Ta Không Thành Tiên
Chương 121: 118: Ngược Sóng Người
Đền tiền?
Lúc này ai còn để ý đến mấy đồng tiền của lão?
So với đền tiền, rõ ràng chuyện đồ đệ của lão có sức chiến đấu điên cuồng quan trọng hơn rất nhiều mà!
Chúng ta có thể chú ý đến những chuyện lớn mà tu sĩ Trung Vực nên quan tâm, chú ý đến đồ đệ của ngài hay không?
Rất nhiều trưởng lão các môn phái khác trên sườn núi nghe thấy câu này của Phù Đạo sơn nhân suýt nữa tức giận đến hộc máu.
Các vị trưởng lão Côn Ngô vốn còn đang mài đao soàn soạt, chỉ còn chờ hôm nay mặt trời xuống núi sẽ kéo người đi tìm Khúc Chính Phong tẩn cho một trận, ai ngờ mặt trời mới bắt đầu qua gữa trời mà bên dưới đã nổ rồi.
Lần này là thật sự nổ tung rồi.
Đại sư tỷ Nhai Sơn Kiến Sầu lại gặp một ngôi sao mới của Thông Linh các cũng thôi, còn một cước đạp thẳng người ta xuống đất nữa.
Một cước đạp người ta xuống đất cũng thôi, lại còn gây ra động tĩnh lớn như vậy làm gì?
Ngay cả đỉnh núi phụ Côn Ngô xa xa cũng suýt nữa gặp nạn, còn san bằng cả một cánh rừng nữa.
Ngoài ra, mấy tu sĩ xui xẻo trên các Tiếp Thiên Đài gần đó vì sợ bị một cước của Kiến Sầu lan đến nên đều tự động rời khỏi Tiếp Thiên Đài, thế là bốn tòa Tiếp Thiên Đài liền ghép lại với nhau.
Cho nên…
“Khụ khụ, Phù Đạo trưởng lão, không biết chuyện Tiếp Thiên Đài này là thế nào?”
Trưởng lão Côn Ngô Cố Bình Sinh chịu trách nhiệm chủ trì công việc hàng ngày cuối cùng ho một tiếng, mở miệng hỏi ra câu hỏi chung của tất cả mọi người lúc này.
Phù Đạo sơn nhân bây giờ trong lòng còn lệ chảy thành sông.
Nghe thấy câu hỏi này, lão cũng không hề ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Vốn là quy tắc được bố trí cho vòng chính thức, không ngờ lại bị người ta phá vỡ trước thôi mà. Chuyện rất bình thường…”
Không nhất định phải lên cùng một Tiếp Thiên Đài mới có thể khiêu chiến, chủ nhân của hai tòa Tiếp Thiên Đài nếu một lời không hợp quyết định dánh nhau thì người thua sẽ mất Tiếp Thiên Đài, người thắng sẽ nhận được Tiếp Thiên Đài của người thua, ghép thành một Tiếp Thiên Đài hoàn toàn mới.
Hơn nữa cứ tăng thêm một tòa Tiếp Thiên Đài, độ cao sẽ lên tương ứng ba mươi trượng.
Đến cuối còng thứ ba, người còn lại cuối cùng sẽ có Tiếp Thiên Đài siêu rộng cao ngang quảng trường Vân Hải lơ lửng trên trời của Côn Ngô.
Đúng như Phù Đạo sơn nhân nói, quy tắc bị phá vỡ chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.
Ai có thể nghĩ được lại có người như Kiến Sầu, trong vòng loại đã một cước đánh bay ba đối thủ ở Tiếp Thiên Đài khác, không chỉ loại người ta mà còn một mình chiếm mất bốn suất.
Mối thù này thật là lớn.
Bốn suất hợp làm một, có nghĩa một trăm hai mươi suất vào vòng trong cuối cùng sẽ chỉ còn lại một trăm mười bảy suất.
Không dưng giảm mất ba suất.
Thật không biết sau tiểu hội lần này, đại sư tỷ Nhai Sơn sẽ bị bao nhiêu người làm khó dễ.
Phù Đạo sơn nhân vừa giải thích, mọi người cũng đều hiểu ra.
Cố Bình Sinh là một trung niên có một khuôn mặt nghiêm túc cứng nhắc, râu đã hơi bạc, mày nhíu chặt, chính là phụ thân của Cố Thanh Mi, hạt giống thứ bảy của tiểu hội lần này.
Nghe Phù Đạo sơn nhân nói xong, hắn nhìn phía dưới một cái, chần chừ nói: “Bây giờ quy tắc mới đã lộ ra, vậy có cần phải điều chỉnh không?”
“Điều chỉnh cái gì?”
Cái lũ ngốc Côn Ngô này đúng là lắm chuyện.
Phù Đạo sơn nhân lườm một cái, không nể mặt chút nào.
“Đây là quy tắc của vòng tiếp theo, bây giờ bọn chúng mà đánh còn sáu mươi người trở xuống thì khỏi phải tổ chức vòng thứ nhất luôn. Thích làm thế nào thì làm, chúng ta không giải thích là được”.
Không giải thích nghĩa là để mặc cho các tu sĩ phía dưới tự đoán?
Còn đoán ra kết quả thế nào thì phải xem từng người suy gnhix ra sao.
Cố Bình Sinh nghe vậy lập tức nhíu mày, cảm thấy nếu không đưa ra quy tắc mới, vòng loại tiểu hội lần này sợ là sẽ xảy ra nhiễu loạn.
Hắn muốn tiếp tục đề nghị gì đó với Phù Đạo sơn nhân, không ngờ Phù Đạo sơn nhân đã xua tay, dường như biết hắn chuẩn bị lên tiếng, rất thiếu kiên nhẫn: “Ngươi quyết định hay sơn nhân ta quyết định?”
“…”
Thôi được, đành phải câm miệng vậy.
Cố Bình Sinh uất nghẹn, cuối cùng vẫn không nói câu nào nữa.
Từ phía trên, một vệt sáng lạnh bay tới, hạ xuống phía sau Phù Đạo sơn nhân.
Ngô Đoan đáp xuống thi lễ với Phù Đạo sơn nhân: “Sơn nhân, sư tôn xin mời!”
“…”
Hoành Hư chân nhân mời?
Phù Đạo sơn nhân vặn cổ răng rắc, nhìn Ngô Đoan bằng ánh mắt gần như muốn giết người, gằn từng chữ một: “Sơn nhân ta còn phải xem tỉ thí dưới kia, không đi được…”
“Sư tôn nói có chuyện quan trọng cần bàn”.
Phía dưới xảy ra việc lớn, ngay cả Ngô Đoan cũng biết, Hoành Hư chân nhân sao có thể không biết?
Lúc như thế này chỉ sợ là phải tìm Phù Đạo sơn nhân tâm sự.
Ngô Đoan cảm thán trong lòng.
Phù Đạo sơn nhân suýt phát khóc, chỉ muốn quỳ xuống đất lạy Hoành Hư đại gia.
Lão run run sờ bên hông mình. Ở đó có chìa khóa kho báu mới thắng được của thầy trò Bàng Điển Long Môn, thứ này cho vào trong lòng còn chưa kịp ấm.
Đúng là gặp tà rồi…
Với một tư thế gần như bi tráng, cuối cùng Phù Đạo sơn nhân vẫn nhìn lên đỉnh núi, nói: “Cùng lắm là chặt chém… Sơn nhân ta sợ gì? Đi thì đi!”
Vù.
Một vệt sáng nhanh chóng xẹt qua, Phù Đạo sơn nhân đã biến mất.
Khúc Chính Phong đứng ở chỗ cũ, không nói.
Ngô Đoan cũng đứng đó lại sờ sờ cằm, mở miệng hỏi: “Chặt chém là cái gì?”
Đất Côn Ngô bị đại sư tỷ Nhai Sơn đạp nát một vùng, theo lí đích xác là nên đền tiền.
Chỉ có điều Hoành Hư chân nhân không giống như là muốn đôi co với Phù Đạo sơn nhân về xn chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này.
Chỉ sợ là…
Phiên Thiên Ấn.
Khúc Chính Phong cười nhạt, không trả lời câu hỏi của Ngô Đoan mà chỉ nói: “Nghĩa đen”.
Ánh mắt hắn đưa ra xa, nhìn xuống bên dưới.
So với các Tiếp Thiên Đài khác, Tiếp Thiên Đài của Kiến Sầu cao hơn chín mươi trượng, rộng hơn hai mươi mấy trượng, đứng yên trên đầu mọi người, một mình một sân.
Lúc này Kiến Sầu đứng trên Tiếp Thiên Đài, dường như cũng có chút kinh ngạc vì thấy các Tiếp Thiên Đài đột nhiên tự động ghép lại.
Có thể không ngạc nhiên được sao?
Kì thực một cước đạp ra đạp bay ba người, chuyện này cũng ngoài dự liệu của Kiến Sầu.
Phiên Thiên Ấn đến giờ vẫn là một trong những đòn tấn công mạnh nhất của Kiến Sầu, có điều khả năg khống chế của Kiến Sầu đối với chiêu này thật sự không cao.
Đạo ấn quá mạnh, đối với tu sĩ cũng rất khó có thể khống chế.
Bây giờ nàng chỉ có tu vi Trúc Cơ kì, may mà có thiên hư chi thể nên mới sử dụng được chiêu Phiên Thiên Ấn này, nhưng sợ rằng còn chưa phát huy được uy lực thật sự của Phiên Thiên Ấn.
Sau khi dùng mấy lần, đạo ấn này gần như đã bị Kiến Sầu phong lại, không ngừng tôi luyện các bản lãnh khác của mình.
Nàng cũng không ngờ, bây giờ mình đã là trúc cơ thượng đỉnh, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến lên tầng tu vi tiếp theo, uy lực của Phiên Thiên Ấn rõ ràng đã tăng thêm một bậc.
Không biết sau khi nàng lên tới Kim Đan kì, một chiêu Phiên Thiên Ấn có thể đánh bại mấy tu sĩ cùng cấp?
Kiến Sầu chớp chớp mắt, chậm rãi đi tới rìa Tiếp Thiên Đài nhìn xuống bên dưới.
Lúc này vô số ánh mắt bên dưới đều như nhau, toàn bộ tụ tập trên người nàng.
Phía dưới đông đúc, vô số người, vô số ánh mắt.
Môn nhân Thông Linh các tách đám đông chen đến bên cạnh Hạ Cửu Dịch đã ngất đi, sốt ruột bu quanh người hắn.
Các tu sĩ Huyền Dương Tông cũng chạy tới đỡ Phương Đại Chùy xui xẻo lên, loay hoay một hồi lâu, cuối cùng Phương Đại Chùy từ từ trợn mắt ra.
Một ông già râu bạc lập tức vui quá mà khóc: “Đại Chùy không chết, Đại Chùy không chết!”
Cách dó không xa, hai tu sĩ mới tránh được một kiếp đánh mất Tiếp Thiên Đài lúc này ngây ngốc nhìn hai người xui xẻo hơn mình, cũng lộ ra vẻ sợ hãi “Có thể giữ được mạng đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi”.
Vô số người còn đang thảo luận về một đòn của nàng vừa rồi.
“Tại sao lại mạnh như vậy?”
“Rốt cuộc là đạo ấn gì?”
“Tại sao ta chưa từng nghe nói còn có loại đạo ấn này?”
“Không hổ là Nhai Sơn…”
“Ha ha ha, xem ra truyền thuyết về phái đạp chân của thế hệ mới Nhai Sơn là thật sự!”
“Hết rút kiếm lại giơ chân đạp, không hổ là Nhai Sơn!”
“Thế mà cũng được à?”
Rất nhiều người, rất nhiều âm thanh, rất nhiều ánh mắt.
Kiến Sầu nhìn lướt một vòng, cũng nhìn thấy thiếu niên ăn dưa Tiểu Kim, nhìn thấy Niếp Tiểu Vãn kìm nén kích động, mặt đỏ bừng nhìn mình, cũng nhìn thấy Trương Toại trầm mặc, Chu Cuồng cười tươi, còn nhìn thấy một bóng người thô tục cầm côn trong đám đông, không ngờ lại là Tiền Khuyết.
Đương nhiên nàng còn nhìn thấy đám tu sĩ Phong Ma kiếm phái và Hạ Hầu Xá đứng ở giữa bọn họ.
Dù cách rất xa nhưng dường như nàng vẫn có thể cảm thấy sự kìm nén và âm trầm mà vết sẹo màu máu từ mi tâm hắn kéo xuống bên dưới mang đến.
Và cả…
Lục Hương Lãnh.
Bên cạnh bờ suối dưới chân núi, mấy nữ tu sĩ Bạch Nguyệt cốc tụ tập cùng nhau, do Lục Hương Lãnh dẫn đầu, xung quanh không có bao nhiêu người tới gần, lại có một số tu sĩ ăn mặc đẹp đẽ quanh quẩn bên cạnh, dường như muốn nhân cơ hội thu hút sự chú ý của người đẹp.
Có điều ánh mắt Lục Hương Lãnh từ đầu đến cuối vẫn nằm trên người Kiến Sầu.
Lúc Kiến Sầu nhìn tới, ánh mắt hai người lập tức gặp nhau.
“…”
Nhất thời hơi kinh ngạc.
Chỉ nhìn nhau một cái, Lục Hương Lãnh đã biết, giống như mình còn nhớ Kiến Sầu, vị đại sư tỷ Nhai Sơn này cũng còn nhớ mình.
Thiên hạ này có bao nhiêu nhân tài?
Người tình cờ gặp nhau một lần ngày trước, xem như tầm thường, nhưng biết đâu lại đã danh chấn thiên hạ.
Thế sự kì diệu, lại luôn gắn kết với nhau.
Trên gương mặt tái nhợt của Lục Hương Lãnh lộ ra một nụ cười nhạt, dường như tỏ ý chào hỏi, lại dường như tự nhiên lưu lộ.
Cách chỗ nàng không xa, đệ tử Phùng Ly của Bạch Nguyệt cốc gấp mạnh quyển cẩm nang Nhất Nhân đài lại, giận dữ không thôi.
“Cái tên Trí Lâm Tẩu gì đó lại đánh tụt xếp hạng của Lục sư tỷ rồi! Ý hắn là gì?”
Ban đầu dược nữ Lục Hương Lãnh của Bạch Nguyệt cốc xếp hạng thứ năm, chính là hạt giống trong hạt giống. Nhưng sau khi Lục Hương Lãnh lộ diện, thứ hạng của nàng lại bắt đầu điên cuồng tụt xuống.
Lần trước, nàng đã rơi ra khỏi top 10, nhưng vừa rồi cẩm nang lại chỉnh sửa lần nữa, lần này khoa trương hơn, trong top 100 cũng không tìm được tên của Lục Hương Lãnh nữa.
“Vị Lục Hương Lãnh này rốt cuộc làm sao vậy?”
“Hê hê, không phải là Khương Vấn Triều thứ hai chứ?”
“Ôi, ai mà biết được…”
Đã có người đứng gần bắt đầu thảo luận.
Phùng Ly nghe thấy tức giận đến đỏ mắt, vừa sốt ruột vừa thương, lập tức quay lại nhìn về phía đó, cất bước định đến đuổi những người kia đi.
Một bàn tay trắng muốt đột nhiên vươn tới giữ vai Phùng Ly lại.
Giọng nói mang nét cười của Lục Hương Lãnh vang lên: “Sư muội cần gì phải tính toán với bọn họ?”
Đều chỉ là những quần chúng vô can mà thôi.
Lời nói của người ngoài không ảnh hưởng đến nàng đi hay đứng, sống hay chết.
Phùng Ly cắn môi, nước mắt đã chuẩn bị rơi xuống.
“Muội không nghe được những lời này của bọn chúng, tự dưng làm người ta chán ghét. Lục sư tỷ…”
Nàng ngẩng đầu lên, mang vài phần ấm ức nhìn về phía Lục Hương Lãnh.
Bàn tay Lục Hương Lãnh chậm rãi thu về.
Một vệt đen do khí đen ngưng tụ thành như hình một chiếc đuôi bọ cạp sắc nhọn đâm vào ngón tay nàng, chỉ thiếu chút nữa là xuyên qua cả ngón tay nhỏ nhắn.
Tay áo bào rộng rãi nhanh chóng kéo xuống che hết tất cả những thứ này.
Hạ thấp xếp hạng chính là Trí Lâm Tẩu đã nhìn thấu tình hình của nàng bây giờ.
Yếu ớt.
Dù chỉ đứng ở đây mà nàng cũng cảm thấy rất vất vả, có điều nàng không nói với Phùng Ly về tình hình của mình gần đây.
Phùng Ly cúi đầu, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào kìm nén.
“Lúc sư tỷ nở mày nở mặt, người người đều xúm vào nịnh bợ, bây giờ đi tới đâu người ta cũng nhìn sư tỷ bằng ánh mắt kì lạ, dường như chúng ta đã trở thành tai họa gì đó, bọn chúng chỉ hận không thể dán mắt vào xem chúng ta xảy ra chuyện gì…”
“…”
Đây chẳng phải là một việc bình thường hay sao?
Ánh mắt Lục Hương Lãnh nhìn một lượt xung quanh, có không ít người vội vàng thu ánh mắt lại.
Nhất thời nàng lại cảm thấy hơi buồn cười.
Chợt nhớ tới đủ loại nghi vấn mà Kiến Sầu đã phải đối mặt vài ngày trước, nhưng mà đâu có ai để bụng?
Chậm rãi nở ra một nụ cười, hàng mi dày của nàng run lên, trong đôi mắt đen láy lộ ra một thần thái phức tạp.
“Chính vì như thế ta mới là Lục Hương Lãnh, còn bọn họ không phải”.
“Lục sư tỷ…”
Phùng Ly ngơ ngác ngẩng đầu lên, không hiểu câu này cho lắm, nhưng lại dường như hiểu được gì đó.
Có điều cảm giác này quá huyền diệu, quá khó tả.
Phùng Ly chỉ cảm thấy lúc này sư tỷ không giống bình thường.
Cuối cùng Lục Hương Lãnh thoáng nhìn Kiến Sầu trên đài cao, cũng không giải thích gì, chỉ thầm nghĩ trong lòng: Cũng chính vì như thế, Kiến Sầu mới là Kiến Sầu, còn bọn họ không phải.
Nàng xoay người lại, chậm rãi rời khỏi đám người náo nhiệt, đi đến chỗ vắng vẻ bên ngoài.
Một bóng người mảnh dẻ đi ngược sóng người rồi biến mất phía xa xa.
Kiến Sầu đứng trên cao nhìn theo bóng dáng nàng, thấy có cảm giác xuất trần, sáng uống sương đọng lá mộc lan, tối ăn nụ thu cúc sắp nở, luôn luôn cao tuyệt với đời.
Trí Lâm Tẩu xếp nàng ra ngoài nhóm một trăm, vậy là…
Độc của nàng còn chưa giải được sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!