Ta Không Thành Tiên
Chương 281: Thần Tài
“…”
Trong chớp mắt, nụ cười trên mặt Trần Đình Nghiên như hóa đá, thậm chí một hồi lâu sau y mới thốt lên : “… Hả ?”
Không gian xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều không tin nổi vào lỗ tai của mình : Thật hết biết ! Ai chẳng biết là “anh hùng đang cứu mỹ nhân” ? Sao đột nhiên nữ tu này lại không biết cảm kích người ta chứ ?
Dĩ nhiên, điều quan trọng nhất là…
Hơn một vạn huyền ngọc lận, cô nương này có số ngọc đó trong tay hay không đã ?
Ngay cả Hình Ngộ lúc trước chỉ nhìn Kiến Sầu bằng nửa con mắt, giờ đây cũng không khỏi chằm chằm nhìn nàng : Cái… bộ dạng như vầy mà cũng là người có tiền sao ?
Duy chỉ có viên chưởng quỹ lùn từ nãy đến giờ là sợ đứng tim, lo lắng đến sốt vó. Mãi cho đến khi Kiến Sầu mở miệng can thiệp thì hắn lại không kinh ngạc mà chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng.
Hắn thở phào một hơi.
Lúc trước, Kiến Sầu sau khi xem đan dược và lựa pháp khí thì tỏ ra rất bình thường, không tỏ vẻ gì đáng chú ý nhưng dẫu vậy cũng không thoát khỏi cặp mắt lõi đời của hắn.
Một bên là Hình Ngộ, một bên là Trần Đình Nghiên. Cả hai đều tranh nhau món pháp khí này.
Ai mà biết được vị nữ tu trước mặt này. Ở đời cá ăn kiến mà có khi kiến ăn cá cũng không chừng !
“Cô nương, ý của cô là…”
Hắn cố giấu vẻ vui mừng trong mắt, làm bộ làm tịch hỏi lại.
Kiến Sầu đã không thèm đoái hoài đến mặt mũi của Trần Đình Nghiên thì dĩ nhiên cũng không để ý đến một Hình Ngộ vốn không quen biết. Nàng chỉ cười đáp lời viên chưởng quỹ : “Phàm ai tới trước thì được tiếp trước. Ông hiện đang tiếp ta mà ta cũng là người hỏi giá thanh hắc kiếm này trước. Vậy không biết chúng ta có thể nói chuyện riêng với nhau được chăng ?”
Trống ngực viên chưởng quỹ đánh “Thùng” một tiếng.
“Nói chuyện riêng”, mấy từ này từ trước đến giờ đều đầy ẩn ý a.
Hắn bất giác ngước mắt nhìn lên lầu trên, tựa như đang tìm một chỗ nào trên đó.
Còn Hình Ngộ thì mất kiên nhẫn, mặt mũi đen thui như cái đít nồi : “Trước mặt mọi người, mua vào bán ra đều có giá cả rõ ràng. Chẳng lẽ ngươi có cái gì mờ ám mà cần phải nói chuyện riêng ?!”
Kiến Sầu tự hỏi không biết Hình Ngộ có bị điên hay không.
Từ trước đến giờ nàng đối xử với mọi người khá là ôn hòa. Người không phạm ta, ta không phạm người. Trừ những kẻ trong Tiễn Chúc phái và Cố Thanh Mi hung hăng càn quấy quá mức thì nàng chưa từng gặp ai chướng như Hình Ngộ.
“Chuyện mờ ám ư ? Thế thì chưa đến nỗi.”
Kiến Sầu cười thành tiếng, khóe môi khẽ nhếch lên giễu cợt. Nàng chăm chú nhìn thẳng vào mắt Hình Ngộ, ánh mắt tuy lạnh lẽo nhưng giọng nói thì ôn hòa nhẹ nhàng như mưa bụi lất phất ngoài trời.
“Ta sợ dọa chết ngươi đó.”
“… Ngươi !”
Trong nhất thời, Hình Ngộ không biết đáp trả lại như thế nào. Dưới mắt y, Kiến Sầu thật kiêu căng quá mức !
Kiến Sầu dù thấy Hình Ngộ biến sắc mặt nhưng vẫn điềm tĩnh ngoái đầu lại nhìn viên chưởng quỹ : “Chưởng quỹ à, ông thấy sao ?”
“À à, cô muốn nói chuyện riêng đúng không ?”
Viên chưởng quỹ vẫn còn đang ngẩn người trước cái câu “dọa chết ngươi” nên vừa nghe thấy Kiến Sầu gọi mình thì liền vội vàng khoát tay mời : “Ở đây nhiều người, vậy kính thỉnh cô nương lên lầu hai bàn chuyện”.
“Loảng xoảng___”
Ngay lúc hắn vừa đưa tay mời thì hắc khí từ trên lầu hai cuồn cuộn lan ra, ngay sau đó liền có một cái thang bằng gỗ vừa xoay xoay trên không vừa từ từ hạ xuống, rồi dựng đúng ngay trước mặt Kiến Sầu một bước chân.
Tu sĩ có đủ loại thủ đoạn thâm sâu khó lường. Kiến Sầu không lạ gì những chuyện như thế này. Tuy có hơi hoảng một chút nhưng nàng cũng không bận tâm lo lắng gì nhiều.
Nàng gật đầu với chưởng quỹ rồi bước lên thang lầu.
Viên chưởng quỹ nán lại phía sau một bước, quay đầu cung tay trước Trần Đình Nghiên và Hình Ngộ : “Vị cô nương này có việc muốn bàn riêng. Hai vị công tử nếu vẫn có hứng thú trước thanh hắc kiếm này thì chi bằng xin chờ một lát, hoặc không thì các vị cũng có thể chọn một món pháp khí khác trong bổn tiệm, nhiều khi còn tìm được thứ vừa ý hơn nữa. Nhị vị, xin thứ cho.”
Nói đoạn, hắn liền nối gót Kiến Sầu bước lên bậc thang.
Trên tầng một trong Phẩm tự lâu, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau : Chuyện gì thế này ?
“Có chuyện gì vậy ?”
“Bọn họ muốn nói chuyện riêng, vậy rốt cục là chuyện gì thế ?”
“Các người có biết nữ tu này là ai không ?”
“Lai lịch của nàng ta như thế nào ?”
“Ta đoán không chừng là một nhân vật tai to mặt lớn, hay ít ra thì cũng là cậu ấm cô chiêu của một thế lực lợi hại nào đó chăng ?”
….
Mọi người đều xôn xao bàn tán, tuy nhiên chẳng ai biết ất giáp gì.
“Hừ, chỉ giỏi ra vẻ thần thần bí bí !”
Hình Ngộ tức đến nghiến răng nghiến lợi. Y quay đầu tìm thanh hắc kiếm, nào ngờ nhìn tới nhìn lui cũng chỉ thấy một mảnh tường trống hoác.
Hình Ngộ mở to mắt, ngạc nhiên nhìn. Sau một hồi ngẫm nghĩ y mới nhớ ra rằng lúc Kiến Sầu bước lên lầu thì cũng tiện tay mang thanh hắc kiếm theo !
“Chết tiệt..”
Y vốn trù tính mọi chuyện thuận lợi suôn sẻ chứ ngờ đâu nửa chừng lại xảy ra chuyện rắc rối như thế này.
Hình Ngộ tức đến nghẹn họng, đã vậy lại thấy ánh mắt Trần Đình Nghiên nhìn mình cũng đầy vẻ ác ý.
Nhưng dù vậy, giữa đám đông cả hai người đều không hẹn mà cùng ở lại trên tầng thứ nhất, nhìn bề ngoài thì trông như là đi dạo, ngắm đồ trong tiệm nhưng kỳ thực là họ đang ngóng trông kết cục của cái người “muốn nói chuyện riêng” kia.
Thật khiến cho người ta tò mò lắm nha. Không biết rốt cục đó là cái gì mà có thể gọi là “dọa chết” người ta đây ?
…
Lầu hai.
Phẩm tự lâu chính là nơi đặc biệt dị thường trên toàn chợ Sơn Hải. Ở đây mỗi một tầng lầu đều có thứ hạng. Cũng chính như chưởng quỹ đã nói qua lúc ở tầng dưới, tầng thứ nhất chỉ trưng bày vật phẩm cho tu sĩ từ cảnh giới kim thân trở xuống, lên đến tầng trên thì có thể lại khác.
Kiến Sầu và viên chưởng quỹ lên thang lầu. Chiếc thang gỗ tự động đẩy bọn họ ra rồi biến mất.
Khách trên lầu hai không đông lắm, đa số đều đứng tựa vào lan can, mắt nhìn Kiến Sầu có phần hơi tò mò.
Ở một góc rẽ có một lão giả trên tám mươi đang đứng đó, mái tóc đã hoa râm nhưng thần thái vẫn còn tinh anh. Lão có lẽ đã biết chuyện xảy ra dưới lầu nên cảm thấy thích thú mà liếc mắt quan sát Kiến Sầu.
Trong khoảnh khắc đó, vừa hay Kiến Sầu cũng đưa mắt nhìn lại.
Lúc ánh mắt hai người giao nhau, thần sắc của lão giả vẫn bình thường không đổi nhưng Kiến Sầu thì lại cảm thấy ớn lạnh trong lòng !
Tu sĩ đại năng đó !
Uy áp của lão thực là kinh khủng.
Nàng hoàn toàn không cần phải giao thủ cũng cảm thấy được sức mạnh của lão. Nếu lão giả không phải không có ác ý thì chỉ thở thôi cũng e là khó khăn lắm rồi.
“Nghê lão.”
Viên chưởng quỹ thấy lão thì vội đi tới chắp tay hành lễ.
Kiến Sầu đứng yên ở phía sau nhìn họ.
Ánh mắt của Nghê lão chỉ dừng lại trên người Kiến Sầu trong khoảnh khắc. Ngoài viên hồn châu quá nhỏ ra thì lão cũng không nhìn ra điều gì cổ quái khác. Tuy ngạc nhiên nhưng lão vẫn ra vẻ vô sự mà nói với viên chưởng quỹ : “Ta không có việc gì. Cứ đi làm việc của ngươi đi.”
“Vậy xin không quấy rầy Nghê lão nữa.”
Viên chưởng quỹ lại khom người cúi chào rồi dẫn Kiến Sầu đi về phía khác.
Trên lầu hai này phòng nhiều đến nỗi trông có hơi chen chúc nhau. Có phòng cửa đóng chặt, có phòng cửa chỉ khép hờ, nhưng lại cũng có phòng mở toang cửa, bên trong trống không. Dù ở bên trong hay bên ngoài các phòng thì đều đặt không ít tủ trưng bày, trong tủ cũng có không ít vật phẩm quý hiếm.
Kiến Sầu liếc nhìn thì liền cảm thấy không chỉ pháp khí mà đan dược cũng tuyệt đối tốt hơn ở tầng dưới rất nhiều. Nhưng có điều vào lúc này nàng đã không còn quan tâm đến những thứ này nữa.
“Két.”
Viên chưởng quỹ mở một cánh cửa trước mặt, mời Kiến Sầu vào rồi đóng cửa lại.
“Chỗ này vắng người và cũng chẳng có trận pháp gì hết, không ai có thể nghe thấy được. Cô nương có việc gì cứ nói thẳng.”
Kiến Sầu vẫn chưa vội nói mà thắc mắc hỏi : “Vị ở bên ngoài ban nãy là ai ?”
Viên chưởng quỹ nghe vậy thì nghi ngờ trong lòng nhưng nghĩ lại thì cũng cảm thấy bình thường : “Cô nương không biết cũng không lạ. Nghê lão cũng là một vị đại phán quan đã theo hầu diêm quân Tống đế nhiều năm rồi, tuy vậy cho đến giờ ngài vẫn là một con thần long thấy đầu không thấy đuôi mà thôi. Nếu lúc này không xảy ra chuyện cây búa thì có lẽ ngài cũng không ở lại Uổng Tử thành đâu.”
Nếu vừa rồi Kiến Sầu thấy lão mà cảm thấy ớn lạnh thì bây giờ cơn ớn lạnh ấy đã trở thành cái lạnh thấu xương rồi. Nàng hoàn toàn không ngờ viên chưởng quỹ chỉ đáp lại vài câu vắn tắt qua loa như vậy mà đã khiến nàng cảm thấy kinh hãi sợ sệt vô cùng !
Lại là một vị đại phán quan khác !
Lúc trước ở Tiếp dẫn ty đã có đại phán quan Thôi Giác là người của Tần Nghiễm vương lấy quỷ phủ để tra ngược lại chỗ ở của nàng, may mà nàng tránh được; bây giờ lại còn thêm một vị đại phán quan Nghê lão khác cũng vì chuyện cây búa mà đến Uổng Tử thành.
Chuyện này… e là nghiêm trọng hơn là nàng nghĩ !
Ý nghĩ ấy lóe lên trong thoáng chốc làm Kiến Sầu phân vân tự hỏi không biết mình sẽ có thể dễ dàng lấy lại quỷ phủ được hay không, tình cảnh ngặt nghèo trên đe dưới búa, nguy cơ trùng trùng, nhiều khi bỏ mạng tại đây cũng chưa biết chừng.
May mà Nghê lão hoàn toàn không phát hiện ra điểm dị thường ở nàng.
Địa phủ có tám vị vua, diêm quân Tần Nghiễm là vua thứ nhất còn Tống Đế thì xếp thứ ba.
Chỉ một cây búa mà khiến cho nhiều người chú ý đến như vậy cũng coi như là chuyện cực kỳ phi thường rồi.
Kiến Sầu cười gượng trong lòng nhưng trên nét mặt không hề lộ ra một chút cảm xúc nào. Nàng cũng không nói gì thêm mà chỉ hỏi : “Hồi nãy ta có nghe thấy ông nói là quý lâu cũng có thu mua đồ đúng không ?”
Hóa ra là thị muốn bán đồ ư ?
Viên chưởng quỹ lặng người, cảm thấy không còn lời gì để nói. Lộn xộn mãi từ nãy đến giờ, té ra nàng ta không có tiền sao ?
Hắn thiếu chút nữa thì đã phẩy tay áo bỏ đi rồi nhưng ngay lúc ấy trong đầu lại vang lên cái câu “dọa chết ngươi” mà nàng đã nói với Hình Ngộ, rồi kế đó lại nhớ tới giá cả của thanh hắc kiếm.
Giá mua vào không giống như giá bán ra. Nàng ta muốn bán cái gì mà có thể có giá một vạn huyền ngọc đây ?
Vậy đồ đạc của nàng ta ít nhất cũng phải theo chuẩn của lầu hai, hay có khi còn cao hơn nữa !
Chậc chậc…
Không chừng lại gặp trúng khách sộp cũng nên.
Trong đầu viên chưởng quỹ ngàn vạn suy tính xoay chuyển nhanh như chớp giật nên mặt mũi mới ra vẻ tươi cười đáp : “Bổn tiệm dĩ nhiên có mua vào. Phẩm tự lâu mua đồ đều chiếu theo chất lượng, đảm bảo không để cho cô nương bị thiệt thòi. Nhưng vật càng trân quý thì càng không có cách định giá, nên cũng có khi bán được với giá cực cao. Khụ, không biết cô nương có vật gì cần bán ?”
“Thật ra đồ đạc của ta rất nhiều. Nhưng không biết ông có thâu nguyên liệu dùng để chế pháp khí hay không ?”
Kiến Sầu ngần ngừ một lúc rồi hỏi ngược lại.
“Nguyên liệu ?”
Viên chưởng quỹ liền lập tức thất vọng ra mặt.
“Mấy năm gần đây, thôn phong thạch năm sau đều kém hơn năm trước. Những loại nguyên liệu hy hữu khác cũng rất hiếm thấy, tuy vậy bổn tiệm cũng có mua vào.”
Nói đoạn, viên chưởng quỹ liền lấy từ trong tay áo ra một cái mâm nhỏ trông rất cũ kỹ, rộng chừng một xích, đặt nó lên trên chiếc bàn vuông chạm trổ điêu khắc ở trong phòng.
“Xin mời cô nương để đồ lên khay.”
Cũng giống như người ta mua bán cổ vật trên cô đảo nhân gian, phải để đồ trên bàn thì người kia mới tiếp lấy, chứ nếu không lỡ bị hư bể giữa chừng thì khó truy ra lỗi tại ai lắm.
“Để lên cái khay này sao ?”
“Đúng thế, không sao đâu, xin cô nương cứ yên tâm. Cái khay này coi cũ kỹ như vậy nhưng lại là bảo vật trấn tiệm, mọi thứ mua bán đều nhờ vào nó cả.”
Viên chưởng quỹ nói có vẻ khá là tự hào. Hắn cho là Kiến Sầu chê cái khay quá cũ nên mới giải thích cho nàng nghe như thế.
Nhưng ý của Kiến Sầu thì lại không phải vì điểm này. Nàng ngắm nghía chiếc khay, lại nghe thấy nói là bảo vật trấn tiệm thì liền bỏ ý định đề nghị đổi khay khác.
Nàng nhắc chừng hắn : “Vậy ta để lên đây nha.”
“Xin cứ tự nhiên.”
Viên chưởng quỹ hơi sốt ruột, rốt cục là cái gì có thể đáng giá một vạn huyền ngọc đây ?
Gã đứng cạnh bàn, cặp mắt bừng sáng chăm chú nhìn Kiến Sầu.
Đồ đạc của Kiến Sầu đều bỏ trong túi càn khôn. Sau khi được Vụ Trung Tiên nhắc nhở thì nàng đã cất cái túi vào trong tay áo rồi. Túi càn khôn có ấn ký của Nhai Sơn nên không thể để cho viên chưởng quỹ nhìn thấy. Vì vậy, Kiến Sầu khoát tay, dùng tâm thần mở túi, lựa sơ một chút rồi ném đồ ra ngoài bằng một luồng ý niệm.
“Ầm, ầm__”
Một tràng âm thanh ầm ĩ vang lên, to đến nỗi tưởng như có thể giật sập cả Phẩm tự lâu.
Viên chưởng quỹ đang ngồi cạnh bàn hoảng hốt giật mình, nhìn kỹ thì thấy một luồng hắc triều khủng bố đang bay tới.
Tựa như có một ngọn núi nhỏ phóng ra từ trong tay áo rộng thùng thình của Kiến Sầu !
Hắn còn chưa kịp thét lên vì sợ thì thác “ve chai” kia đã ập tới, cuốn chôn luôn hắn vào trong !
Rắc… Rắc…
Đồ vật từ trong tay áo Kiến Sầu bay ra ào ào như thác đổ.
Cái khay sứt sứt mẻ mẻ kia đã bị lấp mất ở dưới cùng từ lúc nào, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, còn viên chưởng quỹ thì cũng bị chôn mất dạng !
Trước mắt chỉ còn là một đống ve chai đồng nát, đá vụn ngọc mẻ…
Thế là một ngọn núi nho nhỏ đã xuất hiện trên mặt đất.
Ngay cả Kiến Sầu thấy mà cũng giật mình : “Sao… Sao nhiều thế ?”
Bình thường nàng chỉ biết là tiểu chồn mê lượm ve chai, hễ tìm được thì lại quăng vào túi trữ vật của nàng, còn không tìm được gì thì cũng coi như nó đã lượm xong. Cứ thấy nó đông một búa, tây một gậy, nàng đâu biết rốt cục nó lượm được bao nhiêu.
Nhưng…
Nhưng đến lúc ngọn núi nhỏ tọa lạc trên mặt đất thì nàng mới cảm thấy thẹn mướt mồ hôi : Nàng… đã coi thường chồn nhỏ quá rồi a…
Vấn đề nghiêm trọng kế tiếp mà nàng phải đối mặt là___
Chưởng quỹ đi đâu rồi ?
“Chưởng quỹ ? Chưởng quỹ à ?”
Kiến Sầu nhìn khắp nơi mà chẳng thấy một ai.
Nàng không khỏi nhíu mày bước về trước một bước, kế đó thì nghe thấy một tiếng hét thảm : “Ui da !!!”
“Chưởng quỹ !”
Kiến Sầu sợ hết hồn liền vội lùi lại thì mới thấy mình đã đạp lên một cái tay trăng trắng thò ra từ ngọn “tiểu sơn” kia. Đó không phải là chưởng quỹ thì còn ai vào đây nữa ?
“Loảng xoảng !”
Từ trên đỉnh ngọn tiểu sơn cao tới đầu người kia, vô số phế liệu loảng xoảng trượt xuống. Một cái đầu phủ đầy vàng bạc thò ra từ trong đống ve chai. Cái mặt trắng phinh phính thì bị tím xanh một mảng, trên đầu trên tai còn vướng móc nhiều thứ lạ lùng.
Viên chưởng quỹ trừng mắt nhìn Kiến Sầu, cặp mắt đỏ quạch, cáu kỉnh nói : “Cô nương coi thường ta quá ! Sao không nói trước một tiếng hả ?!”
“…”
Nhưng ngay cả ta cũng không biết là có nhiều đồ như vậy mà.
Kiến Sầu không tài nào biện bạch được đành gượng cười xin lỗi : ‘Là lỗi tại ta sơ suất…”
“Sơ suất ? Chỉ là chuyện sơ suất thôi sao ? Ngươi coi… coi ta, ngươi….”
Viên chưởng quỹ giơ tay ra, định chỉ ngón tay vào mũi mình, ý muốn Kiến Sầu phải xem cho kỹ hắn là ai. Nhưng ngay khi ngón tay vừa trỏ tới thì hắn lại thấy trên đó có máng một miếng… vải rách.
Mắt đờ ra.
Trong nháy mắt, ánh mắt viên chưởng quỹ liền dính thẳng lên đó.
Hắn kinh ngạc sững sờ nhìn miếng vải rách ấy. Mảnh vải đen thui lui, không biết là bị dính cái gì nhưng những chấm sáng óng ánh trên mặt vải lại không thể qua khỏi cặp mắt lão luyện của hắn !
Thùng, thùng, thùng…
Viên chưởng quỹ nghe thấy trống ngực của mình đập thình thịch, ngay cả tay cũng không dám động đậy.
“Tuyết ngẫu ti, không ngờ đây lại là tuyết ngẫu ti trong truyền thuyết ! A a, diêm vương lão gia trời ơi !!!”
Kiến Sầu vốn định lôi hắn dậy nhưng bàn tay vừa chìa ra thì đã bị tiếng kêu thất thanh của hắn làm giật nảy cả người.
Nàng còn chưa kịp ứng đối thì hắn đã không tài nào tự chủ nổi mà luôn mồm kinh hô___
Một viên châu mẻ từ trên đầu hắn rớt xuống.
“Ôi Diêm vương lão gia ! Đây là đan quế châu a !”
Một miếng ngọc bể từ trong miệng hắn phun ra.
“Vàng, mực vàng, ngọc núi Côn Lôn…”
Trong vạt áo có một nhành cây bị kẹt lại.
“A a a, là tam chu mộc chi, diêm vương lão gia ơi !”
…
Viên chưởng quỹ đã hoàn toàn phát điên. Đôi con ngươi của hắn sáng rực, đánh giá một cách chính xác lạ thường mỗi một món “ve chai” bên cạnh mình. Món nào món nấy đều khiến cho y sợ hãi thán phục không thôi.
Ai có thể tưởng tượng được cảm giác bị vùi trong núi vàng núi bạc là như thế nào đây ?
Giơ tay trái là bạc; nâng tay phải là vàng !
Tất cả đều là thứ tốt mới chết chứ !
“Ta có nằm mơ không…”
Viên chưởng quỹ còn không dám tin là thật.
Kiến Sầu đứng ở bên cạnh thấy viên chưởng quỹ bò qua bò lại trên đống ve chai, hết bốc thứ này lại nắm thứ khác thì hơi sợ, tự hỏi không biết lúc nãy mình nên nói trước hay không nói trước cho hắn biết thì tốt hơn.
Thấy hắn dường như bị vui quá hóa rồ, đến nỗi gần như đờ đẫn ngơ ngẩn nàng đành ho khan một tiếng, mạnh dạn nói : “Chưởng quỹ à…”
Viên chưởng quỹ thẫn thờ quay đầu lại.
Kiến Sầu giơ tay chỉ chỉ phía bên dưới hắn___
Ở dưới có rất nhiều khối đen chiếm phần lớn toàn bộ ngọn “ve chai”.
“Trừ mấy cái đó ra, ông xem… Những thứ này thì sao ?”
Những…
Những thứ này ?
Viên chưởng quỹ còn đang say sưa trước đống châu báu trước mắt nên hơi ngẩn ra trước câu hỏi đột ngột của Kiến Sầu.
Nhưng cử chỉ của nàng thì lại rất rõ ràng.
Vì vậy, viên chưởng quỹ cúi đầu nhìn theo ngón tay của nàng thì thấy trước mắt một đống đen thui, từ nãy đến giờ nhìn hoài mà chẳng thấy có gì khác biệt.
Ách…
Chờ chút.
Những, những cái lỗ nhỏ giống như tổ ong kia là cái gì vậy…
“…”
Cái miệng của hắn đã ngậm lại, thế nhưng trong nháy mắt lại không thể tự chủ nổi mà từ từ há ra, há đến mức không thể há to hơn được nữa !
Bà mẹ nó !
Ối, Diêm vương lão gia, tất cả chỗ này vậy mà lại là thôn phong thạch hết ! Không chỉ vậy, phẩm chất tuyệt không thua thanh kiếm kia đâu !
Thừ người một hồi.
Thinh lặng cực điểm.
Viên chưởng quỹ vẫn cứ há hốc miệng nhìn Kiến Sầu tựa như nhìn thấy quỷ, à không, tựa như thấy thần tiên vậy. Thần sắc của cái nhìn ấy, Kiến Sầu thật sự khó có thể miêu tả bằng lời.
Sau đó không chút chần chờ, viên chưởng quỹ quay ngoắt đầu lại, hướng về phía ngoài mà banh miệng há họng thét lên như heo bị chọc tiết : “Người___ đâu !!!”
“Ầm”
Ngay khi tiếng hắn vừa ré lên thì hai cánh cửa trong phòng vốn đang đóng chặt bỗng bị cuồng phong thổi bung ra !
Kiến Sầu chỉ thấy trước mắt có vô số bóng đen từ bốn phương tám hướng cùng nhất tề ập vào phòng.
Gian phòng nhỏ hẹp trong nhất thời toàn là người với người, hay cho đúng hơn, toàn là quỷ tu !
Tất cả đều chen vai thích cách, lố nhố thò đầu ra.
“Chưởng quỹ à ?”
“Có chuyện gì vậy ?”
“Bắt ai vậy ? Ngài nói đi !”
“Ai vậy ? Có người muốn cướp đồ hả ?!”
…
Đám quỷ tu này tuy cực kỳ quỷ dị nhưng dường như cũng chẳng rõ đầu cua tai nheo ra sao. Chúng chỉ thấy chưởng quỹ ré lên thê thảm như vậy thì nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra.
Thương thay cho Kiến Sầu muốn liếc mắt tìm viên chưởng quỹ, người chưa thấy đâu mà đã bị vô số quỷ tu trừng mắt nhìn chằm chằm, bộ dạng hung hăng muốn động thủ đến nơi.
Bị một đám người đè bẹp, viên chưởng quỹ tức giận đến sùi bọt mép : “Đồ vô dụng, vô dụng ! Một lũ vô dụng ! Có ai kêu các ngươi bắt người đâu. Mau bưng hết mấy thứ này đem đi giám định đi. Ta muốn biết ngay lập tức, ngay bây giờ, phẩm cấp của chúng !!!”
“A ?”
Vô số người há hốc miệng, bất tri bất giác cúi đầu nhìn xuống mới thấy chân mình giẫm lên vô số thứ…
Trong một chớp mắt ấy, một tràng tiếng kêu khủng khiếp liên tiếp ré lên thiếu điều muốn thổi bay luôn cả cái nóc nhà;
Trong một chớp mắt ấy, viên chưởng quỹ vô tình mà bị đám thủ hạ giẫm đạp, giày xéo dưới chân;
Trong một chớp mắt ấy, khóe miệng của Kiến Sầu bất giác cau lại : Lần sau phải xem cho rõ tiểu chồn lượm được bao nhiêu thứ rồi mới có thể lấy đống ve chai của nó đem đi bán kiếm lợi…
…
Trên toàn lầu hai nhốn nháo ầm ĩ một hồi như vậy.
Còn ở dưới lầu thì gió êm sóng lặng, tịnh không nghe thấy một tiếng động nào vọng lại.
Thời gian chậm chạp trôi đi. Thoáng chốc đã gần đến giữa trưa.
Có người không chờ được đã bỏ đi, có người vẫn còn nán lại, lại cũng có thêm khách mới vào tiệm, lựa lựa chọn chọn vật phẩm…
Hình Ngộ không bỏ cuộc, Trần Đình Nghiễn cũng không rút lui.
Một người cần phải có kiếm, còn người kia thì lưu luyến Kiến Sầu.
Kiến Sầu cầm hắc kiếm đi lên lầu cùng với viên chưởng quỹ nhưng không mau quay lại thì điều này chỉ có thể chứng tỏ rằng vật mà nàng đưa ra đúng là khiến cho người ta kinh ngạc, khó xử.
Chứ nếu không thì sao lại ở trên đó lâu như vậy ?
Cho dù có xảy ra tình huống gì đi nữa thì đối với Hình Ngộ mà nói đây không phải là điều gì tốt đẹp.
Thậm chí đối với Trần Đình Nghiên cũng không khá hơn : Một cô nương yếu ớt sa cơ lỡ vận thì dễ cho hắn chinh phục hơn là một cô nương có hậu thuẫn mạnh mẽ. Thế mà ngờ đâu ngày hôm nay y gặp lại Kiến Sầu, lại thấy nàng khác xưa một cách lạ lùng. Từ phong thái dáng người cho đến cử chỉ động tác đều đúng là người con gái thưở đó nhưng lại có thêm một cái “thần” rất khó nói, điều đó làm thành điểm khác biệt vi diệu ở nàng. Cứ nhìn cách nàng đối với Hình Ngộ thì có thể thấy rõ.
Rốt cục không biết Kiến Sầu cô nương ở trong phủ Tạ hầu đã trải qua chuyện gì mà trở nên như vậy ?
Trần Đình Nghiên nổi máu hiếu kỳ, trăn trở không yên trong bụng. Theo thói quen, y lại bắt đầu cắn cắn cây quạt. Một cạp, hai cạp, ba cạp___
“Ra tới rồi !”
Dưới lầu bỗng nhiên có người kinh hô.
Đến lúc này thì cây quạt của Trần Đình Nghiên vừa bị gặm đến lần thứ ba.
Y giật mình ngẩng đầu nhìn lên.
Quả nhiên, có một cái thang gỗ rộng lớn từ bên trong vụ sương mù bên trên đang nhanh chóng hạ xuống. Kế đó, có hai bóng người lần lượt bước vào.
Đứng phía sau là Kiến Sầu, người mà cả Trần Đình Nghiên và Hình Ngộ đều sốt ruột mong ngóng, trong tay nàng còn cầm thanh hắc kiếm đơn sơ kia. Chếch về phía trước thì chính là viên chưởng quỹ của Phẩm tự lâu, người vừa nói chuyện riêng với nàng.
Kiến Sầu bước đi rất bình thường. Tuy vẻ mặt nàng hơi là lạ nhưng rất ít người có thể nhận ra, họ chỉ cảm thấy là nàng không bị rắc rối gì mà thôi.
Còn đến khi họ nhìn rõ được viên chưởng quỹ thì lại không khỏi thót tim.
Viên chưởng quỹ lúc trước khôn khéo, lõi đời là thế, vậy mà bây giờ mặt mũi lại lơ mơ như trong cơn mộng du. Hắn bước lên thang lầu mà lảo đảo lắc lư, chân bước như đi trên mây.
Hắn đâu phải đang bước xuống mà đang bay xuống thì đúng hơn !
Mọi người ai nấy trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn nhau : Vừa rồi còn đang yên đang lành, sao mới đi có một chuyến mà đã thành ra thế này rồi…
Sao trông hắn giống như bị người ta đập cho một trận nhừ tử vậy ?
Hình Ngộ ngay khi vừa nhìn thấy hai người đi ra, thấy bộ dạng của họ như vậy thì cõi lòng lạnh lẽo như băng___
Trực giác nói cho y biết : Thôi tiêu rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!