Ta Không Thành Tiên - Chương 61: Ai Là Địch Thủ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Ta Không Thành Tiên


Chương 61: Ai Là Địch Thủ?



Gió mát thổi qua núi, trăng sáng chiếu sông rộng.

Bọn họ chính là gió mát, chính là trăng sáng, còn Kiến Sầu chỉ là núi, chỉ là sông rộng.

Không nghe được chính là không nghe được, nghe được cũng làm như không nghe được.

Thích thì đợi không thích thì thôi.

Trước kia Kiến Sầu là người tính khí rất tốt, thậm chí có thể nói là người dễ bảo, nhưng bây giờ không biết là bị Thập Cửu Châu này nhuộm đen rồi hay là bị Phù Đạo sơn nhân và đám đệ tử không đáng tin của lão nhuộm đen rồi, tóm lại…

Khi phát hiện đối chọi với địch nhân sẽ làm mình khoan khoái cả về thể xác lẫn tinh thần, Kiến Sầu liền không do dự bước lên con đường bằng phẳng rộng rãi này.

Đường thênh thang nàng bước, đường cụt của người ngoài.

Kiến Sầu ngồi xếp bằng dưới đất, Quỷ Phủ đặt bên người, bên trái trước mặt là chén băng đằng ngọc thấm thông thường, bên phải là băng đằng ngọc thấm đã có thêm một giọt tinh hoa ngọc thấm.

Theo Nhân Khí nói, băng đằng ngọc thấm đã là vật liệu luyện thể phẩm chất cực cao rồi.

Phương pháp luyện thể Nhân Khí này có tầng thứ nhất là dễ vượt qua nhất, đương nhiên đó là đối với người có thể chịu đựng đau khổ, bởi vì vấn đề cũng chỉ là đau mà thôi. Nhưng đến tầng thứ hai, tầng thứ ba, ngoài đau thì vấn đề còn quan trọng hơn là tìm vật liệu.

Không có lửa tốt khó mà rèn luyện bộ xương, không có nước tốt khó mà bảo vệ tạng phủ.

Cho nên sử dụng phương pháp luyện thể Nhân Khí không chỉ là một việc vừa khổ vừa mệt vừa bẩn vừa đau, hơn nữa còn phải là tu sĩ có cả kho của cải mới làm được.

Thập Cửu Châu ít tu sĩ luyện thể, ngoài luyện thể quá khó mà lại không cần thiết còn có một nguyên nhân khác, đó là mọi người không có nhiều thực lực như vậy.

Kiến Sầu rất may mắn, cửa thứ nhất lấy được lửa, cửa thứ hai nhận được nước.

Có thể lựa chọn giữa hai chén băng đằng ngọc thấm, chỉ sợ đã là một chuyện cực kì xa xỉ đối với các tu sĩ khác rồi.

Chọn bừa bất cứ chén nào cũng quá đủ.

Bây giờ Kiến Sầu phải băn khoăn không biết nên chọn chén nào, rõ ràng là một “sự phiền muộn ngọt ngào”, người khác có muốn cũng không được.

Rất lâu sau, Kiến Sầu đã tính toán kĩ càng, quyết định dùng một chiếc bình ngọc nhỏ thu chén băng đằng ngọc thấm thông thường vào túi càn khôn. Trong tay còn chiếc chén ngọc không, Kiến Sầu nhìn một chút, cũng ném chiếc chén ngọc này vào túi càn khôn.

Có thể xuất hiện trong Sát Hồng Tiểu Giới này, chắc hẳn không phải là phàm vật.

Sau khi cất đồ đi, Kiến Sầu liền nhìn về phía chén băng đằng ngọc thấm còn lại.

Nàng bưng lên uống một hớp lớn.

Tầng thứ ba Nhân Khí, thiên tạng địa phủ, tu luyện cực kì đơn giản chỉ cần dựa theo pháp môn đơn giản trong Nhân Khí cung cấp, dẫn dắt băng đằng ngọc thấm tạo thành một lớp phòng hộ quanh lục phủ ngũ tạng của mình, đồng thời tiến hành bồi dưỡng tạng phủ, cách thức thực hiện tương đối nhẹ nhàng.

Bởi vậy lần này Kiến Sầu lại không cảm nhận được bất cứ đau khổ nào.

Ngọc thấm có vị hơi ngọt, lúc uống vào miệng lại có cảm giác mát mẻ quá mức.

Băng đằng ngọc thấm chính là chất lỏng ngưng kết từ băng đằng đặc thù sinh trưởng trong băng nguyên, vốn đã rất ôn hòa. (ND: Đằng là dây leo, băng đằng là loại dây leo bằng băng, băng đằng ngọc thấm đại loại là loại nước ngọc sinh ra từ dây leo bằng băng sinh trưởng trong băng nguyên)

Vừa tiến vào trong cơ thể Kiến Sầu, băng đằng ngọc thấm lập tức được nàng dẫn dắt bao lấy lục phủ ngũ tạng.

Tạng phủ vốn yếu ớt sau khi hấp thu linh khí đến từ ngọc thấm cũng dần dần trở nên dẻo dai.

Quá trình kì thực không chậm, lại diễn ra rất ôn hòa cho nên Kiến Sầu không cảm thấy bất cứ đau khổ nào như trước.

Nàng chỉ cảm thấy cơ thể như ngâm trong nước lạnh, một cảm giác sảng khoái và thông thấu từ trong lan rộng ra ngoài, tinh thần và trí tuệ sáng láng như vươn qua mây mờ bay thẳng lên trời cao.

Không ngờ Kiến Sầu lại mong chờ thời gian này dài hơn một chút, lâu hơn một chút…

Chỉ tiếc dù thế nào cũng phải kết thúc.

Trong đĩa đá, mọi người đã bắt đầu một cuộc trao đổi khác.

Như cũ là Liễu Không lên tiếng trước: “Đúng là quá đáng sợ… May mà vị thí chủ ở hướng chính đông này đại phát thiện tâm làm cho Tây Môn Lục biến mất, nếu không tiểu tăng còn không biết phải cứu bao nhiêu lượt người nữa”.

“Trong ảo cảnh ngươi phải cứu người à?”

Tiền Khuyết ủ rũ phờ phạc cuối cùng mở miệng nói mấy lời.

“Đúng… Tổng cộng đã cứu ba lần, làn nào cũng lại chết”.

Nhớ tới chuyện này, Liễu Không cũng rớm nước mắt.

Tiền Khuyết nói: “Lạ thật. Ta chỉ nhìn thấy rất nhiều, rất nhiều tiền, còn có một đứa bé nghèo…”

“Ta còn chưa kịp nhìn thấy gì cả…” Mạnh Tây Châu ở hướng chính nam thở dài một hơi, nhớ mình không dễ gì hái được hạnh xanh, cuối cùng lại còn chưa kịp sử dụng: “Có điều ảo cảnh của mỗi người dường như đều không giống nhau, không biết ảo cảnh của tiền bối là cái gì. Đúng rồi, Cố cô nương Côn Ngô cũng đã vào ảo cảnh, không biết rốt cuộc là cái gì?”

Rất rõ ràng, gã này đang muốn bắt chuyện với Cố Thanh Mi.

Cố Thanh Mi hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

Nhưng trên thực tế, tinh thần ả lại không nhịn được bay về trong ảo cảnh đó…

Vì sao mình lại gặp ảo cảnh như vậy?

Ả nhớ rõ, thanh kiếm đó vẫn treo ở trên tường, mình đã từng xem rồi. Tạ sư huynh nói đó là thanh kiếm hắn mang từ cô đảo nhân gian về, thoạt nhìn tầm thường cho nên Cố Thanh Mi cũng chỉ nhìn một chút mà không để ý.

Thanh kiếm này chưa hề ra khỏi vỏ trước mặt ả.

Cho nên Cố Thanh Mi dám khẳng định, mình tuyệt đối không biết tên thanh kiếm này.

Trong ảo cảnh chứng kiến là ba chữ Thất Phân Phách, hễ là người, bình thường có ba hồn bảy vía, ba phần hồn, bảy phần vía, tên của thanh kiếm này đúng là rất kì quái.

Quan trọng nhất là…

Thanh kiếm này thật sự có tên như vậy sao?

Những gì nhìn thấy trong ảo cảnh rốt cuộc là thật hay giả?

Cố Thanh Mi nhất thời hơi thẫn thờ, suy nghĩ một lát rồi lại nhìn vệt sáng màu lục không hề nhúc nhích, sau đó lấy linh châu truyền tin ra định hỏi Tạ Bất Thần.

Kích hoạt linh châu, linh châu liền phát ra ánh sáng mênh mang.

Cố Thanh Mi nhắm mắt lại, ý thức chìm vào trong linh châu.

Lúc này, Côn Ngô.

Tạ Bất Thần chạy tới rìa quảng trường trôi nỏi trên đỉnh trời cao, đại điện Chư Thiên ở sau lưng hắn, cách xa trên tầng mây.

Tay áo khẽ động, một viên linh châu bay ra. Trong đầu hắn lập tức vang lên âm thanh của Cố Thanh Mi.

“Tạ sư huynh, thanh kiếm sư huynh mang từ cô đảo nhân gian về treo trên tường đó có phải tên là Thất Phân Phách không?”

“…”

Thất Phân Phách.

Tạ Bất Thần buông mí mắt nhìn viên linh châu, nhíu mày.

Thanh kiếm này hắn rất ít khi cho ai xem.

Cũng vì đây chỉ là một thanh phàm kiếm thông thường cho nên càng không có ai chú ý tới nó.

Bây giờ Cố Thanh Mi vô duyên vô cớ hỏi thanh kiếm này, đúng là kì lạ.

Hơn nữa làm sao Cố Thanh Mi lại biết tên thanh kiếm này?

Yên lặng một lát, Tạ Bất Thần nói lạnh nhạt: “Đúng”.

Sau đó cũng không hỏi vì sao.

Có lẽ có nghi hoặc trong lòng, nhưng Tạ Bất Thần không phải một người thích nói chuyện.

Chuyện mình có thể quyết định và khống chế, người ngoài nói nhiều hơn nữa cũng không có quan hệ gì với hắn.

Cố Thanh Mi ở Sát Hồng Tiểu Giới nghe vậy cũng yên lặng.

Hình như cũng không biết nên nói gì cả.

Cố Thanh Mi sờ sờ trán, trong lòng thầm mắng chính mình: Làm gì mà vô duyên vô cớ đi tìm Tạ sư huynh? Bây giờ không biết nói gì cả, người khó xử không phải chính mình sao? Đúng là dở hơi!”

Ả mở miệng định nói thêm câu nữa để kết thúc cuộc đối thoại đột ngột hôm nay, nhưng lúc này…

Đĩa đá lại có thay đổi.

Vệt màu xanh vẫn không động đột nhiên lại lao thẳng về phía cửa tiếp theo.

Cố Thanh Mi trợn mắt há mồm, tạm thời không thể nói chuyện với Tạ Bất Thần nữa, chỉ hét lớn một tiếng: “Lại giở trò này! Vô sỉ!”

Ả không hề do dự cất linh châu đi, châm đạp trên phi kiếm, cũng bay nhanh về phía trước.

“Cốt ngọc Đế Giang chỉ có thể thuộc về ta, kẻ nào tranh với ta, giết không tha!”

Âm thanh ngoa ngoắt của ả thông qua đĩa đá truyền ra ngoài.

Mọi người còn lại thì không có tâm tư để ý tới lời nói ngông cuồng của ả.

Cửa thứ ba ở ngay trước mắt.

Chỉ cần có thể đến đây liền có cơ hội nhận được một vài thứ. Nơi này không phải người tới trước được trước, cũng không phải có phần thưởng cho người vượt cửa mà là một nơi tất cả mọi người đều có cơ hội.

Cốt ngọc Đế Giang?

Con bà nó, ai thèm để ý đến ngươi?

Tiền bối quả thực là người tốt, cuối cùng lại lao ra rồi!

Trừ hai người ở hướng chính tây và hướng tây bắc vẫn chậm rãi như cũ, tốc độ của mọi người còn lại quả thực đều như một tia sáng.

Kiến Sầu đang bay hết tốc độ, nghe thấy Cố Thanh Mi nói vậy lại nhướng mày, lập tức dùng thêm một chút sức.

Quỷ Phủ xé rách màn gió ập đến trước mặt, mang theo bóng dáng nàng bay nhanh hơn một chút nữa.

Trước có thanh liên linh hỏa tôi rèn bộ xương, sau có băng đằng ngọc thấm bồi dưỡng tạng phủ, Kiến Sầu ở tầng thứ ba Nhân Khí, cường độ và sự dẻo dai của thân thể đã tới một mức độ mà tu sĩ thông thường khó có thể nhìn theo bóng lưng.

Trong tư thế thông thường của nàng dường như chứa dựng sức mạnh vô hạn, thoạt nhìn tùy ý nhưng nhìn kĩ lại làm mọi người không dám ra tay tấn công.

Bởi vì dường như bất cứ lúc nào nàng đều có không gian và dư địa để đánh trả.

Tu vi của Kiến Sầu sau hai tầng rèn luyện khẩn cấp này cũng đã được tăng lên.

Đặc biệt là chén băng đằng ngọc thấm đó linh khí dư dả, không ngờ lại làm cho đấu bàn của Kiến Sầu mở rộng ra ngoài non nửa thước.

Chỉ cần sau này cố thêm chút nữa, nàng sẽ nhanh chóng tiến vào cảnh giới trúc cơ hậu kì.

Đang suy gnhix miên man, vách núi từ cửa thứ hai thông đến cửa thứ ba cuối cùng cũng kết thúc.

Kiến Sầu ngước mắt nhìn lên, không ngờ lại chỉ là một vách núi thông thường.

Nàng cau mày, không hề do dự, ngự Quỷ Phủ bay thẳng lên.

Póc!

Dường như bay lên phá vỡ một quả bong bóng.

Bong bóng vỡ tan, thế giới trước mắt Kiến Sầu không ngờ lại biến đổi.

Cửa thứ ba, nhất bích khuynh thành!

Hồ nước vô biên vô hạn, trên mặt nước là lá sen trải rộng đến chân trời. Màu xanh lá từ dưới chân Kiến Sầu kéo dài ngút tầm mắt.

Nàng quay lại nhìn về phía sau, phía sau cũng là lá sen vô cùng vô tận…

Không có một chút màu sắc khác, thậm chí ngay cả nước trong hồ cũng đã phản chiếu thành màu xanh biếc.

Quả thật là bích sắc khuynh thành.

Màu sắc dịu mắt này làm cho tâm cảnh của Kiến Sầu trở nên rộng rãi.

Nàng nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt đột nhiên lại dừng lại ở một vị trí.

Đó là cái gì?

Trên một chiếc lá sen lớn lại có một người đẹp để lộ một bên vai.

Người đẹp mặc một bọ váy áo cũng màu xanh biếc, ngay cả tóc cũng là màu xanh lục rất đậm.

Nàng liếc cặp mắt yêu dị nhìn Kiến Sầu, lại nhìn mấy vị trí hư không bên người nàng.

Kiến Sầu cau mày.

Nàng vô thức chuyển mắt theo, xung quanh không có một ai cả.

Cũng có lẽ là có người nhưng mình không nhìn thấy.

Người đẹp mặc váy áo màu lục xoay vòng eo nhỏ nhắn như rắn nước đổi một tư thế tương đối thoải mái trên lá sen rồi mới mở miệng nói: “Bao nhiêu năm không có người tới, không ngờ đến hôm nay ta lại dợi được. Ta tên là Diệp Phiên Phiên, các ngươi có thể gọi ta là Diệp tỷ tỷ. Ha ha ha ha…”

Nói tới đây, nàng lại bật cười một hồi.

Đĩa đá trôi nổi bên người Kiến Sầu, từ đó không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Diệp Phiên Phiên lại đột nhiên nhìn về một phương hướng, ánh mắt lạnh lẽo.

“Vị tiểu hữu này thu hồi kiếm đi. Ở chỗ này các ngươi chỉ có thể nhìn thấy ta chứ không nhìn thấy người khác, càng không thể đả thương người khác. Lần đầu tiên ta có thể coi như ngươi mạo muội, nếu có lần thứ hai…”

Nàng dừng một chút, sau đó lại trở nên yêu dị và hòa nhã như trước.

“Sẽ bị giết đấy”.

Âm thanh nhẹ nhàng lại khiến người ta sởn gai ốc.

Kiến Sầu khẽ nhíu mày.

Từ câu này của Diệp Phiên Phiên, Kiến Sầu lập tức có thể đoán được.

Sau khi có người phát hiện thực ra là Diệp Phiên Phiên đang nói chuyện với một đám người bọn họ liền lập tức rút kiếm ra, hình như muốn đả thương ai đó hoặc đã phát động tấn công với xung quanh, có lẽ là muốn tìm ra những người đồng hành đang ấn nấp trong hư không này.

Tuy nhiên Diệp Phiên Phiên đã phát hiện cho nên mới có câu vừa rồi.

Dùng kiếm, còn muốn đánh đòn phủ đầu?

Người này là ai?

Kiến Sầu suy nghĩ, không ngờ lại rất khó phán đoán vũ khí của mỗi người.

Ánh mắt Diệp Phiên Phiên cũng từ từ trở nên lười nhác.

Nàng dựa lá sen, ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Trời trong nắng đẹp, không trung cũng bị nhuộm thành màu xanh biếc kì dị.

Lão tổ lúc nào cũng thích như vậy…

Trong lòng than thở, Diệp Phiên Phiên kéo dài âm điệu kiều diễm, lần nữa mở miệng: “Cửa thứ ba không có bất cứ vật phẩm nào chỉ định cho người vượt cửa trước. Có điều trong nhất bích khuynh thành lại khắp nơi đều là bảo bối. Chỉ tiếc trên đời chưa bao giờ có chuyện không bỏ công sức lại dạt được thành quả. Vì vậy nhất bích khuynh thành cũng có một quy củ: Người thắng vào trong, người bại bị loại”.

Người thắng vào trong, người bại bị loại!

Kiến Sầu đột nhiên sững sờ.

Có thắng bại là phải có tranh đấu.

Lời này của Diệp Phiên Phiên ám chỉ điều gì?

Tất cả mọi người, bất kể lúc này bọn họ đang ở nơi nào trên hư không, đều nhìn Diệp Phiên Phiên chằm chằm chờ nàng nói tiếp.

Diệp Phiên Phiên cười: “Không cần căng thẳng, chỉ là một trận tỉ thí thôi mà. Các ngươi có bảy người, ờ, xem ra nhất định là sẽ có một người may mắn. Có điều tu hành vốn rất nhiều lúc phải xme vận may, may mắn cũng là một loại sức mạnh. Bây giờ các ngươi sẽ tiến hành rút thăm xem có thể rút trúng đối thủ nào… Sau khi rút trúng sẽ phải tiến hành một trận so đấu, chỉ có người thắng mới có thể đi vào nhất bích khuynh thành, gặt hái thành quả. Ngược lại người thua sẽ bị đá ra ngoài”.

Không có ai nói gì.

Cảnh này quả thực tỏ ra khôi hài không có lí do.

Tất cả mọi người, bao gồm Kiến Sầu, đều đang lo lắng một số việc.

Diệp Phiên Phiên quan sát một vòng, cuối cùng không nhịn được phá lên cười.

Vòng eo như rắn nước rung động cùng với thân thể, lộ ra nước da trắng muốt.

“Ôi, đúng là vui, vui, quá vui! Xem vẻ mặt của từng người các ngươi kìa! Tỷ tỷ ta đúng là không rõ. Giữa các ngươi hình như có thù… Ờ, có đĩa đá, mọi người cũng không biết thân phận của đối phương, lại không can thiệp chuyện của nhau, chỉ có dùng Sát Hồng Bàn dẫn âm xông quan, vậy mà các ngươi cũng có thể kết thù lẫn nhau được. Tu sĩ, tu sĩ, đúng là hay lắm, hay lắm…”

“…”

Không có gì phải nghi ngờ, nàng nói đều là sự thật.

Trên đường đi Kiến Sầu cũng không nói gì, nàng cho rằng tình hình như vậy có thể duy trì đến cuối cùng.

Không nghĩ tới bây giờ vừa tiến vào nhất bích khuynh thành, còn chưa được đi qua cửa đã bị người ta đập xuống đầu một tin tức như vậy. Kiến Sầu nhớ tới “tội nghiệt” mình đã gây ra trên đường, thật sự có cảm giác như quạ đen bay đầy trên đầu.

Nếu để mọi người biết thân phận của nàng…

Môn hạ Nhai Sơn, thiên tài Kiến Sầu sánh ngang Tạ Bất Thần, một mình vào Sát Hồng Tiểu Giới gây ra vô số thù hận, lại còn che giấu thân phận của mình…

“Tiền bối”

Nếu thật sự công khai thân phận của tất cả mọi người, Kiến Sầu đoán chừng mình có thể sẽ bị tất cả bọn họ hợp sức đánh chết trong nhất bích khuynh thành này, bất kể mâu thuẫn giữa những người khác như thế nào.

Đánh chết cái đã, có gì tính tiếp.

Vô cớ…

Thấy rét run trong lòng.

Kiến Sầu chậm rãi ngước mắt lên, tỉ mỉ quan sát Diệp Phiên Phiên, trái tim lại từ từ hạ xuống.

Đã dùng Sát Bàn và Hồng Bàn, như vậy Sát Hồng Tiểu Giới này vốn đã muốn các tu sĩ nghi kị lẫn nhau. Chỉ là bây giờ chưa thấy cốt ngọc Đế Giang, cho dù vị chủ nhân của Sát Hồng Tiểu Giới này có muốn xem mọi người chém giết lần nhau cũng sẽ không để chuyện này xảy ra sớm như vậy.

Càng huống chi nhìn vẻ vui sướng này của Diệp Phiên Phiên, có lẽ chỉ là cười bọn họ nhát gan thôi.

Tiền Khuyết ở một góc lúc này đã sợ hãi gặm ngón tay.

Sớm biết thế này thì lúc trước ngu gì mà làm vậy?

Hắn lại còn buông lời trêu chọc Cố Thanh Mi, kêu người ta đường đường một môn hạ Côn Ngô ánh sáng chói lọi “Không phục thì im đi!”

Ôi chao, chỉ tại cái mồm thối này1

Tiền Khuyết chỉ hận không thể bóp chết chính mình khi đó.

Ai bảo mày muốn sướng miệng nhất thời, bây giờ chuẩn bị tự mua quan tài cho mình đi!

Tim đập tình tịch vì căng thẳng, Tiền Khuyết quả thực sắp căng thẳng mà chết rồi.

Những người khác cũng căng thẳng, đương nhiên cũng có hưng phấn. Chẳng hạn như Mạnh Tây Châu sớm đã báo rõ lai lịch cho nên không hề sợ thân phận của mình bị lộ ra.

Bây giờ hắn lại giống như Diệp Phiên Phiên, dùng vẻ mặt xem kịch vui nhìn khắp nơi, dường như muốn xuyên qua vùng hư không này phát hiện một vài người nào đó.

Nếu có thể biết vị tiền bối đặc biệt kia là ai thì tốt, còn có thể hỏi ông ta có thu đồ đệ không?

Diệp Phiên Phiên không để tất cả mọi người căng thẳng quá lâu.

Nàng đã xem đủ, đã cười đủ, chậm rãi xoa ngực điều chỉnh lại nhịp thở rồi mới ung dung nói: “Được rồi, không cần lo lắng, các ngươi không thể biết được thân phận của tất cả mọi người. Có điều bởi vì là đối chiến cho nên lúc tranh đoạt cơ hội đi vào nhất bích khuynh thành, các ngươi có thể biết thân phận đối thủ của mình, hoàn toàn có thể nghe thấy, nhìn thấy… Ha ha, lần này các ngươi hi vọng gặp được ai? Nào, Mau tới rút thăm đi nào!”

Mọi người đen mặt.

Thế này lại càng chơi khăm nhau.

Trong trận này bị giết liệu có người biết không?

Lúc quy tắc vừa được tuyên bố, trong đầu tất cả mọi người gần như đồng loạt toát ra một ý nghĩ.

Ngàn vạn lần không được rút phải hướng chính đông!

Mẹ nó chứ!

Mất mạng đấy!

Tuy nhiên bọn họ không có cơ hội phản kháng quy tắc.

Kiến Sầu cũng cau mày lại, giống như những người khác, trong lòng không hề bình tĩnh.

Sẽ rút phải ai?

Hi vọng rút phải ai?

Rút phải ai sẽ có kết quả thế nào?

Tất cả các nghi vấn đều không thể nhận được giải đáp.

Giờ khắc này, trên chiếc đĩa đá lơ lửng bên người nàng, vệt xanh lá đột nhiên điên cuồng xoay tròn.

Đồng thời, các vệt đỏ khác trên Sát Bàn cũng xoay tròn theo.

Tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức Kiến Sầu hoàn toàn không thể đoán được những vệt đỏ nào cắt nhau, cũng không thấy rõ vệt đỏ nào vốn là ở hướng nào.

Nhưng những người khác lại có thể dễ dàng nhìn thấy quỹ tích của vệt màu xanh lá.

Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy vệt xanh lá trên đĩa đá, bọn họ đều biết…

Đây chính là vị tiền bối đó!

Tiền Khuyết ôm bàn tính vàng không ngừng thì thầm trong lòng: Không được gặp Cố Thanh Mi, không được gặp Cố Thanh Mi, vị tiền bối đó cũng không được gặp, không được hướng chính đông, không được màu lục, không được không được không được… Ta không cần một đối thủ nào hết, trống, trống không…

Nhất định sẽ có một người không có đối thủ, tự nhiên được vào trong.

Thần kinh của tất cả mọi người đều căng lên, căng thẳng đến cực điểm.

Diệp Phiên Phiên tiện tay chỉ ra, quát khẽ một tiếng: “Dừng!”

Chiếc đĩa đá đang xoay tròn cực nhanh chỉ thoáng chốc đã dừng lại.

Kiến Sầu nhìn thấy vệt sáng xanh của mình chồng khít lên một vệt đỏ.

Lúc này nàng cảm thấy bên cạnh mình dường như có rung động gì đó, như là một không gian thần bí được mở ra.

Một luồng khí tức cuối cùng lộ ra dấu vết.

Sau lưng mình!

Lúc xoay người lại, toàn thân Kiến Sầu đã căng lên như một mũi tên đặt trên dây cung.

Một bóng người lẳng lặng đứng sau lưng Kiến Sầu.

Người này ngay lập tức sẽ trở thành kẻ thù và đối thủ của nàng.

Ánh mắt đưa lên, hơi thở ngừng lại.

Cuối cùng nàng đã thấy rõ…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN