Tà Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân - Chương 195: Xếp hàng cũng rắc rối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Tà Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân


Chương 195: Xếp hàng cũng rắc rối


Bối Bối nhìn ngắm kiện găng tay Bán Thần Khí. Nó có tên là Mệnh Vô Thiên. Cái tên này xuất phát từ nguồn gốc hình thành, từ một kiện Thượng phẩm Thiên Thánh Khí trở thành Bán Thần Khí.

Chủ nhân ban đầu của Mệnh Vô Thiên là 1 Luyện khí sư Địa cấp đại viên mãn. Thời điểm đột phá lên Thiên cấp, nhận Thiên Địa tẩy lễ, hắn mang trên người Mệnh Vô Thiên.

Thiên Địa Tẩy Lễ là quá trình Địa cấp đại viên mãn đột phá lên Thiên cấp. Trong quá trình này, nhân loại được thiên địa một lần nữa gột rửa nhục thân, rèn luyện toàn bộ cơ thể lên một tầm cao mới.

Có thể so sánh Thiên Địa Tẩy Lễ với quá trình rèn binh khí. Từng đợt thiên lôi đánh vào nhân loại chính là từng đợt búa lớn nện lên kim thiết. Nếu kim thiết quá yếu, sẽ bị búa đập nát. Nếu nhân loại quá yếu, sẽ bị thiên lôi chấn cho hôi phi yên diệt. Nếu kim thiết đủ cứng, sẽ trở thành 1 thanh kiếm sắc bén, hiệu dụng vô cùng. Nếu nhân loại đủ mạnh, sẽ đột phá tu vi vào Thiên cấp, trở thành cường giả đứng đầu, tuổi thọ tăng lên 1 vạn năm.

Chủ nhân của Mệnh Vô Thiên một đời vang danh, đáng tiếc cuối cùng là không vượt qua nổi Thiên Địa Tẩy Lễ, chống cự không nổi những đợt lôi đình oanh phá cuối cùng.

Biết bản thân không còn hi vọng, hắn dùng chút sức tàn cuối cùng quay sang rèn đúc Mệnh Vô Thiên. Lấy lôi đình thay hỏa lò, lấy tay thay búa, hắn từ bỏ chống cự thiên lôi, dồn toàn bộ sinh mạng để rèn đúc Mệnh Vô Thiên.

Hắn quyết không chết bởi thiên lôi mà tự hiến mạng cho luyện khí. Vì vậy găng tay được đặt tên là Mệnh Vô Thiên.

Trong 1 vạn năm trở lại, cứ 1000 năm lại xuất hiện một kiện Bán Thần Khí mới được tạo ra. Nghe có vẻ số lượng sẽ rất ít, nhưng vì được tích lũy qua trăm ngàn vạn năm, tuy có thất lạc, có bị phá hủy, nhưng chung quy là số lượng tăng dần theo năm tháng. Vì vậy số lượng Bán Thần Khí hiện giờ không ít.

Trăm vạn năm trước, mỗi kiện Bán Thần Khí đều là vô giá, không có người nguyện ý bán ra. Nhưng giờ thì thỉnh thoảng trên Cửu Giới xuất hiện 1 kiện Bán Thần Khí được đưa ra bán trong đại hội đấu giá lớn.

Giá cả thấp nhất từng được ghi nhận là 1 vạn củ cho Bụi Kiếm, còn các loại độc nhất vô nhị Bán Thần Khí thì lên tới 2, 3 vạn củ là bình thường.

Đấy là ngươi may mắn gặp được đấu giá hội có bán. Nhiều người có Tinh thạch mà thiếu may mắn, muốn tìm mua 1 kiện Bán Thần Khí phù hợp bản thân mà không được.

“Ngươi không sợ ta cầm bảo vật chạy mất sao?” Bối Bối hỏi

“Nếu ngươi muốn cả đời phải chạy trốn hoặc muốn tạo ra 1 kẻ thù khủng khiếp chỉ bởi 1 kiện Bán Thần Khí thì cứ làm. Tương lai của ngươi giá trị hơn nhiều nên ta mới không ngần ngại đưa ra”

Bối Bối gật đầu, nói:

“Thôi được, ta sẽ dạy Tuyết Hoa Châm Cứu và đan đạo. Nhưng hiện giờ ta có việc quan trọng cần làm. Việc này rất nguy hiểm và thời gian không hạn định. Vì vậy các ngươi cứ đi gặp Lữ Bích Ngọc, xem thế nào. Dù sao bà ta cũng là luyện đan sư cấp 8 đỉnh phong, còn ta mới là cấp 8 mới lên. Lần đi này của ta không biết còn sống mà trở về, Tuyết Hoa nếu được bà ta dạy dỗ thì là tốt nhất”

Bối Bối đưa trả lại Mệnh Vô Thiên cho Trần Lương.

“Có cần ta giúp không?” Trần Lương hỏi

“Việc này ngươi không giúp được” Bối Bối nói

“Được. Vậy chúc ngươi chiến thắng khải hoàn”

Tuyết Hoa cùng Bối Bối trao đổi Truyền tin thạch rồi 2 bên tách ra đi con đường của mình.

Đám người Trần Lương quay trở lại Khổng Tú Thành. Lúc trước phải đuổi theo Bối Bối, nên bọn hắn đi về cửa nam, trong khi đi gặp Lữ Bích Ngọc lại cần tới cổng thành phía bắc.

Có điều hắn không đi vào trong, mà vòng phía ngoài phi thân qua, tránh gặp những rắc rối không cần thiết.

4 người bay một lèo đến Ngữ Phong Sơn, nơi ở của Lữ Bích Ngọc. Còn cách đích đến 10 dặm, Trần Lương đã nhìn thấy 1 đoàn người dài 3 dặm xếp hàng chờ tới lượt.

10 dặm cũng là khoảng cách bắt đầu có trận pháp cấm bay để giảm thiểu sự lộn xộn. Quy tắc bất di bất dịch của Lữ Bích Ngọc là phải xếp hàng để được phục vụ. Kẻ nào gây sự liền sẽ bị đuổi ra khỏi hàng.

Đội ngũ bảo vệ của Lữ Bích Ngọc lên tới mấy ngàn người, tu vi từ Hoàng cấp tới Địa cấp. Những người đến đây để cầu cạnh nàng, tự nhiên là không muốn gây sự với người của nàng.

Đan dược từ đan phường của Lữ Bích Ngọc thấp nhất là cấp 5, do đồ đệ, học việc của Lữ Bích Ngọc luyện chế. Giá 1 viên đan dược thấp nhất cũng lên tới 1000 Tinh thạch, còn cao thì lên tới trăm vạn Tinh thạch do đích thân Lữ Bích Ngọc luyện chế cũng không phải hiếm.

Ngoài việc phải xếp hàng theo lối, thì nơi đây còn có 1 luật lệ khác, là những người có cùng mục đích chỉ được 1 người xếp hàng.

Những người đến xin chữa bệnh, có người là trưởng lão, đại trưởng lão, có người là môn chủ, gia chủ, tóm lại là bên dưới thuộc hạ nhiều vô số. Thân mang trọng bệnh, lại có nhiều thuộc hạ, đương nhiên sẽ để thuộc hạ đứng xếp hàng thay cho mình.

Có một lần, một gia tộc sử dụng 100 tộc nhân đứng xếp hàng, vậy là các thế lực khác cũng tranh nhau cho người vào đứng, khiến đội ngũ chờ đợi dài tới ngút tầm mắt. Lữ Bích Ngọc đành phải đưa ra luật lệ nghiêm cấm nhiều người xếp hàng cho cùng 1 mục đích.

1 người bệnh thì 100 người nhà, vì vậy mới dẫn đến nhà cửa nơi đây bắt đầu được xây nên làm nơi tạm trú cho đám người cùng chờ đợi với kẻ xếp hàng. Người nào xếp hàng sẽ được người của Lữ Bích Ngọc bảo hộ, nhưng sau khi xong việc, nếu ngươi mang trên người bảo vật, hoặc gây thù chuốc oán trong quá trình xếp hàng, chỉ sợ sẽ rời đi không yên.

Điển hình 1 trường hợp. 1 công tử của một đại gia tộc cần đan dược chữa bệnh Sùi Mào Kê, đã chữa trị khắp nơi không khỏi. Hắn không phải là người đứng xếp hàng, nhưng hắn cũng không muốn phải chờ đợi nhiều năm mới có đan dược. Vì vậy hắn dùng thủ đoạn để kẻ khác phải nhường chỗ.

Hắn không dám gây sự, làm loạn, động chân động tay, nhưng hắn đứng ngoài nói lời đe dọa “bất cứ kẻ nào không nhường chỗ thì khi rời khỏi hàng sẽ bị mấy trăm thuộc hạ của hắn giết chết”.

Những kẻ thân cô thế cô, sức mạnh lại không đủ thì sẽ phải nhường vị trí xếp hàng cho người của gã công tử. Chỉ đến khi hắn cũng gặp phải 1 người đang xếp hàng cũng thuộc đại thế lực, mà người của đại thế lực đấy cũng đang đóng quân tại đây, thì hoạt động hống hách của hắn mới dừng.

Vì vậy xếp hàng mua đan dược càng cần có đồng bọn đứng ngoài làm hậu phương.

Số người xếp hàng chờ đợi lên tới 3 dặm, không phải vì có quá nhiều người đến, mà bởi vì thời gian phục vụ mỗi người quá lâu.

Một vị lão giả cầm theo tay trái của mình, sau khi chờ đợi 5 năm, cuối cùng cũng đến lượt lão bước lên vị trí đầu tiên, gặp được Lữ Bích Ngọc. Nhưng ngay cả như vậy, lão cũng phải chờ thêm 40 ngày để Lữ Bích Ngọc phục hồi trạng thái cơ thể sau khi kiệt sức luyện chế 1 viên đan dược cấp 7 trị giá 60 củ. Lữ Bích Ngọc nối lại được cánh tay cho lão thì cũng lại cần 1 tuần để nghỉ ngơi.

Lại có thời điểm, Lữ Bích Ngọc mất tới 3 tháng để luyện chế 1 viên đan dược cấp 8, sau đó lại mất 1 tháng để nghỉ ngơi, phục hồi nguyên khí. Vậy là mất tận 4 tháng chỉ để phục vụ 1 người.

Tuy nói nàng tối đa chỉ phục vụ 30 người mỗi tháng, nhưng thường thì chả mấy khi nàng gặp đủ 30 người trong 1 tháng.

Có người lại không may, yêu cầu đan dược mà thiếu nguyên liệu. Vậy là 1 lần xếp hàng để đặt đan dược, sau khi tìm đầy đủ dược liệu, quay trở lại Ngữ Phong Sơn thì 1 lần nữa phải xếp hàng để nhờ Lữ Bích Ngọc luyện đan.

Thỉnh thoảng có người gặp may, yêu cầu đan dược có sẵn trong kho của Lữ Bích Ngọc thì một hơi thở sau liền xong việc rời đi, người kế tiếp hắn cũng được hưởng lợi.

Đan dược do Lữ Bích Ngọc luyện chế bán ra đều đắt hơn giá thị trường, vì vậy không biết tìm ở đâu khác mới phải đến đây mua của nàng. Người cần mua thường có thuộc hạ, nên hắn không phải đích thân đứng xếp hàng. Cho dù là võ giả độc lai độc vãng cũng sẽ thuê người xếp hàng hộ.

Gần như các yêu cầu về đan dược, chữa bệnh, Lữ Bích Ngọc đều có thể đáp ứng được, vì vậy số người đến vẫn nhiều hơn số người đi. Có nhiều người vì chờ đợi quá lâu mà từ bỏ, phí mất công sức cả năm xếp hàng.

Với 1 đoàn người dài tới 3 dặm, chỉ sợ Trần Lương xếp hàng đợi 10 năm, 20 năm mới đến lượt. Tuyết Hoa ái ngại, nói:

“Chúng ta chờ Bối Bối hoặc tìm người khác thôi”

“Không thể chờ Bối Bối. Nàng không biết còn sống trở về không, và lúc nào xong việc. Chờ đợi bị động như vậy không ổn. Đã mất công đến đây, vậy xuống xem 1 chút” Trần Lương nói.

Đám người Trần Lương hạ xuống đất ngay trước trận pháp cấm bay rồi từ từ đi bộ tiến về Ngữ Phong Sơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN