Không cách nào, Lý Mục chỉ còn cách bắt chước các đồng nghiệp của mình, ngoan ngoãn ra ngoài làm công việc khuyên nhủ di dân.

Và Lý Mục không thể lười biếng, phải thật thà làm việc.Vì không có khoa trưởng mời ăn cơm, Lý Mục phải tự mình kiếm tiền ăn cơm.

Nhân viên tạm thời chỉ có tiền lương cơ bản, nếu muốn được ăn no thì phải dựa vào tiền thưởng năng suất. Tiền thưởng năng suất từ đâu có được? Đều từ việc khuyên người khác dọn nhà mà có được. Với tình hình tài chính của Lý Mục hiện tại, trong tháng này ít nhất phải giải quyết được 3 người di cư thì mới đảm bảo được sự ấm no của tháng sau.

Vốn dĩ cảm thấy việc này chắc không quá khó, vài nghìn người không giải quyết được, 3 người không lẽ không tìm ra được? Nhưng đợi khi thực sự bắt tay vào làm, Lý Mục mới phát hiện không đơn giản như đã nghĩ.

Một thành phố hơn 80 nghìn người, tìm ra 4000 người chịu di cư không khó. Hơn nữa di cư còn có tiền thưởng hậu hĩnh, nhiều người cả đời cũng không kiếm được. Nhưng khó là khó ở chỗ rất nhiều người muốn di cư lại không phù hợp yêu cầu.

Dân di cư không phải đến tinh cầu khác hưởng phúc, mà là phải đảm nhận nhiệm vụ khai hoang. Kiến thiết thiết bị cơ bản sẽ do chính phủ liên bang phụ trách nhưng nơi đó có thể phát triển lên hay không thì cần sự nỗ lực chung của các dân di cư.

Đặc biệt là lần chiêu mộ dân di cư đợt đầu này, yêu cầu và thẩm tra cũng rất nghiêm ngặt. Đối với dân di cư đợt đầu, liên bang thi hành chính sách di cư 1+3.

Nguyên năng cấp B, công dân liên bang hợp pháp, từng được hưởng hệ thống giáo dục liên bang trên 15 năm, đây là tiêu chuẩn “1”. Đạt được tiêu chuẩn này, kết hợp thêm 3 người thân ruột thịt là công dân cấp C, đây là “+3”.

Có ý nguyện muốn di cư cơ bản đều là công dân bình thường có nguyên năng cấp C, thậm chí cả cấp C cũng chưa đến. Vì bất mãn với cuộc sống hiện tại nên mới muốn có cơ hội mới qua nơi khác phát triển. Lại có người chỉ muốn có được phúc lợi di cư hậu hĩnh, muốn thay đổi môi trướng mới hưởng phúc. Chính phủ liên bang đâu phải kẻ ngốc, sao có thể để cho một người như vậy đi khai hoang.

Nguyên năng cấp B thường là nhóm người tinh anh, có khả năng đi khai hoang phát triển. Nhưng những người như vậy thường đang sinh sống ở nơi hiện tại rất tốt, có gia đình có sự nghiệp, đương nhiên là không muốn di cư rồi.

Khuyên người muốn di cư đừng di cư, khuyên người không muốn di cư đi di cư, công việc này mà dễ dàng mới lạ.

Nhiệm vụ của Cục di dân là phân theo phòng khoa, mỗi phòng khoa sẽ do khoa trưởng phân chia lại. Vì lý do khoa trưởng nên Lý Mục được phân đến đều là nhiệm vụ có độ khó thấp nhất. Nhưng những việc độ khó thấp nhất vẫn khiến cho Lý Mục cảm thấy được sự vất vả của công việc hạ tầng.

Ở bên ngoài được hơn nửa ngày, không phải bắt gặp vượt biên lừa tiền thì thì bị người khác khinh miệt, từ chối gặp. Thậm chí có lần còn gặp phải một bà cô rất có tính cách, đuổi theo Lý Mục chửi bới hai con đường.

Lúc trước nghe nói thành phố Hạ Đảo nhiệm vụ 4000 di cư, chỉ hoàn thành được hơn 2000 người, Lý Mục còn cảm thấy hiệu suất hơi thấp. Nhưng sau hơn nửa ngày trời, cảm thấy hoàn thành 2000 thật sự là kỳ tích.

Nhìn trời cũng sắp tối, xem danh sách thì thấy địa điểm cư dân cuối cùng, Lý Mục có chút phân vân.

Địa điểm cư dân cuối cùng ở ngoại thành.

Điểm cư dân này chỉ có một hộ, hộ này có 6 người, một đôi vợ chồng và 4 đứa con. Đôi vợ chồng này đều là nguyên năng cấp B, một nhà vừa phù hợp với di dân “1+3”, nhưng hầu như có thể hai bộ. Hơn nữa hoàn cảnh cuộc sống của đôi vợ chồng này khác biệt với người khác.

Ở hiện tại phát triển khoa học tốc độ cao, nhà này còn sống cuộc sống gần như nguyên thủy. Nguyên năng cấp B, đừng nói là thành phố Hạ Đảo, cho dù là thành phố Bắc Môn cũng có thể tìm được một công việc đàng hoàng. Nhưng đôi vợ chồng này được ghi trong tài liệu, nhiều năm chỉ luôn đánh cá kiếm sống, chất lượng cuộc sống tuyệt đối không tương xứng với năng lực.

Từ các phương diện điều kiện cho thấy, hộ dân này cũng có thể xem là “cổ phần tiềm năng di dân”. Nên tuy nhiều lần từ chối lời mời di cư nhưng khoa trưởng Vương vẫn đưa họ vào đối tượng trọng điểm. Nếu không phải vì yêu thích Lý Mục thì tuyệt đối không giao cho hắn làm.

Bây giờ thời gian vẫn chưa phải là muộn, đi một chuyến hoàn toàn vẫn còn kịp. Nhưng dù có nhiều thời gian hơn nữa, Lý Mục cũng không muốn đi lắm. Khoa trưởng Vương khi giao tài liệu cho hắn cũng từng đặc biệt nhấn mạnh, điểm cư dân này tạm thời không cần quá gấp, khi nào ông ấy rãnh sẽ đi với Lý Mục.

Lý Mục luôn phân vân là Khoa trưởng Vương nhắc đi nhắc lại không phải vì nhà này khó giải quyết mà vì nơi sinh sống của nhà này quá nguy hiểm.Thậm chí có thể nói, ở bất kỳ tinh cầu bất kỳ thôn trang nào, môi trường cũng tương tự tồi tệ như nhau.

Thành thị là thành thị, thôn trang như chu la kỷ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN