Ta Không Thành Tiên
Chương 112: 110: Tiểu Hội Khai Mạc
Dưới ánh trăng, vô số kiếm băng lạnh thấu xương trên sông càng làm người ta có cảm giác muốn phát run.
Chu Thừa Giang nghe câu này của Kiến Sầu lại yên lặng một hồi lâu, cuối cùng cười chán nản: “Trận chiến này Chu mỗ thua tâm phục khẩu phục. Đa tạ Kiến Sầu sư tỷ hạ thủ lưu tình”.
Thắng rồi.
Thắng bại của trận chiến này đã rất rõ ràng.
Bốn người đứng trên bờ sông quan sát trận chiến nhất thời đều không biết nên bày ra vẻ mặt thế nào.
Lúc những tính toán của Kiến Sầu cuối cùng hiển lộ ra, bọn họ không thể nào che giấu sự choáng ngợp của mình, nhưng khi kết quả thật sự xuất hiện, không ngờ lại đều thấy hơi khó tin.
Vượt cấp!
Đây chính là chiến đấu vượt cấp.
Kiến Sầu chính là trúc cơ thượng đỉnh, mặc dù chỉ còn cách kim đan một bước nhỏ, nhưng đối với đại đa số người mà nói thì bước nhỏ này vẫn là một khoảng trống lớn như lạch trời, có bao nhiêu tu sĩ bị mắc kẹt trước cánh cửa cuối cùng lại không thể nào mở cửa mà vào?
Một bước, đó là vĩnh hằng.
Nhưng Kiến Sầu thì sao?
Sức tấn công mạnh mẽ không hề hạn chế trong cảnh giới trúc cơ, hơn nữa còn lĩnh ngộ đạo ấn hiếm có, khi còn chưa lên đến Kim Đan kì đã có thể thuận gió bay lên, nhờ vậy có tốc độ gần như ngang bằng Chu Thừa Giang.
Sức tấn công mạnh mẽ, tốc độ điên cuồng, tâm tư tinh tế, đó là điểm mấu chốt để nàng có thể thắng trận chiến này.
Đương nhiên đây cũng có thể nói là một trận chiến kinh điển.
Lấy yếu thắng mạnh, cảnh giới không hoàn toàn đại biểu cho sức chiến đấu.
Chỉ tiếc…
Rất ít người biết điều đó.
Màn chắn bên bờ sông vẫn được duy trì, trừ sáu người bên trong màn chắn, sẽ không có người thứ bảy biết kết quả của trận chiến này.
Trong mắt tất cả những người không biết đó, Chu Thừa Giang vẫn là hạt giống thứ tư trèo lên Nhất Nhân đài tiểu hội lần này, Kiến Sầu vẫn là đội sổ như cũ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hất ra ngoài.
Trên mặt sông, sau khi nghe Chu Thừa Giang nhận thua, Kiến Sầu cũng không nói nhiều, chỉ nói một câu: “Cảm ơn!”
Nói xong bàn tay nàng đang giơ lên cũng dần dần hạ xuống.
Năm ngón tay cứng đờ co lại cuối cùng thoát khỏi trạng thái căng cứng, trở nên thả lỏng.
Thế là trên mặt sông đột nhiên có tiếng động ầm ầm, vô số kiếm băng lơ lửng đầy trên mặt sông không còn được khống chế nữa, từ giữa không trung rơi xuống như ngân hà từ trên chín tầng trời trút xuống mặt sông.
Mặt sông Cửu Đầu mênh mông lập tức nổi sóng dập dờn.
Kiến Sầu và Chu Thừa Giang đã xoay người lại đưa mắt nhìn nhau, chỉ nhìn thấy vẻ mặt phức tạp và khó thăm dò trên mặt đối phương.
Lui lại một bước, Kiến Sầu đáp thẳng xuống bờ sông.
Rắc.
Đó là tiếng lá khô vỡ vụn dưới lòng bàn chân nàng.
Thu ý nhàn nhạt.
Kiến Sầu xoay người nhìn lại, nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân trợn tròn mắt, trưởng lão Bàng Điển sắc mặt xanh đen, Khúc Chính Phong đáy mắt mang nét cười rất mờ, và cả Ngô Đoan đang nhìn mừng trừng trừng.
Ánh mắt này…
Có lẽ nên gọi là choáng ngợp?
Phù Đạo sơn nhân và Bàng Điển ở đây là chuyện trong dự liệu của Kiến Sầu, xuất hiện một Khúc Chính Phong đã hơi bất ngờ, không nghĩ tới lại còn có cả Ngô Đoan?
Nàng và Chu Thừa Giang gây ra động tĩnh lớn như vậy mà cũng không có ai tới xem, chắc là hai vị Nhai Sơn Long Môn này sợ phiền phức cho nên đã lập màn chắn linh lực, không để làm mọi người tới gần nơi này.
Nhưng nếu vậy, tại sao Ngô Đoan lại có mặt ở đây?
Kiến Sầu hơi hồ nghi, có điều cũng không hỏi nhiều.
Có thể ở đây không bị người ta đuổi đi, Ngô Đoan cũng coi như là có bản lãnh.
“Đồ nhi bái kiến sư tôn!”
Kiến Sầu khom người thi lễ với Phù Đạo sơn nhân trước.
Phù Đạo sơn nhân chậm rãi bỏ chiếc đùi gà gần như sắp bị mình cắn đứt từ trong miệng xuống, nhìn Kiến Sầu một hồi lâu như nhìn cầm thú.
“Sao, có chuyện gì thế?”
Kiến Sầu cảm thấy ánh mắt này hơi dọa người, không nhịn được rùng mình một cái.
Sao đó, trên sông Cửu Đầu đột nhiên vang vọng tiếng cười to càn rỡ.
“Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha! Ha ha ha…”
Phù Đạo sơn nhân cầm đùi gà cười ngặt nghẽo, quả thực rất ngông cuồng, tự cao tự đại.
Sắc mặt vốn đã đen của Bàng Điển lập tức lại đen hơn vài phần: “Tiểu nhân đắc chí liền càn rỡ!”
“Sơn nhân ta thích càn rỡ, cứ càn rỡ đấy, làm sao? Ngươi có giỏi cũng thử càn rỡ cho ta xem một chút! Ta có đồ đệ ta càn rỡ, ngươi đánh ta đi!”
Phù Đạo sơn nhân nghe vậy lập tức bật lại, không quên cắn một miếng đùi gà to, dương dương tự đắc.
“Đừng nói nhiều như vậy nữa, thắng chính là thắng, mang ra đây!”
Mang ra đây…
Mang ra đây…
Mang ra đây…
Giọng nói khoan thai của Phù Đạo sơn nhân không ngừng vang vọng bên tai Bàng Điển.
Bàng Điển chỉ cảm thấy Phù Đạo sơn nhân tay cầm đùi gà trước mặt đột nhiên biến thành ác quỷ mắt màu xanh lục, miệng màu đỏ, hai má khô quắt, răng nanh sắc nhọn, đang muốn hút khô máu lão, ăn sạch thịt lão.
Tim đau quá, đang rỉ máu.
“Có đưa đây không?”
Thấy vẻ mặt Bàng Điển như sắp sụp đổ, thái độ lề mề, Phù Đạo sơn nhân lập tức sốt ruột giơ tay về phía Bàng Điển, quả thực giống như một đại gia.
Bàng Điển run run môi, nói: “Đưa, đưa…”
Đưa tay vào trong lòng lục lọi.
Lục lọi, lục lọi…
Cuối cùng ngón tay cong lại, móc ra một chiếc khóa nhỏ màu vàng hình chiếc sừng, rất do dự, rất không nỡ rời.
“Đừng lề mề nữa, đưa đây! Ngẩng đầu một đao, rụt đầu cũng một đao, ngươi sợ cái gì?”
Phù Đạo sơn nhân chộp lấy chiếc khóa nhỏ đó, nhìn Bàng Điển với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, khỏi phải nói, đúng là khí thế rất ngang ngược.
Đây vốn là một câu rất bình thường, nhưng Bàng Điển nghe xong đột nhiên lại ngẩn ra.
Một hồi lâu sau lão mới thở dài, nói: “Đã gần sáu trăm năm không nghe ngươi nói câu này rồi!”
Chiếc khóa nhỏ đó được làm từ sừng rồng màu vàng của ấu long, điêu khắc hoa văn cổ kính, bởi vì đã sử dụng nhiều năm nên xung quanh nhẵn bóng, lộ ra một vẻ long lanh rực rỡ.
Chiếc khóa rất nhỏ nhưng có linh quang lấp lánh, cầm trong tay đã có thể cảm thấy sự bất phàm của nó.
Phù Đạo sơn nhân ngắm nghía chiếc khóa sừng rồng này, đang nhìn chảy nước miếng, hai mắt lấp lánh ánh vàng, vừa nghe thấy lời này của Bàng Điển lập tức dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Bàng Điển đầy khinh thường: “Có bệnh!”
“Ngươi!”
Bàng Điển suýt nữa bị hai chữ này của lão làm nghẹn chết, mắt trợn tròn, ngực nhấp nhô, dường như muốn cãi nhau với Phù Đạo sơn nhân.
“Được rồi được rồi”. Phù Đạo sơn nhân thiếu kiên nhẫn, nắm chặt chiếc khóa nhỏ trong tay: “Đừng nói chuyện giao tình gì với sơn nhân ta, lần đánh cuộc này xem như đã hoàn thành, sau này ngươi là ngươi, ta là ta, ngươi cũng đừng đến Nhai Sơn chúng ta đòi kho báu nữa. Đã thua thì phải chấp nhận, sơn nhân ta cũng sẽ không trả lại cho ngươi. Đừng tưởng ta không biết Long Môn các ngươi nhặt nhanh bảo bối nhanh đến mức nào, có cái gì mà xót của chứ”.
Long Môn mấy năm nay dù cũng đang trên đà suy tàn nhưng dù sao cũng là môn phái có truyền thừa Long Môn, luôn có một số thứ môn phái khác không lấy được, trong môn phái cũng thường xuyên xuất hiện một số pháp bảo làm người ta kinh hãi.
Nếu nói không có bí mật gì, Phù Đạo sơn nhân đương nhiên sẽ không tin.
Đối với Phù Đạo sơn nhân, thua là mất kho báu thật. Nhưng đối với vị Bàng trưởng lão Long Môn này thì mất một kho báu đã là cái gì, chỉ trong vòng một trăm năm lại gom được một kho báu như thế.
Cho nên thái độ của Phù Đạo sơn nhân rất thờ ơ.
Bên này Bàng Điển thấy Phù Đạo sơn nhân không có phản ứng gì, chỉ nhìn lão một cái nữa rồi thở dài.
“Thôi, Thừa Giang, chúng ta đi!”
Nói xong Bàng Điển liền xoay người.
Không biết Chu Thừa Giang cũng đã từ giữa sông vào đến bờ sông từ khi nào, đang lẳng lặng đứng cách bọn họ không xa.
Giống như Kiến Sầu, trên người hắn cũng mang vết máu.
Thậm chí…
Trên năm đầu ngón tay phải hắn còn có vết máu đã khô, đó là vết máu dính vào lúc chụp lên vai Kiến Sầu trước đó.
Nghe thấy Bàng Điển nói vậy, Chu Thừa Giang lặng lẽ gật đầu, xoay người định đi theo.
Có điều lúc chuẩn bị đi, bước chân Chu Thừa Giang đột nhiên dừng lại một chút.
Hắn quay đầu lại nhìn Kiến Sầu.
Kiến Sầu đứng cách hắn ba trượng, rất gần, vết máu trên người chưa khô, thậm chí sắc mặt cũng trắng xanh yếu ớt.
Ánh mắt hai người gặp nhau.
Kiến Sầu không nói gì, cũng không biết phải nói gì.
Chu Thừa Giang mới vừa bại trận, lúc này trong lòng rất phức tạp.
Vừa rồi đứng trên sông rất lâu, nhớ lại mỗi một chi tiết trong trận chiến này, Chu Thừa Giang có thể nói là tâm phục khẩu phục, duy chỉ có một điểm không hiểu lắm. Lúc đó những chiếc vảy xuất hiện trên vai Kiến Sầu rốt cuộc là cái gì?
Quen thuộc đến mức khiến hắn hơi kinh hãi.
Có những thứ là bí mật bất truyền của một môn phái, tuyệt đối không thể cho người ngoài biết, thậm chí hoàn toàn koc ó cách nào cho người ngoài biết.
Đạo ấn của Long Môn xem như một loại trong đó.
Ánh mắt nhìn Kiến Sầu đột nhiên mang một vẻ phức tạp khó tả.
Chu Thừa Giang mấp máy môi, dường như chuẩn bị nói gì đó. Nhưng Kiến Sầu trước mắt hắn lại vẫn bình tĩnh đến cực điểm.
Trong nháy mắt, tất cả mọi lời nói đều biến mất.
Cuối cùng Chu Thừa Giang không hỏi câu nào, chỉ nói với Kiến Sầu một tiếng: “Nếu gặp lại trong tiểu hội, Chu mỗ vẫn muốn được đánh một trận với sư tỷ”.
Nói xong khóe miệng hắn mang ý cười, cuối cùng đuổi theo bước chân giận dữ của Bàng Điển, biến mất trong rừng rậm âm u.
Ở chỗ cũ, ánh mắt kì dị của Phù Đạo sơn nhân hết nhìn Kiến Sầu lại nhìn về phía Chu Thừa Giang đã biến mất, tặc tặc mấy tiếng: “Hai người các ngươi đánh qua đánh lại còn đánh ra tình cảm đấy à?”
“…”
Liên quan gì đến tình cảm?
Chỉ có Kiến Sầu biết rõ, ánh mắt Chu Thừa Giang trước lúc đi rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Trong giây phút giao chiến đó, kì thực nàng đã mất khống chế.
Hết thảy liên quan đến đạo ấn đó đã khắc thật sâu trong trí nhớ, không thể nào phai mờ. Tất cả được viết rõ ràng trên vách động, người ngoài nhìn thấy cũng không nhất định có thể sử dụng, nhưng đối với Kiến Sầu thì tất cả lại có thể phục chế.
Thế là khi Chu Thừa Giang dùng một trảo bao phủ vảy rồng chụp vào vai nàng, nàng đã bất giác dùng đến đạo ấn thuộc về Long Môn.
Đó mới là nguyên nhân khiến Chu Thừa Giang phân tâm chốc lát.
Hắn chung quy không hỏi.
Kiến Sầu cũng không biết phải nói gì, đối mặt với lời trêu chọc của Phù Đạo sơn nhân cũng chỉ cười một tiếng, không hề đáp lại.
Có điều…
Nàng không biết nụ cười này rơi vào mắt người ngoài lại có ý nghĩa thế nào.
Ánh mắt Khúc Chính Phong lướt qua bờ vai nàng mang năm vết máu, dường như có vài phần hứng thú, có điều cũng không nhiều lời.
Ngô Đoan thì vuốt cằm, đột nhiên truyền âm hỏi Khúc Chính Phong: “Đại sư tỷ ngươi có đạo lữ chưa?”
“…”
Khúc Chính Phong hơi nheo mắt, ngẩng đầu lên nhìn Ngô Đoan, trong đầu lại nhớ tới tên Tạ Bất Thần bị hắn đánh bị thương, kẹt trong ẩn giới Thanh Phong am.
Tính ra Ngô Đoan cũng là sư huynh của Tạ Bất Thần.
Còn Kiến Sầu và Tạ Bất Thần…
Ờ, chuyện này nghe có vẻ thú vị đây.
“Chỉ cần mang chiếc khóa sừng rồng này tới hồ đáy nước Long Môn là có thể tự động mở ra. Ha ha ha… Lần này đúng là phát tài to rồi…”
Bên kia, Phù Đạo sơn nhân dùng cái tay áo đầy dầu mỡ lau chiếc khóa nhỏ, dường như không hề quan tâm đến hai thầy trò Bàng Điển đã rời đi, cười hết sức thô tục.
Kiến Sầu nhìn, không nhịn được thở dài một hơi trong lòng.
Trăng đã lặn dần.
Phía đông bắt đầu lộ ra màu trắng bạc, thế là mặt trăng sắp lặn lại càng mờ nhạt.
Kiến Sầu thoáng nhìn Khúc Chính Phong và Ngô Đoan bên kia rõ ràng đang truyền âm trao đổi với nhau, cuối cùng vẫn không nói câu nào.
Trận chiến kết thúc, đêm đã trôi qua.
Màn chắn ba mươi dặm được rút đi, tất cả lại trở về như trước kia.
Phù Đạo sơn nhân dẫn theo ba người đi theo đường cũ quay về, dường như hết thảy đều chưa từng xảy ra.
Chỉ còn ba ngày nữa là tiểu hội Tả Tam Thiên chính thức bắt đầu. Lúc mấy người Kiến Sầu về đến núi chính Côn Ngô liền phát hiện dưới chân núi đã hoàn toàn thay đổi.
Không biết từ khi nào, dưới chân núi chính Côn Ngô đã có thêm một trăm hai mươi chiếc đài cao hình thù bất quy tắc phạm vi mười trượng. Tất cả các đài cao đều xoay quanh đỉnh núi chính, đủ các loại hình thù, cực kì tự nhiên, về cơ bản có hình tam giác ngược, bên trên là mặt phẳng có thể đứng được.
Mỗi một đài cao đều chĩa mũi nhọn xuống dưới, đứng yên lặng trên mặt đất, cao khoảng bảy tám trượng, in bóng tối xuống mặt đất.
Lúc này đang có rất nhiều đệ tử Côn Ngô bận rộn phía dưới các đài cao, dường như đang kiểm tra những đài cao này, thỉnh thoảng lại nhìn lên trời, dường như đang kiểm tra gì đó.
“Đó là cái gì?”
Kiến Sầu lờ mờ cảm thấy có liên quan đến tiểu hội Tả Tam Thiên, nhìn có vẻ giống như võ đài.
Phù Đạo sơn nhân thoáng nhìn một cái, lập tức vuốt cằm cười hê hê, đáy mắt lộ ra vài phần đắc ý: “Đây đương nhiên là chuẩn bị cho tiểu hội Tả Tam Thiên, còn là ý tưởng của sơn nhân ta. Chỉ dựa vào đầu óc khô cằn của Hoành Hư lão quái thì làm sao mà nghĩ ra ý tưởng hay như vậy được. Sơn nhân ta đúng là thiên tài!”
“…”
Thì ngài cứ nói đi xem nào, rốt cuộc là quy tắc gì?
Kiến Sầu rất ngán ngẩm.
Nhìn Phù Đạo sơn nhân mặc dù đắc ý nhưng vẫn giữ mồm giữ miệng, sợ là lão sẽ không nói ra.
Trong lòng nàng cũng cảm thấy hơi tò mò.
Nghe nói quy tắc tiểu hội mỗi lần đều không giống nhau, mà lúc có Phù Đạo sơn nhân trong ban tổ chức thì tiểu hội bao giờ cũng cực kì thê thảm, cực kì tàn ác, không biết năm nay thế nào.
Dường như nhìn ra vẻ tò mò của Kiến Sầu, Phù Đạo sơn nhân càng tỏ ra tinh thần phấn chấn.
“Không cần sốt ruột, không cần sốt ruột, ba ngày sau ngươi sẽ biết!”
Kiến Sầu khinh thường, cuối cùng hoàn toàn bỏ ý định dò hỏi Phù Đạo sơn nhân.
Một trăm hai mươi đài cao mới xuất hiện đương nhiên không chỉ thu hút sự chú ý của đám Kiến Sầu. Lúc này có vô số tu sĩ hội tụ ở Côn Ngô, bất kể là muốn tới tham gia tiểu hội hay là đến xem náo nhiệt, thấy việc đời, gần như đều đang chú ý đến diễn biến ở Côn Ngô. Bởi vì quy tắc của tiểu hội Tả Tam Thiên các năm đều không giống nhau, muốn chọn ra người duy nhất trèo lên Nhất Nhân đài trong vô số những người tham gia tiểu hội không phải một việc đơn giản. Tuy trong ba trăm năm Phù Đạo sơn nhân không ở đây, quy tắc của Côn Ngô đã có khuynh hướng đơn giản hóa, nhưng có ai không biết năm nay Phù Đạo sơn nhân về rồi?
Cho nên vừa nhìn thấy một trăm hai mươi chiếc đài cao này xuất hiện, toàn bộ địa giới Côn Ngô đều sôi trào.
Không phải người nào cũng có vinh dự như Nhai Sơn, được Côn Ngô sắp xếp ở trên đỉnh núi chính, đại bộ phận tu sĩ đều tuân theo nguyên tắc thân cận tự nhiên, khoanh chân dả tọa ngay trong rừng núi.
Dù sao trong địa giới Côn Ngô cũng đầy đủ linh khí, là một nơi tốt để tu luyện.
Trong quá trình này nhân tiện cũng có thể quan sát tình hình chuẩn bị của Côn Ngô.
Tiểu hội năm nay rõ ràng náo nhiệt hơn những năm trước.
Năm nay có quá nhiều chuyện bất ngờ.
Phù Đạo sơn nhân trở về, mang đến sự thay đổi về quy tắc của tiểu hội.
Trên bảng xếp hạng của Trí Lâm Tẩu lại có người cực kì thần bí, có người không biết ở đâu ra. Có người sức mạnh xuất chúng, là những anh tài hạt giống như Như Hoa công tử, Chu Thừa Giang, Tạ Định, Cố Thanh Mi, có ngựa ô đột nhiên xuất hiện trên bảng xếp hạng như Hạ Hầu Xá, Tiểu Kim, đương nhiên còn có người được xếp vào hạng đến để đánh bóng hình ảnh là chính như Tạ Bất Thần, Kiến Sầu…
Chỉ riêng thảo luận về những người này đã làm các tu sĩ mất không ít thời gian.
Tuy nhiên nói đến nói đi cũng gần như không có ai từng thật sự nhìn thấy những người này ra tay, tất cả những bí ẩn đều chỉ có thể tạm gác lại đến lúc tiểu hội Tả Tam Thiên bắt đầu mới có thể tiếp tục tìm hiểu.
Ba ngày, thoáng cái là qua.
Sáng sớm mùa thu, mặt trời từ lục địa phía đông mọc lên, ánh nắng ấm áp chiếu sáng khắp vịnh sông Cửu Đầu.
Vượt qua mặt sông sóng vàng lấp lánh, đi thẳng dưới những cây cổ thụ chọc trời, mười một ngọn núi Côn Ngô đứng sừng sững dưới ánh mặt trời, mây trôi lãng đãng, lộ ra khí thế ngạo nghễ nhìn khắp Thập Cửu Châu.
Dưới chân đỉnh núi chính đã toàn những người là người.
Có người đứng trên mặt đất, có người ngồi trên cành cây cao cao, cũng có người hoặc ngự khí hoặc ngự không lơ lửng giữa không trung… Có người một mình tĩnh tọa, có người thì tụ tập từng nhóm nói chuyện với nhau.
Chỉ có điều bất kể bọn họ đang ở đâu, ánh mắt lại đều rơi vào sơn đạo dài dẫn lên đỉnh núi trước mặt.
Đỉnh núi khuất trên tầng mây, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ một tòa chung cổ lâu to lớn.
Một chiếc chuông đồng khổng lồ treo cao giữa không trung.
Một đệ tử Côn Ngô dáng người cao ráo đứng trang nghiêm bên cạnh chuông đồng.
Mặt trời ngày càng lên cao, bóng mọi người dưới đất cũng càng ngày càng ngắn.
Cũng không biết chờ đợi bao lâu, đệ tử Côn Ngô đứng như một pho tượng trên đỉnh núi cuối cùng cử động.
Hắn đưa tay ra, dùng hết sức bình sinh gõ vang chiếc chuông đồng khổng lồ.
“Boong!”
Tiếng chuông vang dội đột nhiên chấn động toàn bộ mây trắng xung quanh phải dạt ra.
Lấy đỉnh núi chính của Côn Ngô làm trung tâm, tất cả mây trắng đều tan biến, hình dáng mười một đỉnh núi Côn Ngô lộ ra rõ ràng.
Bóng dáng Hoành Hư chân nhân và Phù Đạo sơn nhân cuối cùng cũng lộ ra dưới ánh mặt trời vàng rực.
Dưới chân núi, thiếu niên mặc trường bào đỏ sậm, cậu bé tay ôm dưa hấu, thanh niên vẫn đang buồn tẻ lật sách vàng, gã râu cá trê thô tục cầm trường côn đứng trong đám người, Cố Thanh Mi vẻ mặt ngạo mạn, Chu Thừa Giang đã hoàn toàn bình tĩnh, Lục Hương Lãnh sắc mặt vẫn tái nhợt dọa người… Vô số người, hoặc là sớm đã dương danh vạn dặm, hoặc là đến giờ vẫn chưa có ai biết tên, khi tiếng chuông vang lên, khi hai bóng người trên kia xuất hiện, tất cả đều trở nên bình đẳng.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên.
Kiến Sầu cũng đứng dưới chân núi, đứng trong đám đệ tử Nhai Sơn, ánh mắt bình tĩnh nhìn bóng người trên đỉnh sơn đạo.
Tất cả các nhân vật phong vân đều đã đổ hết về đây.
Năm nay không biết là người nào có thể địch được quần hùng, đánh bại hết anh hào?
Nhất Nhân đài…
Trong một góc hẻo lánh, một lão già tóc bạc với gương mặt trẻ con miệng cắn một con dao điêu khắc màu vàng kim nhạt, trong tay là một bản cẩm nang Nhất Nhân đài trải ra dài đủ sáu thước, trong mắt thần quang lấp lánh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!