Ta Không Thành Tiên
Chương 106: Đâm Thẳng Vào
“Đệ tử Kiến Sầu bái kiến sư phụ!”
Vừa hạ xuống Bạt Kiếm đài, Kiến Sầu liền cúi người thi lễ.
Trên Linh Chiếu đỉnh đang lơ lửng trên mây có không ít đệ tử Nhai Sơn đang đứng, các vị sư đệ của Kiến Sầu cũng ở bên dưới nhìn lên.
Lúc nhìn thấy bóng dáng Kiến Sầu, lại nghe thấy âm thanh của Kiến Sầu, không ít người đồng loạt hoan hô: “Đúng là đại sư bá rồi!”
“Đại sư bá hình như đã thay đổi rồi!”
“Trắng hơn rồi!”
“Xinh hơn rồi!”
“…”
Tiếng thảo luận bên dưới đương nhiên cũng lọt vào tai Kiến Sầu.
Trắng hơn?
Đương nhiên là bởi vì da thịt đều mới sinh ra cho nên có vẻ mịn màng trắng trẻo hơn, một hai năm dầm mưa dãi nắng sẽ khác ngay.
“Hừ, tiểu nha đầu, sơn nhân ta còn tưởng ngươi không nhận ta là sư phụ nữa chứ. Làm gì mà đứng dưới kia nhìn ngó hồi lâu không chịu lên đây?”
Hành tung của Kiến Sầu, Phù Đạo sơn nhân biết rất rõ. Hơn nữa trước lúc xuất phát, bọn họ đã nhận được lôi tín Kiến Sầu gửi về, lúc này gặp Kiến Sầu mặc dù hơi sớm hơn dự tính nhưng cũng là chuyện đáng mừng, cho nên Phù Đạo sơn nhân không hề hỏi thời gian này Kiến Sầu đi đâu.
Kiến Sầu đứng thẳng lên trả lời: “Đồ nhi từ truyền tống trận gần Vô Vọng trai quay về đây, trên đường vẫn được hai người bạn dưới kia giúp đỡ cho nên phải cáo biệt họ một câu, xin sư phụ chớ trách!”
Rất đường hoàng, hoàn toàn không thừa nhận kì thực mình muốn giả vờ không biết Phù Đạo sơn nhân.
Trịnh Yêu đứng phía sau Phù Đạo sơn nhân cho Kiến Sầu một ánh mắt thông cảm, sau đó giơ ngón cái lên với Kiến Sầu: Đại sư tỷ, bọn ta đều hiểu cả, đại sư tỷ vất vả quá!
Kiến Sầu không nói gì. Xem ra không phải chỉ có mình phải chịu khổ.
Lúc đầu nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân đứng trên Bạt Kiếm đài Nhai Sơn quả thực tiên khí ngời ngời, không ngờ mọi người còn chưa kịp ảo tưởng về hình tượng này, Phù Đạo sơn nhân đã rối rít vẫy tay gọi Kiến Sầu.
Thế là nàng xem như đã phá hỏng hình tượng của Phù Đạo sơn nhân sao?
Quay sang nhìn Phù Đạo sơn nhân, đạo bào đã rách, bên hông đeo hồ lô rượu, trên người còn có mùi đùi gà, chắc là vừa mới ăn không lâu trước.
Lúc ngửi thấy mùi này, trong đầu Kiến Sầu sinh ra một ý nghĩ đáng sợ: Không phải là Phù Đạo sơn nhân đã ăn đùi gà suốt dọc đường đến đây chứ?
Còn hình tượng?
Phù Đạo sơn nhân đã từng có hình tượng sao?
Kiến Sầu không nói gì nhưng trong đầu lại có rất nhiều suy nghĩ lung tung.
Phù Đạo sơn nhân thì vuốt cằm trầm tư: “: “Bây giờ ngươi vẫn là tu vi trúc cơ hậu kì, có điều đã đạt đến viên mãn, bất cứ lúc nào cũng có thể chủ động kết đan. Nhưng mà chưa tiến lên Kim Đan kì cũng tốt, coi như ngươi còn nhẫn nhịn được. Kết Đan nên thuận theo tự nhiên là hơn, chờ đến lúc có cơ hội thích hợp là tốt nhất. Cố tình cưỡng ép kết đan dễ dẫn đến căn cơ không yên, cảnh giới thì tăng nhưng thực lực lại giảm, đây mới là chuyện đáng sợ nhất”.
Đang nói, lão đột nhiên vỗ trán, nhớ ra: “Đúng rồi, lão già Bàng Điển đâu nhỉ?”
“Bị… Bị Phù Đạo sư bá vung tay đập xuống rồi…”
Âm thanh yếu ớt của Trịnh Yêu vang lên sau lưng Phù Đạo sơn nhân.
Ngón tay mũm mĩm của hắn chỉ xuống đám người đông nghịt dưới tầng mây. Bàng Điển đứng trên mặt sông, sắc mặt xanh mét, đang tức giận nhìn Phù Đạo sơn nhân, dường như nghiến răng nghiến lợi vì căm hận.
“Ơ hay, không phải là hắn giận quá hóa ngơ rồi đấy chứ?”
Phù Đạo sơn nhân nhìn thấy, hết sức kinh ngạc.
Ơ, rõ ràng là bị ngài đập ngơ luôn mà!
Đúng là không thể nói chuyện được nữa.
Kiến Sầu nhìn thấy Bàng Điển bên dưới còn sống, trong lòng cũng không có một chút áy náy nào, dứt khoát nói: “Sư phụ, chúng ta đi luôn chứ?”
“Đương nhiên”.
Vừa nhắc tới chuyện này, Phù Đạo sơn nhân đã lập tức vứt Bàng Điển ra sau lưng, vui vẻ thu ánh mắt lại, đưa tay mò ra một chiếc đùi gà. Lão cắn một miếng, nói lúng búng: “Ngươi đứng ra phía sau, cho ngươi xem bản lãnh của sư phụ!”
Loáng một cái, Phù Đạo sơn nhân đã ăn xong cái đùi gà, tốc độ quả thực khiến Kiến Sầu phải thán phục.
Nàng lui lại hai bước, tò mò xem Phù Đạo sơn nhân dịnh làm gì. Trịnh Yêu bên cạnh khẽ than một tiếng, nhìn về phía trước, nói với nàng: “Làm bậy!”
“Lên!”
Phù Đạo sơn nhân đứng phía trước, ném xương gà hét lớn một tiếng.
Trên mặt đất, bóng của Linh Chiếu đỉnh đã đứng yên một thời gian. Bây giờ rìa của cái bóng lại đột nhiên rung động.
Vô số người xem bên dưới gần như lập tức sôi trào.
“Bay lên rồi, lại bay lên rồi!”
“Trời ạ, định làm gì thế nào?”
“Thủ Chính Quang còn chưa thu hồi mà!”
“Có chuyện vui để xem rồi”.
“…”
Mọi người dường như đều ý thức được sắp có chuyện hay ho xảy ra.
Phù Đạo sơn nhân cười hê hê, linh quang trên tay tràn ra, cả Bạt Kiếm đài dường như cũng phát ra một tiếng ngân dài.
Động rồi!
Linh Chiếu đỉnh đã dừng lại, lúc này đột nhiên tiếp tục bay về phía trước.
Thủ Chính Quang dựng trên mặt sông bao trùm cả Côn Ngô.
Làn ánh sáng mỏng manh như một vệ sĩ trung thành từ chối khéo tất cả mọi tu sĩ muốn tiến vào.
Tuy nhiên…
Trước Linh Chiếu đỉnh to lớn đang hùng hổ lao tới không hề có ý định dừng lại, nó quả thực mỏng như một tờ giấy.
Côn Ngô, Nhai Sơn, Nhai Sơn, Côn Ngô, đó là hai trụ cột của cả Trung Vực.
Nhưng chuyện gì đang xảy ra thế này?
Những người chưa từng thấy cảnh này, chưa từng nghe chuyện này, bây giờ đều sững sờ đứng nhìn.
Trên mặt Phù Đạo sơn nhân lại lộ ra vẻ hưng phấn. Đã ba trăm năm rồi, chuyện vui vẻ nhất, vui sướng nhất quả nhiên vẫn là điều khiển Linh Chiếu đỉnh đâm thẳng vào trong đại trận phòng hộ của Côn Ngô, đúng là không gì cản nổi, tung hoành vô địch!
Mỗi lần đâm vào như vậy, sắc mặt của Hoành Hư lão quái đều đen đến mức có thể véo ra nước.
Ai da, đúng là khỏi phải nói dễ coi thế nào.
Vừa nghĩ tới đây, Phù Đạo sơn nhân đã không nhịn được cười to.
“Ha ha ha, Côn Ngô, Phù Đạo gia gia của ngươi đến đây!”
Âm thanh cực kì hùng hậu phát ra từ thân thể gầy gò hoàn toàn không phù hợp với âm lượng, dường như rung động cả trời đất.
Gia gia đến đây… Gia gia đến đây… Gia gia đến đây…
Âm thanh hùng hậu xuyên qua Thủ Chính Quang, lan đến mười một đỉnh núi Côn Ngô tạo thành tiếng vọng dài…
Cả Côn Ngô đều bị tiếng hô này làm kinh động.
Khẩu khí thật ngông cuồng!
Tác phong thật quen thuộc!
Vô số trưởng lão Côn Ngô vừa nghe thấy đã kinh hãi chửi bới ầm ĩ: Lại nữa rồi, tính khí chó chết của lão Phù Đạo kia vẫn không thay đổi.
Sau khi tiếp tục tiến lên, tốc độ của Linh Chiếu đỉnh to lớn không hề giảm bớt chút nào.
Nó như một tảng thiên thạch dẹp to lớn từ chân trời bay tới, với quán tính kinh khủng như vậy, muốn phá tan màn sáng mỏng manh này chẳng phải rất dễ dàng sao?
Thấy cảnh tượng này sẽ diễn ra sau nháy mắt, không ngờ từ bên trong Côn Ngô lại có một vệt sáng màu bạc bay ra. Một bóng người ngự kiếm bay tới cực nhanh, nhìn thấy cảnh tượng kinh hồn này liền vội vàng kêu to: “Phù Đạo tiền bối hạ thủ lưu tình!”
Kiến Sầu nghe thấy âm thanh, cảm thấy có vài phần quen thuộc.
Nàng chăm chú nhìn qua màn sáng của Thủ Chính Quang, nhìn thấy một nữ tu sĩ khuôn mặt xinh đẹp, trên người có một luồng ngạo khí, mặc một bộ váy dài màu tím nhạt ngự kiếm bay tới, trên gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ sốt ruột.
Chẳng lẽ…
Trong đầu láng máng nghĩ đến chuyện gì đó, Kiến Sầu đã nhớ ra.
Lúc này nữ tu sĩ đó đã giơ cao tay trái lên, tự giới thiệu: “Vãn bối Cố Thanh Mi Côn Ngô phụng mệnh đến đây thu hồi Thủ Chính Quang, xin Phù Đạo tiền bối chờ một chút…”
“Chờ một chút?”
Phù Đạo sơn nhân không giảm tốc độ, trừng mắt cười nhạo một tiếng, giơ tay vỗ về phía trước.
Động tác này làm mọi người kinh hãi.
Hình như rất giống bàn tay đập Bàng Điển lúc trước.
“Ba trăm năm không gặp, bọn trẻ con Côn Ngô đúng là càng ngày càng không hiểu quy củ”.
Trong lòng bàn tay Cố Thanh Mi vẽ một ấn phù, chính là ấn phù chuyên dùng để thu hồi Thủ Chính Quang.
Một khắc trước, ả đã nhận được mệnh lệnh của sư môn đến đây thu hồi Thủ Chính Quang, tiếp đón các tu sĩ vượt sông. Không ngờ lúc đến nơi lại nhìn thấy cảnh tượng kinh hồn như vậy.
Ả sợ đến mức tim suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng, vội vàng kêu một tiếng, vốn tưởng vẫn còn kịp, không ngờ lão già gầy gò trước mặt này lại nói ra những lời như vậy.
Thế…
Thế là có ý gì?
Cố Thanh Mi còn chưa kịp phản ứng lại đã nhìn thấy một bàn tay màu đen cao khoảng năm sáu trượng đột nhiên xuất hiện trong Thủ Chính Quang ngăn cách hết thảy bên ngoài.
Chỉ sau chớp mắt đã tới trước mặt Cố Thanh Mi.
Cái gì?
Ả kinh hãi giơ kiếm lên đỡ.
Keng!
Chỉ có một tiếng động trong trẻo.
Bàn tay đó hoàn toàn không hề hấn gì, bởi vì quá lớn, lớn đến mức có thể nắm cả người Cố Thanh Mi trong lòng bàn tay.
Cảnh này cực kì đáng sợ.
Linh Chiếu đỉnh to lớn giữ nguyên tốc độ lao thẳng vào Thủ Chính Quang của Côn Ngô.
Bàn tay Phù Đạo sơn nhân vẫy về phía trước, không ngờ lại có một bàn tay màu đen khổng lồ xuất hiện bên trong Thủ Chính Quang tóm lấy Cố Thanh Mi. Sau đó Phù Đạo sơn nhân vung tay, bàn tay khổng lồ đó cũng vung theo.
Thế là cảnh tượng mới xuất hiện không lâu trước lại tái hiện trước mắt mọi người.
Giống như Bàng Điển vừa rồi, Cố Thanh Mi bị bàn tay khổng lồ tóm lấy ném thẳng xuống đất như ném một cái giẻ rách.
Phù Đạo sơn nhân hừ lạnh một tiếng, âm thanh không lớn nhưng lại truyền khắp bên ngoài Côn Ngô.
“Lúc sơn nhân ta đánh nhau với thủ tọa của các ngươi, con ranh nhà ngươi còn không biết ở đâu, đúng là không biết trời cao đất rộng. Hoành Hư lão quái còn không nói, ngươi có tư cách gì để nói?”
Lúc lão nói xong, Cố Thanh Mi đứng thứ bảy trong số mười người có hi vọng trèo lên Nhất Nhân đài nhất theo xếp hạng của cẩm nang Nhất Nhân đài đã bị bàn tay khổng lồ ném thẳng từ trên trời xuống mặt sông, không hề có sức chống cự.
Sạch sẽ, gọn gàng.
Tàn nhẫn.
Có thể nói là một chiêu rất đã!
Kiến Sầu đứng ở phía sau, lặng lẽ nhìn đường vòng cung do Cố Thanh Mi vẽ ra.
Thật đáng thương…
Mặc dù nàng tuyệt đối không nên thương xót kẻ thù của mình, còn là Cố Thanh Mi vẫn một lòng ngưỡng mộ Tạ Bất Thần, sẵn sàng hạ độc thủ với người không quen biết, nhưng tình cảnh của Cố Thanh Mi lúc này thật sự là quá thảm.
Tốt xấu cũng là hạt giống số bày, tu sĩ Côn Ngô kiêu ngạo, không ngờ lại bị Phù Đạo sơn nhân đập một cái không hề khách khí.
Tặc tặc…
Ùm!
Những sông bắn lên tung tóe.
Cố Thanh Mi cuối cùng rơi xuống.
Cảm giác bị người ta giơ tay đập thẳng từ trên cao xuống tuyệt đối không dễ chịu, trên người mặc dù không bị thương nhưng lực va đập cực lớn vẫn khiến kinh mạch Cố Thanh Mi suýt nữa hỗn loạn.
“Khụ khụ…”
Ả kịch liệt vùng vẫy mấy cái dưới nước, cuối cùng nổi lên mặt sông, khốn khổ ho mấy tiếng.
Trên bờ sông, tất cả mọi người đều chết sững.
“Cố Thanh Mi? Là Cố Thanh Mi đó sao?”
“Trời, đó là hạt giống số bảy đấy!”
“Thảm… Thảm quá…”
“Cản ai không cản, lại đi cản đường Nhai Sơn…”
“Tính tình Phù Đạo sơn nhân vẫn không khác nào năm đó!”
“…”
Tiếng bàn tán tới tấp vang lên.
Sắc mặt Cố Thanh Mi lập tức xanh mét, ả nổi trên mặt nước, bàn tay dưới nước nắm chặt thanh kiếm, khí lạnh lan ra khắp người, nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu lên nhìn bóng tối to lớn trên đỉnh đầu.
Câu nói của Phù Đạo sơn nhân vẫn vang vọng bên tai ả.
Con ranh?
Không có tư cách nói chuyện?
Lão già này…
Trong lòng nhất thời cực kì căm hận, Cố Thanh Mi vỗ lên mặt sông định bay từ dưới nước lên.
Tuy nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ả lập tức lộ vẻ hoảng sợ: “Không được…”
Ầm một tiếng.
Trên trời, sau khi đập bay Cố Thanh Mi, Phù Đạo sơn nhân không thèm nhìn thêm cái nào nữa, khống chế Linh Chiếu đỉnh đâm thẳng vào màn sáng phía trước.
Ong ong…
Cả màn sáng lập tức run rẩy.
Linh Chiếu đỉnh phát ra linh quang mãnh liệt lao thẳng vào Thủ Chính Quang.
Tất cả những lời chưa nói ra của Cố Thanh Mi đều bị hành động cực kì ngang ngược này của Phù Đạo sơn nhân đẩy vào trong cổ họng làm ả sặc suýt nữa ngất đi.
Giờ khắc này, thời gian dường như dừng lại.
Tất cả các tu sĩ đều mở to mắt, há hốc miệng nhìn cảnh tượng suốt đời khó quên này.
Thủ Chính Quang trung thành bảo vệ Côn Ngô, Thủ Chính Quang bao trùm cả vịnh sông Cửu Đầu, giờ khắc này bị Linh Chiếu đỉnh đâm vào, lập tức vỡ vụn.
Ầm!
Như viên ngọc lưu li bị nứt một vệt, sau chớp mắt đã sụp đổ tan tành.
Linh quang vỡ vụn bay đi tứ tán, trên sông Cửu Đầu uốn lượn quanh co, từ chính giữa sông có một con rồng bằng nước to lớn bay lên, nước bắn tứ tung, lúc rơi xuống phát ra tiếng động ầm ầm như tiếng nổ.
Cố Thanh Mi không nghe được gì cả, chỉ trơ mắt nhìn cảnh này.
Sau khi con rồng nước này rơi xuống, đế trận bày dưới đáy sông cũng sụp đổ toàn bộ.
Đúng lúc tiểu hội Tả Tam Thiên sắp diễn ra, Thủ Chính Quang của Côn Ngô lại…
Vỡ tan.
Triệt để.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười to của Phù Đạo sơn nhân có vẻ cực kì sảng khoái.
Linh Chiếu đỉnh phá vỡ Thủ Chính Quang quả thực không gặp bất cứ trở ngại nào, tiếp tục bay về phía trước như diễu võ dương oai.
Côn Ngô đã là cái gì?
Nơi nào có Linh Chiếu đỉnh, nơi đó là địa bàn của ta!
“Phù Đạo trưởng lão đại giá ghé thăm, không kịp tiếp đón từ xa!”
Một tiếng thở dài đột nhiên vang lên giữa trời đất, vừa tang thương vừa xa xăm.
Phù Đạo sơn nhân ngeh thấy tiếng nói này, hãnh diện đứng trên Bạt Kiếm đài, cười lớn một tiếng, đáp lại: “Không cần ngươi đón, cửa Côn Ngô của ngươi, sơn nhân ta tự mở, tự vào. Ông bạn già, chúng ta gặp nhau trên đại điện Chư Thiên là được, không cần khách sáo, không cần khách sáo!”
Không cần khách sáo?
Vô số người bên dưới nghe thấy quả thực chỉ muốn quỳ lạy Phù Đạo sơn nhân.
Tiếng thở dài đó rõ ràng là của Hoành Hư chân nhân.
Phá Thủ Chính Quang hộ sơn của người ta, còn nói cái gì mà cửa Côn Ngô của ngươi, sơn nhân ta tự mở, tự vào, không cần khách sáo?
Lại còn phải đến đại điện Chư Thiên?
Thật sự không sợ bị người ta đánh chết sao?
Tất cả mọi người đều cứng họng.
Cố Thanh Mi ngâm ở dưới nước như chim sẻ đi mưa, bàn tay thanh tú đã nắm chặt thành nắm đấm.
Đi ra thu hồi Thủ Chính Quang tiếp đón vô số tu sĩ vượt sông vốn là là một công việc rất oai phong.
Bây giờ ả lại là hạt giống số bảy, có thể nói hào quang rực rỡ.
Nhưng ai ngờ lại gặp phải Nhai Sơn.
Ả nhìn chằm chằm Linh Chiếu đỉnh đang đi xa, cả người rung lên không dừng lại được.
Nhai Sơn…
Đứng trên Bạt Kiếm đài có ba người, Phù Đạo sơn nhân, chưởng môn Trịnh Yêu,… Còn cả một nữ tu sĩ.
Lúc ánh mắt Cố Thanh Mi nhìn tới nữ tu sĩ này, không ngờ nữ tu sĩ đang đứng trên cao đó cũng đang nhìn xuống chỗ ả.
Một người đứng cao cao trên Linh Chiếu đỉnh, một người chìm trong sông Cửu Đầu chảy xiết.
Trong nháy mắt, Cố Thanh Mi có một cảm giác khó tả.
Người kia nhìn xuống chỗ mình.
Không chỉ là vì độ cao.
Đại sư tỷ Nhai Sơn?
Chỉ có một khả năng này.
Một cảm giác không vui tột cùng đột nhiên dâng lên trong lòng ả, khiến khuôn mặt ả trở nên vặn vẹo.
Nhai Sơn quá kiêu ngạo…
Nữ tu sĩ Nhai Sơn cao cao trên kia cũng làm người ta căm ghét.
Một nữ tu sĩ xếp hạng thứ một trăm mà cũng dám nhìn mình bằng ánh mắt thế này?
Cố Thanh Mi chậm rãi từ dưới nước bay lên.
Nữ tu sĩ đó đã thu ánh mắt lại, Cố Thanh Mi vẫn chằm chằm nhìn theo: Nhai Sơn, Kiến Sầu? Thì sao? Còn dám xưng là thiên tài hơn Tạ sư huynh, có thiên bàn? Đến tiểu hội Tả Tam Thiên, ả phải xem rốt cuộc có phải hữu danh hữu thực hay không.
Kì thực Kiến Sầu không hề có ác ý gì lớn, thậm chí đích xác là thương hại Cố Thanh Mi, có điều cũng không để ý lắm. Sau khi nhìn thấy Cố Thanh Mi cũng nhìn về phía mình, nàng cũng không còn hứng thú gì.
Thu ánh mắt lại, nàng nhìn Phù Đạo sơn nhân gần như nhìn cầm thú.
Lao vào Côn Ngô, sợ rằng cả Trung Vực cũng chỉ có một mình lão dám làm như vậy.
Bóng lưng Phù Đạo sơn nhân vẫn gầy gò như cũ.
Có điều bây giờ đón gió lại lộ ra một khí phách ngạo tuyệt thiên hạ.
Nhai Sơn, Côn Ngô…
Đưa mắt nhìn về phía trước, hình dáng mười một ngọn núi cao vút trong mây dẫn dần trở nên rõ ràng.
Hoành Hư chân nhân.
Vị thủ tọa Côn Ngô tự mình đi đến cô đảo nhân gian thu Tạ Bất Thần làm đồ đệ đúng không?
Kiến Sầu đứng sau lưng Phù Đạo sơn nhân, lẳng lặng nhìn Côn Ngô càng ngày càng gần, chậm rãi nở ra một nụ cười điềm đạm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!