Ta Không Thành Tiên
Chương 317: Màn Thoát Hiểm Ngoạn Mục
Dịch giả: sweetzarbie
Người tu sĩ trẻ ốm như cây tre miễu kia chính là Phàn Thiên. Gã đã từng lê lết lăn lộn nhiều năm dưới đáy xã hội Cực Vực, cực khổ biết bao mới được đi theo Tư Mã Lam Quan, nhưng không ngờ lần đỉnh tranh này lại va phải một người quái dị như thế này!
Đây mà là chiến lực của một quỷ tu hồn châu yếu nhất sao?
Mồ hôi lạnh tong tỏng đầy đầu, Phàn Thiên hoảng hốt vội vàng né về phía sau!
Nhưng kiếm của nàng còn nhanh biết chừng nào?
Trường kiếm đen như mực gần như hút hết mọi hào quang trên thân, thậm chí tiếng kiếm ngân cũng không có, tiếng rít xé gió cũng không, trong tịch mịch chỉ có sát ý ngự trị.
Đường kiếm càng lúc càng gần!
Bà mẹ nó!
Phàn Thiên thầm chửi to!
Coi chừng chết đến nơi rồi.
Tâm cơ linh động, khi mũi kiếm chỉ còn cách gã nửa xích, Phàn Thiên đảo mắt, hoảng hốt kêu to: “Tiên tử tha mạng!”
Kiến Sầu đang gấp rút phóng kiếm tới, chợt nghe thấy tiếng kêu thì kinh ngạc, trong chốc lát liền phân tâm. Thành thử trong nháy mắt thế kiếm vốn đang như một đường cầu vồng giáng xuống liền hơi khựng lại!
Phàn Thiên chỉ chờ có vậy! Trong mắt đột nhiên lóe lên sự xảo trá âm hiểm, gã dồn hết mười phần lực đạo đẩy mạnh chưởng trái ra, ngưng tụ hồn lực trong lòng bàn tay vỗ về phía Thôn phong kiếm!
Đồng thời, một quầng hào quang tím đậm từ trong tay áo gã thoát ra.
Phàn Thiên giơ tay nắm chặt lấy nó, vận sức tung ra!
“Xoạt!”
Tiếng phát ra điếc tai giống như có ai đó cầm một cây cờ lớn phất lên trong gió.
Thì ra đây đúng là một cây hồn phiên màu tím đậm cực lớn được bung ra. Trên mặt lá cờ có ngàn vạn khuôn mặt ác quỷ bị phong ấn ở bên trong nhìn linh hoạt như vật sống đang cắn xé đấu đá nhau.
Âm khí và oán khí tỏa ra nồng nặc!
Chiếc hồn phiên đột ngột bung ra đã gần như choán hết cả tầm mắt của Kiến Sầu, hơn nữa lại khiến cho nàng nhìn mà cảm thấy choáng váng buồn nôn. Vì trước kia đã đọc qua thư tịch trong gian nhà cũ nên tên của nó liền hiện ngay lên trong trí____
Cửu chuyển ngự hồn phiên!
Một cây cờ hạ đẳng nhốt được chín mươi chín linh hồn; trung đẳng nhốt được chín trăm chín mươi chín cái; còn thượng đẳng thì nhốt được tới chín ngàn chín trăm chín mươi chín. Cờ này mê hoặc tâm niệm, tổn hại thần hồn. Nhưng loại siêu đẳng còn có thể thả ác quỷ trong cờ ra để tấn công địch thủ!
Cờ này trong Cực Vực rất thường thấy nhưng phương pháp luyện chế lại cực kỳ ác độc.
Phải đem tất cả quỷ hồn đang run sợ thiêu cháy rồi phong ấn vào trong cờ.
Thống khổ càng nặng thì oán khí càng sâu, càng tăng thêm uy lực cho hồn phiên!
Vừa nghĩ đến đây, Kiến Sầu đâm ra chán ghét, hơn nữa lại hiểu ra gã thanh niên ốm tong này đã tìm cách qua mặt mình.
Cầu xin tha thứ là để khiến cho nàng phân tâm mà thôi!
Nhưng Kiến Sầu không chút hoảng hốt và cũng chẳng tức giận.
Từ lúc làm môn hạ Nhai Sơn đến nay, những người mà nàng từng gặp đều đa phần quang minh chính đại, nếu không phải là kỳ tài ngút trời thì cũng là đại kiêu tử chứ ít khi có ai tồi tệ.
Cho dù không may đụng phải mấy tên tiểu nhân dơ bẩn, thủ đoạn hèn hạ thì cũng chỉ đến mức “đánh lén” là cùng.
Còn như Phàn Thiên lộ số và đấu pháp cực kỳ hạ lưu, sở trường là “tâm lý chiến” và kiểu cách “bỉ ổi” thì đây là lần đầu tiên nàng mới thấy.
Từ trước đến nay đã đánh thì phải biết ứng đối linh hoạt và phải có khó khăn.
Mà Kiến Sầu thì không ngại khó!
Nàng thấy địch thủ đánh một chưởng về phía mình, khóe môi liền nở một nụ cười kinh người.
Xin tha?
Được!
Tha cho ngươi một mạng!
Nhưng…
“Phải ăn một chưởng này cái đã!”
Miệng vừa nói, cổ tay nàng nhanh nhẹn xoay mạnh một cái, mũi kiếm vốn đang dựng thẳng liền đổi chiều!
Trường kiếm Thôn phong lại hướng về phía thủ chưởng đang đánh tới của Phàn Thiên quét ngang một đường!
Phàn Thiên lập tức chấn kinh!
Trước nhất gã không ngờ phản xạ của Kiến Sầu lại vẫn có thể nhanh nhạy được như vậy cho dù rõ ràng mới ban nãy còn nhất thời bị phân tâm, kế đó là ngạc nhiên khi thấy tư duy của nàng mẫn tiệp đến mức này. Một chưởng của gã đã ẩn dồn hồn lực mạnh nhất của bản thân rồi. Bị chưởng này đập trúng, đường kiếm của Kiến Sầu sẽ bị chặn lại, nhất định là phải thất bại, không thể nào lấy mạng gã được.
Vì vậy gã mặc kệ uy hiếp nơi cổ mà lật tay phóng chưởng để đẩy lui đường kiếm. Nhưng vào lúc này, tâm thần vừa mới được ổn định thì lại bị choáng váng trước đòn phản công của Kiến Sầu.
Chỉ trong một tích tắc hoảng sợ, gã đã phạm phải sai lầm lúc trước như Kiến Sầu, mất đi một dịp thoát thân cực tốt, nhất thời muốn tránh cũng không tránh được nữa, bàn tay sắp sửa bị phạt cụt đến nơi!
Phàn Thiên vô cùng tức giận, nhưng đồng thời gã cũng biết muốn lật ngược tình thế chỉ còn có thể trông chờ vào “Cửu chuyển ngự hồn phiên”, phát khí tốt nhất của gã vào lúc này!
Tay kia cụt rồi còn có thể mọc ra, mất mạng mới là chuyện lớn!
Bị một nữ tu yếu hơn mình cả một cảnh giới bức đến nông nỗi này đã là vô cùng nhục nhã, giờ đây gã đã không còn cách nào khác!
Ý đã quyết, đáy mắt Phàn Thiền liền trở nên điên cuồng hung ác.
Cho nên gã không rút bàn tay trái về, mà trái lại tập trung toàn bộ thần niệm nhập vào trong hồn phiên thúc nó cuốn về phía Kiến Sầu, thanh thế tựa như hổ lang ngoác miệng nhào tới!
“Vụt!”
Thôn phong kiếm quét ngang qua!
“Máu tươi” trắng hếu tung tóe khắp nơi. Một bàn tay căng cứng lìa khỏi cổ tay, văng lên cao!
“Phạch!”
Ngự hồn phiên phất tới!
Chín trăm chín mươi chín ác quỷ nhất tề gào rít, đồng thời lá cờ rộng bảy tám trượng cuộn lên trùm gọn Kiến Sầu vào bên trong.
Hai người ra chiêu gần như cùng một lúc.
Phàn Thiên bị kiếm tiện đứt tay thì đau đớn nhưng với nghị lực kinh người vẫn cố nén đau, chỉ hừ lên một tiếng khó chịu. Khuôn mặt gã vừa vặn vẹo khổ sở vừa tràn đầy vui mừng thích chí!
Hồn phiên đã quấn Kiến Sầu thành một cái bánh chưng to!
Làm sao có cơ may trốn thoát được chứ?!
Thành công rồi!
Phàn Thiên cũng không kịp xử lý thương tật mà tranh thủ bấm quyết bằng tay phải ra lệnh cho chúng quỷ gặm sạch thần hồn của Kiến Sầu.
Ác quỷ bị nhốt trong hồn phiên ngày qua ngày chịu đựng đau đớn và oán khí chồng chất nên cực kỳ hung dữ, vừa thấy sinh hồn là nhào tới.
Hiện giờ cao lương mỹ vị đang lồ lộ trước mắt, chúng sao có thể bỏ qua?
Từng đám từng đám hồn thể tựa như những khối u trên hồn phiên lúc nhúc chen nhau đổ dồn về phía Kiến Sầu.
“Chủ soái” trong hồn phiên là một ác quỷ toàn thân xanh đậm đang nhe răng nhọn nhoắt, hung hăng cầm đầu chúng quỷ lao về phía nàng!
Kiến Sầu bị vây hãm trong lá cờ chỉ thấy chung quanh toàn là một màu tím tối tăm. Thần hồn đau đớn từng cơn. Tuy đã phục dụng nghịch hồn đan do mình luyện chế ra nhưng hồn phách vẫn chưa hoàn chỉnh, hơn nữa trên hồn châu vẫn còn một kẽ nứt.
Mà hồn phiên này lại chính là pháp khí tấn công thần hồn!
Trong thoáng chốc Kiến Sầu làm sao có thể cảm thấy thoải mái được?
Nàng cắn chặt răng cố gắng hết sức điều động trận pháp chống lại bầy ác quỷ đang ào ào tiến tới!
Một vầng hào quang gờn gợn như sóng tỏa ra, bọc Kiến Sầu vào chính giữa, cung ánh sáng bắn ra khắp bốn phương tám hướng!
Bầy ác quỷ liền va ngay vào!
“Xèo xèo xèo!”
Tựa như thịt tươi bị ném lên sắt nóng, từng luồng từng luồng khói xanh thi nhau bốc lên nghi ngút!
Trên cửu chuyển ngự hồn phiên liền vang lên tiếng quỷ khóc sói gào thảm thiết!
Cơ may khó có!
Trong cơn đau đớn giằng xé từ sâu trong thần hồn, sức chịu đựng đã đến cực hạn, ánh mắt Kiến Sầu lúc này tràn đầy sát ý và sát khí!
Nàng gượng giơ kiếm lên một lần nữa, tranh thủ thời cơ phá cờ.
Ác quỷ trong hồn phiên tuy bị trận pháp cản trở nhưng vẫn ào ào tiến lên, lớp này bị thiêu rụi thì đã có lớp sau kế tiếp. Con đầu lĩnh vì bị thương mà càng trở nên dữ tợn. Trên cái mặt quỷ gần như tím đen của nó chỉ có độc nét hung ác khát máu vô biên vô tận. Thậm chí nó cũng chẳng run sợ trước thanh trường kiếm của Kiến Sầu mà chỉ chăm chăm nhào tới.
Nhưng ngay vào khoảnh khắc sát khí lạnh lẽo toát ra từ trong đáy mắt nàng, nó lại chợt cảm thấy được một luồng khí tức khắc chế đến kinh người.
Giống như nó chỉ là một miếng thịt nằm trên thớt mà đứng phía trước là một ma thần đang cầm trên tay một con dao đã từng chém chết vô số sinh linh.
Khiếp sợ!
Đó là sự sợ hãi huyền thoại phát ra từ tự thần hồn, từ vô số đồng loại của nó ở Cực Vực vốn đã từng tiêu vong cách đây mười giáp!
“Ngaoooo Ngaooo____”
Ngay lúc ấy con quỷ soái há to miệng run rẩy rống lên một tiếng đầy sợ hãi!
Nó điên cuồng lùi về phía sau!
Lúc đến đã nhanh thì bây giờ lại còn nhanh hơn!
Những ác quỷ đứng phía sau con cầm đầu dường như cảm thấy có cái gì đó. Chúng giống như phát điên mau chóng né tránh mục triêu, rời xa Kiến Sầu!
Tình cảnh trông tựa như không phải chúng là ác quỷ mà Kiến Sầu mới chính là ác quỷ!
Phàn Thiên ở bên ngoài làm sao lường được tình thế này?
Tay gã vẫn còn đang bấm quyết, chỉ chờ cho chúng ăn sạch Kiến Sầu, để nữ tu này thần hồn câu diệt. Nào ngờ cả bầy vậy mà lại rút xuống như triều hạ, chẳng có chút công kích nào.
Tựa như là một đám lính đào ngũ, một lũ vô tích sự!
“Điều này…”
Gã kinh ngạc không thôi!
Phàn Thiên còn tưởng là mình hoa mắt, nhưng chỉ một khắc sau gã đã nhận ra sai lầm phạm phải!
Trong đối địch sao có thể để cho mình phân tâm được chứ?
Huống hồ là gã lại còn đang đấu với Kiến Sầu, một địch thủ kỳ quỷ siêu phàm?
Đáy lòng Phàn Thiên chợt rét buốt lạnh lẽo như băng.
Nhưng Kiến Sầu lần này sẽ không để cho gã có được bất cứ một cơ hội nào khác nữa.
Nàng có khả năng tu hành và thích nghi siêu việt, có trí tuệ linh mẫn, nghiêm khắc với chính mình nên ấn tượng càng sâu, tuy không biết tại sao bầy quỷ trông thấy mình mà giống như bò dê đang chờ bị làm thịt chợt trông thấy đồ tể liếc dao đi tới, nhưng điều này tuyệt không thể ngăn nổi nàng xuất kiếm!
Mặc dù kinh ngạc nhưng động tác của Kiến Sầu hoàn toàn lưu loát, không bị khựng lại, có thể xem như là nhất tâm nhị dụng!
“Keng!”
Tiếng kiếm ngân vang, nghe như một khúc tiên âm dội lại!
Sau khi bầy ác quỷ tan rã như tàn binh thì cả tấm ngự hồn phiên liền lộ ra một vết rách lớn.
Kiến Sầu dựng kiếm lên, từ thấp vung lên cao rồi lật tay từ trên cao rạch xuống một đường. Thôn phong kiếm đen kịt liền vung lên một đường như nửa mảnh trăng cong!
Khí thế siêu tuyệt, cực kỳ lăng lệ!
“Xoạt xoạt____”
Tiếng nghe như tiếng xé vải!
Cả tấm hồn phiên trong nháy mắt liền bị xé rách. Một lỗ thủng hiện ra!
Cùng lúc đó, một bóng áo lam phá lỗ phóng ra!
Phàn Thiên còn chưa kịp làm gì thì Kiến Sầu đã vọt tới trước mặt gã___
Vì lúc nãy vung kiếm rạch cờ, rồi còn phải nhanh chóng nhảy ra nên thế kiếm vẫn còn chưa thu về, trong khi vẫn còn phải xuất thêm một kiếm nữa, vì vậy Kiến Sầu liền vươn thẳng tay trái về phía Phàn Thiên!
Cánh tay đầy đặn, trắng muốt như ngọc!
Bàn tay đoạt mệnh!
Cái cổ của Phàn Thiên nằm gọn bên trong, năm đầu ngón tay vặn một phát!
“Rắc.”
Vào lúc cuối cùng trong đời, Phàn Thiên chỉ nghe một tiếng gẫy khô khốc như vậy từ trong thân thể vang ra, trí óc mờ mịt mơ hồ. Gã cảm thấy hồn lực cô đọng tựa như một con dao bạc qua năm ngón tay đang bóp trên cổ mình khiến cho gã mở to hai mắt, đồng tử trợn trừng.
Ý thức liền bị hủy diệt.
Trong sát na ấy, gã chỉ còn lại một ý niệm trong đầu: Lần này chết thật rồi sao?
“Phịch…”
Ngay khi Kiến Sầu vừa buông năm ngón tay ra, cái thân không hồn kia liền đổ rầm về phía sau.
Lúc nó rơi xuống đất thì có vô số máu trắng từ trong lớp áo của gã tỏa ra tứ phía dưới dạng khí đen. Trong chớp mắt, gã quỷ tu trẻ tuổi này đã vĩnh viễn biến mất khỏi mười tám tầng địa ngục, thậm chí trong vũ trụ mênh mông này cũng không còn chút dấu vết nào.
Trong địa thượng lâu mười tám tầng gần như tất cả quỷ tu chứng kiến cảnh tượng này đều cảm thấy da đầu nứt toác!
Chẳng ai biết điều quỷ dị gì đã xảy ra trong lá cờ mà khiến cho tất cả ác quỷ đều không nghe hiệu lệnh, tựa như đã gặp phải khắc tinh mấy đời tổ tông của bọn chúng vậy. Mọi người cũng không ngờ tới nữ tu có cái tên “Kiến Sầu” lại có uy năng đến bực này!
Nàng vừa trình diễn dưới mắt bọn họ một màn thoát hiểm vô cùng ngoạn mục!
Ngay cả những tu sĩ thành Phong Đô còn chưa xuất thủ ở tại đầu hẻm núi này cũng phải nhất tề hít sâu một hơi khí lạnh!
Phàn Thiên là tu sĩ ngọc niết sơ kỳ chứ đâu phải vừa!
Cho dù là chiến lực yếu kém nhưng cũng không đến nỗi mới được có năm ba hiệp là đã bị một nữ tu hồn châu đoạt mạng mới phải!
Cô ta…
Cô ta làm sao làm được điều này?!
Tư Mã Lam Quan đứng đầu đám tu sĩ, từ nãy đến giờ vẫn luôn chú ý quan sát Kiến Sầu nên dĩ nhiên cũng thấy hết từng chiêu giao thủ giữa hai bên.
Trước kết cục này, y hẳn phải cảm thấy kinh ngạc mới đúng____
Nhưng suy cho cùng, y vậy mà lại thấy___
Tất yếu phải vậy!
Đây mới đúng là con mồi mà y đã chấm, là miếng “da mỹ nhân” như ý của y!
Tư Mã Lam Quan đưa mắt nhìn quanh một vòng. Những người khác vẫn còn đang đánh nhầu, Trương Thang và Trần Đình Nghiên đều bị hai ba tên quấn lấy, hoàn toàn chưa thoát thân được.
Còn Kiến Sầu, sau khi kết thúc trận chiến, thì định cầm kiếm đi về phía Cố Linh đang ở gần nàng nhất.
Vì vậy Tư Mã Lam Quan cười nhạt. Y bước về phía trước Kiến Sầu một bước, ngăn nàng lại: “Để bộ da mỹ miều của nàng xuống, ta sẽ tha cho nàng một con đường sống…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!