Ta Không Thành Tiên
Chương 87: Qua Trái Ba Phân
Xem ra bây giờ không xuống thuyền cướp được nữa rồi.
Tần Lãng sờ sờ mũi, Chu Khinh Vân thì khẽ than một tiếng. Hai người cũng không lề mề, đưa tay bắt quyết, ánh sáng lập tức sáng lên. Tiền Khuyết và Bùi Tiềm đương nhiên càng không do dự, vị trí của hai người lần lượt sáng lên, một trận pháp hình ngũ giác lập tức thành hình.
Trong Hắc Phong Động quả thực đưa tay không thấy năm ngón tay.
Cuồng phong điên cuồng từ trong động thổi ra, tiếng gió lọt vào tai mọi người như quỷ khóc.
Mỗi một luồng gió đều có lực cản mãnh liệt, trước khi trận pháp hình thành, đầu tóc tất cả mọi người đều bay tán loạn, sau khi trận pháp hình thành tất cả lại trở nên yên ả.
Một màn hào quang hình thành từ vị trí trung tâm của năm người rồi từ từ mở rộng bao trùm tất cả mọi người.
Cách lớp ánh sáng này, Kiến Sầu dường như có thể nhìn thấy những cơn cuồng phong vừa ròi đều lướt qua bên ngoài màn hào quang rồi tiếp tục rít gào thổi ra bên ngoài.
Tiền Khuyết đắc ý nhướng mày nói: “Trận pháp này nhìn rất đơn giản nhưng cũng không dễ gì kiếm được. Ha ha, xem tình hình này thì đừng nói là một trăm thước, dù là năm trăm thước cũng chưa chắc không thể vào được”.
Nói xong hắn liền cười to.
Kiến Sầu nhìn vào bên trong, lại không nghĩ như vậy.
Có thể được phương pháp Nhân Khí liệt vào một trong những thứ phải dùng để luyện thể, gió đen chẳng lẽ lại đơn giản như vậy?
Chẳng qua là ở bên trong nên không hề cảm thấy như vậy thôi.
Hơn nữa một trăm thước cũng chỉ là mười trượng, nếu không phải trong Hắc Phong Động quá tối, dường như tất cả ánh sáng đều bị nuốt hết thì người vào trong động đều có thể dễ dàng nhìn thấy đối phương, không khéo lại bị người phía sau ngáng chân cũng không biết chừng.
Tiền Khuyết đã bắt đầu đi về phía trước, bốn người còn lại cũng tiến lên với tốc độ giống nhau.
Mấy người đều duy trì chuyển vận linh lực, đồng thời cảnh giác nhìn xung quanh.
Tối tăm làm mọi người không tự chủ được sinh ra một loại tâm lí phòng bị.
Đặc biệt là trong tình hình nguy cơ tiềm ẩn khắp nơi như bây giờ.
Viên minh châu rất lớn chiếu sáng đường đi trước bọn họ, có điều cũng chỉ có vài thước.
Càng đi về phía trước gió càng lớn, bọn họ mang theo màn hào quang nên cũng phải chịu lực cản lớn hơn. Mới đi được ba mươi thước, mọi người đã có cảm giác nửa bước khó đi.
Mặt Tiền Khuyết đã chuyển thành màu đỏ tía, hắn cực kì tức giận: “Mẹ nó chữ, Hắc Phong Động này thật dị! Sao gió lại có thể lớn như vậy được?”
Bọn họ giống như đang đứng giữa một trận bão táp, chỉ cần đi về phía trước một bước nữa là sẽ bị vặn chết.
Bất đắc dĩ, tất cả mọi người chỉ có thể gia tăng chuyển vận linh lực.
Màn hào quang vốn đã ảm đạm lại trở nên sáng ngời, mọi người lập tức cảm thấy áp lực nhẹ đi, có điều trong lòng đã có cảm giác hoảng sợ giống như Tiền Khuyết.
Vách đá xung quanh ngày càng hẹp lại, có thể thấy dấu vết như đao chém búa bổ khắp nơi, mặt ngoài vách đá là thứ gì đó như tinh thể hoặc là nham thạch hết sức cứng rắn.
Có thể tồn tại trong gió đen mà không bị phá hủy, dù thế nào cũng coi như là thứ tốt.
Gió đen trong Hắc Phong Động như một người đãi vàng cần mẫn loại bỏ hết những đất đá không đủ yêu cầu, và đám Kiến Sầu cũng nằm trong số những thứ bị sàng lọc này.
Đứng trong màn hào quang, Kiến Sầu cố gắng mở to mắt quan sát xung quanh.
Đồng thời trong lòng nàng đã có phán đoán.
Đi năm người dĩ nhiên ổn thỏa nhưng trên thực tế tốc độ lại quá chậm, ít nhất Kiến Sầu đã có thể xác định được thể xác của mình hoàn toàn có thể thừa nhận cường độ gió ở độ sâu một trăm thước.
Nếu một mình nàng đi vào thì nhất định sẽ nhanh hơn năm người cùng đi.
Cạch, cạch…
Tiếng bước chân của mấy người trong Hắc Phong Động thoáng cái đã bị tiếng cuồng phong gào thét nhấn chìm.
“Năm mươi thước rồi!”
Tiền Khuyết cắn chặt khớp hàm, đáy mắt cuối cùng lộ ra vài phần hưng phấn.
Qua một trăm thước sẽ có cơ hội tìm được thôn phong thạch, mà linh lực trong cơ thể hắn bây giờ mới tiêu hao một phần tư, dù sau này tiêu hao sẽ tăng lên nhưng cơ bản cũng có thể chống đỡ đến lúc tới đích.
Quá tốt!
Tiền Khuyết hít sâu một hơi, hai tay giơ lên trên đỉnh đầu, linh khí cuồn cuộn không ngừng từ trong lòng bàn tay hắn rót vào trận pháp.
Kiến Sầu đột nhiên nói: “Chúng ta đi ngược gió, nếu sau lưng có người đến cũng không nghe thấy động tĩnh gì. Dù Tiền đạo hữu không hạ độc thủ trả thù thì cũng nên bố trí trận pháp cảnh báo để cầm chân người đi phái sau chứ?”
Tiền Khuyết ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn Kiến Sầu.
Khuôn mặt nàng vẫn bình tĩnh ung dung.
“Nói là nói thế…”
“Việc tiến lên mặc dù quan trọng nhưng nếu đến thời khắc mấu chốt bị người ta cướp mất đồ thì chẳng phải xui xẻo sao? Mọi việc cần phòng họa từ lúc chưa xảy ra, nếu Tiền đạo hữu lo lắng không thể chống đỡ trận pháp, sao không mời Bùi đạo hữu giúp một tay?”
Nói xong Kiến Sầu nhìn về phía Bùi Tiềm.
Trong tất cả mọi người ở đây, Bùi Tiềm là người có tu vi cao nhất, cũng có nghĩa duy trì trận pháp được lâu hơn những người kia.
Hắn lại không cảm thấy có gì không ổn, Kiến Sầu vừa nói xong, hắn cũng nói: “Ta thấy hai nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái đó cũng không phải người lương thiện gì, mà cứ coi như chúng ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử đi. Tiền đạo hữu, mời!”
Hắn vừa nói xong chữ mời, tất cả mọi người liền thấy từ trên người hắn phát ra một luồng linh khí dồi dào.
Linh lực hùng hậu như ánh nắng lập tức đổ mạnh vào trận pháp.
Mọi người chợt thấy áp lực giảm nhẹ.
Tiền Khuyết đột nhiên cảm thấy trước kia mình đã vô số lần tìm người cùng đi thám hiểm tầm bảo, lại không có làn nào thoải mái như lần này.
Các đồng đội thật là đáng tin và lương thiện.
À, ngoại trừ Vô Sầu.
Bây giờ lại còn có người chủ động chống đỡ trận pháp cho mình để mình rảnh tay đặt bẫy người khác, đúng là không thể tốt hơn được nữa.
Tiền Khuyết vui ra mặt, bỏ một tay xuống cho vào trước ngực lục lọi, cuối cùng lấy ra một trận bàn nho nhỏ, cười hê hê nói: “Đây là một tòa linh lôi trận, dù chúng ta đi ngược gió thì tiếng sét của nó cũng đủ để chúng ta nghe thấy. Ha ha ha ha, hai con mụ kia quả này ăn đủ!”
Kiến Sầu than thở trong lòng, gã này cũng không phải dạng tử tế gì.
Tiền Khuyết vung tay ra ném trận bàn xuống, trận bàn rời tay bay ra khỏi phạm vi bao phủ của trận pháp, bị gió đen thổi đập xuống đất cách vài thước phía sau bọn họ.
Vù…
Một quầng sáng từ chỗ trận bàn rơi xuống đất lan ra ngoài, mười mấy viên linh thạch từ trận bàn bay ra, bám vào vách Hắc Phong Động, những vệt sáng nối tiếp với nhay, một tòa trận pháp lập tức hình thành.
Xẹt xẹt…
Một tia điện màu lam nhạt chạy từ đầu này đến đầu kia trận pháp, không bao lâu liền biến mất.
Kiến Sầu nhìn tia điện này, tự dưng lại nhớ tới trận pháp Cố Thanh Mi bày ra lần trước.
Không thể dùng thời gian ngắn như vậy để bố trí một tòa trận pháp, vậy thì Cố Thanh Mi cũng phải sử dụng trận bàn giống như Tiền Khuyết. Có điều trận bàn Tiền Khuyết dùng đương nhiên không thể so với trận bàn của Cố Thanh Mi.
Chậm rãi quan sát trận pháp một lượt, Kiến Sầu chú ý tới một viên linh thạch khảm trên vách đá, không biết tại sao lại mở miệng nói: “Vị trí của viên linh thạch này vì sao không dịch sang trái ba phân?”
“Sao?”
Tiền Khuyết vốn đã chuẩn bị đi tiếp, đột nhiên nghe thấy Kiến Sầu nói vậy liền dừng lại.
Dịch sang trái ba phân?
Ý người này là gì?
Ánh mắt mọi người cũng không khỏi nhìn lên vách động.
Viên linh thạch Kiến Sầu chỉ nằm ở mép trận pháp, lúc này đã biến mất trong vách đá, chỉ có tập trung cảm giác mới có thể phát hiện sự tồn tại của nó, lờ mờ phát hiện có một tia linh khí nhỏ bé bị hút ra từ trong linh thạch, hội tụ vào trung tâm trận pháp.
Vì sao đột nhiên lại nói phải di chuyển viên linh thạch này?
Bùi Tiềm không khỏi tỉ mỉ quan sát trận pháp này, đường nét phức tạp làm hắn không nhịn được nhíu mày.
Nghiên cứu trận pháp luôn luôn là một trong bốn vấn đề khó khăn của giới tu hành cùng với luyện đan, luyện khí, luyện thể, không có thời gian dài nghiên cứu gần như không thể có hiểu biết về trận pháp.
Hai tông âm dương Bắc Vực coi trọng bát quái, có nghiên cứu đối với các loại phương vị và cách phối hợp dùng trong trận pháp mà các môn phái còn lại khó có thể sánh kịp.
Nhưng dù thế, muốn hoàn toàn hiểu rõ một trận pháp nho nhỏ cũng tốn rất nhiều thời gian, càng không cần phải nói đến chuyện nghiên cứu ra trận pháp tương đối lợi hại.
Cho nên tại Thập Cửu Châu, hễ là trận bàn tam phẩm trở lên đều có thể bán giá trên trời.
Tám lão già nghiên cứu trận pháp trong Âm Tông đều đã tuổi trên mười giáp, già đến mức sắp rụng hết răng rồi.
Còn vị đạo hữu Vô Sầu trước mặt tuổi còn trẻ, nhìn thế nào cũng chỉ mới bước vào tu hành không lâu, cùng lắm là chỗ dựa sau lưng hơi vững chắc một chút, có thể xuất thân danh môn, nhưng sao có thể nói viên linh thạch này cần dịch sang bên trái ba phân được?
Bùi Tiềm thu ánh mắt lại, nhìn về phía Kiến Sầu.
Kiến Sầu còn không biết lời của mình có vấn đề gì quá lớn. Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình với vẻ mặt suy tư, ánh mắt nàng hơi lóe lên, cười nhạt nói: “Chỉ là đột nhiên nghĩ như vậy thôi…”
“Không, vẫn nên dịch chuyển”.
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Tiền Khuyết lại dứt khoát đồng ý.
Mọi người không khỏi kinh ngạc, Kiến Sầu cũng nhìn về phía hắn.
Tiền Khuyết cũng nhìn Kiến Sầu, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ tìm kiếm và suy đoán, không có một chút che giấu nào.
“Vô Sầu tiên tử, không biết vì sao Tiền mỗ luôn cảm thấy tiên tử rất đáng tin. Trận bàn này được mua từ tay một cao thủ trận pháp, theo lí ta không nên tin tưởng tiên tử, nhưng nghe tiên tử nói xong ta lại luôn cảm thấy nếu không làm theo nhất định sẽ để lỡ mất gì đó”.
Gã Tiền Khuyết này có lúc lại tin tưởng trực giác.
Bao nhiêu năm làm ăn ở Thập Cửu Châu, trực giác có trợ giúp rất lớn đối với hắn.
Cho nên lúc này Tiền Khuyết lựa chọn tin tưởng trực giác.
Hơn nữa chẳng phải chỉ là một trận bàn hay sao? Tiền gia gia ta thiếu một chút tiền đó à? Ta còn đốt được!
Nói xong Tiền Khuyết không nhìn vẻ mặt cực kì kinh ngạc của những người còn lại, lập tức xoay người đi, đưa tay chỉ.
Phách!
Viên linh thạch bị khảm sâu vào vách đá lại bị hắn cách không điểm chỉ hút ra ngoài.
Ngón tay Tiền Khuyết khẽ động, viên linh thạch đó liền di chuyển sang bên trái. Hắn lại bấm thủ quyết, dường như giữa không trung có một bàn tay khổng lồ ấn thẳng viên linh thạch đó vào trong vách đá.
Phách!
Lại là một tiếng vang nhỏ.
Linh thạch khảm vào trong vách đá.
Trận pháp vốn tạm thời bị cắt đứt vì thiếu mất viên linh thạch này, bây giờ lại bắt đầu vận chuyển.
Mỗi một viên linh thạch đều phát ra linh quang, kéo dài thành một vệt sáng nối tiếp với nhau, một tòa trận pháp chậm rãi hiện lên.
Từ viên linh thạch được dịch sang trái ba phân chậm rãi phát ra một chút linh quang, càng ngày càng nhanh, như một vệt sao băng trong Hắc Phong Động tối tăm.
Xẹt!
Linh quang cuối cùng bay đến trung tâm trận pháp.
Tách tách!
Trong hư không đột nhiên có tiếng nổ vang.
Trong bóng tối đưa tay không thấy năm ngón tay, ánh sáng xanh chói mắt bị vệt linh quang này đốt lên.
Tia điện như từ trên trời rơi xuống, chạy khắp cả tòa trận pháp, to như một con rắn bạc.
Tách tách!
Tia điện vẫn tiếp tục nhảy múa, sau thời gian ít nhất năm hơi thở mới từ từ biến mất dưới vai trò của trận pháp.
Tất cả mọi người đều yên lặng, bao gồm Tiền Khuyết vừa đưa ra quyết định.
Lúc trận bàn vừa mới hình thành, bọn họ đều nhìn thấy. Một tia điện rất nhỏ, rất nhỏ, như một con giun, xẹt qua một cái rồi biến mất.
Mà sau khi viên linh thạch được dịch sang trái ba phân, cả tòa trận pháp quả thực như mới được sinh ra, uy lực mạnh mẽ, chỉ cần nhìn con rắn bạc đó cũng có thể biết được trận pháp đã thay đổi thế nào.
Bùi Tiềm không tinh thông trận pháp nhưng cũng có thể biết rõ, chỉ dịch chuyển một chút mà thay đổi quả thực không khác gì lật trời chuyển đất.
Hắn bắt đầu không dám khẳng định…
Các trưởng lão bát quái cao cường cao minh của hai tông âm dương có thể lập tức chỉ ra điểm yếu của một tòa trận pháp, hơn nữa có biện pháp điều chỉnh chính xác như vậy không?
Bùi Tiềm không biết.
Tuy nhiên trong lòng hắn lại có một âm thanh khác đang la hét: Không thể, bọn họ không thể!
Kiến Sầu nhìn một hồi lâu, trước mắt dường như xẹt qua những hình ảnh năm xưa khi nằm trên án xem Tạ Bất Thần nghiên cứu đủ loại trận pháp bài binh bố trận trong binh thư…
“Càn ba Khôn năm, trên động dưới không động, Ly dịch sang ba thì binh trận này có thể nuốt hết quân địch…”
Một tòa trận pháp, lại một tòa trận pháp.
Đương nhiên bất đồng với trận pháp trước mắt, tuy nhiên dường như lại có hiệu quả như nhau.
Nhìn tòa trận pháp lại biến mất, ẩn vào trong bóng tối, thậm chí không dò xét được một chút khí tức nào, Kiến Sầu chớp chớp mắt.
Nàng quay lại nói: “Nếu còn không đi là bọn chúng sẽ theo kịp thật đấy!”
Tất cả yên lặng.
Tiền Khuyết quay sang nhìn Kiến Sầu. Dưới ánh sáng thăm thẳm, chiếc áo màu lam đậm của Kiến Sầu lấp lánh ánh sáng làm khí chất của nàng trở nên thoát tục, nụ cười bên môi mang một sự ung dung như mọi thứ đều ănms trong tay…
Quả thực giống như nữ thần!
Tiên tử?
Những tiên tử trước đây là cái quái gì?
Đây mới là tiên tử!
Một hồi lâu sau Tiền Khuyết mới lấy lại tinh thần, run run nói một câu: “Mời tiên tử đi trước!”
***
Ẩn giới Thanh Phong am.
Trên một bàn cờ đen trắng to lớn, Tạ Bất Thần và Khúc Chính Phong đứng cách nhau vài thước.
Xung quanh đều là một vùng hư vô, chỉ có bàn cờ đen trắng này. Cuối bàn cờ có một lối đi, đó là điểm đến của bọn họ.
Khúc Chính Phong đứng bắt tay sau lưng, không hề cử động nhìn Tạ Bất Thần.
Tạ Bất Thần tay trái bắt quyếtm tay phải lại khép hai ngón như đao, tiện tay điểm vào hư không.
Xẹt!
Trên bàn cờ to lớn, một quân cờ bị nâng lên cao.
Cạch!
Ngón tay Tạ Bất Thần hạ xuống, quân cờ liền rơi xuống bàn cờ ở một vị trí khác, phát ra một tiếng vang.
Ánh mắt lạnh lùng tỉnh táo của hắn nhìn cả bàn cờ, chỉ suy diễn một lát là hết thảy trước mặt đều trở nên rõ ràng.
Đây nhìn qua như là bàn cờ, trên thực tế lại là một tòa trận pháp mê hoặc.
Nếu cứ đi trên bàn cờ này sẽ vĩnh viễn không đến được phía bên kia, chỉ có thay đổi trận pháp mới xuất hiện lối đi.
Cùng với quân cờ được dịch chuyển, cả không gian hư vô đều bắt đầu chấn động.
Khúc Chính Phong khẽ nheo mắt: Tên Tạ Bất Thần này nhiều nhất bước vào tu hành được ba tháng, trình độ về trận pháp lại mạnh đến mức làm mọi người không khỏi sợ hãi.
Là Côn Ngô, hay là chính hắn?
Một người đầy bí ẩn.
Hắn không nói gì, vẫn chỉ đứng nhìn.
Cạch!
Quân cờ cuối cùng rơi xuống, ngón tay Tạ Bất Thần hơi co lại, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười: “Xong rồi!”
Vừa nói xong thì trên bàn cờ đã xuất hiện một cơn gió bão.
Bắt đầu từ chỗ Tạ Bất Thần và Khúc Chính Phong đứng, như trời long núi lở, ầm ầm nổ ra.
Mặt bàn cờ đen trắng nổ tung, bay vào trong hư không vô tận.
Một mặt đá cứng cuối cùng lộ ra.
Một con đường lớn được mở ra trên bàn cờ, rất không hài hòa với bàn cờ bằng phẳng nhẵn bóng.
Tạ Bất Thần nghiêng người bày thủ thế ra hiệu cho Khúc Chính Phong đi trước.
Tuy nhiên Khúc Chính Phong vẫn đứng yên không động, một tay để sau lưng, thủ quyết đã bắt sẵn, một khi đánh ra sẽ là một đòn sấm sét.
Trên mặt hắn vẫn mang nụ cười làm mọi người có cảm giác như tắm gió xuân, dường như cực kì thân thiện.
“Đúng là làm người ta phải than thở. Nghe nói Tạ sư đệ mới tu hành ba tháng, vậy mà trình độ trận pháp lại làm người ta phải ngưỡng mộ”.
Trong mắt Tạ Bất Thần lộ ra vẻ hồi tưởng, hắn thản nhiên nói: “Ta đến từ cô đảo nhân gian, từng học bách gia, điều binh dàn trận cũng biết được một hai. Người ta nói tiên phàm khác nhau, kì thực không phải vậy. Trận pháp tiên phàm có lẽ tác dụng bất đồng, nhưng đều cùng chung một lí lẽ. Người có thể không thông thiên, nhưng trí tuệ thì có thể”.
Người có thể không thông thiên, nhưng trí tuệ thì có thể.
Khúc Chính Phong hơi nhíu mày, thủ quyết sau lưng buông ra. Ánh mắt hắn nhìn Tạ Bất Thần lại chuyển thành suy xét nghiền ngẫm.
Đích xác là hạng người kinh tài tuyệt diễm làm người ta một thấy đã phải bái phục.
Chỉ tiếc…
Lại là người Côn Ngô.
Hắn cũng đến từ cô đảo nhân gian, chắc là kết thù và tiểu sư muội Kiến Sầu ở đó.
Thấy Khúc Chính Phong yên lặng không nói, Tạ Bất Thần cười lạnh nhạt: “Nói nhảm thôi, để Khúc sư huynh chê cười rồi”.
Khúc Chính Phong cuối cùng nhìn hắn một cái, không nói gì đi về phái trước.
Trong ẩn giới Thanh Phong am, hư không vô tận dần dần sôi trào.
***
Hắc Phong Động.
Triệu Vân Tấn từng bước một đi về phía trước, mái tóc chỉnh tề đã hơi lộn xộn.
Trong hang sâu tối tăm không ngừng có cuồng phong thổi ra ngoài, như là phía dưới có một vực sâu vô tận sắp nuốt chửng tất cả những người đi vào bên trong.
Nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái hơi béo đã sắp không chống đỡ được, sắc mặt đỏ bừng.
Ba mươi thước…
Bốn mươi thước…
Mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán vì phải đau khổ chống đỡ, Triệu Vân Tấn nhìn về phía trước.
Chỉ còn ba bước nữa là đến chỗ sâu năm mươi thước!
Hai người tập trung toàn bộ tinh thần chống đỡ gió đen, không có người nào phát hiện trên vách động gồ ghề đen như mực có vết khảm trắng mờ.
Đó là…
Từng viên linh thạch.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!