Ta Không Thành Tiên
Chương 304: Bùng Nổ
Dịch: sweetzarbie
Gặp lại Hình Ngộ ở đây, Kiến Sầu thực ra cũng hơi ngạc nhiên.
Tuy chỉ mới một trăm ngày nhưng biết bao chuyện đã xảy ra với nàng….
Vì vậy mà tưởng như đã qua lâu lắm rồi.
Nhưng ngay khi nhìn thấy Hình Ngộ, kỷ niệm ngày đó trong thoáng chốc bỗng ùa về trong tâm trí Kiến Sầu.
Trong lần đấu ấy…
Hình Ngộ có lẽ đã bị thương nặng.
Kiến Sầu không nghĩ y sẽ chết dưới nhát kiếm đó, nhưng thấy y vẫn có thể tham gia đỉnh tranh thì hơi bất ngờ một chút.
Trông ánh mắt y vừa có vẻ như hận nàng thấu xương vừa như lại ngầm kiêng dè nể sợ.
Vì thế, nàng bất giác cảm thấy thú vị.
Trên toàn Cực Vực, Hình Ngộ hẳn là người duy nhất đã từng giao thủ với mình, hơn nữa còn biết ít nhiều khả năng của mình ra sao. Không biết cái “biết” này có gây ra phiền phức gì cho mình hay không đây?
Nhưng người vừa mới nãy buông lời khó nghe lại là đồng tộc của y. Tuy nhiên, họ đứng cách nhau khá xa, trông có vẻ như không ăn cánh với nhau lắm.
Trong khoảnh khắc Kiến Sầu nhìn Hình Ngộ, bao ý nghĩ đã thoáng vụt qua trong trí. Nhưng ở đây khó gặp người quen, không những thế sắc mặt y lại có vẻ oán hận, đến nỗi thậm chí có ra tay giết nhau cũng không đến nỗi nặng nề như vậy.
Bởi thế Kiến Sầu mới cảm thấy thân thuộc với khuôn mặt ấy, nhưng đến đây, nếu làm ra vẻ như không thấy người ta thì không hay cho lắm nên mới khẽ gật đầu mỉm cười cho phải phép.
Nàng thật lòng không có chút ác ý nào.
Nhưng…
Không biết tại sao mặt mũi Hình Ngộ lại trông giống như thấy quỷ, nhìn có vẻ… thần hồn nát thần tính như thế?
——-
“Kiến Sầu?”
Bên cạnh hốt nhiên bỗng vang lên tiếng gọi thắc mắc của Trần Đình Nghiên.
Kiến Sầu bây giờ mới chợt nhớ mình đang ở cùng một chỗ với hai người bạn. Sóng mắt lưu chuyển, nàng cười đáp: “Không có gì, tại nhìn thấy người quen mà thôi.”
“Con rệp ở bên đó hả?”
Đương nhiên Trần Đình Nghiên cũng thấy Hình Ngộ. Y hừ lên một tiếng mỉa mai nhưng trong thoáng chốc cũng để ý nhận ra sắc diện khác lạ của tên mặt trắng này.
Thành thử, bao mối nghi hoặc đè nén trong lòng bấy lâu lại bùng lên.
Thực lực của Kiến Sầu rốt cục là đến đâu?
“Đến lúc kiểm tra danh tính rồi đó.”
Trương Thang từ trước đến giờ vẫn im lặng chăm chú nhìn lên đài cao bỗng chợt lên tiếng. Giọng y vẫn lãnh đạm như thường lệ.
Kiến Sầu đưa mắt nhìn theo thì thấy trên đài cao giữa quảng trường bây giờ đã có thêm ba mươi mốt cái bệ đá, các họa tiết mây trời sấm chớp vần vũ khắc trên thân bệ trông rất cổ xưa.
Có ba tu sĩ mặc trường bào màu xám tro đã đứng trước ba bậc thềm của trụ đài tự bao giờ.
