Ta Không Thành Tiên
Chương 6: Con đường tu hành
“Vạn tượng đấu bàn là nền tảng tu hành của vạn vật trên thế gian, như đài cao ngàn trượng tất do đất đá chồng lên mà thành. Thông thường mà nói, một người lần đầu bước lên đường tu hành, sau khi hoàn thành lễ bái sư sẽ có thể kích thích đấu bàn nhờ do sức mạnh khế ước của trời đất dẫn động. Đấu bàn càng lớn thì thiên phú của người này cũng càng cao”.
Phù Đạo sơn nhân dần dần khôi phục thần trí, ánh mắt nhìn Kiến Sầu cũng dần dần tỏa sáng.
Trong nháy mắt đó Kiến Sầu suýt nữa cho rằng mình đã biến thành một cái đùi gà hay một con ngỗng trắng.
Nàng cố nén cảm giác kinh hãi đó, lại hỏi: “Ý ngài là thiên phú của tôi không tồi?”
“Coi như không tồi”. Phù Đạo sơn nhân gật đầu.
Kiến Sầu đã hiểu, như vậy có nghĩa là cực kì tốt.
Nàng nghĩ một lát lại không khỏi tò mò: “Đấu bàn là mỗi người tu hành đều có à? Vậy lúc đầu đấu bàn của ngài lớn bao nhiêu? Được ba trượng không?”
“…”
Vẻ mặt Phù Đạo sơn nhân lập tức cứng đờ, con ngươi nhanh chóng đảo khắp nơi: “À… hình như là một trượng lẻ một tấc!”
Một trượng…
Lẻ một tấc?
Kiến Sầu nghi hoặc nhìn Phù Đạo sơn nhân.
Phù Đạo sơn nhân trừng mắt: “Ngươi không tin đúng không?”
“Đồ nhi không dám”. Kiến Sầu đã hiểu, ngoan ngoãn nói: “Sư phụ nói là bao nhiêu chính là bấy nhiêu. Đồ nhi dù thua kém sư phụ, nhưng thấy đấu bàn của sư phụ còn có thể lớn lên, đồ nhi nghĩ rằng sự lớn nhỏ của đấu bàn cũng không quyết định tất cả”.
Được, lời này miễn cưỡng còn coi như êm tai.
Phù Đạo sơn nhân chỉ mong sao sớm bỏ qua được chuyện đấu bàn thiên phú lớn nhỏ này, vội vàng nói: “Đó là đương nhiên. Nói chung vạn tượng đấu bàn sẽ lớn lên khi bước ào con đường tu hành, còn lớn lên được bao nhiêu thì phải xem năng lực cá nhân. Cho nên thiên phú bây giờ cũng bất quá là tạm thời mà thôi. Con đường tu hành, thiên phú và nỗ lực thiếu một thứ cũng không được. Có bao nhiêu thiên tài đã chết non trên đường? Ngược lại những kẻ lúc đầu thiên phú tầm thường lại có thể đạt được thành tựu. Đợi ngươi chính thức bước vào đường tu hành sẽ biết, có thể thắp sáng đấu bàn mới là thiên tài thật sự”.
Tất cả những khái niệm này đều rất mới mẻ đối với Kiến Sầu.
Bên ngoài gió đêm vẫn thổi, nàng lại hoàn toàn không thấy buồn ngủ, tiếp tục hỏi: “Thắp sáng đấu bàn là chuyện gì?”
“Ai da ai da, ngươi thật là phiền phức! Sao ngươi cứ hỏi mãi thế?”
Phù Đạo sơn nhân ôm con ngỗng trắng, có cảm giác muốn ngất xỉu cho xong chuyện, sao thu một đồ đệ lại phiền phức như vậy? Đã lâu lắm không nhận đồ đệ, lão đã sắp quên lần trước dạy dỗ đò đệ gian khó như thế nào rồi.
Bây giờ vừa nghe thấy Kiến Sầu không ngừng hỏi nọ hỏi kia, kí ức năm xưa như phá tan đê chắn, ào ạt tràn vào đầu Phù Đạo sơn nhân.
Kiến Sầu nói nhỏ: “Thánh nhân nói, không ngại học hỏi…”
“Đó là thánh nhân cái rắm gì!”
Thánh nhân của người phàm, Phù Đạo sơn nhân cũng không phải chưa từng nghe nói, lập tức trợn mắt đầy khinh bỉ.
“Ôi, đúng là không đỡ được ngươi nữa rồi. Đây là câu hỏi cuối cùng của ngươi hôm nay, ta trả lời xong câu này ngươi không được hỏi nữa”.
“… Vâng”.
Lão ta không trả lời, mình cũng không làm gì được lão. Kiến Sầu gật đầu, đương nhiên không lí nào lại từ chối.
Thế là Phù Đạo sơn nhân nhẹ nhàng vuốt đầu con ngỗng trắng, giơ cái chân phải đi giầy rơm rách lên, nhẹ nhàng giẫm xuống mặt sân đất.
Soạt…
Trong nháy mắt, cả tiểu viện bị ánh sáng kì lạ chiếu sáng.
Một đấu bàn bát giác phạm vi ba trượng xuất hiện dưới chân Phù Đạo sơn nhân!
Đấu bàn khổng lồ này lan qua dưới chân Kiến Sầu, thậm chí lan tận đến dưới mái hiên. Ánh sáng lấp lánh làm cho tiểu viện nhà nông này nhu chìm vào mộng ảo.
Không giống đấu bàn ảm đạm như hỗn độn của Kiến Sầu vừa rồi, màu sắc đấu bàn của Phù Đạo sơn nhân sáng hơn nhiều, đặc biệt là các tuyến tọa độ ngang dọc đan xem bên trên không ngờ lại sáng lòa như tuyết.
Trên đấu bàn này còn có không ít “quân cờ” màu đen. Những quân cờ này phân bố hỗn loạn, dăm ba quân thành một nhóm, nằm giữa những tuyến tọa độ trắng lóa lại giống như những ấn phù.
“Nhìn thấy những tia sáng tám phương hướng này không?” Cây gậy trúc nham nhở trong tay Phù Đạo sơn nhân không biết lại giơ ra từ bao giờ, nhẹ nhàng trỏ lên một đường nét trên đấu bàn: “Mười chín châu lục đạo, gọi chung là tuyến khôn. Khôn là đất, tuyến khôn này sinh trưởng trên đấu bàn, bám vào đất mà sống, chính là căn cơ của tu hành”.
Tuyến khôn.
Kiến Sầu cẩn thận phân biệt bốn đường nét tám hướng đó, nhớ kĩ tên gọi của chúng.
Phù Đạo sơn nhân thu hồi chiếc gậy trúc nham nhở, một lẫn nữa lại chỉ ra.
Lần này là quân cờ trên đấu bàn.
“Những cái màu đen này nhìn giống như quân cờ, chúng ta gọi nó là đạo tử. Thiên hành hữu thường, tinh hán xán lạn, hữu đạo sinh yên. Đạo tử này là pháp môn tu hành của một tu sĩ, chính là ‘thuật’. Đạo tử sắp xếp khác nhau sẽ hình thành phép thuật khác nhau”.
Đạo tử.
Lại là một từ mới nữa.
Kiến Sầu lặng lẽ gật đầu, chăm chú nghe.
Vốn Phù Đạo sơn nhân cho rằng một người không hiểu gì về tu hành không cần thiết phải biết nhiều như vậy, chuyện sau này để sau này nói tiếp.
Nhưng lúc lão đang định thu hồi gậy trúc, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy vẻ chăm chú trên gương mặt Kiến Sầu. Nàng cúi đầu nhìn chằm chằm đấu bàn dưới chân lão. Không biết vì sao chiếc gậy trúc vừa giơ lên lại ma xui quỷ khiến hạ xuống, vẽ một cái xung quanh một nhóm bảy quân cờ cực kì gần nhau.
“Ngươi có thể nhìn thấy đạo tử phân bố trên cả đấu bàn đều có quy luật của nó. Có lúc có những nơi sẽ không có đạo tử, những ô vuông tạo thành từ tuyến khôn bọ bỏ trống. Bảy quân cờ này là một phép thuật sơn nhân ta tu hành, trên đấu bàn chúng được gọi là đạo ấn”.
Đạo ấn.
Nhìn mấy đạo tử phân bố huyền ảo đó, Kiến Sầu nghĩ cái này cũng có thể hiểu được.
Nàng vô thức sờ sờ ngực mình, hỏi: “Lúc cứu đồ nhi, sư phụ cũng dùng phép thuật trên đấu bàn này à?”
Phù Đạo sơn nhân nhướng mày, nghe thấy Kiến Sầu nhắc tới chuyện mình cứu người, trong lòng lập tức ngập tràn đắc ý, lập tức mở miệng nói: “Đó là đương… Hừ!”
Nói được một nửa, đột nhiên lão cảm thấy không phù hợp, lập tức dừng lại.
Ngước mắt giận dữ nhìn Kiến Sầu, Phù Đạo sơn nhân gầm lên: “Đã nói vừa rồi chính là câu hỏi cuối cùng của ngươi mà! Cái đứa đồ đệ nhà ngươi sao lại không biết điều như vậy? Đúng là xấu tính xấu nết!”
“Đồ nhi…”
Kiến Sầu hơi sững sờ, há mồm muốn giải thích cho mình.
Phù Đạo sơn nhân xua tay: “Không được nói”.
Lời nói đã ra đến cổ họng Kiến Sầu lại phải cứng rắn nuốt vào, miệng ngậm thật chặt.
“Xem ngươi còn làm được trò gì nữa”.
Lần này Phù Đạo sơn nhân mới xem như hài lòng, thảnh thơi vác gậy trúc lên vai, nói: “Vạn tượng đấu bàn, tuyến khôn, đạo tử, đạo ấn ngươi đều đã hiểu rồi. Bây giờ không cần ta giải thích, ngươi hẳn cũng đã hiểu vì sao đấu bàn lại có tên là đấu bàn. Vừa rồi ngươi hỏi rất đúng, thắp sáng đấu bàn kì thực chính là thắp sáng những tuyến khôn này. Bản thân đấu bàn hỗn độn, sức người có tu vi tích lũy, thế là từ thiên nguyên mà lên… Ơ, thiên nguyên?”
Dường như quên nói đến cái rất mấu chốt này.
Phù Đạo sơn nhân vỗ trán mình, hơi lúng túng cười ha ha mấy tiếng, giơ một chân lên để lộ ra quầng ánh sáng vẫn bị giẫm dưới lòng bàn chân lão.
Thì ra ở chính giữa đấu bàn còn có một “quân cờ” lớn nhất, khoảng chừng to bằng nắm đấm.
Màu sắc của quân cờ này rất giống màu sắc của cả đấu bàn, chỉ có điều là sáng hơn nhiều, dường như chiếu một luồng sáng vào màn sương mù dày đặc, vệt sáng như huỳnh quang không ngừng lấp lánh trong quân cờ.
Không cần Phù Đạo sơn nhân phải nói, Kiến Sầu cũng biết quân cờ này chính là thiên nguyên.
“Ha ha, thiên nguyên, thiên nguyên ở đây”.
Gượng cười mấy tiếng, Phù Đạo sơn nhân cảm thấy mình hơi mất mặt.
Không ngờ thứ mấu chốt nhất lại quên béng.
“Thiên nguyên chính là mấu chốt của một tu sĩ vừa bước vào tu hành. Sau khi hấp thu thiên địa linh khí phải dần dần lấp đầy thiên nguyên, thiên nguyên tỏa sáng, sau đó mới có thể thắp sáng các tuyến khôn vốn u ám. Ngươi xem những tuyến khôn này đều tỏa sáng nhưng lại có một số khác không sáng. Về lí thuyết thì mỗi tuyến khôn trên đấu bàn đều có thể thắp sáng, chỉ có điều sức người có hạn, thiên phú và nỗ lực không đủ, rất nhiều người không thể thắp sáng toàn bộ, tức là bắt đầu trúc cơ”.
Cũng là nói tu hành là phải thắp sáng thiên nguyên trên đấu bàn trước, sau đó lấy thiên nguyên làm trung tâm cố hết sức thắp sáng thật nhiều tuyến khôn.
Kiến Sầu thấy cũng không khó hiểu, vừa nghe vừa gật đầu.
Phù Đạo sơn nhân nói tiếp: “Trúc cơ chỉ là một cảnh giới trong tu hành, trước đó chính là Luyện Khí kì. Luyện khí là luyện tinh hóa khí, liền có thể từ từ thắp sáng đấu bàn. Sau khi thắp sáng đấu bàn có thể phong kín đấu bàn, xông lên trúc cơ. Sau khi trúc cơ thành công mới lại bắt đầu tu luyện phép thuật linh bảo, chính thức bước lên đường tu hành. Bây giờ hiểu rồi chứ?”
“Cảm ơn sư phụ chỉ giáo, đệ tử đã hiểu”.
Kiến Sầu cuối cùng đã nhớ kĩ mấy khái niệm này, đồng thời cũng suy đoán trong lòng: Vạn tượng đấu bàn thiên phú của mỗi người ban đầu xuất hiện có thể lớn nhỏ khác nhau, còn đấu bàn này của mình không thể coi là nhỏ được.
Những có nghĩa nàng không phải không có tiềm chất.
Chỉ không biết đấu bàn của Tạ Bất Thần thế nào.
Bất giác lại nghĩ đến người này, Kiến Sầu ngẩn ra một lát.
Phù Đạo sơn nhân không phát hiện, thầm nghĩ đồ đệ đã nhận rồi, ngỗng trắng cũng nhận rồi, đúng là vẹn toàn cả hai.
Trong lòng lão cũng vui sướng, ngẩng đầu liền nói: “Vậy ngươi dọn dẹp một chút rồi theo sơn nhân đi thôi. Đã phải bước vào đường tu đạo thì nơi này cũng không có gì lưu luyến nữa. Sư phụ sẽ dẫn ngươi đi ăn ngon mặc đẹp!”
Phải đi hay sao?
Tuy là chuyện trong dự liệu nhưng xảy ra quá gấp nên Kiến Sầu cũng hơi ngỡ ngàng.
Yên lặng một lát, Kiến Sầu nhìn tiểu viện nhà nông này, nói: “Thế xin sư phụ chờ cho một lát để Kiến Sầu giải quyết vài việc rồi thu dọn đồ đạc sau”.
Phù Đạo sơn nhân sáng mắt lên: “Chẳng lẽ trong nhà ngươi còn giấu rất nhiều ngỗng nữa?”
######
ND: Đại loại đấu bàn như thân thể, tuyến khôn là kinh mạch, đạo tử là vị trí các huyệt, thiên nguyên như đan điền, nội lực từ đan điền chạy qua kinh mạch đến các huyệt vị khác nhau tạo thành chiêu thức. Một nhóm đạo tử sắp xếp gần nhau tạo thành đạo ấn, mỗi đạo ấn là một chiêu thức khác nhau tùy cách tổ hợp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!