Tà Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân
Chương 217: Chiến bại
Nam tử da ngăm vừa ôm ngực đứng dậy, đã thấy Trần Lương đứng trước mặt, chìa ra lệnh bài. Mặc dù rất không đành lòng, hắn vẫn đành phải lấy ra lệnh bài, trả lại cho đối phương 1 năm thời gian.
Trận đấu kết thúc vẫn chưa thấy Bảo Thanh xuất hiện, Trần Lương có thời gian nghỉ ngơi, hồi phục sau khi đã ăn đòn kha khá.
Đến ngày hôm sau, cánh cửa phòng của Bảo Thanh mới mở ra. Hắn xuất hiện trong một bộ dạng tinh thần phấn chấn, nói to:
“Tiểu tử, báo tên đi, hôm nay ngươi sẽ được chứng kiến sức mạnh thật sự của ta”
“Tại hạ Ưng Sát, Thiên Khung Phái” Trần Lương nói.
Bảo Thanh hùng hùng hổ hổ tiến tới vị trí thi đấu. Hắn vừa tới nơi, Trần Lương hỏi:
“Ngươi đột phá?”
“Sao ngươi biết?” Bảo Thanh ngạc nhiên hỏi lại.
“Đoán bừa” Trần Lương mỉm cười nói.
“Cũng không có gì phải giấu. Ta quả thật vừa đột phá lên Huyền cấp thất huyệt. Những người ở đây hẳn cũng đều là lục huyệt, thất huyệt đi. Ngươi tu vi thế nào?”
“Tại hạ lục huyệt” Trần Lương nói.
“Vậy ngươi thua cũng không lấy gì làm hổ thẹn. Không nói nhiều nữa, tiếp chiêu” Bảo Thanh hô lớn, xông lên tấn công Trần Lương, tốc độ nhanh hơn trước mấy phần.
Đột phá tiểu tu vi ở Huyền cấp, hay còn gọi là khai phá huyệt môn của 7 Huyền Huyệt Đạo, sẽ giúp nhân loại giải khai sức mạnh nhục thân.
Xét về nguyên khí, thời điểm vừa đột phá tiểu tu vi, nguyên khí của tu sĩ không tăng lên một chút nào, chỉ là chuyển từ đan điền, Nhân Sinh sang một trong các Huyền Huyệt Đạo. Vì vậy, trên phương diện nguyên khí, tu sĩ không mạnh lên chút nào.
Có điều, khai mở mỗi một Huyền Huyệt Đạo, nhân loại nhận được 2 lợi ích.
Thứ nhất là nhục thân mạnh lên bội phần. 7 Huyền Huyệt Đạo giống như 7 phong ấn của thiên địa lên nhân loại. Khai mở bọn chúng sẽ giải phóng nhục thân, tăng cường sức mạnh toàn diện. Điều này cũng dẫn đến là phá mở các Huyền Huyệt Đạo sau càng khó hơn huyệt đạo trước.
Thứ hai, tuy nguyên khí giữ nguyên, nhưng năng lực điều khiển linh khí lại tăng lên đáng kể. Lúc trước, điều khiển linh khí là Nhân Sinh. Nhưng khi khai mở Huyền Huyệt Đạo thì nhục thân cũng có khả năng điều khiển linh khí.
Đấy là khi mới đột phá tiểu tu vi, còn sau đó tu luyện để bổ sung Hạt Gốc thì tất nhiên là tăng nguyên khí đáng kể.
Đánh với Bảo Thanh, Trần Lương không dám chấp nguyên khí như trước, mà toàn lực ứng chiến. Xét về chiến lực, Bảo Thanh trên cơ hắn nhờ có hàng chục năm kinh nghiệm cận chiến ở Vô Lượng Sơn. Nhưng nhờ có năng lực phục hồi cường hoành, lại có thân pháp nhanh như gió cuốn, hắn vẫn có thể đánh lại đối thủ, mặc dù ăn đòn nhiều.
Trần Lương không ngại ăn đòn. Hắn gần như bỏ qua mục tiêu chiến thắng, mà tập trung vào đánh luyện, tức là đánh để luyện tập. Hắn tập trung quan sát, cảm nhận, tìm cách đưa Triệt Quyền Vô Gian Đạo vào thực chiến.
Đã mấy lần Trần Lương suýt bị đánh bay khỏi vòng thi đấu, nhưng hắn không bỏ cuộc. Trăm lần thất bại cũng có một lần thành công.
Cuối cùng, trong một giây bất cẩn, Trần Lương đã bị Bảo Thanh nắm được cổ chân, nện liên tục xuống sàn thi đấu. Cứ như thế, nện từ bên trái sang bên phải, rồi lại từ phải sang trái.
Sau 10 đập, Bảo Thanh quăng mạnh Trần Lương bay tít ra ngoài, đập cơ thể vào một cây cổ thụ mới dừng lại. Trần Lương bị đập đến đầu óc choáng váng, nhất thời chưa thể đứng dậy, phải mất một lát mới lấy ra được lệnh bài trả thua cược cho đối thủ.
“Tiểu đệ, ngươi thua không oan mà phải thấy tự hào. Chiêu thức bắt chân đối thủ quật qua quật lại như vậy là tuyệt chiêu của Bảo Thanh. Chỉ có ta và lão tứ mới khiến hắn dùng đến chiêu thức này.” Tỷ tỷ ngực bự nói
“Bảo Thanh có làn da màu xanh lá và kích thước gấp 3 người thường, đặc trưng của bộ tộc Khổng Nhân. Bọn ta gọi hắn là người khổng lồ xanh. Tuyệt chiêu vừa nãy của hắn có tên là Đập Đá Ở Côn Lôn”
“2 người các ngươi ra ngoài đi, để Sinh Xuân ta lên sàn. Tiền cược 1 năm, ai chiến?” Người lên tiếng là 1 nam tử tóc đỏ.
“Xuân tóc đỏ, tỷ tỷ phụng bồi ngươi” Ngọc Trinh bước lên vị trí thi đấu.
Thi đấu là để mọi người rèn dũa cận chiến, tăng khả năng ứng biến và tôi luyện nhục thân, vì vậy ai cũng tham gia. Ngay cả nam tử da ngăm cũng lên sàn nhưng không thách đấu năm sống ở Vô Lượng Sơn mà dùng 1000 Tinh thạch làm tiền cược.
Không có ai thương thế nghiêm trọng, nghỉ ngơi 1 ngày, cả đoàn đều sung mãn khí lực, phi thân về Vô Lượng Sơn Động.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Trần Lương tiến vào Vô Lượng Sơn Động giống như lần trước. Nhưng một điều bất ngờ, là tên tộc nhân từng cướp 1 củ của Trần Lương, lần này lại tiếp tục đứng ra chặn đường. Hắn đứng trước mặt Trần Lương, nói:
“Ngươi, đường này do ta xây, muốn đi qua phải nộp tiền mãi lộ”
“Lần trước ngươi đã lấy của ta 1 củ, quên rồi sao?” Trần Lương nói
“Ta chưa từng nhớ đã gặp ngươi. Mau mau nộp Tinh thạch, đừng làm mất thời gian của bổn gia gia”
Trần Lương không đáp lời, chỉ đứng nhìn tên Vô Lượng Tộc trước mặt. Mấy người Bảo Thanh đứng gần đó, ôm thái độ xem trò vui. Bọn hắn đã chứng kiến thực lực chân chính của người mới đến, cũng rõ ràng năng lực kẻ chặn đường.
Trần Lương làm ra 1 bộ mặt cười khổ, nói:
“Vị sư huynh này, ta quả thực đã đưa ngươi 1 vạn Tinh thạch. Ta là người mới, sức yếu vô cùng, còn vừa mất 3 năm cho Bảo Thanh huynh. Ngươi cho ta qua được không?”
Trần Lương giơ ra lệnh bài cho Vô Lượng Tộc nhân nhìn thấy con số 47. Kẻ kia đưa mắt nhìn Bảo Thanh, nhận được cái gật đầu xác nhận thì càng mừng hơn. Một kẻ có thể thu được 50 năm sống ở Vô Lượng Sơn hẳn là vô cùng giàu có. Con mồi này không thịt chính là có lỗi với bản thân. Hắn nói:
“Ta cũng thấy đáng thương cho ngươi. Nhưng quy tắc là quy tắc. Yên tâm, ta chỉ lấy phí của ngươi đúng 1 lần này, bảo đảm không có lần sau”
Nhìn thấy một màn này, nam tử da ngăm bất bình, xen ngang nói:
“Ngươi làm cái gì vậy, ngươi …”
“Vị đại ca này đừng nói nữa” Trần Lương không để nam tử da ngăm nói hết lời, liền lớn tiếng chặn họng “ta mới vào, nhục thân yếu nhất trong 10 người, sao có thể đánh tay đôi lại vị sư huynh to lớn gấp đôi thế này được”
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([“6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7″,”[yo_page_url]”,”[width]”,”[height]”]);
Bảo Thanh vỗ vai nam tử da ngăm, nói:
“Ngươi đừng xen vào việc người khác”
“Đúng đúng, ngươi tốt nhất không nên xen vào việc người khác. Kẻ nhiều chuyện thường mệnh yểu” Gã Vô Lượng Tộc nhân nói.
“Ngươi có chắc chỉ có đúng 1 lần này?” Trần Lương lấy làm mừng lắm, hỏi lại
“Chắc chắn luôn. Nhìn ta có giống người nói dối không?”
“Thôi được, 1 củ cũng không tính là gì, ngươi cầm lấy”
Trần Lương nói xong, tung 1 viên tinh thạch cấp 3 cho tên Vô Lượng Tộc nhân.
“Thiên địa ơi, 1 củ cũng không tính là gì. Tên đại công tử này đúng là quý nhân của ta rồi” Vô Lượng Tộc nhân sung sướng, nghĩ thầm trong đầu.
“Ha ha, vị công tử, mời đi lối này” Nhận được Tinh thạch, Vô Lượng Tộc nhân đon đả nhường đường cho Trần Lương.
Mấy người ngoại tộc tiến vào sau Trần Lương. Trên gương mặt bọn hắn ẩn hiện 1 nụ cười không rõ ràng. Ai cũng ôm bộ dáng muốn xem trò vui tiếp tục diễn ra như thế nào.
Bước vào bên trong, mọi người đều lựa chọn lối đi cho riêng mình. Trần Lương không còn xa lạ với nơi đây, nhưng hắn không ngay lập tức di chuyển, mà tỏa ra tinh thần lực do thám hàng ngàn lối đi.
Cuối cùng, hắn đã tìm ra được mục tiêu của mình, là một con Vô Lượng Thạch Thú cách hắn 29 dặm.
Phi như bay, luồn qua các hang động, Trần Lương chẳng mấy chốc đã nhìn thấy thân ảnh Vô Lượng Thạch Thú đang gặm nhấm gần hết Vô Lượng Thạch. Hắn lấy ra Khai Phong Phủ sẵn sàng đối đầu với thạch thú cứng rắn.
Nhìn thấy có địch đến, Vô Lượng Thạch Thú này lại hành động trái ngược với con Trần Lương từng chiến đấu. Nó không cuộn người lăn đi tấn công, mà sử dụng thần thông độc nhất của mình để trốn vào lòng đất.
Vô Lượng Thạch Thú sở hữu thần thông Độn Thổ. Mỗi khi ăn xong, nó thường ẩn vào lòng đất để tiêu hóa Vô Lượng Thạch và Địa Linh Tiên, chỉ trồi lên khi tìm kiếm thức ăn. Dù sao tốc độ di chuyển bằng Độn Thổ của nó thấp hơn nhiều so với lăn trên mặt đất.
Nhìn thấy Vô Lượng Thạch Thú dùng Độn Thổ bỏ trốn, Trần Lương cấp tốc đập một búa trúng ngay vị trí của Vô Lượng Thạch Thú. Đáng tiếc, chậm một bước, con mồi của hắn đã cách mặt đất 15 phân.
Nếu là đất đá bình thường, một búa vừa rồi khẳng định tạo ra một hố lớn, đập Khai Phong Phủ nện vào Vô Lượng Thạch Thú. Đáng tiếc, Vô Lượng Sơn mỗi tấc đất đều cứng rắn vô cùng, một búa không dùng đến võ kỹ chỉ có thể đào lên 1 hố nhỏ.
“Con mẹ nó, thức ăn đến miệng còn để tuột mất” Trần Lương tức giận lẩm bẩm.
– —–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!