Ta Không Thành Tiên
Chương 97: Ta
Trên bản đồ Hắc Phong Động của Trí Lâm Tẩu chỉ vẽ đến một ngàn ba trăm thước. Người vào đến trong động này không phải bản thân Trí Lâm Tẩu mà là một người bạn của lão, một đối tác của lão. Từ những gì được chứng kiến, Kiến Sầu phán đoán người này lại rất có khả năng là Khúc Chính Phong.
Trừ khi cũng có người khác vào đây nhưng trên đường đi tới lại không để lại bất cứ dấu vết nào.
Một ngàn thước chẳng qua chỉ là điểm cuối của người bình thường thôi. Đối với người luyện thể, dường như còn có một đoạn đường rất dài nữa.
Hắc phong văn cốt trong cơ thể Kiến Sầu đã hoàn thành hai phần ba, hơn nửa xương đều đen rồi, còn các bộ phận khác trên người trừ bộ xương không biết đã trải qua bao nhiêu lần tái sinh.
Chỉ cần đầu không rơi, xương không vỡ, trên phương diện năng lực phục hồi của cơ thể, người luyện qua Nhân Khí quả thực mạnh mẽ gần như bất tử.
Trong Nhân Khí có nói, hắc phong văn cốt chỉ cần khắc được đến hai phần ba liền xem như đã hoàn thành.
Nhưng về lí thuyết thì càng nhiều càng tốt.
Kiến Sầu cảm thấy mình vẫn còn dư sức, không muốn dừng lại ở đây.
Cuối cùng thoáng nhìn song song trên vách động, chính Kiến Sầu cũng ngửi thấy một mùi thuốc súng kì lạ.
Có lẽ…
Nếu sau này có người vào, có khi lại tưởng rằng đây là Nhai Sơn đang khoe khoang.
Nàng lắc đầu một cái rồi xoay người tiếp tục đi vào Hắc Phong Động.
“U u u…”
Đến đây tiếng gió thổi qua lỗ hổng trên vách động đã trở nên nhẹ nhàng êm ả như tiếng tiêu tiếng sáo.
Trong tiếng gió gần như tiếng nhạc, Kiến Sầu ngược gió mà đi.
Trong động chỉ có gió đen thay đổi, không biết bên ngoài đã đông đi xuân đến, hạ đi thu đến.
Vật đổi sao dời, thời gian như bóng câu qua cửa sổ, vốn đã vội vã, thoáng cái đã đi xa.
***
Ngoài Hắc Phong Động ba trăm dặm, đỉnh Hoàn Sáo Nhai Sơn.
Thời tiết hôm nay không tồi, dù ngồi trên thân kiếm Nhai Sơn trên đỉnh Hoàn Sáo cũng có thể nhìn thấy nước sông Cửu Đầu cuồn cuộn phía dưới.
Trưởng lão Hi Hòa cầm một đống ngọc giản, lải nhải: “Hơn hai mươi tháng trước Tiễn Chúc phái vu hãm đại sư tỷ Kiến Sầu Nhai Sơn ta giết người, nay lại không tìm được xác chết của chính đệ tử trong môn phái bọn chúng, quả thực là ngậm máu phun người! Người của bọn chúng còn dám chặn ngoài cửa Hắc Phong Động xôn xao ầm ĩ, Phù Đạo sư bá cũng mặc kệ à? Còn có bảy ngày nữa là đến tiểu hội rồi, như là…”
“Ngươi câm miệng cho sơn nhân!”
Ngồi trên thân kiếm Nhai Sơn, Phù Đạo sơn nhân đang gặm xương không thể chịu nổi, giơ cái xương gà ném thẳng về phía trưởng lão Hi Hòa.
Bốp!
Trên mái tóc trắng như tuyết của trưởng lão Hi Hòa lập tức dính một vết mỡ, ngơ ngác nhìn Phù Đạo sơn nhân không nói nên lời.
Từ lúc bọn nhóc Nhan Trầm Sa truyền tin tức về, Phù Đạo sơn nhân ngày nào cũng phải nghe lải nhải điếc cả tai.
“Các ngươi cả ngày nói Tiễn Chúc phái chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt, phải tìm cơ hội thủ tiêu bọn chúng. Các ngươi không biết nghĩ à? Tiễn Chúc phái là các ngươi muốn làm gì thì làm sao? Nhai Sơn chúng ta có cần mặt mũi nữa hay không? Chuyện này không phải làm như vậy, ta nói này, các ngươi chính là chưa trải qua sóng gió lớn, tim không đủ đen!”
“…”
Rốt cuộc cái gì gọi là tim đen, Hi Hòa trưởng lão không biết.
Lão chỉ run tay, gạt cái xương gà trên đầu xuống định cãi nhau với Phù Đạo sơn nhân.
“Phù Đạo sư bá…”
“Ngươi câm miệng!”
Phù Đạo sơn nhân lại trừng hai mắt, giơ một cái đùi gà còn nguyên lên với trưởng lão Hi Hòa.
“Sơn nhân ta làm việc còn cần ngươi dạy sao? Hả? Ngươi lợi hại hay là ta lợi hại? Có thời gian chú ý đến tiểu Kiến Sầu, sao ngươi không đi xem cái thằng ngốc Khúc Chính Phong đó làm gì còn chưa về? Đã sắp hai năm rồi, Kiến Sầu đi luyện thể sơn nhân ta còn hiẻu được, mẹ nó chứ, đi ẩn giới Thanh Phong am cũng mất hai năm, Nhai Sơn chúng ta nếu toàn loại người không đáng tin như hai đứa chúng nó thì đã sụp đổ lâu rồi!”
“Sư bá…”
Trưởng lão Hi Hòa cảm thấy đại sư tỷ và nhị sư huynh đều là người rất lợi hại, đặc biệt là nhị sư huynh, không nên phải gánh oan ức này.
Hắn mở miệng muốn nói đỡ Khúc Chính Phong, không ngờ Phù Đạo sơn nhân dường như đã đoán được hắn sẽ mở miệng, quả quyết hét lên: “Ngươi cũng không đáng tin!”
“…”
Từ bao giờ ta cũng trở thành người không đáng tin rồi?
Trưởng lão Hi Hòa quả thực oan uổng!
Đây đúng là một cái mũ từ trên trời chụp xuống, Phù Đạo sư bá, ngài có còn mặt mũi nữa không?
Phù Đạo sơn nhân nhún vai: Sơn nhân ta xưa nay không mặt không mũi!
Thấy trưởng lão Hi Hòa bị mình làm cho nghẹn họng không nói nên lời, lão mới xem như hài lòng, hừ một tiếng nói: “Đối với người trong giới tu hành chúng ta mà nói, hai năm đã là cái quái gì? Dù Kiến Sầu không ra kịp tiểu hội ta cũng không lo. Dù sao thằng Tạ Bất Thần Côn Ngô kia cũng không thể ra kịp. Hê hê, Khúc lão Nhị nói không chừng đã làm chuyện xấu gì ở trong đó rồi ấy chứ”.
Phù Đạo sơn nhân vuốt cằm sung sướng nheo mắt lại.
Lão lại gặm một miếng đùi gà, cân nhắc: “Ta cũng nên hỏi một chút tình hình ở Hắc Phong Động mới được”.
Nói rồi lão lấy ra một chiếc ngọc giản truyền âm.
“Trầm Sa, Trầm Sa!”
Thải Dược Phong, dưới Xả Thân Nham, ngoài Hắc Phong Động.
Nhan Trầm Sa vẫn đang khoanh chân nhập định, đã rất lâu không cử động.
Lúc ngọc giản truyền âm sáng lên, cuối cùng hắn cũng mở mắt ra, bàn tay lật lên, ngọc giản đã nằm trong lòng bàn tay.
Là Phù Đạo sơn nhân hỏi tình hình.
Ôi…
Quay đầu lại nhìn những quả lê xanh lúc lỉu đầy trên cây lê già, đã gần hai năm rồi.
Nhớ lại chuyện trải qua trong gần hai năm này, Nhan Trầm Sa cũng có một cảm giác chua xót khó tả.
Ai có thể đoán được?
Bắt đầu là đến tra chuyện tu sĩ chết vô cớ ở Phi Thiên trấn, không ngờ không có kết quả gì, lại vướng vào chuyện của đại sư bá Kiến Sầu. Vốn tưởng rằng cùng lắm giằng co với Tiễn Chúc phái một hai tháng là cùng…
Bây giờ chỉ cần nhớ tới phán đoán hai tháng hoặc nửa năm, bọn họ đều chỉ muốn tự vả mấy cái vào miệng mình.
Này thì đoán già đoán non, ăn tát là đáng đời!
Ngoài cửa Hắc Phong Động trước kia thế nào bây giờ vẫn thế ấy.
Người đâu?
Người nào?
Đừng nói hai tháng, bây giờ đã sắp được hai năm rồi mà môt bóng người cũng không có.
Lúc đầu ai đã quả quyết Kiến Sầu lập tức sẽ phải đi ra?
Vô số trận pháp lần lượt sụp đổ trong ánh mắt rỏ máu của đám người Tiễn Chúc phái.
Một tòa, lại một tòa…
Bao nhiêu tòa rồi?
Nhan Trầm Sa đã không đếm xuể.
Phan Khải lúc đầu hưng phấn như gà chọi, bây giờ cũng ủ rũ ngồi xếp bằng bên cạnh như.
Hai năm, trận pháp của Tiễn Chúc phái càng ngày càng nhỏ, từ trận pháp tiêu hao loại dùng một lần ban đầu dần dần đổi thành trận pháp có thể tự động hấp thu linh khí xung quanh, cuối cùng khiến đám người đã giật gấu vá vai thở phào một hơi.
Nhưng dù thế cũng vẫn phải có rất nhiều linh thạch cung cấp năng lượng cho trận pháp vận hành.
Trong thời gian này có đệ tử Tiễn Chúc phái thật sự không thể chịu nổi nữa, thỉnh cầu sư môn cho quay về. Không nghĩ tới Hứa Lam Nhi ban đầu nói ngon nói ngọt bây giờ lại trở mặt, sống chết không cho mọi người quay về.
Mọi người thầm mắng nhiếc Hứa Lam Nhi thậm tệ nhưng vẫn phải nén giận ngồi chờ ở đây.
Còn Triệu Vân Tấn sau khi bị Nhan Trầm Sa tát ngát xỉu đã ngoan ngoãn hơn nhiều.
Nguyên nhân khiến ả ngoan ngoãn cũng không chỉ có thế.
Thời gian trước thật sự là chời Kiến Sầu mãi không thấy đâu, Nhai Sơn từng đề nghị xem xét thi thể Trịnh Vân Nhi Tiễn Chúc phái, Triệu Vân Tấn ưỡn ẹo dẫn người đến Phi Thiên trấn xem.
Không ngờ đi vào tiểu viện mở cửa ra, trong phòng lại trống trơn.
Trịnh Vân Nhi đã chết bỗng dưng biến mất.
Có trời mới biết lúc đó ả sợ hãi đến mức nào.
Triệu Vân Tấn kêu không thể như vậy, nhưng tất cả mọi người đều không tin ả.
Người đã chết làm sao lại biến mất?
Trịnh Vân Nhi rốt cuộc có chết hay không? Sau khi chết lại đi đâu rồi?
Triệu Vân Tấn nổi điên kêu gào với Nhai Sơn, một mực khăng khăng bọn họ đã cố ý đánh cắp cái xác Trịnh Vân Nhi để rửa sạch hiềm nghi lạm sát kẻ vô tội cho Kiến Sầu.
Đáng tiếc…
Nhan Trầm Sa chỉ lạnh như băng nhìn ả.
Theo hắn, từ đầu đến cuối chính là một trận vu oan hãm hại. Hắn chỉ lạnh lùng nói một câu: “Nếu đại sư bá Kiến Sầu của ta muốn giết người thì thêm một Triệu Vân Tấn ngươi cũng có là gì?”
Đã giết thì đương nhiên phải giết cả hai.
Giết người không để lại người sống mới là nguyên tắc làm việc ổn thỏa nhất.
Đại sư bá Kiến Sầu có thể ở trong Hắc Phong Động lâu như vậy đã đủ để chứng minh sức mạnh của nàng ra sao, nếu như vậy còn không đủ sức giết chết Triệu Vân Tấn thì mới đúng là mất mặt Nhai Sơn.
Cho nên Nhan Trầm Sa vừa nói như vậy, mặt Triệu Vân Tấn đã chuyển thành màu đất, cho dù trong lòng uất ức thế nào cũng không dám nói thêm một câu.
Người chết đã biến mất, lại là tử vô đối chứng.
Không có bất kì ai nhìn thấy đại sư tỷ Nhai Sơn giết người, chỉ có Tiễn Chúc phái một mực khăng khăng.
Dù nhìn thế nào cũng chỉ là một chuyện bé xíu.
Có điều Nhan Trầm Sa có mục đích riêng của mình nên cũng không vội một bàn tay đập chết cả đám Tiễn Chúc phái này.
Cả hai bên ất ăn ý quay về trước cửa Hắc Phong Động làm mọi người tuyệt vọng đó.
Hắc Phong Động to lớn giống như là một con quái thú há to cái miệng khổng lồ không ngừng nuốt chửng vô số linh thạch bọn chúng ném vào!
Trận pháp vốn là đồ chơi của môn phái giàu có, một môn phái lớn bố trí trận pháp hai năm, thiêu đốt linh thạch hai năm chỉ sợ cũng hơi xót của, huống hồ là môn phái trung bình như Tiễn Chúc phái.
Trải qua quá nhiều tuyệt vọng, giờ đã trở thành tê liệt.
Ngoài trái tim vẫn đang rỉ máu của bọn chúng.
Điều duy nhất bọn chúng học được là yên lặng: Một tòa trận pháp sụp đổ, vốn la to, vốn cực kì phẫn nộ, nay bất quá chỉ thờ ơ liếc mắt một cái rồi lại bày một trận pháp khác.
Nhan Trầm Sa biết rõ tình hình Tiễn Chúc phái như lòng bàn tay, trong hai năm này cũng được xem không ít chuyện cười.
Xem tình hình xung quanh, hắn nói với Phù Đạo sơn nhân: “Đại sư bá còn chưa từ bên trong đi ra. Có cần phải đi vào xem hay không?”
“Còn bảy ngày nữa thôi”.
Phù Đạo sơn nhân bên kia ngọc giản truyền âm đột nhiên than một tiếng.
Nhan Trầm Sa lập tức yên lặng.
Bảy ngày là thời gian đến tiểu hội Tả Tam Thiên.
Buổi sáng bảy ngày sau, Nhai Sơn sẽ xuất phát từ môn phái tiến đến Côn Ngô.
Bảy ngày sau, Trung Vực sẽ nghênh đón việc trọng đại nhất trong vòng mười năm, mà Nhất Nhân đài Côn Ngô thì là trung tâm của muôn vàn ánh mắt tu sĩ cả Trung Vực.
Đó sẽ là một trường danh lợi to lớn, sân khấu của vô số nhân vật xuất sắc trong thế hệ mới của cả Trung Vực, cả Thập Cửu Châu.
Nếu vì chuyện của Hắc Phong Động mà đại sư bá Kiến Sầu bỏ lỡ tiểu hội Tả Tam Thiên…
Không thể nghi ngờ chính là một chuyện rất đáng tiếc.
Đề nghị của Nhan Trầm Sa rất ổn thỏa.
Trước đó không đi vào tìm đại sư bá Kiến Sầu, một là muốn chơi khăm Tiễn Chúc phái, hai là đây là chuyện của chính đại sư bá, bọn họ không tiện nhúng tay vào.
Nhưng bây giờ thì khác.
Phù Đạo sơn nhân bên kia nghĩ một lát rồi trả lời: “Cũng tốt, cứ làm như ngươi nói. Ba ngày sau Kiến Sầu còn không ra thì ngươi đi vào tìm nó. Nếu nó đang tu luyện đến thời khắc quan trọng thì không được quấy rầy, nếu không thì dẫn nó về cùng đi Côn Ngô”.
“Vâng, sư bá tổ yên tâm”.
Nhan Trầm Sa dáp, trong lòng cũng không khỏi chờ mong. (ND: cẩn thận đi vào lại chảy máu mũi)
Sư bá tổ còn muốn để đại sư bá Kiến Sầu tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên thì tốt.
Rất lâu nay mỗi khi hỏi chuyện này sư bá tổ đều không đáp lời nào, hắn còn tưởng rằng sư bá tổ không có ý này.
Không ngờ trong lòng vẫn còn có đại sư bá.
Lại là một tiểu hội Tả Tam Thiên nữa…
Năm nay mới thật sự là chúng tinh xuất hiện lớp lớp.
Long Môn có Chu Thừa Giang, Bạch Nguyệt cốc có Lục Hương Lãnh, Ngũ Di tông có Đào Chương, Thông Linh các có Tô Vô Khuyết, Phong Ma kiếm phái có Lý Bác Sơn…
Còn có cả Bất Thần Côn Ngô, Kiến Sầu Nhai Sơn!
Ánh mắt hắn không khỏi có vài phần hoài niệm.
Nhan Trầm Sa mỉm cười cất ngọc giản truyền âm, sau đó nhìn về phía Phan Khải, đốt nhiên ngẩn ra.
Không ngờ lúc này Phan Khải cũng đang nhìn ngọc giản truyền âm.
Chẳng lẽ là Tiễn Chúc phái cuối cùng đã chuẩn bị bỏ cuộc?
Nhan Trầm Sa tò mò.
Bên kia, Phan Khải nhận được truyền âm của Hứa Lam Nhi từ sư môn cũng rất kì quái.
Sau lần trước hoài nghi dụng ý của Hứa Lam Nhi khi bắt bọn chúng ở đây, bị Hứa Lam Nhi răn dạy một hồi, Phan Khải không muốn nghe ả nói gì nữa.
Sau khi ngẩn ra, Phan Khải vốn định cất ngọc giản đi luôn. Hắn không định liên lạc với Hứa Lam Nhi.
Nhưng lúc chuẩn bị cất ngọc giản đi, hắn lại do dự một lát.
Cau mày một cái, cuối cùng hắn vẫn xem xét.
Âm thanh của Hứa Lam Nhi từ ngọc giản truyền vào trong đầu hắn: “Phan sư đệ, gần hai năm nay vất vả rồi. Nay tiểu hội Tả Tam Thiên sắp tới, cơ hội của chúng ta cũng đến rồi. Mười năm nay thiên tài xuất sắc nhất của Nhai Sơn chính là người đó, người duy nhất có thể sánh với Côn Ngô. Cho nên bất kể thế nào, bất kể Kiến Sầu trốn trong Hắc Phong Động bao lâu, đến bây giờ nó nhất định sẽ đi ra. Dù nó không đi ra thì hai đệ tử Nhai Sơn chờ ở đó cũng sẽ vào gọi nó ra”.
Phan Khải nghe đến đó đột nhiên sững sờ, hai phắt phát ra ánh sáng.
Đúng!
Đúng vậy!
Đã sắp đến tiểu hội Tả Tam Thiên rồi, Kiến Sầu không thể không tham gia. Mà muốn tham gia thì nhất định phải đi ra ngoài.
Chỉ còn có bảy ngày nữa.
Còn sợ Kiến Sầu không đi ra hay sao?
Hứa Lam Nhi vẫn còn tiếp tục nói.
“Ta sống chết không cho các ngươi rời khỏi Hắc Phong Động chỉ là để các ngươi coi chừng nó, xác nhận trong thời gian này nó không rời khỏi Hắc Phong Động. Bây giờ các ngươi đã canh giữ ở đó hai năm, đã đến lúc hành động rồi. Ta không cần biết các ngươi vay mượn, trộm cắp hay cướp đoạt, phải bày ra trận pháp tốt nhất cho ta, chặn kín trước cửa Hắc Phong Động, ngay cả một con muỗi cũng không cần thả ra ngoài”.
Thì ra…
Ý đồ của Hứa Lam Nhi là thế.
Linh quang chợt lóe trong đầu, Phan Khải dường như đã hiểu ra.
“Chẳng lẽ… Chẳng lẽ Hứa sư tỷ muốn nhốt người đó ở đây?”
“Coi như ngươi thông minh”. Hứa Lam Nhi bên kia cười một tiếng: “Tiểu hội Tả Tam Thiên sắp tới, rốt cuộc là ai giết người không quan trọng, ai chết cũng không quan trọng, cuối cùng có thể cho con bé Kiến Sầu đó một trận hay không cũng không việc gì. Quan trọng là nó không thể kịp thời xuất hiện ở Côn Ngô”.
Quả nhiên là thế.
Phan Khải thầm than một tiếng, nhớ lại những lời của Hứa Lam Nhi, cảm giác lại rất phức tạp.
Cứ tưởng là vì Trịnh sư muội chết oan chết uổng.
“Bất kể là nó đi ra sớm hay muộn, nhân cơ hội cầm chân nó ở đấy là chúng ta đã thắng một nửa. Còn mấy tu sĩ Nhai Sơn, mấy người các ngươi có thể kết thành trận pháp ngăn cản, đồng thời còn có thể lên Xả Thân Nham gọi mấy người xuống. Cứ nói bảy ngày nữa sẽ rút bỏ trận pháp, bọn chúng nhất định sẽ chờ ở ngoài Hắc Phong Động”.
Giọng Hứa Lam Nhi vô cùng đắc ý.
“Trước mắt bao người, dù Nhai Sơn muốn ra tay cũng phải dè chừng. Ta cũng không tin bọn chúng có thể vứt bỏ thể diện danh môn chính phái của mình!”
Mưu kế hay, mưu kế thật ác độc!
Phan Khải đã hoàn toàn hiểu ra, yên lặng một hồi lâu mới cắn răng nói: “Xin Hứa Lam Nhi sư tỷ cứ yên tâm, bọn ta nhất định sẽ làm tốt việc này”.
“Vậy ta sẽ lau mắt mà chờ, đến lúc đó không chỉ có ta ban thưởng mà sư phụ cũng sẽ ban thưởng”.
Hứa Lam Nhi nói xong, cuối cùng cắt đứt liên lạc.
Phan Khải cầm ngọc giản truyền âm, cuối cùng giống như đã gọi được hồn về.
Đã ngồi xếp bằng trên mặt đất rất lâu, đột nhiên hắn chống một tay xuống đất đứng dậy!
“Đứng dậy hết cho ta!”
Hắn hét lớn một tiếng với mọi người vẫn ngồi trên vách đá.
Tất cả đệ tử Tiễn Chúc phái đều giật mình.
Bọn chúng không rõ Phan Khải bị làm sao.
Nhan Trầm Sa bên kia đột nhiên lại sinh ra một dự cảm không lành, cũng cảnh giác chậm rãi đứng lên.
Phan Khải không quay lại nhìn cái nào, phủi y bào màu đen mặc bên ngoài, cuối cùng lộ ra một sự nhiệt tình hiếm thấy.
“Bây giờ lập tức rút trận pháp ngoài cửa Hắc Phong Động, thay bằng ngũ hành sinh diệt trận!”
Mọi người lập tức kinh hãi.
Ngũ hành sinh diệt trận cần hàng ngàn linh thạch, hơn nữa uy lực cực lớn.
Vì cắt giảm chi tiêu, Tiễn Chúc phái vốn đã đỏi sang dùng trận pháp uy lực tương đối nhỏ. Phan Khải điên rồi à?
Đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Phan Khải không giải thích nửa câu, chỉ tiếp tục giáo huấn: “Tất cả mọi người đều lấy lại tinh thần cho ta. Mấy người bên trái này đi lên Xả Thân Nham nói với tất cả mọi người, nhiều nhất bảy ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi Hắc Phong Động, rút bỏ trận pháp, bảo bọn chúng có thể xuống chờ rồi”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Dù không biết Phan Khải đang làm gì, nhưng vừa nghe thấy “Nhiều nhất bảy ngày nữa sẽ rời khỏi Hắc Phong Động”, mỗi người đều như gà chọi say đòn, lập tức phấn chấn tinh thần.
Trời ạ!
Cuối cùng cũng được đi rồi.
Ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi gió đen tung hoành đã chán đến tận cổ rồi.
Hết lần này tới lần khác thất vọng, vô số linh thạch bị hao phí, cảm giác mất mát to lớn đó gần như đã ép bọn chúng phát điên.
Bây giờ hai chữ “rời khỏi” từ miệng Phan Khải nói ra quả thực không khác gì tiên âm tiên nhạc!
Nhất thời có người tương đối yếu đuối cảm động suýt nữa bật khóc.
Lần này còn có ai không nhiệt tình nữa/
Gần như tất cả mọi người đều nghe lời Phan Khải bắt dầu hành động, người đi bày trận, người đi thông báo.
Chỉ một câu đã đánh thức ý chí chiến đấu của tất cả mọi người.
Trong mắt Nhan Trầm Sa, cảnh tượng này lại rất nguy hiểm.
Phan Khải cười một cái hiếm thấy, lại có vẻ âm trầm: “Hai vị tiền bối Nhai Sơn, bọn ta cũng đã ở đây sắp được hai năm rồi, tiếp tục tiêu hao nữa thì Tiễn Chúc phái ta cũng không chống đỡ được. Chỉ còn bảy ngày cuối cùng, nếu tiền bối Kiến Sầu đi ra, đó tự nhiên là may mắn của chúng ta. Nếu tiền bối Kiến Sầu không đi ra, Tiễn Chúc phái ta cũng đành chịu. Nhan tiền bối không có ý kiến gì chứ?”
Bảy ngày.
Đúng là tính toán thời gian vô cùng chuẩn xác.
Nhan Trầm Sa nhanh trí thế nào? Gần như lập tức đoán được ý đồ của bọn chúng.
Vu oan giá họa cho bọn họ chỉ là một nửa, một nửa nữa là nhân tiện tính kế đại sư bá Kiến Sầu khiến nàng không thể tới Côn Ngô đúng giờ để tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên.
Nhan Trầm Sa chậm rãi nhếch môi lộ ra một nụ cười ấm áp như gió xuân với Phan Khải: “Bảy ngày, Nhai Sơn ta đương nhiên không có ý kiến gì”.
Trong lúc hai người nói chuyện, tu sĩ Tiễn Chúc phái phía dưới đã lấy ra tất cả của cải trên người mình, thậm chí còn có cả linh thạch lấy danh nghĩa Tiễn Chúc phái hỏi mượn các tu sĩ qua đường.
Từng viên linh thạch được đặt vào vị trí thích hợp.
Cách!
Cách!
Cách!
Chỉ một lát sau đã có ánh sáng ngũ sắc từ trận pháp hoàn toàn mới phát ra.
Ngũ hành sinh diệt trận, nghe có vẻ đơn giản, kì thực là một khốn trận và sát trận to lớn.
Trận này từng được một số môn phái dùng làm hộ sơn đại trận, trong thời khắc mấu chốt có khả năng tự hủy, có thể bảo đảm an toàn cho một môn phái. Nay tòa đại trận này mặc dù không có quy mô như hộ sơn đại trận nhưng về kết cấu lại giống nhau như đúc.
Một khi có người thật sự bước vào trận này, nếu không chết thì ít nhất cũng bị trọng thương.
Hành động cuối cùng này, Tiễn Chúc phái quyết định được ăn cả ngã về không.
Rất nhiều lần trước đó, bọn chúng đều không ngừng phải thất vọng, chỉ là lần này là không.
Bọn chúng đang đánh cuộc, đánh cuộc Kiến Sầu có muốn tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên hay không, đánh cuộc Nhai Sơn có muốn để nàng tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên hay không.
Chỉ cần có một trong hai là lần này Tiễn Chúc phái tuyệt đối sẽ không thua.
Một lần đánh cuộc tất thắng.
VÌ có Tiễn Chúc phái đi lên gọi, không ngừng có tu sĩ xa lạ đáp xuống chờ đợi ngày rút trận pháp.
Tinh thần sa sút đã rất lâu, Phan Khải như một con chim ưng hung mãnh, không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm cửa Hắc Phong Động, chỉ cần Kiến Sầu đi ra là tuyệt đối không thể trốn được.
Trên vách đá, Thích Thiếu Phong đã có thể lờ mờ cảm giác được phong vân cuồn cuộn ở nơi này.
Hắn không nhịn được nhìn về phía Nhan Trầm Sa.
Hắn có thể cảm thấy, Nhan Trầm Sa đương nhiên cũng có thể cảm thấy. Dù Nhan Trầm Sa nhíu mày nhưng ngón tay sau lưng vẫn nhẹ nhàng gõ vào ống tiêu.
Lạch cạch, lạch cạch.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi.
Tất cả bình tĩnh đều đang chờ đón cơn bão táp.
***
Trong Hắc Phong Động.
Một ngàn hai trăm tám mươi thước.
“Keng!”
Một thanh kiếm băng to lớn màu xanh thẳm ngược gió tiến tới, được một đôi tay trắng muốt cầm chặt chém về phía trước.
Bóng kiếm lấp lánh, khiến người khác có cảm giác như trắng trời băng tuyết.
Mũi kiếm chỉ đến đâu, tất cả phong nhận bay ra ngoài theo gió đều bị kiếm khí đáng sợ làm khựng lại, sau đó răng rắc đóng băng, không ngờ lại không thể di động được nữa.
Trên thân thanh kiếm băng to lớn, linh quang màu lam không ngừng lưu động.
Trên mặt đất, một đấu bàn to lớn đang chậm rãi xoay tròn, mang theo một dư vị điên cuồng.
Kiến Sầu thu kiếm về, cầm thanh kiếm băng chậm rãi ngước mắt lên.
Vô số băng nhận đứng lơ lửng, lại bị vô số băng nhận phía sau bay tới chém vỡ.
Uy lực của một kiếm này là thu hoạch lớn nhất của nàng trong Hắc Phong Động, ngoài tầng thứ năm luyện thể Nhân Khí, hắc phong văn cốt.
Nàng gọi chiêu này là : Vô tận chi nhận!
Thản nhiên cất bước, Kiến Sầu chậm rãi thở ra một hơi khí đục, từng bước tiến về phía trước trong vô số phong nhận bay tới.
Phía trước không phải đáy Hắc Phong Động mà là cuối của tấm bản đồ của Trí Lâm Tẩu.
Một ngàn ba trăm thước.
Kiến Sầu đã đến.
Sau một ngàn thước, cứ được một trăm thước là Kiến Sầu lại nhìn thấy một cái tên trên vách động.
“Nhai Sơn, Khúc Chính Phong”.
Không hề kiêng nể, có thể nói là cuồng vọng.
Có điều lần này lại có thêm mấy câu.
“Mười sáu ngày, dừng lại ở một ngàn ba trăm thước. Đưa mắt nhìn cùng thế hệ, người nào có thể hơn được?”
So với khí thế tung hoành của mấy câu ngoài kia, câu cuối cùng này lại có cảm giác ung dung bễ nghễ như bắt tay sau lưng nhìn giang sơn.
Đưa mắt nhìn cùng thế hệ, người nào có thể hơn được?
Nhẹ nhàng như một tiếng thở dài.
Hắn lại còn sinh ra cảm giác cô quạnh của cao thủ cơ à?
Kiến Sầu không nhịn được cười nhạo một tiếng.
Phía trước đã là ngoài một ngàn ba trăm thước.
Khúc Chính Phong dám nói mình là đệ nhất nhân trong số tu sĩ cùng thế hệ, rõ ràng hắn đã là tu vi nguyên anh thượng đỉnh, Kiến Sầu còn có thể đi tới một ngàn ba trăm thước, chẳng lẽ hắn lại không thể tiến thêm nửa bước nữa?
Người nào có thể hơn được?
Chẳng phải nàng đã đi đến đây rồi sao?
Khoác lác không bị đánh thuế!
Hơn nữa, mình đi vào đến một ngàn ba trăm thước mà mới chỉ có tu vi trúc cơ hậu kì!
Cho nên, Kiến Sầu thoải mái đưa tay khắc một chữ: “Ta!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!