Ta Không Thành Tiên
Chương 93: Nhìn Ngươi Ngứa Mắt
Ù ù ù…
Luồng gió đen từ trong hang mãnh liệt thổi ra, Kiến Sầu vừa tiến vào đã có thể cảm thấy lực cản rất rõ ràng.
Có điều lúc này trong Hắc Phong Động không có người thứ hai trừ Kiến Sầu, cho nên nàng không hề cố kị, cũng không dùng màn chắn phòng thân nào, cứ thế đi thẳng vào trong động.
Một thước, ba thước, năm thước…
Gió đen thổi ra không có bất cứ ảnh hưởng nào đối với thân thể Kiến Sầu. Tốc độ tiến lên của nàng thậm chí còn nhanh hơn năm người lúc trước nhiều.
Cảm giác ngược gió mà đi này chỉ làm cho Kiến Sầu cảm thấy cực kì thoải mái.
Gần như chỉ sau nháy mắt, nàng đã có thể lờ mờ nhìn thấy chỗ mình viết chữ.
Lúc này gió đã như đao.
Hiển nhiên không giông slucs bình thường, Hắc Phong Động hoạt động kịch liệt dẫn đến gió đen như đao vốn phải vào sâu một trăm thước mới bắt gặp giờ lại xuất hiện từ bên ngoài.
Bất ngờ không phòng bị kịp, Kiến Sầu nghe thấy một tiếng xẹt vang lên bên tai.
Còn giữ nguyên tốc độ tiến lên, nhìn vách đá trăm thước chỉ cách mình có ba thước, cuối cùng dừng lại.
Nàng cúi đầu gần như cứng nhắc, nhìn về phía tay áo mình.
Một đoạn tay áo bị phong nhận cắt đứt không biết đã bị gió đen cuốn đi đâu rồi. Không còn tay áo màu lam đậm che bên ngoài, cổ tay trắng ngần của Kiến Sầu lập tức lộ ra.
Xẹt…
Gió đen kịch liệt mang theo nhiều phong nhận hơn, xếp thành một loạt xẹt qua khắp nơi trên toàn thân Kiến Sầu.
Thế là…
Những âm thanh như ác mộng đó lần nữa vang lên.
Rẹt rẹt…
Kiến Sầu đứng trong gió đen mãnh liệt, quần áo vốn hoàn hảo chỉ một thoáng đã biến thành đống vải rách dạng dải dài.
Làn ra trắng muốt lộ ra, lại bị từng lưỡi phong nhận xé rách, để lại những vết cắt đỏ tươi.
Tuy nhiên vết thương cũng không lớn, thậm chí nhanh chóng tự động khép lại, chỉ có một chút dấu vết mơ hồ.
Chỉ có bộ quần áo đó là vô cùng thê thảm…
Dáng vẻ nước mắt nước mũi cực kì không muốn rời lúc đưa cho nàng bộ quần áo của Phù Đạo sơn nhân lại một lần nữa xuất hiện trong đầu Kiến Sầu.
“Nha đầu Kiến Sầu, ngươi nhìn ngươi xem, sau khi nhập môn cũng không tìm một bộ quần áo đẹp mà mặc. Bộ này coi như sư phụ tặng cho ngươi. Ôi, đây chính là dùng tơ nhện âm dương luyện chế mà thành, toàn Thập Cửu Châu cũng không tìm được mấy bộ. Nước lửa bất xâm, đao thương bất nhập, ngươi ra ngoài hành tẩu mặc bộ quần áo này nhất định an toàn hơn rất nhiều… Ngươi càm đi, lấy đi…”
Lời là nói như vậy, tay Phù Đạo sơn nhân lại nắm chặt rất keo kiệt.
Lúc đó Kiến Sầu phải kéo một hồi lâu mới lấy được bộ quần áo này vào tay mình.
Nước lửa bất xâm?
Đao thương bất nhập?
Nhìn quần áo vẫn không ngừng bị phong nhận xuất hiện cắt nát, nhìn nước da trắng như tuyết lộ ra ngày càng nhiều, cuối cùng Kiến Sầu không thể chịu nổi nữa.
Chỉ sau một lát, nàng đã không khác gì bị lột trần.
Một bồ quần áo nhìn được mà không dùng được như vậy mà cũng không biết xấu hổ nói với mình là đao thương bất nhập?
Cũng không biết xấu hổ giữ chặt một hồi lâu không chịu buông tay như giữ bảo bối?
Có lẽ điều đáng mừng duy nhất lúc này là bây giờ trong Hắc Phong Động không có người thứ hai, nếu không bị người ta nhìn thấy…
Kiến Sầu không nhịn được đưa tay bóp trán, khóe miệng co giật không ngừng.
Vì sao mình luôn luôn tu dưỡng tốt mà bây giờ cũng muốn chửi thề?
“Đúng là bị lừa thảm quá!”
Hắt xì!
Một trăm sáu mươi dặm về phía đông bắc Nhai Sơn, bên ngoài một thôn trang có một dòng sông rộng rãi. Một lão già lôi thôi lếch thếch tay trái hồ lô rượu tay phải đùi gà đứng trên cầu, mũi phập phồng một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được hắt xì một cái.
Một tráng hán đang kéo lưới bắt cá cách đó không xa giật mình run tay suýt nữa để chạy mất một đàn cá. Hắn quay đầu lại, lúc nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân lập tức cực kì vui mừng: “Phù… Phù Đạo trưởng lão!”
Phù Đạo sơn nhân thì hắt hơi một cái mà suýt nữa ngã thẳng xuống sông.
Lão vội vàng dịch chân đứng vững, anh ta nhìn tráng hán đó, xua tay: “Lão Hắc à, không sao không sao, là ta, là ta…”
“Ngài làm sao vậy? Không việc gì chứ?”
Bàn tay to như chiếc quạt lá cọ móc lưới đánh cá lê chiếc cọc gỗ đầu cầu rồi bước tới nghênh đón.
“Không có việc gì, không có việc gì, cũng không biết đứa ranh con nào nói xấu ta sau lưng”. Phù Đạo sơn nhân xoa mũi đi tới, nhìn mấy con cá nhảy trong lưới, không nhịn được chảy nước miếng: “Ai da, hôm nay thu hoạch không tồi nhỉ?”
“Ha ha, đúng là không tồi. Hôm nay trưởng lão ngài đã đến thì nhất định phải vào thôn chơi một hồi, mọi người đều nhớ ngài lắm. Thời gian trước Triệu tiền bối ở Chấp Sự đường cũng đến dạy bọn nhỏ đọc sách viết chữ tu luyện. Ngài ấy nói sắp tới ngài cũng sẽ đến một chuyến mà mọi người còn không tin”.
Tráng hán đi trước dẫn đường, vừa cười nói với Phù Đạo sơn nhân vừa hướng về thôn hô to: “Mọi người ra mà xem này, Phù Đạo trưởng lão tới rồi! Phù Đạo trưởng lão tới rồi!”
Thấp thoáng trong thôn sơn thanh thủy tú, nhà nhà đều đồng loạt mở cửa ra, không ít người vui mừng thò đầu ra, khi nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân liền vui mừng hoan hô.
Một đứa bé mặc yếm đỏ hở mông chạy ra ôm lấy bắp đùi Phù Đạo sơn nhân: “Phù Đạo gia gia, Phù Đạo gia gia, cháu muốn xem đại thụ mọc lên, cháu muốn xem đại thụ mọc lên!” (ND: cảnh này giống lúc ông Gandaff đến làng của người Horbit trong Chúa Nhẫn)
“Tốt tốt tốt…”
Phù Đạo sơn nhân vui vẻ đáp lời, ánh đỏ đầy mặt, tinh thần phấn khởi hiếm thấy.
Tráng hán bước tới bế đứa bé lên dỗ dành mấy câu, cũng cười nói: “Ngài lần này đến chơi không vội đi chứ? Ta bảo người nhà nấu mấy món, cá vừa đánh được cũng nướng mấy con”.
“Tốt quá!”
Vừa nghe thấy có ăn, Phù Đạo sơn nhân liền cười tít mắt.
Lão nhìn quanh, thấy mọi người đều tốt cả, đang định hỏi gì đó đột nhiên trong tay áo khẽ động.
Lão ơ một tiếng, lấy ra một chiếc ngọc giản, không ngờ lại là Nhan Trầm Sa mới phái đi không lâu.
Hắn có chuyện gì?
Phù Đạo sơn nhân thoải mái hỏi: “Trầm Sa, sao thế?”
Nhan Trầm Sa bên kia ngọc giản đang chắp tay sau lưng ngự không mà đi, thoạt nhìn phóng khoáng vô cùng.
Lúc này không có bất kì ai phát hiện hắn đang truyền âm với người khác.
Nghe Phù Đạo sơn nhân hỏi, hắn trả lời: “Đại sư bá gặp chuyện rồi. Tiễn Chúc phái nói đại sư bá giết một nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái, đang triệu tập người đến Hắc Phong Động vây bắt đại sư bá. Lúc này đệ tử đang cùng Thích sư đệ và một đệ tử Tiễn Chúc phái khác chạy tới Hắc Phong Động. Sư bá tổ, bây giờ phải làm thế nào?”
Phù Đạo sơn nhân bên này nghe vậy trợn tròn mắt: “Đại sư bá Kiến Sầu của ngươi gây sự với Tiễn Chúc phái, còn giết người thấy máu à?”
“Đều là Tiễn Chúc phái nói thế”.
Nhan Trầm Sa không nhịn được muốn bóp trán, tại sao trong điểm chú ý của Phù Đạo sư bá tổ luôn luôn không giống người bình thường?
“Hê hê…” Phù Đạo sơn nhân đắc ý nhướng mày: “Theo lí thì kim đan mới có thể thấy máu, nha đầu Kiến Sầu này quả thật không hổ là đồ đệ của ta, không đi con đường tầm thường. Ngươi cần gì quan tâm có phải đại sư bá của ngươi làm hay không? Điều đó quan trọng thế sao? Quan trọng lắm sao? Sư tôn ngươi đã khen ngợi ngươi trước mặt ta rất nhiều lần rồi, ý của sơn nhân ta lần này chắc chắn ngươi cũng hiểu rõ. Làm cho tốt, làm cho đẹp, đừng làm mất mặt Nhai Sơn chúng ta”.
“…”
Làm cho tốt?
Làm cho đẹp?
Ta hiểu rõ ý lão?
Hiểu cái chó gì?
Trong lòng Nhan Trầm Sa quả thực đã sắp sụp đổ, vừa muốn truyền âm tiếp để hỏi cho rõ ràng, không ngờ ngọc giản lại không sáng nữa, Phù Đạo sơn nhân đã vui vẻ cắt đứt liên lạc với hắn.
Thương Liễu Phàm thấy Hắc Phong Động đã ở phía trước, không nhịn được quay lại nhìn Nhan Trầm Sa.
Nhan Trầm Sa đương nhiên chú ý tới ánh mắt Thương Liễu Phàm, cực kì lễ phép gật đầu với hắn, lộ ra một nụ cười nhã nhặn, trong lòng lại đang mắng Phù Đạo sơn nhân không đáng tin.
Cổ tay lật một cái, ngọc giản biến mất, linh châu xuất hiện.
Xem ra vẫn phải hỏi người thật sự đáng tin mới được.
“Khúc sư bá, đệ tử Trầm Sa có việc thỉnh giáo”.
Ánh sáng từ linh châu lóe lên, không có ai phát hiện.
Trong ẩn giới Thanh Phong am xa tận cô đảo nhân gian.
Khúc Chính Phong lơ lửng trong hư không, nhìn vách núi cao cao hai bên và những sợi xích sắt han gỉ căng ngang, hắn khẽ nhíu mày, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một viên linh châu truyền tin.
Phong lôi vũ tín lộ ra ngoài, ngọc giản truyền âm thì vô hình, linh châu truyền tin có thể vượt giới.
Bình thường ẩn giới cấp bậc không cao sẽ có cùng hệ pháp tắc với Thập Cửu Châu, cho nên có thể trao đổi với ngoại giới.
Nhìn động tác của Khúc Chính Phong bây giờ, rất rõ ràng là có người truyền âm cho hắn.
Tạ Bất Thần cũng chân đạp hư không dừng lại theo, nhìn về phía Khúc Chính Phong, cũng nhìn về phía viên linh châu trong tay hắn.
Khúc Chính Phong bấm ngón tay, đồng thời âm thanh của Nhan Trầm Sa liền xuất hiện trong đầu. Hắn vừa trả lời vừa nói với Tạ Bất Thần: “Hậu bối trong phái có chút việc nhỏ”.
“Không sao”.
Tạ Bất Thần lại không hề để ý.
Hắn đang định thu ánh mắt lại, không ngờ đúng lúc này vẻ mặt gần như chưa có bất cứ thay đổi nào từ khi vào ẩn giới Thanh Phong am của Khúc Chính Phong đột nhiên lại trở nên âm trầm.
Tạ Bất Thần liền nhìn thấy.
Khúc Chính Phong buông mắt ngắm nghía viên linh châu truyền tin trong tay, đáy mắt lóe lên một nét hứng thú.
Đại sư tỷ dường như lại gặp phiền phức rồi…
Vẫn là Tiễn Chúc phái tâm tư đen tối.
Đã thế sao không mượn danh nghĩa bảo vệ đại sư tỷ để làm một vài chuyện xấu?
Khúc Chính Phong khẽ nheo mắt, cười như núi xuân, dùng linh châu gửi mấy câu cho Nhan Trầm Sa.
Trên Thải Dược Phong, Nhan Trầm Sa ngơ ngác cầm linh châu truyền tin, không thể tin được tai mình.
Trước Hắc Phong Động, Triệu Vân Tấn nhìn chằm chằm cửa hang cuồn cuộn gió đen, quả thực muốn cười to.
Thật là ngu ngốc.
Không ngờ lúc này nó lại đi vào Hắc Phong Động lần nữa, thật sự cho rằng có thể trốn được hay sao?
Bắt cá trong chậu là trò chơi vui nhất.
Hắc Phong Động hiện đang ở lúc đáng sợ nhất, ả không tin Kiến Sầu có thể ở trong đó bao lâu.
Một trận bàn to lớn đột nhiên xuất hiện trong tay, Triệu Vân Tấn vỗ thẳng đại trận vào trước Hắc Phong Động.
Chát!
Trận bàn vỡ vụn, đại trận lập tức hiện lên.
Đây là một tòa Khốn trận nắm trước ả tốn ba trăm linh thạch mua được, mặc dù đắt đến mức làm ả rỉ máu trong lòng nhưng trận pháp này thật sự hết sức cao minh, uy lực vô cùng lớn, ít nhất có thể duy trì mười ngày.
Triệu Vân Tấn thật không tin, một tu sĩ tu vi trúc cơ hậu kì tầm thường lại có thể ở trong Hắc Phong Động mười ngày?
Nằm mơ giữa ban ngày à?
Một khi Kiến Sầu đi ra lập tức sẽ bị đại trận này vây khốn.
Đến lúc đó cộng thêm đồng môn do Hứa Lam Nhi phái đến, còn sợ Kiến Sầu không chết trên tay mình sao?
Triệu Vân Tấn càng nghĩ càng sảng khoái, cuối cùng vẫn không nhịn được phá lên cười.
Tiếng cười bị gió vặn vẹo, trở nên hết sức dữ tợn.
Có điều tiếng cười có to đến mấy cũng không truyền vào trong Hắc Phong Động được.
Kiến Sầu thản nhiên đi qua vách đá trăm thước, lại đi về phía trước năm mươi thước nữa.
Lúc này gió đen trong Hắc Phong Động đã có sức phá hoại mạnh mẽ, linh lực trong thân thể Kiến Sầu lại đã không thể phóng ra ngoài, kim quang trong suốt của Lý Ngoại Kính cũng bị gió đen đánh tan, Kiến Sầu không thể không đặt chân xuống đất đi từng bước một về phía trước.
Bây giờ tốc độ lập tức chậm lại.
Hơn nữa phong nhận cũng bắt đầu lớn hơn.
Lúc đầu mỗi một phong nhận đều nhỏ như chiếc kim, sau đó dần dần biến thành như lưỡi dao cạo, mỗi một phong nhận xẹt qua đều có thể làm cho Kiến Sầu đầm đìa máu tươi.
Lúc đến một trăm năm mươi thước, Kiến Sầu đã nhìn thấy những phong nhận này đã to như lưỡi dao găm.
Quả thực không dám tưởng tượng, một trăm thước đến năm trăm thước đều là phong nhận, phong nhận phía sau phải to thé nào? Hay là sẽ sinh ra thay đổi gì khác?
Vách đá xung quanh đã chỉ còn cao một trượng, càng ngày càng hẹp.
Hoa văn trên vách đá trở nên kì dị.
Những chỗ lồi ra đều có không ít lỗ nhỏ, gió thổi qua những lỗ này phát ra tiếng u u nức nở.
Kiến Sầu đã không còn sức kiểm tra xem rốt cuộc có phải đầy vách toàn là thôn phong thạch hay không, bởi vì mức độ tập trung của phong nhận đã khiến nàng kinh hãi.
Càng đi về phía trước phong nhận lại càng dày.
Kiến Sầu đã như một người từ vũng máu bò lên, thứ mặc trên người đã không phải một bộ quần áo mà là một tấm giẻ rách.
Nếu để nàng hoàn thành luyện thể trở lại Nhai Sơn, Kiến Sầu thề…
Bất kể Phù Đạo sơn nhân có phải sư phụ của mình không, có phải ân nhân của mình không, nàng nhất định phải lõi cổ lão ra đánh một trận!
Lừa người quá đáng!
Lúc này nếu có người thứ hai ở đây nhìn thấy tình trạng của Kiến Sầu chỉ sợ sẽ không nhịn được phải lau máu mũi.
Kiến Sầu cố gắng hóa ra một màn sáng miễn cưỡng che thân thể, không để quá mức thất lễ.
Xẹt!
Lại là một phong nhận chém về phía nàng.
Kiến Sầu nhanh chóng quay đầu đi, chỉ bị cắt rách má, một vết máu lại xuất hiện.
Nàng không khỏi nhìn về phía trước, tối tăm vô tận, không ngừng đâm chéo xuống dưới, còn không biết phía trước rốt cuộc là cảnh tượng thế nào.
Thở dài một tiếng, nàng nghiến răng nghỉ ngơi chốc lát rồi lai tiếp tục cất bước.
Lần này sẽ không ngừng nghỉ, cũng không tránh né nữa.
Để mặc từng lưỡi phong nhận xé rách da thịt, để mặc máu tươi chảy tùy ý nhuộm đỏ toàn thân mình.
Một bước, một bước, lại một bước.
Một trăm năm mươi thước thoáng cái đã qua.
Một trăm sáu mươi thước, một trăm bảy mươi thước!
Xẹt!
Phong nhận đã như lưỡi đao.
Lần này lưỡi phong nhận chém sâu vào vai Kiến Sầu, máu tươi chảy dài, sâu đến tận xương.
Nàng nghiêng đầu nhìn, phát hiện trên xương vai xuất hiện một vệt trắng.
Lần đầu tiên có phong nhận có thể để lại dấu vết trên xương nàng.
Kiến Sầu không khỏi dừng bước nhìn về phía trước.
Trên vách đá một thanh kiếm hỏng, lại có vô số chữ khắc xuất hiện quanh đó.
Lớn nhất, rõ ràng nhất vẫn là người để lại kí hiệu trăm thước lúc trước.
“Đi đến đây, lại được trăm thước nữa, bó tay hết sức, e rằng phải để hậu nhân vào thăm dò tiếp. Thật đau lòng”.
Kiến Sầu không khỏi phỏng đoán, đây chính là người cắm thanh trường kiếm làm kí hiệu trên vách đá thước ngoài kia.
Xem ra đối phương đi đến đây cũng đã không chịu nổi nữa, chuẩn bị bỏ cuộc.
Nàng không khỏi than thở trong lòng, Hắc Phong Động này quả thật không phải là người nào cũng có thể xông vào.
Ngoài một hàng chữ này, những chữ nhỏ còn lại cũng không còn náo nhiệt như ở chỗ trăm thước ngoài kia, cả một diện tích lớn lại chỉ có khoảng mười hàng chữ.
Kiến Sầu cố gắng di chuyển đến gần vách động.
Đây là bí quyết nàng phát hiện trong quá trình đi vào đây. Trung tâm Hắc Phong Động sức gió lớn nhất, nhưng xung quanh gần vách đá gió lại yếu hơn rất nhiều.
Nàng vào đây là để luyện thể, đương nhiên không cần phải lợi dụng điều này. Có điều lúc sức lực cạn kiệt cần dừng lại nghỉ ngơi thì chỗ gần vách đá này đương nhiên trở thành nơi tránh gió.
Trong quá trình di động đến gần vách đá, trên người Kiến Sầu lại có dăm ba chỗ đau nhức.
Xẹt xẹt xẹt…
Toàn là phong nhận!
Khi rơi vào trên người nàng lập tức biến thành hoa máu.
Trên vách đá hai trăm thước, từng hàng chữ nhỏ.
“Có thể đi vào hai trăm thước, đủ rồi! Triệu Cửu, Xung Tiêu tông!”
“Gió đen Hắc Phong Động, thật là con bà nó lưu manh!”
“Ha ha ha, lão huynh cũng bị cắt nát quần áo à? Tại hạ kim đan trung kì, có một chiếc áo bào mặc quang có thể cản được bảy thành tấn công của tu sĩ cùng cấp, nay đã vải rách áo nát, tim như rỏ máu”.
Cúi đầu nhìn tấm giẻ rách trên người mình, Kiến Sầu đột nhiên cảm thấy mình không hề cô đơn.
Mọi người đều không tốt, nàng cũng thấy được an ủi hơn một chút.
“Gió đen cắt đâu không cắt, lại cắt phía dưới, thật là không biết xấu hổ!”
“Thật sự tò mò gã bên phải này bị cắt vào đâu…”
“Như người bên phải”.
Kiến Sầu đọc xong không nói được gì.
May mà câu tiếp theo không tiếp tục đề tài này nữa.
“Các ngươi kém quá. Bần tăng mình trần ra trận, không tổn hại mảy may, gió đen không làm gì được một sợi lông bần tăng!”
“Lại là tên hòa thượng giả mạo. Lừa trọc thiền tông Tây Hải? Hay là lừa trọc mật tông Tuyết Vực?”
“Lừa trọc lừa trọc, thiên hạ đều là lừa, cần gì quan trọng hóa. Hoa công tử Cảnh Dương cung”.
Thiền tông và mật tông chính là cùng nguồn, có điều tự xưng bần tăng chắc gì đã là người của hai tông này?
Kiến Sầu không rõ lắm, chỉ cảm thấy…
Hoa công tử là cái quỷ gì?
“Hai trăm thước, thân bị phong nhận chém bị thương hơn ba trăm chỗ, vẫn còn dư sức”.
“Bố hộc máu bò đến đây chính là muốn khắc một câu: Gã bên phải này chính là Chu Thừa Giang Long Môn!”
Đọc đến đây, khóe miệng Kiến Sầu giật giật.
Bò cũng phải bò vào hai trăm thước để khắc chữ vạch trần người đi trước mình là Chu Thừa Giang, rốt cuộc người này phải có nghị lực lớn thế nào?
Trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh một người đầy mặt máu tươi đang khắc chữ trên vách đá.
Lúc này Kiến Sầu chỉ muốn nói, bội phục!
Nàng lắc đầu, đang nghĩ xem mình có nên khắc chữ hay không, vừa buông mắt lại đột nhiên phát hiện bên trái một đoạn nữa không ngờ vẫn còn có mấy chữ nhỏ.
“Hai trăm thước, như đất bằng, tắm gió xuân. Luyện thể Hắc Phong Động, thật nhàm chán”.
Luyện thể Hắc Phong Động?
Chữ viết ngắn gọn mạnh mẽ, lại có thể thấy dáng vẻ của thiết họa ngân câu, vuông vưc khỏe khoắn.
Kiến Sầu không khỏi nheo mắt, lập tức đoán được gì đó, nhìn câu này rất khó chịu.
Nhất thời nàng không suy nghĩ thêm nữa, trực tiếp gạch chéo bên dưới, khắc chữ bình luận: Nhìn ngươi ngứa mắt!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!