Ta Không Thành Tiên - Chương 328: Oan Gia Ngõ Hẹp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Ta Không Thành Tiên


Chương 328: Oan Gia Ngõ Hẹp



Dịch giả: sweetzarbie

Ở tầng thứ hai ngục Nhiệt Não.

Cao cao trên miệng núi lửa là một khoảng trời đỏ rực. Cả một vùng bình nguyên bao la cũng dường như bị cái nóng thiêu trụi đến chẳng còn một bóng cây ngọn cỏ nào. Đó đây trên những phiến nham thạch cứng queo vẫn còn bết lại những vệt dung nham đông đặc.

Ở một nơi xa xa kia có một đoàn tăng nhân đang lần bước đi ra khỏi một khe vực khổng lồ.

Định Năng – một tiểu sa di* khoác tăng bào trắng xanh – tuy đang bước thấp bước cao trên những phiến nham thạch nhưng cũng vẫn không thể dằn lòng đừng ngoái đầu nhìn lại phía sau.

* Sa di: hòa thượng mới xuất gia

“Định Tâm sư huynh, hồi nãy ở đằng kia xảy ra chuyện gì vậy?”

Định Năng đứng trông một hồi lâu mà vẫn nhìn không ra. Nó bèn đi nhanh tới hỏi chuyện Định Tâm, người sư huynh chân mang giày cỏ đang đi ở phía trước.

Định Tâm đã ở Cực Vực nhiều năm rồi. So với những ngày đầu còn chân ướt chân ráo thì tu vi hiện tại của vị tăng nhân này đã tiến bộ được hơn một chút, tâm tính cũng chững chạc hơn. Lúc này, y đang bước từng bước một tiến về phía trước, hai tay chắp trước ngực, dáng vẻ bình thản trước cái nóng như thiêu như đốt của ngục Nhiệt Não.

Nghe Định Năng hỏi vậy, Định Tâm cũng ngước đầu nhìn lên trời rồi nhớ tới cảnh tượng khủng khiếp lúc nãy.

Đất trời đột nhiên biến sắc, thiên không tối tăm mù mịt, thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy lo lo sờ sợ.

“A di đà phật…” Y niệm một tiếng tự trấn tĩnh mình rồi thở dài, khen: “Cứ trông hướng mà nói thì mọi màu sắc đều bị hút về phía sau chúng ta, chắc là mấy người đi sau đánh nhau. Nhưng thật không ngờ là lại có người có thuật pháp thâm sâu đến như vậy, tu vi hẳn phải cao lắm.”

“Ô, vậy là lợi hại hơn chúng ta nhiều phải không?” Hai con mắt Định Năng sáng rực lên, “Không biết rốt cục là ai đây…”

Nhóm tăng này đúng là người của Phật môn Thiền Tông.

Sau khi tu hành trên Thập cửu châu, nếu ai có chết thì hồn phách sẽ chuyển đến nhập Cực Vực, tiếp tục tu luyện như thường, đến khi đủ năm lại quay về thế tục, trở lại bái nhậpThiền Tông.

Cho nên thỉnh thoảng Thiền Tông cũng có sắp xếp cho đệ tử chuyển thế rèn luyện.

Dưới mắt bọn họ, việc thắng bại trong kỳ “đỉnh tranh” này thực ra không có gì quan trọng. Trái lại, điều cần hơn cả là có thể thấy được thế giới xung quanh, tham ngộ đạo lý, nếu có thể hiểu được một ít huyền cơ thì tất nhiên sẽ vô cùng hữu ích cho việc tu hành trong tương lai.

Nhưng Định Năng vừa mới tới, vả lại tuổi cũng hãy còn quá trẻ nên mới tò mò quan tâm đến tranh đấu xảy ra tại vùng đất này.

Định Tâm dĩ nhiên không biết được ai là người ở phía sau. Y đưa mắt nhìn nhìn vị lão tăng gầy gò đang dẫn đầu ở phía trước, miệng tủm tỉm cười nói: “Có khi Hứa sư thúc biết đó.”

Sắc mặt Định Năng liền xịu xuống ngay.

Chỉ cần nhìn thấy cái bóng lưng xương xẩu gầy gò của vị sư thúc đằng xa xa thì có tò mò thắc mắc cái gì đi nữa cũng phải chịu nhịn, nó chẳng dám cả gan chạy tới hỏi, nhiều khi còn bị quở cho một trận chưa biết chừng!

Định Năng gãi gãi mũi thì thào: “Nếu đi chậm lại một chút thì biết đâu cũng sẽ thấy được.”

Định Tâm thở dài: “Nếu đi chậm lại một chút thì sẽ bị rớt lại sau Tuyết Vực không biết bao xa rồi.”

Lại là Tuyết Vực.

Định Năng nhíu nhíu mày, bất giác định cãi lại đôi câu.

Nào ngờ vào lúc này trên không chợt có một trận cuồng phong xám đen bỗng đột nhiên phóng vụt qua miệng khe vực!

“Ầm!”

Tiếng chấn động ầm ầm muốn điếc cả tai!

Định Năng lảo đảo, suýt nữa thì bị gió thổi bay, cuốn dọc theo hẻm núi!

May mà Định Tâm ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt níu lại, nó mới gượng đứng vững được!

“Rầm rầm…”

Đá tảng từ hai bên bờ vực thi nhau lăn xuống, tiếng dội ầm ầm rền vang không ngớt.

Định Năng sợ đến đầu toát đầy mồ hôi lạnh. Nó kinh hãi nhìn về phía trước.

Trận cuồng phong xám đen kia trông tựa như một cơn lốc xoáy, trông nháy liền biến mất tăm mất tích ở chân trời xa.

Cả đoàn tăng nhân Thiền Tông ai nấy đều sững sờ.

“Cái gì mới xẹt qua vậy?”

“Các ngươi có thấy rõ không?”

“Yêu phong cuộn mù đất bằng…”

Tiếng người ồn ào xôn xao vang vang bên tai Định Năng. Nó sững sờ nhìn về phía trước, mặt mũi ngơ ngẩn ngạc nhiên, chẳng biết mình có trông gà hóa cuốc hay không.

Hồi nãy chắc chỉ là một trận gió lớn thổi qua thôi, hình như trong đó không có ai thì phải?

Chắc là mình hoảng hốt, nhìn lầm rồi…

“Định Năng, đệ có sao không?”

Sau khi đã giữ chặt Định Năng lại, Định Tâm lại thấy nó đứng ngẩn ra hồi lâu thì không khỏi lo lắng.

Định Năng vẫn chưa định thần lại, ngập ngừng nói: “Đệ vừa mới thấy có một nữ tu đứng trong trận gió kia.”

Hơn nữa hình như còn là vị đại sư tỷ đại danh đỉnh đỉnh của Nhai Sơn.

Nhưng câu này thì Định Năng không dám nói ra. Bởi vì hồi đó nó nhờ mượn danh nghĩa sư môn nên mới có thể trốn đi xem tiểu hội Tả Tam Thiên được, nếu để các sư phụ biết thì chắc chắn sẽ bị ăn mắng cho mà xem.

Chuyện xưa thật ra đã qua chưa lâu lắm nên những ấn tượng khi ấy vẫn chưa phai mờ trong lòng Định Năng.

Nào là Phù Đạo sơn nhân đột nhiên bỗng xuất ra ấn Hậu Thổ, nào là nguyên cả một phái Tiễn Chúc bị diệt môn, nào là Hoành Hư chân nhân tụ thủ bàng quan chỉ khoanh tay đứng nhìn, nào là con lộ Thông Thiên tưới đầy máu tươi, nào là một vị nữ tu tay cầm búa mà chân đăng không từng bước từng bước lên cao, lại còn có Nhất Nhân đài sừng sững cao cao ở đó nữa…

Biết bao cảnh tượng bỗng nhiên bắt đầu ùa về đầy trong trí nhớ của nó.

Hôm đó, chính vị đại sư tỷ của Nhai Sơn ấy đã ấn tay lên Nhất Nhân Đài, vì vậy một đạo hào quang mới phóng ra, khiến cho cả bầu trời của Thập Cửu Châu đang ngày bỗng hóa đêm, xung quanh mênh mông bao la một bầu không gian chi chít sao trời;

Còn hôm nay, không biết vị tu sĩ thần bí nào đã cướp đi sắc màu của thiên không, khiến cho cả ngục Nhiệt Não phải ảm đạm biến sắc như thế này…

Là trùng hợp sao?

Định Năng hơi mơ màng.

Tuy kiến văn ít ỏi nhưng nó lại biết rất rõ rằng ngay sau khi sư tỷ Kiến Sầu đột phá kim đan ở Nhai Sơn thì sư thúc Liễu Không – người ba lần chuyển thế làm thiện nhân – mới được đôn lên đứng thứ hai trên bia Trọng Thiên.

“Ừ, chắc chắn là ta nhìn lầm rồi…”

Những tu sĩ khác của Thập cửu châu đều không có quyền luân hồi. Vả lại một người lợi hại như đại sư tỷ thì sao có thể chết được chứ?

Định Năng vừa đưa tay sờ sờ cái đầu bóng láng của mình vừa cười cười nhìn Định Tâm và cũng chẳng nghĩ ngợi lung tung nữa.

Nhưng tăng nhân gầy gò đang dẫn đầu đoàn người kia thì lại nhìn về chỗ trận cuồng phong đã biến mất ở phía trước mà dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó.

Toàn bộ tầng thứ hai của địa ngục cũng chẳng có sức sống như ở tầng thứ nhất. Hơn nữa hơi nóng khủng khiếp lúc nào cũng lượn lờ bốc lên không trung tưởng như muốn thiêu luôn cả lòng người, tâm tình tự nhiên phiền loạn.

Với một vận tốc khủng khiếp, trận cuồng phong kia mặc sức tác oai tác quái trên hoang nguyên bao la.

“Nhanh quá là nhanh! Không chịu được nữa rồi!”

“A nhanh quá! Trời ơi, chẳng thấy được cái gì xung quanh nữa!”

“Chậm lại, chậm lại đi. Kiến Sầu lái chậm lại… hự…”

Cố Linh là một tiểu cô nương tộc Mỏ Chim, trời sinh không sợ gió.

Chiến xa Khôn Ngũ Đô vừa khởi hành thì tốc độ đã nhanh như ánh sáng bắn đi khiến nàng nhất thời thích thú reo hò.

Còn Trần Đình Nghiên ở một phía khác thì chỉ muốn khóc. Từ hồi nào đến giờ y đi xe ngựa đều bị say xe. Vì vậy lúc còn ở cô đảo nhân gian y chỉ thích cưỡi ngựa, nếu như chẳng đặng đừng mà phải ngồi xe thì phu xe phải đặc biệt thành thạo, tuyệt không được để xe bị xốc nảy.

Nhưng chiếc chiến xa này hoàn toàn khác xa, một khi đã bay lên cùng với nó rồi thì chẳng còn muốn sống nữa!

Cả người y mém nữa là bị thổi bay mất, mặt mũi thì nhăn nhăn nhó nhó như khỉ ăn ớt. Gió cứ thổi quần quật y như một tên lưu manh chỉ chăm chăm tìm mọi cách lột hết quần áo của y ra khỏi người!

Trần Đình Nghiên vòng hai tay bấu chặt lấy đài la bàn tròn, chẳng còn đoái hoài gì đến thể diện nữa, thậm chí suýt nữa là đã ói hẳn một trận trước mặt Kiến Sầu.”Chậm lại!”

“Chậm lại đi!”

“Chịu hết xiết rồi…”

“Cái chiến xa chết toi này lại không có nổi một cái trận pháp phòng hộ hay sao?”

Lúc này ngay cả Kiến Sầu cũng thấy không ổn.

Nhanh quá là nhanh!

Nhanh đến nỗi linh hồn trong người cũng run lên bần bật!

Cảnh vật xung quanh không thấy được rõ ràng mà toàn là một mảng mây đỏ, mới quay qua quay lại có một chút mà đã đi được một đoạn đường dài rồi, mọi thứ xung quanh bọn họ liền tiêu tán hết.

Đường chân trời càng lúc càng gần!

Cho mãi đến bây giờ Kiến Sầu mới mang máng nhớ lại: Hồi nãy Tư Mã Lam Quan đột nhiên xuất hiện nên nàng mới vội vã lái xe chạy trốn, lúc đó hình như đã mở ra cái gì đó thì phải…

Nhưng bây giờ nàng thấy Trần Đình Nghiên khổ sở như vậy thì cũng hơi áy náy nên chẳng dám nói gì, chỉ đành bắt đầu lục lọi tìm kiếm ngay trên đài la bàn.

Chữ khắc ở trên đều là văn tự thượng cổ, tuy nàng biết đọc nhưng vì niên đại của chúng quá xa xưa, việc nhận mặt chữ hơi khó nên tiến độ hơi chậm.

Sau khi đọc xong hết một lượt Kiến Sầu mới đi đến trước chỗ Trần Đình Nghiên bị gió thổi dồn tới mà tìm được vị trí mấu chốt!

Trận pháp phù phong!

Hạc soải cánh!

“Tìm thấy rồi!”

Nàng thở phào một hơi, đoạn thầm niệm chú, tay kết ấn hướng về phía một góc khuất trên đài la bàn tròn mà đánh xuống một cái, đồng thời cũng xoay chuyển luôn cán chiếc muỗng trên đài la bàn.

Tức thời tiếng “két két” vang lên giòn tan, kế đó thì “đùng” một tiếng, dường như đã khớp vào chỗ nào đó rồi.

Trong nháy mắt___

Một tiếng “B…o…o…o…n…g” vang lên trong trẻo!

Từ hai bên chiến xa liền phát ra hai đạo hào quang trắng đục nhìn như cánh hạc. Hai chiếc cánh ấy liền vỗ vỗ bay lên!

Hạc soải cánh!

Cuồng phong trong thoáng chốc liền dạt ra xung quanh, không thổi thốc vào trong chiến xa nữa.

Khi tiếng gió rít đã im tiếng, y bào thôi không còn bay phần phật nữa, Trương Thang rốt cục cũng khuỵu người xuống. Còn Trần Đình Nghiên đang bấu chặt lấy đài la bàn tròn thì mặt mũi đã trắng bệch như tờ giấy, hai chân run run như muốn nhũn ra.

Y bây giờ mừng muốn phát khóc: “Ta cực ghét ngồi xe…”

Cho dù nó có là chiến xa Khôn Ngũ Đô đi chăng nữa thì tật say xe của y cũng vẫn không thể nào thay đổi!

Đây mà là xe cái gì, đi chết thì có!

Nào còn đâu chút gì của một chàng công tử phong lưu hào hoa.

Quả thực trông y khốn đốn chật vật cực kỳ.

Kiến Sầu hơi cảm thấy áy náy liền vội vàng đỡ y dậy, ngượng ngùng nói: “Dù sao vật cũng chỉ mới về tay nên ta không thạo cho lắm…”

Trần Đình Nghiên khó khăn lắm mới đứng vững lại được, người vẫn còn cảm thấy bồng bềnh váng vất như đang bước trên mây.

Y đờ đẫn nhìn Kiến Sầu, định mở miệng nói “Sau này ta sẽ không thèm lên xe của nàng nữa”, nhưng lại sực nghĩ tới dù gì mình vẫn còn muốn đeo đuổi tán tỉnh người ta nên đâm sợ, rốt cục ngay cả nửa câu oán trách cũng chẳng thốt ra nổi.

Chỉ đành biết giậm chân tức tối mà thôi!

“Phan Hạc Tầm chết tiệt! Chiến xa cùi chết toi! Sau này ta mà không xài được mày thì sẽ đập nát mày ra!”

Mọi người ai nấy đều chẳng nói gì.

Chiến xa Khôn Ngũ Đô quả là mạnh đến kinh người.

Bọn họ chẳng ai ngờ rằng cái thứ đồ này lại đạt đến vận tốc khủng khiếp như vậy. Bây giờ cuồng phong đã lặng, ai nấy đều cảm thấy thư thái dễ chịu.

Cánh hạc lướt gió tiến tới, cả chiến xa nơi phía chân trời liền bay vút lên, vận tốc lúc này cũng đã hơi chậm lại, nhìn kỹ thì có thể thấy khá rõ cảnh vật bên dưới.

Kiến Sầu chỉ mang máng nhớ hồi nãy dường như họ đã bay ngang qua một nhóm tăng nhân, nhưng không biết đó là người của Tuyết Vực Mật Tông hay là của Tây Hải Thiện Tông.

Sau trận chiến với Phan Hạc Tầm, tu vi của nàng chẳng những không bị tụt xuống mà còn được đề cao. Vì là người duy nhất trong nhóm không cần nghỉ ngơi nên nàng bèn bảo mọi người: “Xin cứ để ta tìm kiếm cửa vào tầng tiếp theo, các vị tranh thủ thời gian điều tức dưỡng thương đi, nếu có chuyện gì sẽ gọi các vị.”

“Cũng được”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng biết bây giờ không phải lúc ra vẻ khách sáo.

Sáu mặt chiến xa Khôn Ngũ Đô đã được che chắn, hơn nữa lại còn có thêm hai cánh phòng vệ hai bên, nên tạm thời cũng không lo bị đánh lén.

Vì vậy những đồng bạn đã phục dụng đan dược liền ngồi xuống đả tọa, còn Kiến Sầu thì tiếp tục phân biệt phương hướng, so sánh đối chiếu cảnh vật trước mắt với bản đồ trong trí nhớ.

Miễn sao đến được tầng cuối cùng nhanh nhất!

Trong nhóm, Vương Nhân Kiệt thì đã bị Trương Thang thủ tiêu, chỉ còn lại mình Lệ Hàn – hay nói đúng ra là Phó Triêu Sinh – là không biết tung tích ở đâu. Nhưng Kiến Sầu tuyệt không cần lo cho y nên càng không cần phải dừng lại đợi.

Vì vậy lúc này chỉ cần tập trung tâm trí mà tiến lên thôi!

Thành thử, đông đảo chúng quỷ tu của tất cả bảy mươi hai thành địa phủ lần đầu tiên trong đời được chiêm ngưỡng thế nào là qua cửa nhanh, và cũng có thể nói là nhanh nhất kể từ lúc bắt đầu có đỉnh tranh ở Cực Vực từ trước đến nay!

Cứ vậy, nửa canh giờ sau Kiến Sầu đã bay được quá nửa địa phận ngục Nhiệt Não, kế đó nàng tìm được Chưởng ngục ty ngục Nhiệt Não ở vùng ven rồi hạ thẳng xuống đến tầng tiếp theo.

Đây là ngục Cô Độc, tầng thứ ba của một cõi trong sáu cõi địa ngục!

Sông dài mênh mông treo ngược trên đầu, ven hai bên bờ lố nhố vài hồn phách bị đày ải đứng lặng lẽ trong cô đơn. Cảnh tượng nặng nề tâm can, tưởng như đất trời chỉ còn trơ lại mỗi một mình mình.

Kiến Sầu điều khiển chiến xa bay lướt trên sông, trong lòng chợt cảm thấy thẫn thờ nhớ đến Nhai Sơn.

Nhưng tự tâm nàng vẫn biết ngục Cô Độc muốn giữ cả bọn lại nơi này nên mới sinh ra cảm giác “quyến luyến mê hoặc” như vậy, cho nên nàng hoàn toàn không muốn ở lại và cũng chẳng để tâm so sánh xem cảnh trí nơi đây và cô đảo nhân gian có giống nhau hay không.

Chiến xa Khôn Ngũ Đô ầm ầm bay qua!

Lần này chỉ cần một khắc là đã đến được Chưởng Ngục ty. Nàng thậm chí cũng không đáp chiến xa xuống mà đâm thẳng xuống giếng.

Vậy là đã qua hết được ba tầng địa ngục, hoàn thành một trong sáu cõi địa ngục.

Từ đây trở đi là cõi Ngạ Quỷ, cõi này gian nan khó khăn hơn cõi trước nhiều.

Ba tầng của cõi này gồm có Ngoại Chướng, Nội Chướng và Vô Chướng. Trên mặt đất của tầng nào cũng có hàng hà sa số quỷ đói kéo tới tấn công chiến xa, nhưng nhờ đã điều khiển chiến xa từ hai tầng trước nên Kiến Sầu đã quen tay thạo việc rồi.

Nàng liền thản nhiên mở ngay ra ba mươi sáu cánh quạt.

Một chốc sau, trong ba tầng địa ngục đều vang rền tiếng kêu khóc thảm thiết của quỷ đói, cái cảnh tượng địa ngục nhân gian ấy vốn đã thê lương nay lại còn thê lương hơn.

Lúc tìm được tầng thứ ba của cõi Ngạ Quỷ, tức khi đến Chưởng Ngục ty tầng thứ sáu, mấy người Kiến Sầu gặp phải một nhóm tăng nhân đang đứng trước đại môn.

Đa số đều mặc trường bào trắng toát, sau lưng mỗi người đều có treo một cái mũ. Có vài người lại mặc hồng y trang trí những đường họa tiết ánh sắc vàng kim, trông trang nghiêm thánh khiết, tựa như tuyết trắng vĩnh cửu không tan trên đỉnh Thiên Sơn.

Chiến xa Khôn Ngũ Đô đang bay cao cao ở cuối đường chân trời. Sau các trận chiến giết chóc ngàn vạn quỷ đói, máu hồn lực trắng đục bắn bê bết lên thân xe, trông cực kỳ hung ác dữ tợn. Dáng vẻ ấy vô cùng tương phản so với nhóm tăng nhân ở phía dưới.

Kiến Sầu từ trên cao nhìn xuống, thấy bọn họ thì nhíu mày. Những người này ăn mặc có chút khác biệt, không giống như những gì nàng biết về y phục tăng nhân, cho nên họ chắc chắn không phải là người của Tây Hải Thiền Tông.

Vậy…

“Là Tuyết Vực Mật Tông sao?”

=====

Lời người dịch: Tóm tắt lại một chút cho các bạn khỏi quên. Địa ngục có 18 tầng. Cứ ba tầng tính thành một cõi.

Cõi thứ nhất là cõi địa ngục, gồm 3 tầng: Tầng 1 – ngục Nhiệt Não, tầng 2 – ngục Hàn Băng, tầng 3 -ngục Cô Độc.

Cõi thứ hai là cõi ngạ quỷ (tức quỷ đói), gồm 3 tầng kế: Tầng 4 – ngục Ngoại Chướng, tầng 5 – Nội Chướng, tầng 6 – Vô Chướng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN