Ta Không Phải Lão Nhị (Dịch) - Thâm Tàng Bất Lộ Nhị Thiếu Gia!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Ta Không Phải Lão Nhị (Dịch)


Thâm Tàng Bất Lộ Nhị Thiếu Gia!



Năm ấy Lý Mục 10 tuổi theo mẹ đi dự tiệc. Chính trong buổi tiệc đó, Lý Mục gặp phải hai vị thiên cân của nhà Bắc Môn.

Không nhầm đầu, là thiên cân, hai nha đầu béo ú mập mạp.

Lúc đó, hai nhóc song sinh chỉ mới 6 tuổi nhưng bất kỳ một người cũng có thể chứa được hai Lý Mục.

Mối quan hệ giữa hai nhà Lý và nhà Bắc Môn vốn không thân lắm, Lý Mục và hai nha đầu béo càng không có cơ hội giao tiếp. Thế nhưng không rõ nguyên tại sao các nhóc này lại xảy ra tranh chấp, Lý Mục đánh nhau với một trong hai người.

Cuộc đánh nhau giữa bé trai 10 tuổi và bé gái 6 tuổi thì chắc chắn ai đều sẽ nghĩ là bé trai ăn hiếp người khác. Nhưng thực tế thì lại là bé trai Lý Mục bị đối phương đánh.

Nhưng đây chỉ là mất mặt thôi chứ không đáng sợ, việc đáng sợ thực sự đang ở phía sau.

Sau khi người lớn tách họ ra vốn tưởng không còn chuyện gì nữa. Nhưng không ngờ chỉ mười mấy phút sau, Lý Mục bị tấn công trong nhà vệ sinh, lần này là cả hai chị em cùng nhau ra tay.

Tình hình lúc đó rất thê thảm, cho đến bây giờ Lý Mục khi gặp ác mộng cũng thấy được bị cái mông to đè lên mặt. Lúc sau, nếu không phải người lớn đến kịp thời thì Lý Mục nghĩ rằng mình đã bị ngạt thở mà chết.

Tuy lần này không biết đối tượng kết hôn là ai nhưng ai thì cũng không có gì khác. Huống hồ đây lại là ở rể, chỉ cần nghĩ thôi cũng có thể biết trước được nửa cuộc đời còn lại của mình sẽ phải thê thảm như thế nào rồi.

Roi da, dây thừng, nến, băng hỏa liên miên, đệm thêm thiên cân tỷ muội…

Bức tranh có vẻ không đúng lắm nhưng trong đầu Lý Mục đều hiện ra những vật này. Không làm được nhị thế tổ rồi thì đây là cảnh tượng của nô lệ giường chiếu.

“Nhị thiếu gia, đến lúc vào trong rồi, lão gia đang đợi cậu trong phòng sách.” Vương Toàn ở bên cạnh thúc giục.

Sắc mặt Lý Mục không tốt lắm, suy nghĩ trong đầu nhanh như điện.

Toàn thúc là người được cha tin cậy nhất, nếu không được sự cho phép thì tuyệt đối không dám nói lung tung. Từ đấy thấy được cha hầu như đã có quyết định, cố tình để Toàn thúc đến thăm dò.

Việc này chưa chắc mẹ sẽ đồng ý, có lẽ cha muốn Lý Mục có thể chủ động hơn tránh để xảy ra chuyện. Cũng có thể là không muốn quá đột ngột nên để cho Lý Mục chuẩn bị tâm lý.

Nhưng bất kể như thế nào cũng kiên quyết không vào ở rể nhà Bắc Môn. Phải tự dâng mình làm rể cho hai nha đầu cấp nặng ký đó thì thà tự thiến đi còn hơn.

Lý Mục cắn răng, gọi tài xế của mình: “Ngư nhi, cô đừng trả xe vội, cứ ở đây đợi tôi.”

Ngư nhi tên thật là Thượng Quan Ngọc Nhi, là tùy tùng kiêm tài xế của Lý Mục, đó là một cô nàng 17 tuổi.

Mỗi một thành viên trong gia tộc đều có người tùy tùng, từ nhỏ đã ở bên chủ nhân. Lúc còn nhỏ là vệ sĩ và bạn chơi chung, sau khi trưởng thành là trợ thủ đắc lực. Ví dụ như quản gia nhà Lí Vương Toàn chính là tùy tùng của Lí Huyền Thông khi còn trẻ.

Để tiện cho việc chăm sóc, tuổi tác của tùy tùng sẽ lớn hơn một chút. Lý do Lý Mục khác với người khác là vì việc chọn tùy tùng là ý nguyện hai bên, không ai chịu theo Lý Mục. Chỉ có cô nàng Thượng Quan Ngọc Nhi quá lương thiện, không nhẫn tâm bỏ rơi người mà bị xem là cặn bã nhị thiếu gia, luôn luôn không than vãn mà đi theo.

Và hiện tại, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng là lực lượng duy nhất của Lý Mục.

“Một lát tinh ý một chút, nếu nghe thấy tôi kêu la thảm thiết lập tức gọi bác sĩ. Nhớ kỹ, là lập tức!”

Sau khi dặn dò kỹ càng, Lý Mục bi tráng bước vào trong biệt thự.

  …………

Tòa biệt thự này là nơi Lý Huyền Thông dùng để tiếp đón khách và là nơi làm việc, không có người khác ở. Lý Huyền Thông thường ngày làm việc tại Tổng cục, rất ít khi dùng đến nơi này. Lý Mục thì càng khỏi phải nói, ngoại trừ lúc còn nhỏ có đến mấy lần thì đã có nhiều năm không đến đây rồi.

Phòng lớn lầu 1 không có ai, Lý Mục lại lên lầu 2. Vừa mới lên lầu đã thấy thư phòng ngay đối diện có một vị trung niên đang cúi người viết gì đó.

Nam đã quá ngũ tuần, lông mày đậm, gương mặt như ánh trăng, trên da không có nửa nếp nhăn. Tuy đang cúi xuống không nhìn rõ mắt mũi nhưng chỉ cần nhìn ông ấy ngồi ở đấy cũng toát lên một sự uy nghiêm vô hình.

Cục trưởng Tổng cục hành tinh Lôi Vân tinh, gia chủ nhà Lý, Lý Huyền Thông.

“Cha, Toàn thúc bảo cha tìm con.” Lý Mục lễ phép đến trước bàn.

Đừng thấy Lý Mục ở bên ngoài cư xử không chút đàng hoàng nhưng khi đứng trước mặt cha thì cũng ra dáng đấy.

“Ừ, tìm con có việc.” Cục trưởng đại nhân ngẩng đầu nhìn, ánh mắt vừa bình lặng vừa uy nghiêm.

“Vương Toàn đã nói với con rồi chứ?”

Lý Mục gật đầu.

“Con có đồng ý đi không?” Lý Huyền Thông hỏi.

Đồ chết tiệt mới đồng ý đi.

Lý Mục rất muốn trả lời như thế nhưng hắn biết nhất định không thể. Nhưng nói cái khác thì dường như cũng không có gì để nói.

Nếu ở lịch sử thì đơn giản rồi, đầu tiên cứ nói sự nguy hại của việc liên hôn, tính quan trọng của sự tôn nghiêm gia tộc. Sau đó thể hiện kiến thức siêu phàm của bản thân, đại loại như danh ngôn văn chương để thể hiện,… cho cha thấy thấy được mình là một nhân tài từ đó mà thay đổi ý định. Nhưng đây là huyền ảo vượt thời đại, chỉ bằng cái miệng thôi thì không có ích gì.

Thế giới này không bài xích người có trí tuệ nhưng càng cần những người vừa có trí tuệ kiêm sức mạnh. Đặc biệt là người có thân phận như hắn, không thể chỉ có trí tuệ hoặc chỉ có quyết đấu, phải có quyết đấu lớn và trí tuệ lớn mới được. Nếu không cho dù là có kiến thức siêu phàm, chỉ cần gia tộc và người dân cần thì vẫn cứ phải đến nhà người ta ở rể.

“Không muốn.” Lý Mục vốn biết dùng miệng thôi cũng không có ích nên dứt khoát một lời.

“Được, con cũng đã dứt khoát như vậy thì cho con một cơ hội.” Lý Huyền Thông không quá ngạc nhiên về thái độ của Lý Mục, ngón tay gõ khẽ lên bàn: “Bước ra khỏi được ngôi nhà này thì cha sẽ không đề cập đến việc liên hôn nữa.”

Lý Mục quay đầu nhìn chỉ thấy không biết từ lúc nào trước cửa thư phòng có thêm một người nữa.

Tê liệt, đúng thật là cha ruột, quá thâm hiểm.

Lý Mục cảm thấy đau.

Áo đen quần đen giày da đen, nhìn thì có vẻ như là vệ sĩ bình thường. Nhưng Lý Mục biết đó là nội vệ của gia tộc.

Là Cục trưởng Tổng cục hành tinh, Lý Huyền Thông đương nhiên phải có đặc cần riêng. Nhưng ngoài những thứ bề ngoài này còn có đội lực lượng khác không thuộc Chính Phủ, nội vệ nhà Lý.

Nội vệ chỉ trung thành với gia tộc đồng thời chỉ nghe theo lệnh của gia chủ. Sự khác biệt lớn nhất với đặc cần liên bang là trong mắt nội vệ chỉ có kỷ luật không có pháp luật. Lý Huyền Thông ra lệnh đặc cần đi giết người dân, đặc cần chắc chắn không làm, nhưng nếu ra lệnh cho nội vụ ra tay, cho dù là đối tượng là vợ Lý Huyền Thông, họ đều sẽ không chớp mắt mà thực hiện.

Để một nội vệ chặn cửa, bề ngoài thì là cho cơ hội nhưng thực tế là thủ đoạn của Cục trưởng đại nhân. Lấy cớ để bịt miệng Lý Mục, bịt cái miệng phản đối liên hôn đó. Lúc đấy Lý Huyền Thông có thể nói cha đã cho con cơ hội rồi, là trong lòng con có hoài bão nước nhà nên chủ động từ bỏ. Nếu không thì làm sao mà ngay cả cửa thư phòng cũng không đi ra khỏi được.

Thấy thủ đoạn nham hiểm của cha, Lý Mục ngoài việc thấy đau ra còn thấy nhẹ lòng hơn.

Vì như vậy hắn không cần tự cung minh chí nữa mà có một đối sách khác.

Kết giới thứ hai.

Đối với kim thủ chỉ phế vật này, Lý Mục luôn ai oán. Nhưng với tình hình trước mắt thì rất thích hợp để sử dụng.

Sau khi Lý Huyền Thông đưa ra lời hứa lại giả vờ viết cái gì đó. Lý Mục định thần lại, xoay người bước chậm ra hướng cửa thư phòng.

Kết giới thứ hai, dậy!

Tâm niệm Lý Mục xẹt qua, một sức mạnh vô hình lập tức tản ra tứ phía hình thành một không gian lớn.

Bỗng chốc, Lý Huyền Thông trong thư phòng, nội vệ trước cửa và những người xung quanh khác… những người ở trong khu vực kết giới đều nằm gọn trong đôi mắt Lý Mục. Và nguyên năng cao thấp, thân thể mạnh yếu của những người này cứ như dữ liệu trò chơi đều hiện lên trên mỗi người.

Không cần hoài nghi kẻ mạnh nhất tất nhiên là cha Cục trưởng Lý Huyền Thông, nguyên năng cấp SSS ở tinh cầu này là lực chiến cao nhất. Nhưng Lý Mục chỉ nhìn một cái rồi dời tầm nhìn ra khỏi, không dự tính sẽ sao chép cha.

Thiết bị ăn gian có lợi hại đến đâu thì cũng phải có bộ nhớ để hoạt động, cái của Lý Mục không cần tiêu hao bộ nhớ nhưng lại tiêu hao não.

Trên lý thuyết chỉ cần trong phạm vi tầm nhìn, Lý Mục cũng có thể sao chép toàn bộ thực lực của bất kỳ người nào. Nhưng sao chép thì phải tiêu hao cấp độ tinh thần nhất định. Thực lực đối phương càng cao, tinh thần tiêu hao càng nhiều. Nếu vượt mức giới hạn có thể chịu đựng, nhẹ thì chóng mặt buồn nôn, nặng thì hôn mê thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.

Đây cũng là một trong những lý do mà Lý Mục xem kim thủ chỉ là rác rưởi, cố gắng đến cả tè ra quần thì cũng chỉ có thể tranh hạng hai, nghĩ thế nào cũng cảm thấy ngốc.

Lý Mục suy nghĩ một hồi rồi đặt mục tiêu vào trên người nội vệ trước cửa.

Nội vệ này không phải là kẻ mạnh nhất trong phạm vi nhưng là cửa ải mà Lý Mục phải đối mặt. Biết người biết ta trăm trận thắng không sợ thua, sao chép năng lực của hắn có thể làm ít được nhiều.

“Chính là ngươi rồi.”

Lý Mục không suy nghĩ lâu, màu sắc trong mắt chớp một cái khóa chặt mục tiêu.

Nếu lúc này có người quan sát ở cự ly gần sẽ phát hiện tròng mắt của Lý Mục đột nhiên xuất hiện rất nhiều tia sáng hợp thành một không gian kỳ diệu. Trong không gian đó lại xuất hiện rất nhiều đốm sáng dạng hình học, không ngừng phân tán hợp lại, cứ như đang tạo ra một thế giới trong tròng mắt.

Và trong thế giới này, đốm sáng cuối cùng được ghép lại thành một bóng hình giống hệt nội vụ, với một tốc độ rất khó miêu tả làm những động tác khác nhau.

Cuối cùng ánh sáng chớp một cái, nội vụ giả lập và thế giới trong tròng mắt cùng nhau biến mất, màu sắc kỳ lạ trong mắt Lý Mục cũng biến mất theo.

Tất cả mọi thứ xảy ra rất nhanh và trong một chốc đấy, Lý Mục đã có được thứ mình cần.

Trong đan điền khí hải, có một luồng khí nóng từ từ dâng lên, sức mạnh kỳ diệu ấy vây quanh tứ chi xương cốt. Lý Mục đã có được nguyên năng của nội vụ.

“Cấp A?” Lý Mục thử vận chân khí, không có gì mới lạ cả.

Tuy là chỉ vừa mới có được nhưng Lý Mục cảm thấy mình dường như đã qua rất nhiều năm khổ luyện, trải qua vô số trận quyết đấu mới có được sức mạnh này.

Lý Huyền Thông lúc này đang cúi đầu viết dường như cảm giác được điều gì nên ngẩng đầu lên nhìn con trai, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Là kẻ mạnh cấp SSS, tri giác của Lý Huyền Thông vô cùng nhạy bén. Bất kỳ một thể sinh mệnh trong ý thức của ông ta đều là một ngọn lửa rõ rệt. Lý Mục lúc trước cho ông thấy được nhiều nhất cũng chỉ là một đầu thuốc lá, tính tồn tại rất thấp. Nhưng vừa mới đây đột nhiên ong một tiếng lại trở thành một ngọn lửa chói mắt.

Là ảo giác sao?

Đúng vào lúc Lý Huyền Thông đang còn thắc mắc, Lý Mục đã đi đến trước cửa thư phòng và xảy ra va chạm với nội vệ.

Nội vệ tuy nhìn như là một khúc gỗ nhưng thực tế luôn chú ý đến nhị thiếu gia này. Nhìn hắn đang muốn đi qua mình thì muốn đưa tay cản lại.

Lý Mục luôn nổi tiếng là kẻ yếu ớt phế nhân, nội vụ không thể quá dùng sức. Chỉ xem Lý Mục như con búp bê nhỏ, nghĩ rằng chỉ dùng sức nhẹ nhàng đưa Lý Mục trở về trong thư phòng.

Lúc này ở ngay chỗ này, Lý Mục đứng thứ hai, nội vệ đứng thứ nhất. Nhưng vấn đề là hạng nhất cũng không mạnh hơn hạng hai là bao nhiêu. Nếu đánh nhau quyết sinh tử thì Lý Mục sẽ thua nhưng chỉ là đẩy một cái tay ra thôi thì đâu phải dùng bao nhiêu sức lực?

Bùm một tiếng, cánh tay nội vệ vung đi, không những không đẩy được Lý Mục trở về mà còn bị Lý Mục đụng đến choáng váng.

Như thể một người đi đường không cẩn thận đụng phải người khác, đây vốn chỉ là một cảnh tượng rất bình thường mà thôi. Nhưng cảnh tượng này mà đặt trên người Lý Mục thì lại trở nên quá không bình thường. Bởi vì cảnh tượng lúc này cứ như là một con thỏ đụng văng một con trâu.

“Ỷ?” Lý Huyền Thông kinh ngạc lên tiếng, thẳng người lên.

Nội vệ tuy mất thăng bằng nhưng động tác tay vẫn còn. Thân thể khi nãy ngả về sau liền dùng tay tụ khí, ra một đòn ngang.

Hầu hết nội vệ đều xuất thân từ quân nhân, đã trải qua vô số lần sinh tử. Lúc này ra tay trả đòn, trong đầu không hề suy nghĩ, hoàn toàn là bản năng chiến đấu.

Cương phong liệt liệt, hổ khiếu lôi minh, đòn này thực sự không phải nhẹ. Nếu đánh trúng cơ thể Lý Mục lúc trước chắc phải gãy xương trật gân.

Lý Huyền Thông vốn muốn lên tiếng can ngăn nhưng nhìn thấy phản ứng sau đó của Lý Mục lại cố tình im lặng.

Vào giây phút nội vệ ra tay, Lý Mục liền nâng tay trái lên, vỗ mạnh vào bụng dưới của nội vệ.

“Hự…” Nội vệ kêu lên một tiếng, cú đấm uy lực lớn đấy như khói tàn tận cùng, cú đấm không một chút sức lực dừng ở ngực trên của Lý Mục.

Nội vệ cảm thấy có chút hoảng , bản năng triệt thân tụ năng bèn muốn ra tay tiếp.

Lý Mục xem như không thấy, chỉnh lại trang phục ung dung quay người lại, cúi người chào Lý Huyền Thông.

“Cảm ơn phụ thân.”

Nội vệ lúc này mới nhận ra Lý Mục đã bước ra khỏi cửa lớn thư phòng.

Nhìn theo Lý Mục ung dung đi khỏi, nội vệ không biết phải làm gì, ánh mắt của Cục trưởng đại nhân khó đoán.

“Cái thứ không ra gì này, không lẽ bấy lâu nay luôn che giấu à?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN