Ta Không Thành Tiên - Chương 322: Nhường Đường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Ta Không Thành Tiên


Chương 322: Nhường Đường



“Điên, điên quá rồi…”

Tiểu ác quỷ nghe mà choáng váng, cộng thêm một bàn tay lạnh toát đang bóp nghẹt cần cổ khiến gã chẳng còn đầu óc đâu suy nghĩ, chỉ cảm thấy lời nói của Kiến Sầu đầy sát ý quỷ dị!

Nãi nãi à, rốt cục ai mới là ác quỷ chứ!

Sợ muốn chết luôn!

Tiểu ác quỷ bắt đầu kêu khóc rầm rĩ: “Ngươi có điên thì cũng đừng chặt đầu tiểu nhân a, tha cho ta đi, không có ta ai sẽ mở cửa cho ngươi đây…”

Kiến Sầu nghe vậy nhưng lại không để ý tới.

Nàng chỉ thẫn thờ nghĩ: Điên rồi sao? Cứ cho là vậy đi. Nếu đã điên rồi thì sợ gì không điên thêm một chút nữa?

Vì tượng Phật vừa mới đổ xuống ban nãy nên gạch đá lổn nhổn khắp nơi, vừa khéo có một mẩu ngón tay lăn đến cạnh chân Kiến Sầu. Nàng liếc mắt nhìn thoáng qua rồi tự nhiên giơ chân đạp nó tanh bành, không chút lưu tình, tay vẫn túm lấy cổ tên tiểu quỷ bay thẳng vào trong bức bích họa: “Yên chí, không giết ngươi đâu!”

Cho dù muốn “lạm sát kẻ vô tội” cũng chưa phải là lúc thích hợp.

Giọng nàng vừa dứt thì bóng người đã biến mất tăm mất tích.

Trong Chưởng Ngục ty nhất thời chỉ còn lại bụi đất mù mịt và một đống gạch đá chất chồng như núi, ngoài ra lại còn thêm một mẩu ngón tay của Phật bị dẫm nát thành phấn vụn.

– —–

Bên ngoài Chưởng Ngục ty.

Một hồi mưa máu gió tanh đã đến hồi kết thúc.

Cứ mỗi tiếng “bịch bịch” đập xuống mặt đất là từng tên tu sĩ phía Phan Hạc Tầm phải bỏ mạng, xác nằm lăn lóc trên mặt tuyết lạnh. Trong nháy mắt, tất cả liền hóa thành khói cát đen tản mát bay đi.

Từ đầu chí cuối Tư Mã Lam Quan đều khoanh tay đứng nhìn giống như một người ngoài cuộc.

Y chỉ cầm lồng đèn, mặt mũi nửa thanh tú nửa hung ác, dáng vẻ có phần điềm nhiên tựa như một tao nhân mặc khách đang ngắm hoa thưởng tuyết.

Lúc tiếng đá bay cát chạy trong Chưởng Ngục ty vọng ra, vẻ mặt thờ ơ của y mới thu liễm lại. Tiếng rầm rầm này là…

“Công tử, có nên vào trong xem sao không?”

Một tu sĩ nhìn cửa đại môn khép hờ ở đằng kia mà không nén nổi sốt ruột trong lòng.

Tư Mã Lam Quan chỉ nheo nheo mắt nhìn vào bên trong, đầu mày từ từ nhíu lại. Nếu y nhớ không sai, ở trong đó trừ bọn Kiến Sầu ra thì hoàn toàn chẳng còn ai khác nữa. Không biết tại sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?

Vào lúc này, ước định nửa canh giờ với Kiến Sầu chỉ mới được có một khắc mà thôi…

Đôi con ngươi của Tư Mã Lam Quan đăm đăm nhìn chiếc lồng đèn da người cầm trong tay mà khuôn mặt thì chậm rãi vẽ nên một sắc diện tươi cười: “Từ từ, xảy ra chuyện gì thì chút nữa chúng ta sẽ thấy thôi. Tấm da mỹ nhân của ta làm sao có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta chứ…”

Thanh âm của y dần dần nhẹ đi, nhưng hơi hướm man rợ trong câu nói khiến cho người nghe càng thêm sởn tóc gáy.

Tu sĩ ban nãy vừa mở miệng đề nghị kia cũng nổi gai ốc khắp người, tóc tai dựng đứng, miệng ngậm lại ngay, câm nín như hến, không dám nói thêm nửa câu.

Trong khi đó Tư Mã Lam Quan lại quay đầu lại nói với mọi người: “Còn ba khắc nữa, các ngươi____”

Câu nói nói chưa dứt thì đã khựng lại.

Một luồng khí tức cực kỳ khác thường từ xa tít ngoài đầu hẻm núi ở phía sau bọn hắn truyền đến, trong chốc lát vừa nghe như có tiếng chim phượng ngâm, vừa như có tiếng trăm loài chim ríu ra ríu rít!

“Chung Lan Lăng!”

Tư Mã Lam Quan cũng là tu sĩ thành Phong Đô thì còn lạ gì cái gã thần bí không biết từ đâu chui ra này.

Nhưng thật không ngờ lại chạm trán nhau vào thời điểm quan trọng nhất như thế này!

Ngay lập tức, y xiết chặt chiếc lồng đèn da người trong tay, ánh mắt dậy lên sát ý nồng nặc.

Cũng thú vị…

Đều đến hết cả rồi.

Bọn hắn dàn thành một hàng đứng ngay trước Chưởng Ngục ty Hàn Băng.

Cách đó trăm trượng trước mặt họ là hẻm núi ban nãy và đồng thời cũng chính là hẻm núi mà nhóm Kiến Sầu đã đi qua. Hai bên vách đá cao cao ngất ngưởng, nhũ băng lô xô chúc xuống, cuộc hỗn chiến trước đó đã khiến chúng rơi rụng khá nhiều.

Trên mặt đất lổn nhổn đầy vụn băng.

Hẻm núi quanh co khúc khuỷu, hoàn toàn không thể nhìn thông suốt từ đầu nọ cho đến đầu kia.

Mọi người đều căng thẳng lăm lăm pháp khí trong tay, sẵn sàng chờ lệnh của Tư Mã Lam Quan.

Nhưng Tư Mã Lam Quan lại dường như không để ý thấy.

Đầu mày y càng lúc càng nhíu chặt rồi sau đó liền đông cứng lại, ánh mắt đăm dăm dõi nhìn vào đầu hẻm núi, tựa hồ như có một con quái vật sẽ thình lình từ đó chồm ra vào bất cứ lúc nào.

Nhưng ở đó vẫn yên tĩnh như tờ.

Tuyệt chẳng có chút động tĩnh gì.

Ánh mắt của bọn họ không thể nào xuyên suốt cả một hẻm núi to lớn dài ngoằng quanh co như vậy để thấy rõ những gì đang xảy ra ở đầu bên kia.

– ——

Ở đầu bên kia hẻm núi.

Vách núi hai bên nghiêng mạnh vào bên trong tựa như quây thành một vòng tròn. Nhũ băng mấy trăm trượng thõng xuống trông tựa như một thác nước đang ầm ầm đổ xuống.

Lúc này Phó Triêu Sinh đang đứng ngay ở chỗ mà Kiến Sầu đã đứng lúc trước.

Cực kỳ chính xác, thậm chí còn chẳng sai biệt đến nửa dấu chân.

Y nghe thấy tiếng phượng ngâm vang vọng từ phía sau nhưng lại chẳng buồn quay đầu nhìn mà vẫn ngẩng đầu ngắm lá phù hạc tín vân điêu đính trên vách đá kia.

Lá phù này là Kiến Sầu để lại cho y.

Một lá thư không có tên người nhận.

Thật ra dưới gầm trời này gần như chẳng có ai có thể đọc được nó bởi vì Kiến Sầu hoàn toàn chẳng lưu lại bất kỳ một cái ấn ký thần hồn nào ở bên trong.

Đây là một lá thư vốn không có người nào mở được.

Chỉ trừ…

Phó Triêu Sinh.

Nhờ có mắt Vũ và mắt Trụ ở trong người, mặc dù hắn không cố ý thúc nhìn, chỉ đơn thuần dựa vào khí tức nồng đậm của cả hai mắt là có thể dễ dàng thấy được ai đã từng đi qua hẻm núi này, không những vậy lại còn biết được người đó đã làm những gì.

Dưới con mắt của Phó Triêu Sinh, bức hạc tín vân điêu bị người ta đính lên đây vô cùng kì diệu ở chỗ nó hoàn toàn không có chút phòng bị nào.

Tựa như một tờ giấy trong suốt.

Nàng lưu lại đây một bức thư không tên người nhận hẳn là tin chắc hắn có thể mở ra xem.

Mà hiện tại hắn đang là “Lệ Hàn”.

Vậy nàng đã nhận ra mình.

Rốt cục “bạn cũ” vẫn dễ dàng nhận ra thân phận của hắn…

Phó Triêu Sinh hơi nheo mắt là có thể dễ dàng đọc được bức hạc tín vân điêu, nội dung chỉ đơn giản là muốn hắn sau khi nhận tin thì hãy mau mau đuổi kịp bọn họ.

Nàng hoàn toàn không lo hắn theo không kịp.

Thân là đại yêu nghịch thiên được nàng đánh giá cao thế này có phải là đáng tự hào không?

Phó Triêu Sinh nhất thời cũng không nói rõ được.

Hắn nhìn bức hạc tín vân điêu một hồi lâu rồi dường như chợt sực tỉnh mà quay đầu lại nhìn____

Lúc tiếng chim phượng vang lên, hắn đã biết có người đến ở phía sau.

Một vị cuồng sĩ dáng vẻ phóng khoáng, chân trần lăng không, ôm theo cổ cầm bay đến.

Mặt mày Chung Lan Lăng đầy nét lãng tử phong trần. Y cứ lần mãi theo tung tích của Kiến Sầu nên mới đến đây, không ngờ lại chạm trán với “Lệ Hàn”.

Trong tộc Quỷ vương người ta thường hay nhắc đến Lệ Hàn.

Bởi vì Chung Lan Lăng thân thế hơn người nên đã chiếm mất suất đề cử đỉnh tranh vốn phải thuộc về Lệ Hàn, báo hại Lệ Hàn phải đi Địa thượng lâu mười tám tầng tự đoạt một suất khác, chứ không phải y là phần tử ưu tú của tộc Quỷ vương được chọn vào đỉnh tranh.

Dưới mắt mọi người, hôm nay hai người đụng mặt nhau ở đây thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Nhưng…

Chung Lan Lăng biết chắc nếu không tài nào đuổi kịp Kiến Sầu ở tầng thứ nhất thì xuống đến phía dưới biến số sẽ càng lớn. Nữ tu kia tuy rằng ứng biến thần tốc nhưng tu vi lại quá thấp…

Y sợ rằng đáp án mà mình muốn còn chưa đạt được thì Kiến Sầu đã bỏ mạng trong tay người khác rồi.

Vì vậy bây giờ Chung Lan Lăng thấy Phó Triêu Sinh cứ im lìm bất động đứng đó mãi thì chân mày lại càng nhíu chặt thêm.

Y đang lượng sức Phó Triêu Sinh, Phó Triêu Sinh cũng đang lượng sức y.

Vì có sức mạnh của mắt Trụ và mắt Vũ bên người nên không gian và thời gian hỗn độn liền tổ hợp sắp xếp lại, hóa thành vô số hư ảnh, trùng điệp lớp lớp trên người Chung Lan Lăng.

Đây đúng là một tên quái vật.

Một tên quái vật do tộc Quỷ vương tạo ra.

Phó Triêu Sinh khẽ nhíu mày. Hắn không biết bạn cũ nếu thấy rõ căn nguyên bên trong của Chung Lan Lăng trước mắt thì sẽ phản ứng như thế nào…

Nhất thời ở đầu hẻm núi lặng im không một tiếng động.

Ngón tay Chung Lan Lăng đã áp lên một dây đàn, đáy mắt hơi có phần kiêng kỵ, y cất tiếng hỏi: “Lệ Hàn đạo hữu, ngài có thể nhường đường được không?”

Đây là câu hỏi theo lễ.

Dù sao Phó Triêu Sinh đã đứng ở đây rất lâu rồi mà vẫn không hề nhúc nhích, có lý nào y không đi thì người khác cũng không được đi?

Nhưng…

Phó Triêu Sinh không phải là người biết phục tùng.

Hắn ngước mắt lên, đôi con ngươi lóng lánh, ẩn chìm bên trong bao dâu bể thương tang của cuộc đời, dưới đáy mắt lam đậm xanh biếc như ngọc lưu ly dường như thoáng lóe lên một vòng xanh nhàn nhạt.

Nhường đường…

“Nếu ta nói không thì sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN