Ta Không Thành Tiên
Chương 335: Chim Cửu Đầu
Nước ngầm bắn lên tung tóe khiến Kiến Sầu vừa ướt hết cả đầu tóc quần áo vừa lạnh thấu xương. Xương cốt tứ chi trong người giống như bị ai dần, mỗi tấc mỗi phân trên thân đau như kim châm muối xát!
Cái đau thể xác đã lâu không bị ấy giáng xuống gần như trong nháy mắt!
Dù nàng đã cố gắng giữ vững tinh thần, làm hết sức để lưu chuyển hồn lực trong cơ thể nhưng cũng không tài nào làm dịu nổi cơn đau.
Nó giống như cái đau của linh hồn bị xé rách…
Sao mà đáng sợ khủng khiếp…
Sao mà giống với cảnh ngộ lúc bước đến một ngàn ba trăm thước trong Hắc Phong động ngày trước đến vậy?
Máu hồn lực trắng đục loang vào nước sông.
Kiến Sầu ho khan, nén đau chống tay xuống dưới lớp nham thạch ở dưới đáy sông ngầm, lảo đảo gượng đứng dậy, nhưng ngay lập tức một cơn đau khác lại đột nhiên nhói lên!
“Ào Ào Ào!”
Sóng nước lại tung bọt bắn lên tung tóe!
Cả người Kiến Sầu lại ngã vật xuống.
“Khụ khụ khụ khụ….”
Một cơn ho dữ dội bật lên, không tài nào kiềm lại được.
Trong không gian u ám, những đốm sáng như đom đóm lập lòe đã tản bớt.
Cửa động mà Kiến Sầu thấy ban nãy vẫn tối om om, hướng động nghiêng nghiêng đổ xuống phía dưới, trông sâu hun hút, tưởng như không bao giờ có thể biết được nó thông đến đâu.
Cõi lòng chợt cảm thấy bức bối bất cam! Trong khi đó cả người thì run rẩy không tài làm làm chủ nổi bản thân bởi cơn đau lúc này đã đạt đến mức không sao chịu đựng nổi.
Nhưng càng không thể chịu đựng nổi thì niềm hy vọng sờ sờ ở ngay trước mắt lại là nỗi tuyệt vọng vì không sao với tới được.
Chỉ còn có một chút nữa thôi…
Chỉ một chút nữa thôi…
Là cả Thập Cửu Châu sẽ ở ngay trước mắt nàng!
Khoảng cách rất nhỏ, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới được, nhưng đến bây giờ nàng mới nhận ra nó lại là một cái lạch trời sâu rộng, tựa như tạo hóa đang trêu ngươi, trừng phạt nàng!
Chỉ một bước thôi mà khó như lên trời!
Tất cả những bạn bè xưa và kẻ thù, mọi bằng hữu và đối thủ…
Đến lúc này, Kiến Sầu mới nhận ra cảm giác cô tịch ẩn sâu tận đáy lòng, xa bao người thân quen, xa “cố hương” quen thuộc của mình.
Hóa ra không biết tự bao giờ, những mất mát đau khổ mà nàng gặp phải cô đảo nhân gian đã được cảnh và tình của Nhai Sơn thay thế.
Đáy lòng nàng vĩnh viễn không tài nào quên được những kỷ niệm ấy.
Tựa một dấu ấn khắc thật sâu trong tâm khảm.
Hốc mắt Kiến Sầu tự nhiên bỗng trở nên nong nóng, âm ấm.
Nàng ngước mắt nhìn cửa động âm u đen kịt mà tự trấn tĩnh mình, cắn răng cố giữ thần trí tỉnh táo, chịu khó giữ nguyên tư thế chờ cho hết cơn đau vì lần vận động lúc nãy.
Trong Hắc Phong động vẫn luôn có một sức mạnh thần bí nào đó. Đây là nguyên nhân khiến nàng không tài nào vào được, nhưng bị thương thì chỉ một lần mà thôi, cơn đau sẽ không kéo dài mãi. Chỉ cần nàng điều tức thì sẽ khỏe lại như trước.
Kiến Sầu bắt đầu bớt ho khan, tiếng ho nhỏ dần, nhịp thở hổn hển cũng trở nên đều đặn. Trong mi tâm, hồn châu đình trệ vì thụ thương bất ngờ lại bắt đầu xoay xoay dưới sự điều khiển của nàng để hút lấy địa lực âm hoa xung quanh bồi dưỡng cơ thể.
Ngay lập tức, viên châu trắng đục nơi tổ khiếu sáng lên ánh tím u u. Khi nó xoay tròn, những đường vân đế vương tím trên khắp thân châu cũng bừng lên rực rỡ…
Vào thời khắc ấy, bên tai Kiến Sầu đột nhiên vang lên tiếng gì đó xé gió bay tới!
Trong hang động huyền bí âm u tĩnh mịch, những đốm sáng đom đóm bị cơn sóng tán đi vậy mà lại dường như bị cái gì đó thu hút nên đồng loạt bay về phía mi tâm của nàng!
Vận tốc của chúng cực nhanh!
Tựa như những đường sao băng sáng, hết đợt này đến đợt khác từ bốn phương tám hướng bắn về phía nàng!
“Vù vù!”
Kiến Sầu cảnh giác, vừa mới định chống cự thì hàng hà sa số đốm sáng đom đóm kia đã bay thẳng vào mi tâm của nàng, thoắt cái đã chui ngay vào trong tổ khiếu!
Thế nhưng trong óc nàng lại vang lên tiếng tí tách như tiếng những giọt nước nhỏ xuống hồ.
Mỗi đốm sáng chỉ nhỏ bằng hạt gạo, nhưng khi chúng chui vào trong mi tâm nàng thì sắc trắng liền biến thành màu tím đế vương giống hệt như những đường vân trên thân châu!
Liên tục hết đốm này đến đốm khác…
Càng lúc càng nhiều!
Trong nháy mắt, mi tâm của Kiến Sầu tựa như biến thành một cái phễu khổng lồ!
Ngàn ngàn vạn vạn đốm sáng trắng như tuyết đó cứ hễ xuyên đến mi tâm nàng thì liền hóa thành màu tím đế vương, hòa tiệp với màu của hồn châu…
Đồng thời, một nguồn lực nhu hòa ôn dưỡng cũng xuyên qua hào quang tím đậm này mà tỏa ra khắp người Kiến Sầu.
Thật giống như tắm mình dưới ánh sáng mặt trời…
Ấm áp.
Thoải mái.
Thương tích trên người bắt đầu lành lại cực nhanh!
Kiến Sầu tự tâm vô cùng kinh ngạc.
Nàng ngước mắt lên nhìn ra xung quanh: những đốm sáng đang bay khắp động kia vốn là từ bàn chân chim đã quắp nàng phát tán ra, nhưng bây giờ tất cả lại bay về phía hồn châu của nàng, hơn nữa lại còn hóa thành màu tím đế vương, lắng lại trên thân châu…
Tím được phân nửa rồi.
Sáu phần.
Bảy phần.
…
Diện tích phủ tím vẫn cứ từ từ tăng lên. Khí tức dần dần trở nên dầy nặng, uy nghiêm.
Kiến Sầu cảm thấy màu tím đế vương càng phủ nhiều thì hồn châu càng tỏa ra khí tức khiếp người, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hơi bối rối không biết điều này có ý nghĩa ra sao.
“Điều này có nghĩa là ngươi có thể làm chủ Bát phương thành, được tham dự điện diêm vương…”
Cũng chính vào lúc này đột nhiên lại vang lên một tiếng thở dài cảm khái thế thái. Giọng nói phát ra từ trong cái động âm u ở ngay phía trước Kiến Sầu, nơi mà hồi nãy Kiến Sầu không tài nào bước tới nổi một bước!
Trong cái động đá nham thạch này vậy mà lại có người sao?!
Kiến Sầu kinh hãi.
Nàng liền định nắm lấy pháp khí nhưng vừa động thủ thì liền nhận ra mình không thể động đậy được chút nào nữa. Cả thân người giống như một bức tượng bị bọc cứng trong lớp hào quang của màu tím đế vương.
“Các hạ là cao nhân phương nào?”
“Ta là tộc nhân viễn cổ còn sót lại nhưng không phải là người…”
Đáp lại nàng vẫn là cái giọng cảm hoài lúc trước.
Nhưng tiếng nói lại nghe càng lúc càng gần hơn!
Dường như chủ nhân của giọng nói đó đang vừa nói vừa đi nhanh tới cửa động!
Rì rào!
Kiến Sầu còn nghe loáng thoáng tiếng gió!
Nàng cứ tưởng trong cái động tối om kia sẽ có một con mãnh thú nhào ra, nào ngờ trước cửa động lại xuất hiện một màn hào quang sáng trắng như tuyết!
Cảnh tượng giống như lúc cái chân chim bắt nàng vào đây!
Màu trắng của nó thuần khiết như tuyết, không những tinh khôi mà còn dường như có thể tẩy sạch mọi ô uế trần gian. Chỉ cần nhìn thấy nó là mọi tạp niệm và dục vọng trong người đều tiêu tan hết.
Ban đầu chỉ là một khoảng sáng.
Nhưng thoáng chốc sau càng có nhiều khoảng sáng hơn dồn về phía cửa động.
Có lẽ khi Kiến Sầu bước tới một bước, lúc hào quang trắng xóa như tuyết vọt lên thì dường như ở cửa động liền hiện ra một màn bình chướng trong suốt.
Tất cả khoảng sáng liên tục chồng chất xếp lớp lên nhau tạo thành một thể. Chúng vừa tụ vừa nén chặt lại trên màn bình chướng trong suốt rồi dần dần phác họa thành một hình đồ đằng trắng như tuyết!
Ở phía ngoài có hình quỷ quái đầu lâu và họa tiết mây lành sấm chớp tụ lại, nối thành một đường viền trang trí; ở phần chính giữa thì lại là hình một chim trắng như tuyết.
Hai cái cánh của nó rất lớn, chiếm gần hết diện tích đồ đằng, khí phách hùng hồn. Tuy nhiên, ngay khi những đường nét vừa hiện rõ thì khí phách ấy liền chuyển thành một khí tức viễn cổ xa xưa vừa khiếp người vừa thần bí!
Hóa ra đây là chín cái đầu chim!
Mỏ nhọn cong quặp xuống trông cực kỳ sắc bén; trên đỉnh đầu có ba cái lông vũ trắng với những đường vân cát tường may mắn, nhìn mà cảm thấy thanh tịnh tâm can.
Nếu như chỉ có một cái đầu thôi thì rất đẹp. Nhưng có đến tận “chín” cái thì ai thấy cũng đều phải hít sâu một hơi kinh hãi!
Đó là còn chưa nói đến chín cái cổ cụt lủn đang dường như vẫn còn hơi ri rỉ máu ở cạnh bên!
Đây đúng là những cái cổ còn lại sau khi bị người ta chặt mất đầu.
Đồ đằng trắng như tuyết tỏa ra hào quang chói mắt.
Từng đường phù văn lần lượt khắc lên cánh lên mình chim, khí tức thời viễn cổ vừa xa xưa vừa già cỗi khiến cho người ta cảm thấy thần bí không dám đụng vào nhưng đồng thời nó cũng lại mang đến cảm giác an tâm ôn hòa…
Tuy vậy trong đầu Kiến Sầu chỉ thấy ong ong lùng bùng!
Vô số hình ảnh, thanh âm như hồng thủy dậy sóng đánh ập xuống người nàng…
Mười cổ chín đầu!
Tải quỷ mà về!
Từ hạ nguồn sông Cửu Đầu giang nó chở ngàn vạn vong hồn ngược dòng lên thượng nguồn, đến tận rừng đào ở vùng cực đông Thập Cửu Châu.
Trên một cây đào ở phía đông nam sẽ có cửa quỷ mở ra!
Đồ đằng trước mắt nàng rõ ràng là chim chín đầu!
Là con chim dẫn độ hồn phách con người vào luân hồi trong truyền thuyết!
Nhất thời, Kiến Sầu hơi bối rối, không biết phải ứng đối như thế nào.
Trái lại con chim trắng như tuyết trên đồ đằng dường như vẫn còn sống, hơn nữa nó lại còn vươn đầu đến trước mặt nàng, ánh mắt sáng quắc, cái mỏ đang khép chặt lại há ra.
Cái đồ đằng này vậy mà lại biết nói tiếng người!
“Ngươi là tu sĩ Nhai Sơn nên ta không có ác ý. Hôm nay ta phá giới mời ngươi đến đây là vì thấy ngươi cơ duyên vạn trượng, sau này có thể giúp ta về việc luân hồn, vì vậy nên mới nhờ giúp một tay mà thôi…”
Giọng nói từ đồ đằng trên bình chướng phát ra, nghe vừa trúc trắc vừa thương tang lạ lùng. Âm thanh vang rền trong không gian âm u tối tăm làm dội lại vô số tiếng vọng.
Kiến Sầu nghe mà nổi da gà. Ngay khi nhìn thấy đồ đằng, nàng đã nghĩ đến vô số khả năng nên tinh thần cũng đã khá sẵn sàng, nhưng đến lúc hiểu ra những gì nó nói nàng vẫn khó mà dằn nổi sự hồi hộp trong lòng…
Lại thêm một kẻ khác nữa nhìn thấu được thân phận của nàng!
“Ngươi không cần phải lo lắng. Giới này là một giới đứt gãy, hơn nữa nó lại bị ta phong ấn. Ở Cực Vực chưa từng có ai có thể xông vào đây, tra xét tình hình bên trong.”
Dường như biết nàng đang lo nghĩ điều gì, giọng nói của đồ đằng lại vang lên.
Kiến Sầu nhíu chặt mày.
Các đốm sáng ở xung quanh vẫn tiếp tục dồn về phía mi tâm của nàng, trên thân hồn châu màu tím đế vương cũng đã phủ lên một mảng lớn, được tới chín phần rồi. Tuy nàng không biết điều này có nghĩa như thế nào nhưng toàn thân cảm thấy khoan khoái dễ chịu, không thể nào giả được.
Kiến Sầu xâu chuỗi mọi chuyện trước sau, cẩn thận suy xét thì nhận ra vật là đồ đằng này, hay nói cho đúng hơn là chim chín đầu tuy vẫn còn đang bị “phong ấn” nhưng lại có thể dễ dàng giết chết nàng bất cứ lúc nào nếu nó muốn.
Cho nên rất có khả năng là nó đang giúp nàng.
Nhưng những lời nó nói…
Kiến Sầu ngước mắt về phía cái đồ đằng kia, nhìn thẳng vào một trong chín đầu của nó, ngập ngừng giây lát rồi cung kính cất tiếng nói: “Vãn bối đúng là Kiến Sầu, tu sĩ của Nhai Sơn. Cơ duyên run rủi nên đã bị lạc vào giới này. Vậy chẳng hay tiền bối lai lịch như thế nào, tên tuổi ra sao?”
“Lai lịch của ta ư?”
Tiếng nói phát từ trong đồ đằng nghe sao bâng khuâng cảm hoài. Dường như câu hỏi của Kiến Sầu đã khơi lên trong nó tất cả những kỷ niệm về một thưở xa xưa.
Trong chớp mắt, hào quang trắng như tuyết lại bừng sáng mênh mông!
Linh cảm tâm hồn lúc nãy bị cạn kiệt nay lại tràn trề như cũ. Kiến Sầu thấy ý thức của mình hóa thành một đạo ánh sáng bay nhập vào trong màn hào quang trắng xóa như tuyết kia…
Thiên hà kéo dài vô tận trong không gian.
Vũ trụ gần như vĩnh hằng cũng từ từ trải rộng.
Trong không gian bao la, một cánh chim to lớn trắng như tuyết đang thong thả sải cánh bay lướt qua, trên lưng nó thấp thoáng bóng một người cao lớn khác thường…
“Ta tên là Cửu Đầu, trước kia vốn là vật cưỡi của đại tôn Bàn Cổ.”
“Một búa bổ xuống tạo thành hỗn độn vạn cổ, người dẫn nhân tộc di cư, đi vào giới này lấy vũ trụ tinh tú làm nhà, kiến lập luân hồi…”
“Từ đó về sau ta chưởng quản việc dẫn độ sinh hồn.”
Chính là cánh chim này đã từ hạ nguồn ở cực tây bay ngược lên thượng nguồn sông Cửu Đầu giang. Trên đại địa Thập Cửu Châu bao la, có hằng hà sa số hồn phách hào quang lập lòe yếu ớt đang đứng chờ cạnh bờ sông, đến khi chim chín đầu đi ngang qua thì dấn thân bay lên náu mình dưới cánh của nó…
Hành trình kéo dài qua Tả Tam Thiên Trung Vực, qua Minh Nhật Tinh Hải để đến vùng cực đông của Thập Cửu Châu…
Đó là một eo biển hẹp được lấy làm biên giới của đại địa Thập Cửu Châu, đối diện là cô đảo nhân gian!
Nhưng trong eo biển này chẳng có bất kỳ một con cá, một con tôm hay một con yêu thú nào, thậm chí một chút dấu vết sự sống cũng không có ngoại trừ____
Một cây đào cổ thụ khổng lồ mọc lên ngay giữa eo biển!
Không biết nó đã có ở đó tự bao giờ mà thân cành gân guốc đan chen chằng chịt, hoa nở sum xuê, tán lá to rộng đến nỗi phủ kín nguyên cả eo biển!
Vì cây quá lớn nên nếu đứng trong eo biển thì sẽ dễ tưởng như mình đang lạc vào một khu rừng rậm mênh mông!
Chim Cửu Đầu cắp theo hằng hà sa số sinh hồn bay về phía đầu một cành đào ở phía đông nam…
Một cánh cửa đen kịt ở đó liền mở ra.
Phía sau cánh cửa là ác thổ Cực Vực quen thuộc trải rộng trên vạn vạn dặm.
Núi non lô nhô đen nhánh, cây cỏ úa tàn khắp nơi.
Đó đây thấp thoáng có bóng thành quách giữa vùng đất cằn cỗi đó…
Chỉ có điều những hình ảnh này lại lộn ngược xuống dưới!
Tựa như mảnh đất giữa Thập Cửu Châu và Cực Vực bị bẻ xuống, mỗi bên đối nhau như ảnh ngược của gương soi!
“Từ thời viễn cổ, thượng cổ cho đến nay, ta đã dẫn độ không biết bao nhiêu là sinh hồn…”
“Địa phủ ở Cực Vực ngày càng trở nên lớn mạnh.”
“Không ngờ đất trời kỳ diệu. Những quy tắc luân hồi mà đại tôn đã lập nên năm đó không biết tại sao lại tự nhiên sinh ra linh trí…”
Quy tắc luân hồi sinh ra linh trí?
Kiến Sầu đột nhiên rùng mình sởn gai ốc____
Hình ảnh trước mắt nàng bỗng ầm ầm sụp đổ.
Ngay lập tức, trước mặt nàng liền hiện ra khoảng nước âm u tối tăm, ở chính giữa có một con đường sạn đạo nối liền với bờ đất. Đứng ở đó mà nhìn xuống dưới thì sẽ thấy nước rất cạn giống như mặt nước ao. Nhưng dưới nước lại thấp thoáng có những vòng quay cực lớn màu tím đậm, giữa chúng lại phát ra hào quang lập lòe giống như phù văn.
Từng sinh hồn lần lượt bước lên sạn đạo rồi trầm mình vào trong nước hồ!
Vì vậy mọi chuyện kiếp trước đều quên hết.
Hồn phách của họ bị cuốn từ vòng quay này đến vòng quay khác, cuối cùng thì hóa thành một điểm sáng mờ mờ rồi biến mất trên vòng quay cuối cùng…
Trên mặt nước chỉ còn lại một hình ảnh hư ảo mơ hồ.
Hình ảnh đó giống như một quyển sách, ở trên có khắc văn tự kim sắc cổ xưa. Cứ mỗi một sinh hồn trầm nhập vào trong nước thì chữ viết ứng với sinh hồn đó sẽ thay đổi.
Kiến Sầu lờ mờ hiểu ra: Đây chính là ao chuyển sinh, còn hình dạng của quyển sách này…
Trong đầu nàng liền chợt nhớ lại dáng vẻ của tượng diêm quân Tần Nghiễm!
____Sổ sinh tử!
Gần như ngay khi ba chữ này nổi lên thì trong nháy mắt dường như có thứ gì đó trong suốt phóng tới, bay vụt qua sổ sinh tử!
Loạt xoạt, loạt xoạt!
Các trang trên quyển sách vốn đang mở rộng đột nhiên bỗng lật lật liên tục, văn tự kim sắc bên trên cũng xao động nghiêng nghả theo nhịp!
Chỉ thoáng chốc sau, một làn khói tím từ trong sách bay ra, phiêu phù lơ lửng trên sổ sinh tử.
Trong chớp mắt, không biết bao tháng bao năm đã trôi qua…
Làn khói tím vô tận kia càng lúc càng trở nên dầy nặng. Rồi dường như vượt quá ngưỡng giới hạn, nó cuối cùng đã ngưng tụ lại thành một viên hồn châu tím đậm____
Màu tím ấy là màu tím đế vương!
Dĩ nhiên Kiến Sầu đã từng thấy qua!
Nó cũng chính là màu sắc trên hồn châu của nàng bây giờ!
Viên hồn châu nọ sau khi xuất hiện liền nổ tung trong nháy mắt. Nhưng trên ao chuyển sinh này, những ánh tía bắn ra đó lại tựa như vô vàn mảnh ngọc tím nhỏ tự động chắp vá kết thành một bóng người trong suốt. Thời gian thấm thoát trôi đi, cái bóng ngày nào đã dần dần có hình có dạng…
Đầu đội mũ miện, thân khoác cổn phục.
Mặt mày uy nghiêm, sâu trong đôi đồng tử còn ẩn chứa lệ khí.
Y vươn tay ra, tóm gọn quyển sổ sinh tử đang phiêu phù như thực như ảo kia vào lòng bàn tay!
“Ầm ầm ầm!”
Trong khoảnh khắc đó, đất trời đột nhiên rung chuyển trên toàn cõi Cực Vực!
Hằng hà sa số sinh hồn trong giới này ngửa mặt lên trời thét dài!
Ngàn vạn ánh kim quang đang lấp lánh trên sổ sinh tử chợt thu lại như cá voi hút nước rồi hóa thành một quyển sổ thực sự…
Trên ao chuyển sinh, y bây giờ đã nắm được luân hồi trong tay!
Kiến Sầu biết rất rõ người này___
Tần Nghiễm – đệ nhất diêm quân của Bát phương thành!
“Do hình thành từ quy tắc luân hồi của Cực Vực nên ngay bản thân của y cũng đã chính là quy tắc rồi.”
“Quy tắc một khi có linh trí là chuyện đáng sợ nhất trên thế gian này. Sau đó, càng ngày càng có nhiều sinh hồn tu sĩ không muốn rời Cực Vực…”
Vì vậy Bát phương thành từ hình dạng nguyên sơ trước mắt Kiến Sầu liền phát triển thành bảy mươi hai thành càng lúc càng phồn thịnh…
Cả Cực Vực đã nghiễm nhiên trở thành một đế quốc khác.
“Cho đến giai đoạn cuối của thời thượng cổ, tức là cách đây mười giáp.”
“Không biết vì lý do gì mà Cực Vực bỗng nhiên chặt đứt luân hồi trên Thập Cửu Châu. Lúc ấy, rất nhiều tu sĩ Thập Cửu Châu phát hiện ra việc này. Họ định ra tay tu chỉnh nhưng nào ngờ Cực Vực không đồng ý. Vì vậy chiến tranh giữa hai giới mới nổ ra…”
Trên mặt đất cằn cỗi vạn dặm liền hiện ra vô vàn ác quỷ đen kịt; nước sông hoàng tuyền vỗ sóng bồi đắp địa lực âm hoa cho chúng.
Trên một vùng đất Cực Vực khác lại có rất nhiều tu sĩ Thập Cửu Châu thân mặc trường bào…
Tuy chỉ mới thoáng nhìn nhưng Kiến Sầu lại có thể nhìn thấy được vài gương mặt quen thuộc trong số đó…
Nhưng trong chớp mắt mọi hình ảnh đều tối đi.
“Trận chiến này về sau được gọi là trận chiến âm dương giới.”
“Còn ta phụng lệnh đại tôn bảo vệ luân hồi, bị Bát phương diêm điện đánh giết đến nát cả thân, chỉ còn lại tàn hồn phong ấn ở nơi này.”
“Ngàn vạn tu sĩ Nhai Sơn đã vì Thập Cửu Châu mà ra sức. Tất cả đều chết, hồn phi phách tán…”
“Đến nay, đã gần sáu trăm năm rồi…”
Giọng nói già nua nặng nề khó hiểu của nó dần dần kéo Kiến Sầu ra khỏi mọi ảo ảnh trở về với thực tại.
Trong khoảnh khắc, trước mắt Kiến Sầu không phải là một mảnh đồ đằng cực lớn nữa rồi.
Vào lúc này, chín cái đầu của nó cũng quay lại nhìn nàng.
Nhịp tim Kiến Sầu hơi gấp. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng diêm quân Tần Nghiễm của Bát phương diêm điện lại có lai lịch khủng khiếp đến như vậy.
Con người y sao mà cao thâm đáng gờm! Ngay cả bản thân y đã chính là quy tắc rồi!
Mọi sự liền trở nên vô cùng rõ ràng.
Nhưng đồng thời cũng nảy sinh không biết bao nhiêu là nghi vấn.
Tại sao diêm quân Tần Nghiễm lại đột nhiên chặt đứt luân hồi của tu sĩ Thập Cửu Châu?
Không biết trong trận chiến âm dương giới rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho ngàn vạn tu sĩ Nhai Sơn bỏ mạng, cái câu “vì Thập Cửu Châu mà ra sức” của chim Cửu Đầu ngầm ám chỉ điều gì đây?
“Cửu Đầu tiền bối, không biết…”
Kiến Sầu cất tiếng, muốn hỏi cho ra lẽ.
Nhưng nào ngờ nàng vừa mới mở miệng thì tiếng chim Cửu Đầu cũng cất lên: “Ngươi có thắc mắc thì nếu trở về được Thập Cửu Châu, mọi sự sẽ sáng tỏ…”
Kiến Sầu liền nhíu mày không nói gì thêm nữa.
Giọng chim Cửu Đầu vẫn tiếp tục vang lên, âm sắc khàn khàn, hoàn toàn không biết được là trống hay mái, hoặc cũng có khi…
Nó vừa không trống cũng chẳng phải mái.
“Sau trận chiến, cả hai giới phân đôi, cách biệt nhau bằng đại trận, Hắc Phong động cũng vậy, nên vì thế không có cách nào trở về Thập Cửu Châu được nữa.”
“Chỉ còn lại mỗi một ngả ra ở trước Thích thiên tạo hóa trận mà thôi.”
“Ngươi là môn hạ Nhai Sơn, hồn phách lại tàn khuyết, tuy có khí tím đế vương quấn quanh hồn châu nhưng với chỉ chừng đó thôi thì vẫn không thành việc lớn. Ta lại có chuyện cần làm, muốn nhờ ngươi hậu thuẫn. Mặc dù không có cách nào tu bổ phần hồn phách bị thiếu nhưng ta vẫn hoàn toàn có thể giúp ngươi phá hồn châu, thăng ngọc niết được.”
Phá hồn châu!
Thăng ngọc niết!
Đuôi mắt Kiến Sầu giật nảy, nàng suýt nữa không dám tin vào tai mình, ánh mắt nhìn phiến đồ đằng mà bàng hoàng ngơ ngẩn!
Chỉ một búa của Bàn Cổ mà đã bửa ra được vũ trụ nguyên thủy, chim Cửu Đầu là tọa kỵ của ngài cũng kinh khủng không kém. Tuy chỉ còn tàn hồn nhưng nó lại có đủ khả năng kéo mình từ mười tám tầng địa ngục đến đây, hơn nữa lại còn cắt đứt mọi liên lạc giữa ngoại giới và nhẫn đỉnh giới thì thực lực quả là thâm sâu khó dò.
Nó nói muốn yểm trợ nàng phá hồn châu, thăng ngọc niết sao?
Hồn châu của nàng vẫn còn một vết nứt, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, không biết sống chết lúc nào.
Lúc nàng còn tu luyện ở Thập Cửu Châu, Phù Đạo sơn nhân có nói đến xuất khiếu nàng chắc chắn phải chết.
Bởi vậy nên mới nói hồn phách tàn khuyết nguy hiểm đến mức nào!
Mặc dù nó không thể giúp nàng tu bổ hồn phách hay loại trừ được nguy hiểm trong lúc tu luyện nhưng nếu có thể lên được ngọc niết thì đối với nàng mà nói cũng có rất nhiều chỗ tốt chứ không phải là không!
Nhưng trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí chứ?
Lúc này mọi đốm sáng đều đã chui hết vào mi tâm Kiến Sầu. Một lằn trắng đục sau cùng còn sót lại trên thân hồn châu vừa bị đốm sáng màu tím phủ lên. Trong chớp mắt, cả viên châu đã thuần rặt màu tím đế vương, mười phân vẹn mười!
Ngoại trừ cái khe nứt kia chứ không thì mọi thứ đều hoàn mỹ!
Một đốm sáng tím âm u từ tổ khiếu mi tâm xuyên vào đáy mắt nàng.
Nhất thời một sức mạnh kỳ dị bắt đầu phát ra tỏa quanh người Kiến Sầu. Tuy chỉ nàng chỉ ngồi xếp bằng trên dòng nước ngầm, nhưng trong dáng dấp đã toát ra vẻ uy nghi cao cao tại thượng rồi!
Nhưng cảm giác này tràn đến vô cùng tự nhiên nên Kiến Sầu không thấy lạ lùng cho lắm.
Nàng khẽ nhíu mày nhìn về phía phiến đồ đằng chim Cửu Đầu hỏi, giọng nói vẫn dè dặt như trước: “Tiền bối và Nhai Sơn không những có liên hệ với nhau mà hơn nữa ngài lại còn ra tay giúp đỡ, vãn bối thật vô cùng cảm kích. Nhưng đổi lại không biết ngài muốn ta trợ giúp việc gì?”
“Việc này không khó. Khi nào trở lại Nhai Sơn, chỉ cần tiểu hữu báo lại cho sư môn trưởng bối của ngươi – Phù Đạo sơn nhân rằng vẫn còn tàn hồn của ta là được.”
Ánh mắt của chim Cửu Đầu trên phiến đồ đằng trắng như tuyết trở nên bùi ngùi trầm lặng.
“Xin lão tạm thời buông bỏ mọi ân oán giữa nội bộ Thập Cửu Châu trong trận chiến âm dương giới mà tập trung lực lượng, ưu tiên tấn công Cực Vực, trọng chỉnh luân hồi!”
Ưu tiên tấn công Cực Vực, trọng chỉnh luân hồi!
Kiến Sầu nghe xong không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, nhất thời không nói nên lời!
Chim Cửu Đầu đảo mắt nhìn vào một chỗ trong hư không, ánh mắt ấy dường như xuyên thấu nơi đó thấy được một điều gì khác nữa…
Giọng nó trở nên nghiêm nghị lạnh lùng.
“Nhưng trong số những người đồng hành với tiểu hữu có một người là phù du. Hắn chính là đại yêu chí tà trời sinh! Việc trọng chỉnh luân hồi rất quan trọng. Nếu nó biết được, đại kế chắc chắn sẽ hỏng…
===============
Lời tác giả: Qua lời của chim Cửu Đầu trong chương này, nếu các bạn thích thì có thể đọc lại chương 148 “Kẻ buông câu”, trong đó đã gài sẵn vài chi tiết cho thấy Côn Bằng và chim Cửu Đầu chính là bạn cũ của nhau.
Cách nhìn nhận về thế giới thật ra không sai biệt nhiều lắm.
Thời đại lịch sử trong “Ta không thành tiên” được phân thành: Hoang cổ, viễn cổ, thượng cổ, kim cổ (là thời Kiến Sầu đang sống).
Toàn truyện có ba tuyến chính: Ân oán giữa Kiến Sầu và Tạ Bất Thần, ân oán của Thập Cửu Châu phát sinh từ trận chiến âm dương giới, và bí mật của vũ trụ vào lúc nguyên sơ (mà Phó Triêu Sinh chính là mắt xích chủ chốt).
Ừ, nhưng dù có thiên biến vạn biến thì Kiến Sầu lúc nào cũng số một là được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!