Ngoài ra lại còn có một người trung niên mặc trường bào trắng đính kim tuyến đang đứng ở trên đài cao nhất. Sắc mặt uy nghiêm, y đảo mắt nhìn qua một lượt đám đông đang ồn ào ở dưới rồi lên tiếng, giọng rền vang như sấm!
“Thi văn vòng thứ hai sắp bắt đầu. Kính xin chư vị giữ im lặng!”
Trên quảng trường lố nhố đen đặc đầu người. Có người còn chê chỗ của mình khuất nên bay lên cao để xem cho rõ.
Trong đám đông đó có tu sĩ thuộc tộc Đầu Bò mình cao như núi nhưng cũng có nữ tu tộc Mang Cá dáng dấp mảnh khảnh xinh xắn. Tuy nhiên lượng khán giả mang hình dáng con người lại đông hơn nhiều.
Mọi người ai cũng đang bàn tán la hét ầm ĩ.
Nhưng ngay khi người trung niên kia vừa cất tiếng, tiếng ồn ào bên dưới liền im bặt! Mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên. Kiến Sầu đứng ở trong đám đông trông thấy cũng ngạc nhiên.
Giọng vang như vậy, tu vi không thấp đâu a!
“Đây là Chu Khánh Dư, người của tộc Quỷ vương, lâu chủ của Địa thượng lâu mười tám tầng. Quy củ đỉnh tranh vòng hai đều như vậy, đều do lâu chủ các thành chủ trì cả.”
Dường như đoán được Kiến Sầu không biết người này là ai, Trần Đình Nghiên liền che cây quạt, nói khẽ vào tai nàng.
“Cô nhìn kỹ sẽ thấy, thân thể người này không giống như những người khác, đây là tu sĩ cảnh giới kim thân đó.”
“Vậy ư?”
Cảnh giới kim thân là tái tạo ra thân thể thực. Ở Cực Vực, trình độ đạt đến mức này có thể nói là một bước tiến nhảy vọt.
Nghe Trần Đình Nghiên nói vậy, Kiến Sầu liền thích thú nhìn kỹ lại.
Quả nhiên có quan sát cẩn thận mới thấy thân thể người này ngưng thực trầm nặng, so với những người khác nhẹ nhàng phiêu hốt thì khác biệt rất rõ.
Thật giống như… người sống.
Hơn nữa, trên người y còn toát ra khí tức cường giả, gần như rất khó có thể ngụy tạo được.
Kiến Sầu liền nhận thấy ngay như vậy.
Vẻ mặt Chu Khánh Dư liền thoáng trở nên vui vẻ, dường như rất hài lòng trước ảnh hưởng của mình đối với đám đông. Y khoát tay, nói tiếp: “Thân là lâu chủ của Địa thượng lâu mười tám tầng, dưới sự ủy thác của Bát phương diêm điện, Chu mỗ đã chủ trì vòng hai đỉnh tranh được bảy kỳ rồi. Đây là lần đầu tiên mỗ thấy mọi người đến xem vòng hai đông như thế này. Ngoài ra, năm nay, lượng tu sĩ tham dự vòng hai tại Uổng Tử thành ta cũng đông chưa từng có!”
“Ồ___”
Mọi người phía dưới ồ lên xôn xao.
Ai mà chẳng biết tại sao hôm nay lại đông người đi xem như thế này?
Còn chẳng phải là nhờ vào cái tờ quảng cáo vô sỉ của Bát phương diêm điện kia sao chứ?
Hơn nữa, các ông đây đâu cần nghe ngài dài dòng nhảm nhí làm gì?
Trên toàn Cực Vực, có thể nói đỉnh tranh quả thực là một dịp lễ hội mặc sức ăn chơi.
Đám đông liền ồn ào dậy sóng, rất mất trật tự.
Có người hét lên: “Đem Kiến Sầu ra cho chúng ta xem trước đi, mau cho chúng ta nhìn thử một chút!”
“Đúng đó, cái người có hồn châu cực nhỏ đó!”
“Giờ này cô ta chắc là tới rồi hả?”
“Thằng nào phét lác ở trên đầu tao đó, lão già kia, xuống ngay ”
“Ê, xuống!”
….
Trong thoáng chốc, khắp nơi ầm ầm tiếng hò hét tiếng huýt sáo.
Kiến Sầu nghe vậy mà không khỏi hồi hộp trùng trùng. Khóe môi hơi cau lại, nàng khẽ hỏi Trần Đình Nghiên: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Trần Đình Nghiên nhìn Kiến Sầu mà tội nghiệp cho nàng, vẻ mặt bối rối khó nói nên lời. Đối với đỉnh tranh, mọi lắt léo bên trong y đều rõ như lòng bàn tay. Hơn nữa, vì Kiến Sầu là người thông minh, không có lợi chắc chắn sẽ không tham gia vào cuộc đấu này nên tạm thời y hoàn toàn không lo nàng bị bất trắc.
Thấy đám đông xung quanh đột ngột điên cuồng, y giang rộng tay đáp: “Trước giờ vẫn vậy, nhưng nồng nhiệt đến cỡ này thì đây là lần đầu tiên đó.”
“…”
Ta có nên cảm thấy vinh dự không?
Kiến Sầu ôm trán, không muốn nói gì thêm nữa.
Trước đám đông ầm ĩ, lâu chủ Chu Khánh Dư đang đứng trên đài cao cũng phải biến sắc mặt.
Nhưng đối với một tay dày dặn kinh nghiệm như y thì điều đó lý gì chứ?
Người ta càng nhiệt tình thì Địa thượng lâu càng moi được nhiều huyền ngọc.
Cho nên, chỉ một lát sau y đã bình tĩnh lại.
Mặc kệ cho đám đông đang nhốn nhốn nháo nháo bên dưới, y vẫn tiếp tục phát biểu như không có chuyện gì xảy ra: “Đỉnh tranh năm nay, Uổng Tử thành ta có cả thảy ba mươi mốt người tham gia. Trong đó có tám người là nhờ đoạt nhẫn tại Địa thượng lâu; bốn người là được Bát phương diêm điện đề cử; mười bảy người còn lại là của thập đại quỷ tộc.”
“Quý vị biết cho nhân lực như vậy là không tệ chút nào trên toàn Cực Vực.”
“Bát phương diêm điện mỗi điện đề cử ba người, nhưng năm nào cũng không đủ số; thập đại quỷ tộc mỗi tộc được tiêu chuẩn năm người, bảy mươi hai thành mỗi thành được tám người. Như vậy cả Cực Vực sẽ có gần sáu trăm người tham dự vòng hai, cứ lấy số này mà chia cho bảy mươi thành các vị sẽ thấy.”
“Uổng Tử thành chỉ là một trong số bảy mươi thành. Năm nay được ba mươi mốt người như thế này là đã đông hơn thành Phong Đô – đối thủ không đội trời chung của chúng ta rồi!”
Kiến Sầu nghe đến đây mới vỡ lẽ: Hóa ra vì điều này mà lão ta mới phấn khởi như vậy…
Xem ra giữa bảy mươi thành trì địa phủ cũng có tranh đấu a.
Nàng vừa mới nghĩ đến đây thì Chu Khánh Dư đã khẳng định suy đoán của nàng___
“Năm nay, ba mươi mốt người các vị sẽ đại diện cho Uổng Tử thành chúng ta! Bản nhân xin chúc chư vị thế như chẻ tre, đánh đâu thắng đó!”
“Chiến thắng!”
“Chiến thắng!”
…
Đám đông bên dưới liền có người nhiệt tình họa theo, chẳng mấy chốc đã như ầm ầm như hồng thủy tức nước vỡ bờ.
Kiến Sầu chìm trong biển ấy mà cõi lòng cảm thấy kì lạ không sao kể xiết. Nàng đưa mắt nhìn quanh. Có người vẻ mặt cực kỳ phấn khời, có người lại ra vẻ chán ghét, tựa như chê Chu Khánh Dư quá phiền, lảm nhảm cả buổi mà vẫn chưa vào chủ đề chính.
Quả nhiên, không nhập cuộc ngay thì đã có người không chịu nổi nữa rồi.
“Mau mau lên một chút được không?”
“Đúng đó, xem xong Kiến Sầu tròn méo ra sao, lão tử ta còn phải về nhà trông hài tử ngay!”
“Quần áo ta vẫn chưa giặt xong đây này, có nhanh nhanh lên không thì bảo?”
“Ta cá Lệ công tử, làm sao đặt cược đây?”
…
Ở trên đài cao, Chu Khánh Dư vẫn luôn mỉm cười.
Y liền phất tay ra hiệu cho đám đông im lặng, rồi cũng không mào đầu nữa mà nói tiếp: “Nếu mọi người đã muốn xem vòng thứ hai, vậy thì ta cũng không muốn nói nhiều. Bây giờ, xin mời các vị tu sĩ tham gia đỉnh tranh trình nhẫn đỉnh giới cho người phụ trách hạch nghiệm xem xét, kiểm tra xong thì nhập cuộc.”
Giống như kiểm tra trước khi vào trường thi trong thi cử trên dương gian, đỉnh tranh xem ra cũng không khác mấy.
Kiến Sầu đưa mắt nhìn hai người Trương Thang và Trần Đình Nghiên.
“Đi chứ?”
“Ừ, đi thôi.”
Ba người liền len lỏi qua đám đông đi về phía người phụ trách hạch nghiệm gần nhất.
Người khảo nghiệm cũng chính là ba người đứng trước đài lúc nãy. Ai nấy cũng đều có tu vi kim thân nhưng lọm khọm già nua, tử khí đầy mình khiến người ta không rét mà run.
Quanh chỗ ba người này, không một ai dám lớn tiếng ồn ào.
Đối với Kiến Sầu mà nói, vòng thi này giống như đi chơi thì đúng hơn bởi trước nhất kiến văn của nàng rộng rãi, thứ nữa đề thi và đáp án cũng biết trước, có thể rớt được sao chứ?
Cho nên, tâm lý rất nhẹ nhàng.
Chỉ một lát sau, cả ba người đã đến chỗ hạch nghiệm.
Nhưng lúc này đã có người đến trước rồi, ai nấy đều tự động xếp hàng, chờ đến phiên mình. Thành thử mấy người Kiến Sầu đành phải đứng xếp nối phía sau: Trương Thang đứng trước, kế đến là Kiến Sầu, Trần Đình Nghiên đứng sau.
Ngay khi hạch nghiệm vừa mới bắt đầu, trên quảng trường rộng lớn liền ầm ầm tiếng người bàn tán.
Dĩ nhiên tất cả đều nóng lòng chờ trông kết quả.
Đứng ngay trước nhóm Kiến Sầu là một tu sĩ mặc áo đen, làn da cũng ngăm đen, dáng người thấp nhỏ nhưng vô cùng vạm vỡ, trông hình như là người của tộc Quỷ vương.
Lúc này, hắn đã đến trước mặt người hạch nghiệm, tháo nhẫn đỉnh giới ra khỏi ngón tay rồi trình lên.
Lão giả hạch nghiệm mặt mày nhăn nheo cầm trong tay một cái khay tròn giống như khay bát quái, ở giữa có khoét một cái lỗ cũng hình tròn. Lão ngước mắt nhìn quỷ tu trước mặt hỏi: “Tên gì?”
“Trương Bồi.”
Người nọ vội đáp.
“Ừ.”
Lão giả hạch nghiệm liền thõng mí mắt nhìn xuống, cầm chiếc nhẫn rồi vận lực ấn nó vào trong cái lỗ tròn trong khay nghe “đùng” một tiếng!
Tức thời, một vầng hào quang xanh thẫm huyền dị liền bừng lên chói lọi.
“Mang nhẫn lên đài, tìm chỗ ngồi đi. Nửa canh giờ sau thì được phép bắt đầu làm đề. Hết giờ là tự động chấm dứt. Nếu làm không xong thì cũng chẳng ai giúp được.”
Nói đoạn, lão giả trả nhẫn lại cho người nọ.
Tu sĩ này liền đưa hai tay nhận lấy. Hắn đeo nhẫn vào tay, sắc mặt có vẻ kinh ngạc như phát hiện ra điều gì, sau đó luôn miệng cám ơn rồi mới thượng đài tìm một chỗ ngồi xuống.
Kiến Sầu đoán là nhẫn đỉnh giới hẳn đã có biến hóa như thế nào đó, chứ nếu không thì thần tình của người nọ sẽ không như vậy.
Nàng đang bắt đầu thắc mắc tự hỏi thì lúc này tiếng bàn tán từ xa cũng càng lúc càng lớn.
“Người kia là Hoàng Chú tộc Quỷ vương phải không?”
“Hình như tộc Quỷ vương năm nay có không ít người a.”
“Các ngươi có nhìn thấy Lệ Hàn không?”
“Chưa thấy, chưa có lên. Ui da, đừng có chen mà!”
“Thấy người có hồn châu nhỏ nhất không?”
“Không thấy. Mẹ bà nó, hồn châu của ai nhỏ nhất vậy? Phải của cái tộc Mang Cá kia không?”
“Chắc chắn không phải. Người ta đã nói là hồn châu nhỏ như bụi mà!”
“Người kia là Hình Chiến của tộc Vô thường hả?”
“Huynh đệ Hình Phong – Hình Phi cũng lên rồi!”
“Ta năm nay có nên cược Trương Thang thắng không?”
“Năm nay thành Phong Đô có Chung Lan Lăng ngọc niết trung kỳ, cũng không tệ ha.”
“Thành Phong Đô năm nay còn có người tên là Phan Hạc Tầm đó. Hắn đúng là nằm trong danh sách đề cử của điện Chuyển Luân, các ngươi có biết không vậy? Ngọc niết đỉnh phong nha, thiếu chút nữa là đã thành cường giả kim thân rồi!”
“Hừ!”
…
Cứ mỗi một người thượng đài là cả quảng trường ở dưới càng sôi động thêm. Kiến Sầu có cảm tưởng như mỗi thí sinh là một con khỉ bị người ta đem bốc bỏ vào trong một cái vạc dầu khổng lồ…
“Người kế tiếp.”
“Người kế tiếp.”
“Người kế tiếp.”
…
Chỉ chốc sau đã đến phiên Kiến Sầu.
Nàng còn chưa kịp định thần thì Trần Đình Nghiên ở sau đã vội chọt nàng một cái.
Vì vậy Kiến Sầu liền ngẩng đầu lên, đối mặt trước ánh mắt sắc nhọn của lão giả hạch nghiệm.
Ánh mắt ấy hoàn toàn không tầm thường.
Ngoại trừ vẻ không vui thì tựa hồ như còn ẩn chứa cả sự kinh ngạc tột độ bên trong.
Kiến Sầu dễ dàng thấy được ánh mắt lão giả giống như đang đính chặt trên trán nàng, nhìn thấu hồn châu ở bên trong…
“Xin nghe tiền bối.”
Nàng thấy lão mãi vẫn không cử động thì đành ho khan một tiếng, chủ động hỏi thăm.
Lão giả hạch nghiệm đến lúc này mới dường như định thần lại, chìa tay về phía Kiến Sầu.
“Nhẫn đỉnh giới đâu?”
Chiếc nhẫn này Trương Thang đã đưa cho nàng rồi.
Bây giờ Kiến Sầu mới lần trong tay áo lấy chiếc nhẫn tròn màu lục đậm ra bỏ vào lòng bàn tay lão.
Vẫn với cái giọng đều đều như trước, lão giả hạch nghiệm hỏi: “Tên là gì?”
Trong khoảnh khắc ấy, Kiến Sầu có cảm giác như ở sau lưng ngàn vạn ánh mắt nóng bỏng đang chăm chú chĩa vào mình.
Không biết tại sao xung quanh mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng trở lại.
Vì vậy, chỉ một tiếng xì xào thôi nghe cũng rõ mồn một: “Sao ta lại không thấy hồn châu của nàng ta đâu hết?”
“…”
Sống lưng Kiến Sầu lạnh toát.
Trước ánh mắt gần như nghẹt thở của lão giả hạch nghiệm, nàng biết mình không thể trốn tránh nổi.
Thôi kệ…
Ra sao thì ra!
Nàng hít sâu một hơi rồi bình tĩnh xưng tên: “… Kiến Sầu.”
“…”
“…”
“…”
Trong nháy mắt, tính từ chỗ hạch nghiệm trước thềm lên trụ đài làm trung tâm,cả một khoảng không đang tĩnh lặng như tờ bỗng chợt như bị một cơn sóng thần quét qua.
Trong một chớp mắt sau đó…
Đùng đùng nổ tung!
“Mẹ bà nó, mẹ bà nó!”
“Mồ tổ cha nó a…”
“Má ơi, dòm hồn châu của nó kìa!”
“Thánh thần thiên địa ơi, ta còn tưởng mình hoa mắt rồi chứ, hoàn toàn không thấy được hồn châu của cô ta…”
“Mẹ nó, hóa ra Bát phương diêm điện không có gạt người ta a!”
“Nó tu luyện thế quái nào vậy?”
“Tao có bị mù không đây? Ai dụi mắt giùm tao với?”
“Tổ sư cha nó a…”
“Thôi chết, ván này cược tiêu rồi…”
“Viên hồn châu này nhỏ quá trời! Còn nhỏ hơn ta nhiều!”
“Cô ta sao dám đi đỉnh tranh gan quá vậy a? Tội nghiệp quá…”
…
Tiếng đám đông bình phẩm nhặng xị cả lên, cực kỳ bát nháo, ồn ào đến nỗi chẳng nghe rõ câu nào ra câu nào. Nguyên cả một vùng tựa như đang chịu một cơn sét đánh xuống.
Triệu Dương đang ngán ngẩm đứng chờ ở sát quảng trường thì chợt nghe thấy tiếng sấm này nổ một cái đùng, cả người từ đầu đến chân đều nổi gai ốc.
Tu sĩ ốm đứng bên cạnh gã còn sợ đến giật bắn người!
“Có chuyện gì vậy?!”
Những người đứng kế bên cũng chẳng biết gì hơn.
“Cái gì vậy?” “Ở đằng đó có chuyện gì thế?”
“Hình như đúng là nữ tu đó!”
Ngay lập tức liền có một quỷ tu giơ tay chỉ vào một bóng người mặc áo lam mà hét to!
Có kẻ tinh mắt hơn, chỉ thoáng xâu chuỗi sự việc trước sau liền hiểu ngay: “Hồn châu! Hồn châu! Là cô ta, cô ta đó!!”
Vậy…
Triệu Dương khẽ giật mình, động não nghĩ: Mụ nội nó, còn ai vào đây nữa chứ?!! Đây chính là Kiến Sầu có hồn châu nổi tiếng là cực nhỏ a!
“Đâu, ở chỗ nào đâu?”
Gã sốt ruột đến mức phải len lên trên, nhờ người kia chỉ giúp.
Người đó cũng kích động không thôi, mém chút nữa là đã chỉ trật hướng: “Tu vi của ta thấp quá. Ngươi coi coi có phải là hồn châu như người ta đồn không?”
Triệu Dương nhìn theo hướng tay người kia chỉ thì thấy một bóng người đang đứng trên bậc thềm.
Dáng liễu mảnh mai, cao thon.
Tóc dài, áo lam, tay cầm kiếm.
Thình thịch, thình thịch.
Tim đánh trống trận liên hồi!
Trong khoảnh khắc đó, Triệu Dương thế là đâm ra miệng đắng lưỡi khô!
Người nữ tu kia nhận lấy nhẫn từ tay người hạch nghiệm, đeo nó trên tay rồi bước lên bậc tam cấp, thong thả đi lên trên.
Thế nên đám đông đang sốt ruột ngóng chờ từ nãy đến giờ cuối cùng cũng có dịp nhìn nàng cho kỹ.
Sau khi lên trên đài cao, người nữ tu kia liền chọn một chỗ ngồi. Vì vậy cái dáng lúc nào cũng quay lưng về phía quảng trường bây giờ rốt cuộc cũng quay lại, để hiện ra một khuôn mặt trắng nõn…
Thành thử ai cũng có thể quan sát được hồn châu của nàng.
Nếu lúc trước chỉ có mỗi một góc nhỏ ầm ầm mà thôi thì bây giờ cả quảng trường như bị nổ bom!
Triệu Dương đứng trong góc kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn lên;
Trên đài cao, ánh mắt của người chủ trì đỉnh tranh – Chu Khánh Dư cũng nhìn nàng sửng sốt;
Các tu sĩ đang yên vị cạnh bệ đá cũng chăm chăm nhìn sang không rời mắt;
Trên quảng trường rộng lớn, ngàn vạn quỷ tu cũng đều nhướng mắt trông lên!
Vạn chúng chú mục quan sát!
Ở trên đài cao, Kiến Sầu đang đứng cạnh một bệ đá mà nàng đã chọn.
Ngàn vạn ánh mắt tựa như kim châm châm chích khắp người nàng, đã vậy còn nhốn nháo tiếng bàn tán, hoàn toàn chẳng nghe được họ nói cái gì.
Hồi trước, ở tiểu hội Tả Tam Thiên mọi người chú ý đến nàng là vì nàng có thực lực.
Nhưng hôm nay…
Cảm giác này thật là quỷ dị thế nào.
Kiến Sầu cười gượng trong lòng.
Trương Thang ở bên cạnh đã biết tỏng sẽ xảy ra chuyện gì nên chỉ một mực mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tỉnh bơ như không.
Nhưng những người khác, mỗi người nhìn Kiến Sầu một cách khác nhau: chê bai, khinh miệt, hiếu kỳ…
Đủ mọi sắc thái cùng nhắm vào người nàng.
Kiến Sầu bất đắc dĩ đưa tay lên chực day day mi tâm, ngõ hầu trấn an mình đôi chút.
Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc đưa tay lên ấy, đáy mắt nàng bỗng phản chiếu một bóng hình tim tím…
Người đó đang ở thẳng ngay phía trước nàng.
Trường bào sắc tím, làn da trong suốt trắng nhợt, mặt mũi dáng vẻ sắc sảo bén nhọn khiến cho người ta rất ngại tới gần.
Đôi con ngươi lam đậm lóng lánh như ngọc lưu ly ánh lên những tia nhìn lạnh lẽo.
Khi hắn bước từng bước một lên bậc tam cấp, kỳ lạ thay tiếng ồn xung quanh dường như hơi nhỏ xuống một chút.
Bàn tay Kiến Sầu đang giơ lên liền khựng lại.
Trong trí nàng hiển hiện hai hình ảnh: đầu tiên là bóng một tu sĩ tộc Quỷ vương thi triển “pháp thân Bất Động Minh Vương” đoạt hồn trong chớp mắt, thủ pháp tàn độc ở Địa thượng lâu mười tám tầng; và thứ nữa là tờ danh sách trên có thủ bút của Thôi Giác ghi rõ rành rành giấy trắng mực đen tên những người bảo hộ nàng!
Người hạch nghiệm đang đứng trên bậc thềm.
Kẻ kia dừng bước, cởi chiếc nhẫn trên ngón tay ra trình lên. Rồi hắn ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt Kiến Sầu đang nhìn mình.
Ngay lúc ấy, đôi môi mong mỏng của người nọ khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỉm cực kỳ kín đáo.
“Tên gì?”
“… Lệ Hàn.”
Giọng nói ấy sao lành lạnh, phảng phất chút lệ khí trong hơi thở.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!