Ta Không Thành Tiên
Chương 337: Triêu Sinh Đến Rồi
Dịch: sweetzarbie
Nguồn: bachngocsach.com
Phù du vừa tới, chim Cửu Đầu đã biến mất.
Đủ biết là nó kiêng kỵ Phó Triêu Sinh đến thế nào!
Kiến Sầu nhất thời cảm thấy có điều gì đó kỳ diệu, có vẻ như không an lành cho lắm. Nhưng nghĩ kỹ lại thì điều này thật ra cũng rất bình thường.
Phó Triêu Sinh mạnh đến mức nào thì từ trước đến giờ nàng lại chưa tận mắt thấy qua, chỉ duy có vài chi tiết nhỏ nhặt lộ ra là giúp nàng thoáng thấy được sơ sơ phần nào thực lực của hắn.
Chim Cửu Đầu vốn là vật cưỡi của Bàn Cổ nhưng vì bị Bát phương diêm điện chém giết nên chỉ còn lại một luồng tàn hồn. Nếu nó thật sự phải cùng đấu tay đôi với Phó Triêu Sinh – một đại yêu chí tà trời sinh thì thắng hay thua cũng khó mà đoán trước được. Vậy tạm thời tránh đi có lẽ là khôn ngoan hơn cả.
Cho đến bây giờ Kiến Sầu vẫn còn biết rất ít về những bậc siêu nhiên lâu đời như hai kẻ này, cho dù có nghi ngờ gì chăng nữa thì nhất thời nửa khắc cũng không thể suy luận ra điều gì sâu xa hơn.
Nàng liền quyết định thôi không nghĩ đến nữa.
“Bây giờ quan trọng nhất là làm sao thoát ra ngoài…”
Xung quanh vẫn tối tăm như trước.
Nhưng sau khi chim Cửu Đầu biến mất thì Kiến Sầu cũng không còn cảm thấy không gian này có gì huyền bí nữa. Đáy lòng khẽ động, nàng bèn lấy Lục mạch phân thần kính ra, quán chú hồn lực vào trong. Ngay lập tức, chiếc gương liền tỏa ra hào quang rực rỡ!
Nếu lúc trước nàng có cảm giác dường như ánh sáng bị hạn chế thì bây giờ tình trạng đó cũng biến mất.
Hào quang của Lục Mạch Phân Thần kính trong chớp mắt đã chiếu rọi toàn bộ không gian bên trong. Đến khi thấy rõ cảnh vật xung quanh, Kiến Sầu không khỏi nheo mắt, kinh ngạc tới cực điểm____ Hóa ra đây là lại là một cái động đá gần như kín mít như bưng!
Ngoài Hắc Phong Động ở phía trước và trên mặt đất có một nguồn suối nhỏ xíu bằng nắm tay thì chẳng còn lối ra nào khác!
“Làm sao đi ra ngoài được đây?”
Kiến Sầu trợn tròn mắt sững sờ.
Nàng nhớ chim Cửu Đầu từng nói Hắc Phong Động đã bị phong tỏa, tách biệt Cực Vực và Thập Cửu Châu, hoàn toàn không thể qua lại được nữa.
Nhưng với tình hình trước mắt như thế này…
Không lẽ mình phải đâm đầu thử khắp nơi hay… lao người vào nguồn suối lớn chỉ bằng nắm tay này sao?
Khóe miệng cau lại, Kiến Sầu tự tâm cảm thấy hết biết. Cái vị tiền bối chín đầu này bỏ đi thật là tiêu sái, chẳng thèm lý lai gì đến nàng, để nàng loay hoay một mình với hiện tại rắc rối trước mặt, quả là khiến cho người ta phải bàng hoàng sững sờ chẳng còn lời nào để nói.
Dưới ánh hào quang của Lục mạch phân thần kính, nàng nhíu chặt mày, thử đứng lên đi đi lại một chút trong thạch động để quan sát cho kỹ hơn.
Nhưng đồng thời cũng ngay vào lúc này trên nhẫn đỉnh giới lại lóe lên một đường sáng xanh sẫm mặc dù trước đó mọi liên hệ giữa nó với ngoại giới đều bị cắt đứt.
Kết nối với thế giới bên ngoài đã trở lại bình thường rồi!
Kiến Sầu chú ý ngay đến biến đổi này. Tâm tư khẽ động, nàng liền trầm nhập tinh thần vào trong nhẫn đỉnh giới.
Vì lúc trước lo chuyên tâm tu luyện nên khái niệm về thời gian đối với nàng rất mơ hồ. Có lúc tưởng chừng chỉ mới thoáng qua một chốc mà thôi nhưng thời gian tu luyện thật ra có khi trôi qua đã vạn năm rồi.
Ở ngoài kia tình hình diễn biến ra sao, các đồng bạn có bình an hay không, nàng thảy đều không biết. Nhưng nhẫn đỉnh giới có kết nối với họa quyển tinh vân nên có thể tra đọc trên danh sách đỉnh tranh.
Kiến Sầu nhìn vào nhẫn là để xem xem có bao nhiêu người còn lại.
Tinh thần vừa nhập vào thì họa quyển tinh vân sáng chói liền trải rộng trong tâm thức nàng. Hết hình ảnh này đến hết hình ảnh khác lúc quen lúc lạ lần lượt diễu qua.
Chung Lan Lăng, Tư Mã Lam Quan và Lệ Hàn do Phó Triêu Sinh giả dạng thành vẫn luôn tồn tại. Ngoài ra Trương Thang, Trần Đình Nghiên, bà lão và Cố Linh cũng vẫn còn sống tốt.
Kiến Sầu thầm thở phào một hơi.
Mặc dù vậy nàng cũng để ý thấy tình hình không được suôn sẻ cho lắm. Tuy đỉnh tranh vốn có gần một trăm người tham gia nhưng trên họa quyển bây giờ chỉ còn lại chừng ba mươi mấy người mà thôi!
Không biết đã qua bao lâu mà lại xảy ra nhiều trận chiến đẫm máu như vậy?
Kiến Sầu chợt thắc mắc, rồi cảm thấy lo lo: Bọn họ trong đỉnh tranh này cũng không hẳn là an toàn gì cho cam.
Huống chi lúc nàng bị quắp vào đây, tiểu chồn và quỳ ngưu còn đang đánh nhau kịch liệt, bây giờ không biết thắng bại ra sao.
Nàng phải mau chóng rời khỏi nơi này thôi.
Trong chớp mắt mọi vương vấn thắc mắc về chim Cửu Đầu trong trí đã bị Kiến Sầu dẹp gọn qua một bên, quay ngay về đỉnh tranh. Nàng liền bắt đầu thăm dò không gian nơi này, tìm đường thoát ra.
Nhưng Kiến Sầu không biết ngay khi nhẫn đỉnh giới của nàng vừa kết nối lại được với thế giới bên ngoài thì cả Cực Vực đều ầm ầm sôi sục.
“Có lại rồi!”
“Nhẫn đỉnh giới kết nối lại rồi!”
“Mẹ bà nó, các ngươi mau lại xem đi!”
“Cô ta đang ở đâu vậy?”
“Mau, mau lên, tranh thủ qua đây coi chút đi, chuyện gì vậy trời!”
“Cô ta bị kẹt ở chỗ này sao?”
“Ủa, làm sao vào trong được thế?”
“Không có ai khác nữa hả?”
…
Ai nấy đều mau mồm mau miệng bàn tán tựa như vừa phát hiện ra một chuyện gì trọng đại ngộ nghĩnh lắm vậy.
Trên đường cái, thậm chí ngay cả mấy kẻ đang ngủ gật hay đang há miệng ngáp ngắn ngáp dài cũng phải nghe tiếng. Tất cả đều chấn động tinh thần, nhao nhao bu lại xem.
Nhưng cũng gần như vào cùng thời điểm này, các đại lão của Địa thượng lâu mười tám tầng và của thập đại quỷ tộc lại phở phào một hơi nhẹ nhõm.
Có trời mới biết lúc bị mất kết nối tình hình trên toàn bảy mươi hai thành địa phủ lộn xộn đến mức nào.
Đỉnh điểm theo dõi đã đạt đến mức cao nhất trong khoảng thời gian một khắc Kiến Sầu bị mất tích. Những người ban đầu vốn không quan tâm đến đỉnh tranh nhưng nghe nói có tu sĩ mất tích thì lấy làm lạ, không khỏi nén được tò mò nên cũng tham gia theo dõi chiến cục.
Đồng thời, ai nấy đều bối rối thắc mắc như nhau trước cùng một câu hỏi hóc búa____
Kiến Sầu đi đâu rồi?
Mọi người đều chăm chú theo dõi nhưng không ai biết nàng hạ lạc nơi nào.
Nếu tình hình cứ dây dưa kéo dài mà không giải quyết được thì có thêm nhiều khán giả xem đỉnh tranh cũng vô dụng vì trước sau gì họ cũng bỏ đi. Chỉ khi nào Kiến Sầu trở lại thì mọi việc mới có lợi và có ý nghĩa!
Rốt cục thì bây giờ nàng cũng đã trở lại rồi.
Những người hưởng lợi từ đỉnh tranh trong nội bộ thập đại quỷ tộc và Địa thượng lâu mười tám tầng mừng đến nỗi thiếu điều muốn thắp hương tạ ơn thần phật. Còn chuyện Kiến Sầu lạc vào nơi nào ư?
Bọn họ hoàn toàn không đếm xỉa đến.
Chuyện nhức đầu này cứ để Bát phương diêm điện lo đi.
oOo
Thực ra vào lúc này, trong Bát phương thành không gian tĩnh mịch như tờ.
Xa xa nơi phía đường chân trời thấp thoáng bóng tám tòa cung điện nguy nga lơ lửng cao cao trên không. Sâu bên trong đại điện, ánh sáng ngưng tụ thành hai màn hình.
Màn hình thứ nhất trình chiếu tình hình ngục Ngưu Khanh tầng thứ bảy.
Trong thời gian Kiến Sầu biến mất, vì con chồn vạn ấn và quỳ ngưu đánh nhau kịch liệt nên không ai tiến tới được nữa. Những tu sĩ đi sau khác dần dần đến đông hơn nên cuối cùng nơi này cũng biến thành một trường ác chiến đẫm máu.
Đao quang, kiếm ảnh, pháp khí vun vút đầy trời.
Còn màn hình thứ hai thì hiển hiện tình cảnh trong hang động thần bí.
Người nữ tu Kiến Sầu “vô duyên vô cớ” mất tích khi nãy bây giờ đang đứng cạnh một nguồn suối nhỏ bằng nắm tay. Nàng ta chăm chú nhìn kỹ xung quanh, dường như đang suy nghĩ xem làm sao mới có thể ra khỏi nơi này.
Ánh mắt mọi người trong điện đều đổ dồn lên người nàng.
Nhưng đến khi thấy được tu vi hiện tại của nàng thì ai nấy đều lặng người, giật mình kinh sợ____
Chỉ mới qua có mấy canh giờ mà với một viên hồn châu nứt nẻ người nữ tu này đã từ hóa châu thăng lên đến ngọc niết rồi!
Hơn nữa, các vị diêm quân còn có thể nhìn thấu hồn thể, thấy được một lớp “ngọc tím” óng ánh phủ kín khắp thân!
“Cô ta làm sao làm được?”
Trầm ngâm hồi lâu, diêm quân Thái Sơn dáng người cao lớn khôi ngô bất giác lên tiếng hỏi.
Diêm quân Tần Nghiễm nét mặt tuy lạnh lùng nghiêm nghị nhưng lại tuyệt không biểu lộ ra chút gì là nghi hoặc khó hiểu.
Người ngoài không ai biết Kiến Sầu tại sao mất tích nhưng mấy người bọn họ thì biết rất rõ. Mặc dù vậy việc tàn hồn của chim Cửu Đầu vẫn còn tồn tại ở Cực Vực là điều bí mật tạm thời không thể nói ra. Cho nên bọn họ không báo cho Địa thượng lâu và thập đại quỷ tộc hay.
Bây giờ chim Cửu Đầu tha Kiến Sầu đi, chỉ trong chớp mắt sau nữ tu này đã đột phá lên cảnh giới mới, hơn nữa lại còn ngưng kết ra “một lớp ngọc tím”.
Thế này là hợp “chuẩn” thành diêm quân rồi.
“Ngoài chim Cửu Đầu thì còn có ai có thể làm được chuyện này đây?” Tống Đế vừa cười vừa nói nhưng trong đáy mắt thì lại ánh lên những tia nhìn bất thiện. “Chúng ta đã từng tàn sát Cửu Đầu cho tới khi nó bị phong ấn, chỉ còn lưu lại một luồng tàn hồn. Bây giờ nó đã giúp đỡ nữ tu này thì hẳn cô ta cũng chịu ơn của nó. Nếu quả thật sau này cô ta trở thành diêm quân, ha ha…”
Đến lúc đó “Bát phương thành” đổi tên thành “Cửu phương thành”, “Bát điện diêm quân” đổi thành “Cửu điện diêm quân” cũng không phải là lạ.
Nếu giữa các diêm quân nổ ra tranh đấu hoặc có ai đó muốn khôi phục luân hồi thì tha hồ mà xem trò vui.
Có ai không hiểu ra ý tứ trong lời nói của Tống Đế chứ.
Nhờ có trận âm dương giới mà sau đó Bát phương thành mới được thành lập. Phần lớn diêm quân các điện cũng nhờ cuộc chiến này mà tạo nên tiếng tăm cho mình.
Giữa họ và chim Cửu Đầu là mối thù không chết không thôi.
Việc liên quan đến luân hồi vô cùng trọng đại, họ hoàn toàn không thể thờ ơ bỏ qua được.
Sự hiện diện của Kiến Sầu liền bắt đầu gần như trở thành vi diệu.
Trước nhất nàng ta có màu tím đế vương trên người, hơn nữa lại còn vừa tu được đến cảnh giới ngọc niết vừa có thêm một lớp “ngọc tím” trên hồn thể, cho nên trong tương lai rất có thể trở thành diêm quân.
Thứ nữa, mối quan hệ dây mơ rễ má chằng chịt giữa nàng ta với chim Cửu Đầu khó mà nói cho rõ ràng.
Sở Giang – Diêm quân điện thứ hai cả người chìm trong bộ hắc bào, từ đầu đến giờ vẫn không nói gì, đến lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tần Nghiễm hỏi: “Sự việc trọng đại, không biết ngài xử lý như thế nào?”
Ánh mắt Tần Nghiễm vẫn không rời khỏi Kiến Sầu hay nói cho đúng hơn là không rời khỏi đôi vòng tím tình cờ nhìn thấy được trong mắt nàng, giọng nói vang lên thong thả: “Thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Chờ đỉnh tranh kết thúc sẽ lấy mạng cô ta.”
Mọi người nghe xong không ai nói gì.
Chỉ có diêm quân – Giang Trành là cười khẩy, tay áo phất lên, cả người liền biến mất ngay tại chỗ.
Tống Đế chau mày, há miệng như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại thôi.
Đỉnh tranh vốn liên quan đến quyền lợi nhiều bên. Theo luật định, bọn họ không thể nhúng tay can thiệp. Nếu giết Kiến Sầu ngay trong đỉnh tranh thì chắc chắn sẽ gây ra tai tiếng khủng khiếp.
Dĩ nhiên đêm dài lắm mộng, giết sớm chừng nào tốt chừng đó. Nhưng trước sau gì đỉnh tranh cũng sẽ phải kết thúc. Dù cho nữ tu này bí mật trùng trùng nhưng làm sao cuối cùng lại không ra khỏi đỉnh tranh được chứ?
Đến khi vỏ chanh đã vắt kiệt, vừa ra đỉnh tranh là giết ngay cũng không muộn.
Cho nên bây giờ hãy tạm kiềm chế là được.
Tống Đế liếc nhìn chiếc ghế trống không mà Giang Trành để lại, không biết sao lại cười nói: ” vương điện hạ dường như không tán thành cách chúng ta xử lý lắm thì phải.”
Trong điện có vài người đưa mắt nhìn lão nhưng không nói gì.
Không khí trong Bát phương thành cho đến bây giờ vẫn quỷ dị như thế.
Ai cũng xem như không có việc gì xảy ra.
oOo
Vào lúc này, trên toàn Cực Vực, hầu như mọi huyền giới đều thi nhau kết nối với nhẫn đỉnh giới của Kiến Sầu. Nhưng trường hỗn chiến khổng lồ vừa đặc sắc vừa tuyệt luân đang bạo phát trên địa ngục tầng thứ bảy thì lạ thay lại kém hấp dẫn người xem.
Chỉ có một số ít quỷ tu khi nhìn thấy bóng một người ở cạnh hố trời thì “Ồ” lên ngạc nhiên.
Ngục Ngưu Khanh đã hóa thành một “trường tu la” tự bao giờ. Dù ai tới trước hay tới sau thì cũng đều bị trận chiến giữa tiểu chồn và quỳ ngưu thu hút, hết thảy đều dồn đến gần hố trời.
Biết bao cừu nhân phải chạm trán nhau!
Ánh mắt ai nấy đều long lên sòng sọc.
Hết nhóm này đến nhóm kia xông vào đánh nhau túi bụi.
Hai người Cố Linh và bà lão bị người của Tuyết Vực Mật Tông khiêu khích nên đã ra tay xuất thủ;
Vì có ân oán từ trước với tộc Vô Thường nên Trần Đình Nghiên lúc này cũng đang tả xung hữu đột đánh với bọn Hình Phi, Hình Chiến;
Trương Thang mặt mày lạnh lẽo, ngân quan buộc trên đầu loang lổ đầy những vệt máu trắng đục của hồn lực, lưỡi dao mỏng cong như vầng trăng non vừa lóe lên ánh bạc thì mấy gã quỷ tu thành Phong Đô đã phải chịu hồn phi phách tán rồi!
Còn tên Tư Mã Lam Quan vẫn luôn đuổi theo Kiến Sầu thì lúc này lại đang đấu với nữ yêu áo đỏ xinh đẹp. Tuy hắn tu vi siêu nhiên trác tuyệt nhưng cũng chỉ đánh ngang tay với nàng kia mà thôi.
“Lệ Hàn”, hay nói cho đúng hơn Phó Triêu Sinh, mới tới cạnh hố trời. Hắn vừa đưa mắt liếc sơ một lượt là đã biết tình hình trước mặt hỗn loạn đến mức nào.
Tiểu chồn và quỳ ngưu đã quần đấu trên không tự lúc nào, trên cao bây giờ vang rền tiếng ầm oàng như sấm giật nhưng lại tuyệt không thấy bóng dáng hai con vật đâu.
Đối với người nào Phó Triêu Sinh cũng có ấn tượng…
Nhưng ở đây không có người mà hắn muốn tìm.
Lúc tới hẻm núi ở tầng thứ nhất, hắn đã thấy được mẩu tin nàng để lại cho hắn, đang định đi ngay thì nào ngờ lại chạm trán với Chung Lan Lăng lưng đeo cây cổ cầm. Mặc dù không cầm mắt Vũ và mắt Trụ trong tay nhưng Phó Triêu Sinh dù gì cũng là đại yêu hấp thu tinh hoa của đất trời, chỉ bằng mắt thường cũng nhìn ra được trên người gã quỷ tu kia có chỗ quỷ quyệt không bình thường.
Đây rõ ràng là một con quái vật được người ta lắp ráp mà thành.
Đối với Kiến Sầu, Phó Triêu Sinh lúc nào cũng có cảm giác vô cùng kỳ diệu. Có lẽ đó là vì từ lúc mới sinh hắn đã quen biết nàng. Về sau dù có gặp nhiều người khác nữa, dù có chứng kiến vô số sự đời, hắn rốt cục vẫn thấy chẳng có ai hơn được “bạn cũ”.
Cho nên ngay khi thấy Chung Lan Lăng, hắn tự nhiên cảm thấy con quái vật này không nên xuất hiện trước mặt Kiến Sầu thì tốt hơn.
Vì vậy hai bên mới giao chiến với nhau.
Nhưng chỉ được ít lâu sau, Phó Triêu Sinh lại tự đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ: Chỉ mỗi một Chung Lan Lăng này thôi thì cũng dễ xử lý, nhưng nếu có nguyên cả “một đám” như gã thì sự việc lại trở nên cực kỳ rắc rối.
Hắn dù sao cũng không phải là Kiến Sầu.
Mặc dù hắn cảm thấy nàng không biết chân tướng có thể sẽ tốt hơn, nhưng hắn dù sao cũng không thể quyết định thay cho nàng. Huống hồ ân oán giữa Thập Cửu Châu và Cực Vực vốn chẳng phải chỉ bằng dăm ba câu là có thể nói cho rõ ràng.
Mà trước sau gì Kiến Sầu cũng sẽ biết thôi.
Thành thử đấu được nửa chừng, Phó Triêu Sinh không đánh chết Chung Lan Lăng ngay mà chỉ xuất chưởng đẩy lui đối phương, bỏ rơi gã ngay lập tức, rồi vội vàng đi tìm Kiến Sầu.
Mắt Vũ có thể nhìn lén tận chân trời góc bể nên hắn tìm ra Kiến Sầu rất dễ dàng.
Nhưng không ngờ sau khi đi vào cái hố trời khổng lồ này hắn lại va phải một luồng sức mạnh kỳ dị. Nó bài xích ngăn không cho mắt Vũ nhìn tiếp, khiến hắn mất phương hướng ngay lập tức.
Vào lúc này, Phó Triêu Sinh đã đi đến nơi phát sinh dị tượng.
Hắn vẫn giữ nguyên ngoại hình và dung mạo của Lệ Hàn, cạnh rìa hố trời vạt trường bào tím bay bay trong gió, lệ khí nhàn nhạt thoáng qua trong đôi con ngươi lạnh lẽo xanh biếc như ngọc lưu ly.
Ánh mắt hắn từ từ hạ xuống đến tận cùng dưới đáy hố trời.
Chẳng biết tại sao luồng sức mạnh thần bí kia bây giờ lại không còn ở đó nữa. Hắn thậm chí có thể cảm thấy được rõ ràng Kiến Sầu đang ở bên trong, hơn nữa tu vi lại còn có phần nhảy vọt.
Cho nên đầu chân mày lại bất giác nhíu chặt thêm.
“Đùng!”
Từ trong trường hỗn chiến chợt có một đạo điện quang đỏ rực từ dưới đáy hố trời phóng ra, vừa khéo lao đúng về phía Phó Triêu Sinh đang đứng!
Một số ít quỷ tu trên bảy mươi hai thành Cực Vực bắt gặp cảnh này đều không khỏi buột miệng kinh hô.
Nhưng Phó Triêu Sinh chỉ liếc mắt nhìn sơ.
Bàn tay trắng xanh của hắn nhẹ nhàng giơ lên, thản nhiên đỡ lấy____
“Ầm!”
Đạo điện quang đỏ rực tràn đầy sức hủy diệt kia đâm mạnh vào lòng bàn tay của Phó Triêu Sinh!
Sức chấn động khủng khiếp của hồn lực kèm theo tiếng nổ như chớp giật liền tỏa ra khắp bốn phương tám hướng!
Ngay sau đó toàn bộ hố trời liền trở nên tĩnh lặng!
Mọi quỷ tu đang đánh nhau liền ngừng tay. Ai nấy đều bị tiếng nổ đột ngột chấn kinh.
Hết thảy nhất tề quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng động.
Kia là rìa hố trời.
Có bóng ai đang lặng lẽ đứng cạnh bên.
Đích thị là Lệ Hàn tộc Quỷ Vương – tu sĩ mất tăm mất tích đã lâu.
Là hắn thật sao?
Tư Mã Lam Quan đang giao thủ với nữ tu áo đỏ yêu dị ở phía dưới mà ánh mắt nhìn Lệ Hàn lại rực lên đầy kiêng kỵ. Bởi vì đạo điện quang kia chính là do y bắn ra, vì vô tình mà trúng phải Lệ Hàn. Đây cũng là một trong ba tuyệt kỹ công kích mạnh nhất mà y tu luyện thành.
Đòn này vốn nhắm vào nữ tu váy đỏ lai lịch bất minh nọ nhưng không ngờ thuật pháp quá ư kỳ dị, ả vậy mà lại chơi trò gắp lửa bỏ tay người, bắn hất đạo điện quang này ra ngoài.
Thành thử nó mới văng trúng người “Lệ Hàn”.
Nhưng đúng lúc đó, “Lệ Hàn” lại chỉ cần giơ một tay ra là đã chặn lại dễ dàng. Thậm chí trong ánh hào quang và hồn lực hỗn loạn đầy trời, cái bàn tay trắng bệch kia…
Cũng chẳng bị hề hấn gì!
Không thể nào!
Làm sao một tên “Lệ Hàn” bị loại khỏi đề cử của tộc Quỷ Vương lại có thể mạnh đến mức này?!
Mí mắt Tư Mã Lam Quan giật mạnh.
Ngay cả nữ tu váy đỏ cũng tự nhiên đâm ra sờ sợ, thế công vừa phát đã vội thu lại chuyển thành thế thủ!
Cạnh rìa hố trời Phó Triêu Sinh vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên như không.
Hắn từ từ hạ tay xuống, ánh mắt quét về phía đã phóng ra đạo điện quang — Tư Mã Lam Quang. Hình như trước chưởng ngục ty Hàn Băng, người này đã từng có ý muốn lột da mỹ nhân của bạn cũ để lấy làm đèn lồng, cho nên hắn cũng có chút ấn tượng.
Đôi con mắt như ngọc lưu ly của Phó Triêu Sinh tựa như nhìn thấu người khác…
Nhưng cũng lại cực kỳ băng lãnh.
Ngay khi Phó Triêu Sinh phóng mắt nhìn tới, Tư Mã Lam Quan liền cảm thấy nguy hiểm trùng trùng. Khuôn mặt nửa thanh tú nửa hung ác bỗng nhăn nhúm vặn vẹo. Đồng thời chiếc lồng đèn da người đang cầm trong tay cũng vụt cháy lên đỏ rực!
Lệ Hàn tộc Quỷ Vương tính tình thô bạo, hỉ nộ vô thường.
Mọi người đang có mặt tại đây không ai không biết điều đó.
Lúc này bọn họ đều tưởng rằng Lệ Hàn sẽ tìm Tư Mã Lam Quan tính sổ, nhưng sự việc lại không xảy ra như dự đoán____
Phó Triêu Sinh chỉ thản nhiên thu ánh mắt về, tựa như không thèm để ý đến cho lắm. Sau đó hắn vẫn lại tiếp tục nhìn xuống dưới đáy hố trời như trước, dường như đã phát hiện thấy có cái gì ở bên trong vậy.
Đoạn hắn tung người nhảy xuống!
Mọi người chỉ thấy một bóng áo tím từ rìa hố trời bay vụt xuống đáy sâu cuồn cuộn gió đen!
Tay áo rộng đón gió phồng lên như hai chiếc cánh trên lưng.
Trông vừa yêu tà đến cùng cực và đồng thời cũng vừa thong dong vô hạn.
Mọi trận chiến đang xảy ra trong hố trời đều chẳng là cái thá gì đối với hắn. Dù tên bay đạn lạc có tình cờ phóng tới cũng không thể nào ảnh hưởng tới hướng bay của hắn.
Chỉ trong nháy mắt, cả người Phó Triêu Sinh đã hạ xuống đến trước cửa động dưới đáy hố trời.
Hắn dấn mình lao vào không chút chần chờ!
“Ầm ầm…”
Tiếng đất đá đổ sụp vang lên trầm đục.
Trong nham động thần bí, Kiến Sầu đang xem xét nguồn suối thì chợt cảm thấy cái hang dường như hơi rung chuyển. Nàng định lần theo dòng nước đi sâu vào trong xem sao. Nhưng đột nhiên vách đá lởm chởm xung quanh lại rung lên. Thạch nhũ trên trần hang lung lay như muốn rớt xuống.
Trong hư không vậy mà lại xuất hiện lớp lớp vòng sóng khí.
Tựa như mặt ao đang tĩnh lặng đột nhiên bị ai đó khuấy lên.
Ngay nơi trung tâm tỏa ra những đợt sóng đó dần dần hiện ra một bóng người.
Hắn chính là Lệ Hàn phá giới mà vào, hay nói cho đúng hơn…
Đây là phù du Phó Triêu Sinh!
Vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên như thường lệ. Trường bào tím đậm càng làm khuôn mặt trắng bệch nổi bật hơn, phảng phất toát ra một thứ tà khí mà chỉ có Kiến Sầu mới nhìn ra được.
Vì ngụy trang nên màu mắt của hắn không giống như trước, nhưng đôi con ngươi lại sáng rực lạ lùng và đồng thời từ trong đó cũng ánh lên nét phong sương từng trải hòa lẫn với vẻ trong sáng ngây thơ mà nàng đã quen nhìn thấy.
Kiến Sầu đã giơ sẵn Lục mạch phân thần kính lên cao, cả người căng thẳng đề phòng.
Nhưng khi thấy rõ hắn, đáy lòng nàng lại tự nhiên trào dâng một cảm giác kỳ diệu khó nói thành lời, vì vậy dáng điệu liền chợt nên kỳ quái.
Có lẽ không cần phải đề phòng như vậy đâu!
Nhưng lại do dự không quyết.
Phó Triêu Sinh đứng trước mặt nàng khoảng một trượng, nhân cảm thấy một chút khí tức yếu ớt còn sót lại trong nham động, đầu chân mày liền từ từ nhíu lại.
Hắn tự nhiên cũng cảm thấy vẻ ngần ngừ trong dáng điệu của nàng.
Một tia sáng khó tả thoáng lóe lên trong đáy mắt rồi biến mất, Phó Triêu Sinh mỉm cười vui vẻ hỏi ngay: “Xem ra Kiến Sầu đạo hữu đã gặp phải chuyện gì đó.”
Gặp chuyện gì đó…
Câu nói thật là khéo.
Kiến Sầu vẫn cứ nhìn hắn như vậy, đáy mắt hơi có vẻ ngập ngừng dò xét. Nhưng rốt cục nàng vẫn buông Lục mạch phân thần kính xuống, cười đáp: “Thì chẳng phải bây giờ ta đang gặp lại bạn cũ hay sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!