Ta Không Thành Tiên
Chương 24: Lãm Nguyệt điện
Thập Cửu Châu, đêm sâu mà dài.
Cảm giác tĩnh lặng trên núi, đèn đuốc màu vàng ấm áp, tất cả đều làm Kiến Sầu nhớ tới trước kia.
Có điều nàng cũng chỉ còn lại những kí ức này.
“Nơi này từ bây giờ chính là chỗ ở của đại sư tỷ”.
Đưa tay chỉ trước mặt, giọng Thẩm Cữu tỏ ra rất thoải mái.
Bọn họ từ phía dưới đi lên, sau đó gọi ra thang mây Nhai Sơn, nhanh chóng đi tới chỗ cao hơn trên Nhai Sơn.
Thế là Kiến Sầu liền nhìn thấy hình ảnh trước mắt.
Ban đêm, mây trôi lãng đãng mỏng manh, cảnh tượng không thật sự rõ ràng.
Một cây cổ thụ rắn rỏi cắm rễ trên đỉnh, vách núi đá bên dưới bị đục lõm vào một khối lớn sâu ba thước, phía trong không ngờ lại có hai cánh cửa gỗ khắc hoa.
Trên vách đá bên cạnh cửa gỗ treo một tấm biển gỗ mới tinh, hai chữ trên biển chính là “Kiến Sầu”.
Tấm biển gỗ này cũng giống như biển trước cửa nhà ở nhân gian, để người ngoài biết đây là chỗ ở của nàng.
Khúc Chính Phong cũng bắt tay sau lưng đứng bên cạnh cửa gỗ, cười nói với Kiến Sầu: “Vừa rồi Thẩm sư đệ dẫn đại sư tỷ đi tham quan một vòng, ta đã đến chuẩn bị chỗ ở cho đại sư tỷ. Có điều chúng ta đều chưa tiếp xúc nhiều với nữ tu sĩ cho nên cũng không biết đại sư tỷ có hài lòng hay không, mời đại sư tỷ vào xem.
Hắn vừa nói vừa lùi lại nửa bước, ra hiệu cho Kiến Sầu đi vào xem.
Kiến Sầu chậm rãi đi tới, khoảng cách rất ngắn, chỉ có vài bước.
Nàng đư tay ra đặt lên cửa, nghe thấy bên tai có tiếng két rất nhỏ.
Cửa mở ra, bày biện bên trong hiện ra rõ ràng trước mắt.
Đây chỉ là một gian phòng cực kì đơn giản, chỉ khác là được khoét vào trong vách núi. Cả bốn bức tường đều ốp ván gỗ, che hết mặt đá màu xám bên trong.
Kiến Sầu có thể ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng trong không khí.
Trong phòng có bốn chiếc ghế đơn giản đặt sát tường, một cái bàn, trên bàn đặt một cây đèn, nói là cây đèn nhưng thực chất chỉ là một chiếc bát nhỏ bằng ngọc, bên trong không có dầu thắp, cũng không có bấc đèn, lại có ánh lửa ấm vàng cháy bên trong bát.
Tiếp nữa là một tấm bình phong bằng gỗ mộc mạc, phía sau kê một chiếc giường gỗ cực kì đơn giản.
Nàng đi vào phía trong liền phát hiện trên sàn nhà dưới chân có điêu khắc một loạt trận pháp.
Hai người Thẩm Cữu và Khúc Chính Phong đều không vào mà chỉ đứng bên ngoài, một trái một phải hai bên cửa.
Khác nhau là Khúc Chính Phong đứng thẳng không ngó nghiêng, còn Thẩm Cữu lại nghiêng người như không có xương nhìn vào trong phòng.
“Trên nền nhà tổng cộng có ba trận pháp, lần lượt là tụ linh trận, thị yêu trận, thanh tâm trận”. Thấy Kiến Sầu đang quan sát trận pháp dưới đất, Thẩm Cữu liền giải thích: “Trên Nhai Sơn mặc dù linh khí dồi dào nhưng nếu có tụ linh trận hỗ trợ thì hiệu quả tu luyện sẽ tốt hơn, cũng bớt được rất nhiều công sức. Còn thị yêu trận chính là để nhắc nhửo tu sĩ khi có tà vật xâm phạm. Thanh tâm trận thì có thể minh tâm, duy trì đầu óc thanh tĩnh. Quả thực rất cần thiết để tránh ngủ gật!”
Ba trận pháp đều có công dụng khác nhau.
Kiến Sầu gật đầu bước qua ba trận pháp đó, đi tới bên cạnh bàn đưa tay vuốt ve.
Hoa văn trên bàn gỗ hết sức rõ ràng, thỉnh thoảng không ngờ còn có ánh sáng lướt qua, có lẽ cũng là vật liệu gỗ chất liệu cực kì đặc thù.
Kiến Sầu nhìn quanh một vòng, nơi này dù hết sức đơn giản nhưng lại mộc mạc sạch sẽ, làm mọi người có cảm giác an bình.
Nàng mỉm cười quay lại, cảm ơn hai vị sư đệ Khúc, Thẩm: “Đa tạ hai vị sư đệ đã chăm sóc, ta rất thích căn phòng này”.
Thẩm Cữu cười hì hì một tiếng: “Đại sư tỷ không chê đơn sơ thì tốt, Nhai Sơn chúng ta toàn là đàn ông thô ráp không tinh tế, không biết các nữ tu sĩ thích gì. Nếu sư tỷ có chỗ nào không hài lòng cứ việc nhờ nhị sư huynh hỗ trợ. Nhị sư huynh của chúng ta chíh là người nhiệt tình nhất Nhai Sơn!”
Vừa nói hắn vừa vỗ vai Khúc Chính Phong bên cạnh.
“Đúng thế không, nhị sư huynh?”
Khúc Chính Phong lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Tứ sư đệ, trước mặt đại sư tỷ ngươi phải đứng đắn hơn một chút, đừng để hỏng mất hình tượng đệ tử Nhai Sơn ta, làm mất thể diện của sư phụ…”
Câu này sao nghe hơi quen quen nhỉ?
Kiến Sầu im lặng nhìn Khúc Chính Phong đang hết sức nghiêm túc.
Thẩm Cữu đưa tay ấn huyệt thái dương, hiển nhiên không muốn nghe Khúc Chính Phong nói những chuyện này. Hắn vội vàng ra hiệu dừng lại.
“Hôm nay quá muộn, ta không muốn cãi nhau với ngươi. Đại sư tỷ, hôm nay muộn rồi, chúng ta không quấy rầy sư tỷ nghỉ ngơi nữa. Ngày mai đại sư tỷ nghỉ ngơi xong chúng ta sẽ quay lại quấy quả sau”.
Nói xong hắn ôm quyền chào Kiến Sầu.
Khúc Chính Phong bên cạnh cũng không tranh cãi với hắn nữa, hai người bái biệt Kiến Sầu.
“Đại sư tỷ, cáo từ!”
“Hai vị sư đệ đi thong thả”.
Kiến Sầu đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Trước lúc đi Khúc Chính Phong thậm chí còn đóng cửa lại giúp nàng.
Kiến Sầu xoay người lại đi tới bên bàn, nhìn chiếc đèn tự cháy mà không có dầu thắp, cảm thấy rất kì diệu. Nàng nghiên cứu một hồi lâu mà không hiểu, chỉ có thể nghĩ những chuyện thần kì trên Nhai Sơn này hẳn là còn rất nhiều.
Hôm nay không hiểu, sau này dần dần sẽ hiểu.
Nàng thu ánh mắt lại, đi ra phía sau bình phong.
Mặc nguyên quần áo nằm lên giương gỗ, Kiến Sầu lại không cảm thấy lạnh chút nào.
Vốn nàng cho rằng mình mới đến đây sẽ không ngủ được, không ngờ vừa mới nhắm mắt lại đã cảm thấy toàn thân buông lỏng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay nàng không mơ.
Ngoài phòng.
Mới đi ra không lâu, hai người Thẩm Cữu và Khúc Chính Phong đều quay lại nhìn cánh cửa đóng chặt một cái.
Thẩm Cữu nói: “Sao ta cứ cảm thấy ngươi sắp xếp phòng cho sư tỷ rất xấu nhỉ?”
“Thế à?”
Khúc Chính Phong ngẫm nghĩ.
“Ờ”. Thẩm Cữu khẳng định, có điều trong mắt lại lộ ra vài phần nghi hoặc: “Có điều sao ta thấy chiếc đèn trong phòng đại sư tỷ nhìn cứ quen quen nhỉ?”
“À, cái đó…” Khúc Chính Phong chớp mắt: “Ngươi không nhận ra à?”
“Nhận ra?”
Không biết tại sao vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt này của nhị sư huynh, trong lòng Thẩm Cữu lại hồi hộp, một cảm giác bất an dâng lên.
Khúc Chính Phong nhìn hắn, đưa tay vỗ vỗ vai hắn: “Ta biết ngươi đã giấu chiếc Thiên Hỏa Trản đó trong phòng rất lâu rồi, cứ giấu giấu giếm giếm không cho bọn ta biết. Hôm nay nghĩ trong phòng đại sư tỷ cũng đang thiếu một chiếc đèn chiếu sáng nên tiện tay mang đến. Khỏi phải nói, phòng đại sư tỷ nhìn sáng choang, cái món đồ chơi đó của ngươi đúng là dùng tốt thật”.
Thiên… Thiên Hỏa Trản…
Thiên Hỏa Trản của hắn!
Thẩm Cữu cảm thấy trên đỉnh đầu có một luồng ánh sáng lóe lên, sét giữa trời quang!
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi nói cái gì?!”
Thiên Hỏa Trản?!
Chiếc đèn trong phòng vừa rồi không ngờ lại là Thiên Hỏa Trản của hắn?!!
“Sư đệ bình tĩnh! Uổng công ta thời gian trước còn khen ngươi đã trưởng thành hơn nhiều, sao bây giờ lại cuống quýt như thế? Đằng nào ngươi giấu trong phòng cũng chẳng để làm gì, không bằng mang đến cho đại sư tỷ”.
“Rắm!”
Thẩm Cữu lập tức nhảy dựng lên!
Trái tim hắn đang rỉ máu.
“Không phải của ngươi thì ngươi làm sao phải xót?”
Khúc Chính Phong lại xua tay, dáng vẻ rất thờ ơ.
“Đồ đã vào phòng đại sư tỷ, không có quan hệ gì với ta nữa. Ngươi muốn đòi lại thì cũng đừng hỏi ta mà đến hỏi đại sư tỷ ấy! Ai da, muộn quá rồi, ta buồn ngủ quá, về đi ngủ thôi!”
Nói xong, một cơn gió thổi qua.
Thẩm Cữu đưa tay vồ một cái, đang định kêu Khúc Chính Phong đừng chạy, không ngờ lại vồ hụt.
Bóng dáng Khúc Chính Phong trước mặt bị gió thổi vào không ngờ lại chậm rãi tiêu tan.
“Chạy mất rồi?”
Thẩm Cữu chết sững.
“Nhị sư huynh, ngươi ép người quá đáng!!!”
Một âm thanh bi phẫn đột nhiên vang lên, vang vọng khắp cả Nhai Sơn.
Hôm sau.
Kiến Sầu tỉnh dậy rất sớm. Lúc mở mắt ra nàng cảm thấy toàn bộ tinh khí thần đều căng tràn.
Ánh lửa trong bát bạch ngọc vẫn lẳng lặng cháy.
Kiến Sầu đứng dậy, thoải mái vươn vai một cái, bước qua trận pháp chính giữa phòng, hai tay đặt lên cửa chậm rãi mở cửa ra, lại bị người đứng bên ngoài làm giật bắn mình.
“Thẩm… Thẩm sư đệ?”
Ngoài phòng nắng sớm đã chiếu khắp đất trời.
Bởi vì nơi này địa thế cực cao cho nên Kiến Sầu chỉ có thể nhìn thấy mây trắng mịt mờ, ánh mặt trời chiếu nghiêng nghiêng xuống làm tầng mây trắng xốp như bông.
Gió thổi qua hơi lành lạnh.
Cây cổ thụ cắm rễ trên vách đá bên cạnh, lá cây thưa thớt, lúc này những chiếc lá vẫn ướt sương đêm.
Cũng giống như lá cây, trên người Thẩm Cữu đứng trước cửa phòng Kiến Sầu cũng ướt đẫm.
Giống như là…
Sương?
Xung quanh hai mắt hắn như có quầng xanh.
Kiến Sầu kinh ngạc: Hắn từ đâu tới đây? Tại sao lại đứng trước cửa phòng mình?
Trong lòng Thẩm Cữu vừa đau khổ lại là khó xử.
Không phải hắn đứng ở đây cả đêm, chỉ là sáng nay thức dậy hơi sớm. Đối với tu sĩ Nguyên Anh kì mà nói, không uống không ăn không ngủ cũng không phải việc lớn gì, cho nên Thẩm Cữu thoạt nhìn vẫn rất có tinh thần.
Có điều vẻ căng thẳng và bối rối trên mặt hắn vẫn khiến hắn có vẻ là lạ.
Hai tay bất giác xoa vào nhau, Thẩm Cữu chuẩn bị xong xuôi, lên tiếng hỏi: “À, đại sư tỷ, nói ra cũng thật xấu hổ, ta có một việc muốn nhờ đại sư tỷ…”
“Đại sư tỷ dậy rồi à?”
Một âm thanh trong trẻo bên cạnh đột nhiên xen vào.
Những lời ấp ủ rất lâu của Thẩm Cữu lập tức bị cắt ngang.
“Nhị sư huynh, ngươi câm miệng!”
Thẩm Cữu vừa nghe giọng đã biết là ai, lập tức quay lại chửi ầm lên.
Khúc Chính Phong bước trên mây trôi đầy trời đi đến, nhìn vẻ uất ức cùng cực của Thẩm Cữu mà vui như mở cờ trong bụng, lại không hề để ý đến hán mà nhìn về phía Kiến Sầu.
Người đáp xuống đất, âm thanh cũng vang lên.
“Chính Phong bái kiến đại sư tỷ. Bây giờ sư tôn đang cùng chưởng môn nghị sự ở Lãm Nguyệt điện, dặn dò Chính Phong dẫn sư tỷ đến, mời đại sư tỷ đi theo ta”.
“Này này! Ngươi ít nhất cũng phải chờ ta nói hết lời đã!”
Thẩm Cữu quả thực căm hận đến cực điểm.
“Có phải ngươi ghen tị vì ta đẹp trai hơn ngươi cho nên cố ý ngăn cản ta không?!”
Cuối cùng Khúc Chính Phong cũng quay lại nhìn hắn, nói lạnh nhạt: “Ngươi muốn rút kiếm với ta à?”
“Ta…”
Thẩm Cữu vừa rồi còn hết sức kiêu ngạo, bây giờ lại ngậm miệng, lộ ra vẻ mặt như ăn phải ruồi.
Trên Nhai Sơn hắn rút kiếm chưa bao giờ bại, kì thực là vì hắn rất biết cách nhìn người.
Rất đơn giản, Thẩm Cữu chưa bao giờ rút kiếm với người mà mình đánh không lại!
Đúng, rất vô sỉ!
Có điều…
Lúc này Thẩm Cữu lại chỉ có vô số chua xót trong lòng.
Bởi vì Khúc Chính Phong lại nằm trong số những người hắn đánh không lại đó.
Thấy Thẩm Cữu không nói gì nữa, Khúc Chính Phong mới lộ vẻ coi như hài lòng, quay sang nhìn về phía Kiến Sầu.
Kiến Sầu không biết hai người này rốt cuộc có chuyện gì, cũng không biết Thẩm Cữu đến tìm mình sớm như vậy rốt cuộc có việc gì.
Nàng chỉ nói: “Sư phụ có lệnh, ta đương nhiên phải lập tức đi ngay. Còn chuyện của Thẩm sư đệ, chắc là đành phải chờ ta quay về rồi nói tiếp. Thẩm sư đệ thấy thế nào?”
“Ta… Ta…”
Thẩm Cữu muốn lên tiếng đòi lại chiếc Thiên Hỏa Trản đó, phải Khúc Chính Phong bên cạnh lại giơ bộ mặt khinh thường “Ngươi còn có mặt mũi đòi đại sư tỷ mới nhập môn trả lại đồ à”, quả thực khiến hắn khó mà dày mặt mở miệng đòi.
Nghẹn lời một hồi lâu, Thẩm Cữu hộc máu trong lòng.
“Thế thì đợi đại sư tỷ về rồi nói tiếp”.
Khúc Chính Phong lập tức lộ ra vẻ mặt thực hiện được âm mưu, tâm tình rất thoải mái.
Hắn nghiêng người, gọi ra một thanh trường kiếm màu lam đậm.
“Thế thì mời đại sư tỷ lên kiếm, ta đưa đại sư tỷ đến Lãm Nguyệt điện”.
Lại là phi kiếm.
Kiến Sầu thoáng nhìn thanh trường kiếm hẹp dài này rồi ung dung bước lên gần chuôi kiếm.
Bao giờ chính nàng cũng có thể ngự kiếm?
“Được rồi”.
Khúc Chính Phong khẽ gật đầu, sau đó nhìn Thẩm Cữu đang đứng ở chỗ cũ một cái, cười hờ hững, không nói thêm tiếng nào, trực tiếp bắt thủ quyết bay lên.
Kiến Sầu trước đó từng đứng trên Vô kiếm, cũng từng ngồi trên Minh Tâm Trạc của Niếp Tiểu Vãn, có điều cảm giác đều không giống thanh kiếm này của Khúc Chính Phong.
Trường kiếm màu lam đậm không hề có cảm giác lạnh lẽo bề ngoài, ngược lại, lúc Kiến Sầu bước lên liền có một cảm giác ấm áp bao bọc lấy người nàng.
Nàng thầm kinh ngạc trong lòng.
Khúc Chính Phong nói: “Thanh kiếm này tên là Hải Quang, chính là lấy hải ngọc ngàn năm dưới đáy Tây Hải sâu ngàn trượng chế thành. Hải ngọc thường ở biển sâu, lại do chôn sâu dưới đáy biển nên có ánh sáng ấm áp, không lạnh lẽo như nhìn bề ngoài.
Thì ra là thế.
Nhìn thì lạnh nhưng thực tế sử dụng lại rất thoải mái.
Kiến Sầu chậm rãi gật đầu, lại hỏi: “Sư phụ tìm ta có chuyện gì?”
“Có lẽ là cần gặp chưởng môn, cũng có thể là vì chuyện khác”. Nói tới đây, Khúc Chính Phong cũng cảm thấy hơi kì lạ: “Có điều sư phụ luôn luôn là người coi thường thế tục trong Nhai Sơn ta, chưa bao giờ để ý đến chưởng môn. Bây giờ lại đều đang ở Lãm Nguyệt điện, đích xác có chút kì dị”.
Có lẽ quả thật là chỉ đến gặp mặt.
Dù sao Kiến Sầu cũng là đệ tử của Phù Đạo sơn nhân.
Không hỏi được điều gì, Kiến Sầu cũng không nghĩ nhiều.
Mây trôi bên núi bị kiếm quang bay qua xua tan.
Trường kiếm của Khúc Chính Phong thuận gió bay lên, bám sát vách núi, không ngờ lại không ngừng bay thẳng lên trên.
Cuối cùng lên tới chỗ cao hơn, Kiến Sầu nhìn xuống dưới chân thấy Linh Chiếu đỉnh rộng lớn cũng bắt đầu nhỏ đi.
Hai bên vách núi chỉ còn có mặt đá trơ trọi, ngay cả cỏ dại cũng không tìm được một cây, những tảng đá lởm chởm hình thù cổ quái, cực kì hiểm trở.
Một ngôi đình bằng đá cô độc treo giữa không trung, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống vách núi.
Khúc Chính Phong mang Kiến Sầu đáp xuống trong đình. Kiến Sầu nhìn vào trong vách núi, thì ra nơi này lại có một con đường rộng rãi mở xuyên vào trong lòng núi thông ra phía trước.
“Từ đây có thể đi thẳng đến Lãm Nguyệt điện ở mặt trước núi.
Khúc Chính Phong đưa tay ra hiệu cho Kiến Sầu đi vào trong.
Kiến Sầu khẽ gật đầu rồi đi vào bên trong.
Con đường rộng rãi, không hề nhìn ra là được mở trong lòng núi. Trên đỉnh đầu điêu khắc những đồ đằng và hoa văn to lớn, hai bên còn có những cửa đá đóng chặt, không biết là dùng để làm gì.
Cuối đường thấp thoáng có ánh sáng lộ ra.
Kiến Sầu đi thẳng một mạch, chính là từ vách núi mặt sau Nhai Sơn xuyên ra Lãm Nguyệt điện ở mặt trước núi.
Trung tâm Lãm Nguyệt điện có một đài cao, trên đài trống không, bốn góc lại có những con hạc bằng đồng. Trong tám chiếc lò đồng to lớn dường như vĩnh viễn không bao giờ tắt lửa.
Lúc này trên mặt đất bóng loáng sạch sẽ trong điện, hai người đang ngồi không hề có hình tượng.
Một người đương nhiên là Phù Đạo sơn nhân chưa bao giờ có hình tượng, đang chép chép miệng, vui sướng ăn đùi gà. Còn người kia lại mập mạp trắng trẻo, chính là Trịnh Yêu, chưởng môn Nhai Sơn.
Hắn dùng một ngón tay chậm rãi vuốt vằm, thân hình tuy có vài phần phì nhiêu nhưng đáy mắt lại lộ ra ánh sáng suy tư, rõ ràng là một gã mập mạp cơ trí.
“Phù Đạo sư bá, ngài không cảm thấy chuyện này hơi kì lạ sao? Tranh giành bị trí trưởng lão chấp pháp lại chọn đúng thời điểm tu vi sư bá thụt lùi, đúng là không khỏi quá mức trùng hợp”.
“Ta lại nhớ tới thời gian trước Hoành Hư lão quái có gửi phong tín cho ta, nói có việc lớn cần thương lượng, chắc hẳn chính là chuyện vị trí trưởng lão chấp pháp này rồi”. Phù Đạo sơn nhân lại vẫn rất bình tĩnh: “Vốn lúc đầu vị trí này chính là bọn chúng tranh chấp mãi không xong nên mới đẩy cho Nhai Sơn ta. Bây giờ bọn chúng đã tranh giành xong rồi, đương nhiên cũng phải lấy lại. Còn lúc này có thích hợp hay không thì trong lòng tự biết”.
Vừa gặm đùi gà vừa nói những lời đầy huyền cơ, vẻ mặt Phù Đạo sơn nhân lại có vẻ hơi trào phúng.
Trịnh Yêu yên lặng ngồi đối diện với lão.
Phù Đạo sơn nhân bề ngoài là người cuối cùng còn lại trong số các đệ tử đời thứ ba lăm, cũng là người có bối phận cao nhất ở Nhai Sơn hiện nay, ngay cả Trịnh Yêu gặp Phù Đạo sơn nhân cũng phải cung kính gọi một tiếng Phù Đạo sư bá.
Bắt đầu từ rất nhiều năm trước, Trịnh Yêu vẫn chưa từng thấy miệng Phù Đạo sơn nhân dừng lại.
Hắn thoáng nhìn cái đùi gà béo chảy mỡ, nói tiếp: “Vị trí trưởng lão chấp pháp, Nhai Sơn ta lại không thích. Dù sao vị trí này cũng không có tác dụng gì với chúng ta, ta chỉ lo có phải có người nhằm vào Nhai Sơn…”
“Nói bằng thừa, đương nhiên là có rồi!”
Phù Đạo sơn nhân mắng một tiếng, một chiếc xương gà từ trong miệng bay thẳng về phía trước.
Vù!
Chỉ nghe thấy một tiếng xé gió rít lên.
Trịnh Yêu rùng mình kinh hãi, lập tức nghiêng đầu tránh được.
“Sư bá, ngài lại nhổ xương bừa bãi rồi!”
Chát!
Sau lưng có một tiếng vang giòn giã.
Trịnh Yêu ngẩn ra, quay đầu nhìn lại.
Không biết từ khi nào, đại đệ tử và nhị đệ tử của Phù Đạo sơn nhân đã đứng ở đó.
Chiếc xương gà đó bị kẹp chặt giữa hai ngón tay, nhưng một chút nước miếng trên đó lại dính vào hai ngón tay đang kẹp. Mặt Khúc Chính Phong đen đen đến mức không thể đen hơn được nữa.
Chiếc xương gà đó cách Kiến Sầu bên cạnh hắn chỉ khoảng một ngón tay.
Nếu vừa rồi lúc đi vào không phòng bị, sợ là bây giờ chiếc xương gà này không phải bị kẹp giã hai ngón tay hắn mà đã đập vào mặt Kiến Sầu rồi.
Kiến Sầu chớp chớp mắt, hiển nhiên không ngờ mình đến Lãm Nguyệt điện lại gặp phải một cảnh tượng kinh hồn như vậy.
Phù Đạo sơn nhân ngước mắt lên nhìn thấy hai người, không hề áy náy gì về chuyện nhổ xương gà lung tung của mình, trực tiếp mở miệng nói: “Kiến Sầu nha đầu đến rồi à, mau lại đây, chưởng môn sư đệ của ngươi muốn bái chào ngươi”.
“…”
Chưởng môn sư đệ…
Dù biết Kiến Sầu bối phận của mình cao, nhưng thế này thì không khỏi…
Bất kể lúc nào đi trên Nhai Sơn đều có cảm giác như đang bay trong mây.
Thấy Kiến Sầu không nói được gì, Khúc Chính Phong bên cạnh cau mày, thản nhiên ném chiếc xương gà đi, dùng ánh mắt ra hiệu với Kiến Sầu rồi lùi ra ngoài.
Kiến Sầu ngẫm nghĩ về ánh mắt này, hình như là…
Tự cầu phúc đi?
“Vị này chính là Kiến Sầu sư tỷ đúng không?”
Một âm thanh nho nhã đột nhiên truyền tới.
Kiến Sầu lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy chưởng môn nhân Nhai Sơn hiện nay, “thằng khốn Trịnh Yêu” trong miệng Phù Đạo sơn nhân.
Khuôn mặt mập mạp trắng trẻo sạch sẽ như trẻ con mới sinh, hai mắt không lớn nhưng con ngươi đen láy, lúc nheo mắt cười với người khác không hề nhìn ra một chút địch ý nào.
Hiền lành.
Quá mức hiền lành.
Kiến Sầu không nghĩ tới, chưởng môn nhân Nhai Sơn…
Lại là người như vậy.
Có lẽ là đoán được Kiến Sầu đang nghĩ gì, Trịnh Yêu cười tít mắt, không hề tức giận: “Tất cả mọi người lần đầu tiên gặp ta đều cảm thấy ta không giống như là chưởng môn Nhai Sơn”.
“Chưởng môn cứ đùa”. Kiến Sầu không biết nên nói tiếp thế nào.
Trịnh Yêu cũng không đứng dậy, ung dung ngồi dưới đất: “Hôm qua mới tới Nhai Sơn, Kiến Sầu sư tỷ thấy ổn chứ?”
“Đa tạ chưởng môn quan tâm, đều rất tốt, các sư đệ cũng rất tốt”.
Thì ra là hỏi han xem đệ tử mới nhập môn có thích ứng được không.
Kiến Sầu đã hiểu được vài phần.
“Rất tốt thì tốt”. Trên mặt Trịnh Yêu lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Bây giờ Nhai Sơn ta cũng coi như là môn phái có nữ tu sĩ rồi”.
Lại là câu này.
Kiến Sầu cảm thấy mình vào Nhai Sơn giống như trở thành một động vật quý hiếm nào đó, người người thấy nàng đều phải cảm thán một hồi.
Quan trọng hơn là qua thái độ kì lạ này, Kiến Sầu luôn cảm thấy có gì đó khác thường.
Vì sao Nhai Sơn lại không có nữ tu sĩ?
Vẻn vẹn là vì yêu cầu cao đối với thiên phú sao?
Không phải.
Dường như là bởi vì không có nữ tu sĩ nào có thể chịu đựng được một thứ gì đó ở Nhai Sơn.
Còn rốt cuộc thứ gì đó là thứ gì thì lúc này Kiến Sầu vẫn chưa biết được.
Nàng đã lên chiếc thuyền cướp này rồi, không thể đi xuống nữa, dứt khoát tiếp tục đi tới, dứt khoát không hỏi thêm nữa, chỉ cung kính nói: “Kiến Sầu nhận ơn cứu mạng của sư phụ, đã tới Nhai Sơn nhất định sẽ cố gắng tu luyện, không phụ sự dạy bảo của sư phụ”.
“…”
Lúc này ánh mắt của chưởng môn Trịnh Yêu cơ trí của Nhai Sơn đột nhiên trở nên hơi kì dị.
Hắn nhìn vẻ nghiêm trang của Kiến Sầu một chút, lại quay sang nhìn vẻ không đứng đắn của Phù Đạo sơn nhân.
ÁNh mắt dao động một hồi lâu, cuối cùng Trịnh Yêu dùng ngón tay mũm mĩm sờ cằm, lẩm bẩm một tiếng: “Sao lại thế được? Một đồ đệ đứng đắn như vậy sao có thể là sư bá thu về chứ?”
Vừa rồi thấy hắn im lặng không nói, Kiến Sầu còn tưởng có việc lớn gì, không ngờ hắn lại nói ra một câu như vậy.
Nàng không nhịn được nhìn Phù Đạo sơn nhân vẫn còn đang gặm đùi gà.
Vị sư phụ này của mình rốt cuộc không đáng tin đến mức nào.
Đáng tiếc Phù Đạo sơn nhân lại không hề quan tâm, ngược lại còn dương dương tự đắc.
“Làm sao mà không thể? Ngươi có hiểu lầm gì với sơn nhân ta sao? Tu sĩ có tiên phong đạo cốt lại có tinh thần trọng nghĩa như sơn nhân ta quả thực là hiếm thấy trên Thập Cửu Châu! Thu được một đồ đệ ngoan có gì mà không được? Thôi, chúng ta không nói những chuyện vô bổ đó nữa, mau đưa quà gặp mặt đi!”
Trịnh Yêu lập tức không nói được gì.
Hắn thoáng nhìn Kiến Sầu, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, nói với Kiến Sầu: “Kiến Sầu sư tỷ mới vào Nhai Sơn, theo lí chưởng môn Nhai Sơn đương nhiệm cần chuẩn bị một phần quà gặp mặt. Có điều sư tỷ nhập môn vội vàng, ta trở tay không kịp, cũng chưa chuẩn bị được thứ gì phù hợp với nữ tu sĩ, đành tặng Kiến Sầu sư tỷ chiếc Lý Ngoại Kính này để hộ thân”.
Hắn vừa nói vừa lật tay, một chiếc gương tròn màu đồng liền xuất hiện trên tay hắn.
Bây giờ Kiến Sầu mới hiểu, thì ra Phù Đạo sơn nhân gọi nàng tới đây là để nhận quà gặp mặt.
Nàng chần chừ một lát, lại quay sang nhìn Phù Đạo sơn nhân.
Phù Đạo sơn nhân nhìn chiếc gương tròn đó, khinh thường lắc đầu: “Bao nhiêu năm không gặp, sư điệt ngươi lại càng ngày càng keo kiệt. Kiến Sầu nha đầu, đừng khách khí, thứ này không đáng giá, cứ nhận lấy!”
Trịnh Yêu quay lại giận dữ trợn mắt nhìn Phù Đạo sơn nhân, trong lòng vẫn đang rỉ máu.
Phù Đạo sơn nhân thảnh thơi tiếp tục gặm đùi gà.
“Vậy thì Kiến Sầu đa tạ chưởng môn”.
Sư phụ đã lên tiếng, Kiến Sầu không tiện từ chối, cũng không có gì xấu hổ, liền dùng hai tay nhận chiếc gương tròn.
Chưởng môn Trịnh Yêu lại tiện tay đưa cho nàng một miếng ngọc giản: “Trên này có ghi phương pháp sử dụng Lý Ngoại Kính, nếu có thể phát huy uy lực của nó sẽ ngăn cản được một đòn toàn lực của tu sĩ kim đan trung kì bình thường. Còn nữa, đêm khuya hôm qua Phong Ma kiếm phái và Vô Vọng trai đều có tin tức gửi sư tỷ. Sau khi ra khỏi Lãm Nguyệt điện, sư tỷ cứ hỏi Chính Phong sư đệ là được”.
Phong Ma kiếm phái và Vô Vọng trai?
Kiến Sầu vui vẻ, quên cả niềm vui khi lần đầu nhận được quà gặp mặt, lập tức nhớ tới Trương Toại và Niếp Tiểu Vãn.
Trước kia Phù Đạo sơn nhân đã nói nếu bọn họ về sơn môn nhất định sẽ liên lạc với Nhai Sơn, không ngờ lại nhanh như vậy.
Trên mặt Kiến Sầu bất giác nở ra một nụ cười: “Đa tạ chưởng môn, nếu không có việc gì khác, Kiến Sầu xin phép cáo lui”.
“Kiến Sầu sư tỷ không cần khách khí”.
Trịnh Yêu mỉm cười, ánh mắt tán thưởng, nhưng sau đó lại thoáng nhìn chiếc Lý Ngoại Kính nàng cầm trên tay.
Trong nháy mắt đó Kiến Sầu có một ảo giác: Tại sao chưởng môn sư đệ lại có vẻ như luyến tiếc chiếc gương này?
Có điều sư phụ cũng đã nói là không đáng giá, Kiến Sầu cũng không nghĩ nhiều nữa. Nàng bái biệt Trịnh Yêu và Phù Đạo sơn nhân rồi đi ra ngoài.
Nàng vừa đi ra, Trịnh Yêu đã giậm chân thở dài một tiếng: “Lý Ngoại Kính của ta!”
“Không phải là một cái gương nát sao? Làm gì mà ngươi xót của như vậy chứ? Ngươi tặng ta ta còn không thèm nhận ấy. Bảo ngươi tặng đồ đệ ta làm quà gặp mặt mà ngươi lại còn luyến tiếc à?”
Phù Đạo sơn nhân ném đùi gà, vén tay áo đứng lên.
Trịnh Yêu che ngực nói: “Sư bá, ngài biết vì sao ta không muốn làm chưởng môn không? Chính là vì các ngài chỉ nhăm nhăm vơ vét kho báu của ta. Bà ngoại nó chứ, ngài cho rằng ta thu thập nhiều báu vật lợi khí như thế dễ dàng lắm sao? Hôm nay ngài thu một đồ đệ, ta phải tặng quà gặp mặt. Ngày mai người khác thu một đồ đệ, ta lại phải tặng quà gặp mặt nữa! Quá đáng vừa thôi! Ta lấy đâu ra nhiều bảo bối để tặng như vậy?”
“Cái này ấy à…”
Phù Đạo sơn nhân cười hì hì.
“Cái này thì không trách ta được, ngươi phải trách các tiền bối Nhai Sơn ấy, tại sao lại đề ra cái quy củ dở hơi này. Ôi, quy mô Nhai Sơn ta càng ngày càng nhỏ, nhất định là bởi vì đám chưởng môn các ngươi càng ngày càng nghèo…”
Mẹ nó chứ, mới nói mấy câu đã bắt đầu chụp mũ rồi!
Trịnh Yêu quả thực bị vị sư bá này làm tức giận đến hộc máu, một hồi lâu không nói nên lời, cuối cùng mới thở dài một tiếng: “Nếu không phải bởi vì tu vi của sư bá lúc này có vấn đề, ta nhất định sẽ phải rút kiếm”.
“Rút kiếm?”
Phù Đạo sơn nhân thờ ơ như không, phất tay một cái, thanh Vô kiếm nứt một khe lớn liền leng keng rơi xuống đất.
Trịnh Yêu định thần nhìn lại, lúc nhìn thấy vết nứt to lớn trên thân Vô kiếm lại nhảy dựng lên, đồng tử co lại kịch liệt.
“Sư bá?!”
Vẻ mặt không đứng đắn trên mặt Phù Đạo sơn nhân cuối cùng đã biến mất sạch. Lão bắt tay sau lưng đứng phía trước thanh kiếm gỗ nứt toác này, nói: “Đã theo ta hơn sáu trăm năm rồi, không nghĩ tới cuối cùng lại gãy trong ẩn giới Thanh Phong am. Lần này đạo ấn xuất thế ngang trời đó sợ là đã kinh động đám lão quái vật ở Thập Cửu Châu rồi. Mấy năm trước ta cũng đã đi qua ẩn giới Thanh Phong am, lại không biết bên trong dường như còn có huyền cơ. Thập Cửu Châu chỉ sợ là sẽ thật xảy ra chuyện lớn. Vị trí trưởng lão chấp pháp Trung Vực này rốt cuộc có nhường bọn chúng hay là không?”
“…”
Trên gương mặt béo trắng cũng không còn vẻ mặt thoải mái lúc trước.
Ánh sáng dưới đáy mắt Trịnh Yêu một lần nữa lộ ra, hắn nói chậm rãi: “Sư bá đã có nghi hoặc rồi?”
Phù Đạo sơn nhân cười nói: “Cũng không hẳn thế, cứ từ từ rồi nói”.
######
Có bạn hỏi giai hào đường là gì. Nd trả lời, giai là giai vị, hào là sơn hào, ý là cái nhà bếp của pđsn ấy mà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!