Tà Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân
Chương 243: Đấu lôi đài
Thay thế Lục Nhĩ Hầu tham gia cuộc chiến, nhưng mục tiêu của Trần Lương không phải là tiếp tục chém giết.
Nhìn quanh một hồi, hắn có thể xác định toàn bộ thuộc hạ đều đã thấm mệt, nguyên khí không còn bao nhiêu. Ngay cả Khải Huyền và Ngạo Thiên, sau một thời gian dài liên tục chiến đấu cũng không còn mấy sức lực.
Trần Lương sử dụng thân pháp siêu nhanh của mình, lướt qua toàn bộ chiến trường, thu nhặt xác chết và cả Không Vật bọn hắn mang trên người, đưa toàn bộ vào Tiểu Cửu Giới.
Nơi đây la liệt xác chết, máu thấm đãm đại địa. Hiệu suất thu gom của Trần Lương là vô cùng cao, chẳng mấy chốc đã được một vạn.
Lục Nhĩ Hầu đã biến trở lại thành tiểu hầu, ra ngoài ngồi trên đầu Trần Lương, chỉ cho hắn vị trí bảo tàng của chi nhánh này.
Không thong dong như thời điểm ở trụ sở. Trần Lương liền một mạch phóng vào bảo tàng, thu lấy Không Vật rồi rời đi.
“Toàn quân theo ta trở về Khai Thiên Môn” Trần Lương hô lớn
Khai Thiên Binh trưởng chạy lại, nói: “Môn chủ, chúng ta sắp giành chiến thắng, sao lại lui quân?”
“Quân ta đã quá mệt, cho dù chiến thắng, cũng sẽ không còn sức chiến đấu. Nơi đây là địa bàn của Song Long Phái. Những thế lực khác có thể không can thiệp vào cuộc chiến, tránh tổn thương đến bọn hắn, nhưng sẽ không cho chúng ta kiểm soát nơi này. Chúng ta toàn diệt chi nhánh Song Long Phái cũng chỉ thu thêm được mấy cái xác, không bằng rời đi luôn, tránh các kết quả không mong muốn. Mục tiêu của ta tiến đánh chi nhánh này nhằm hạ bớt chiến lực tổng thể của Song Long Phái. Hiện giờ mục tiêu đã đạt được, đến lúc rời đi.
Mau tập hợp Khai Thiên Quân theo sau ta mở đường”
Nhận được mệnh lệnh, Khai Thiên Binh trưởng phát tín hiệu tập hợp toàn bộ Khai Thiên Quân. Số lượng Khai Thiên Quân còn có thể chiến đấu lúc này chỉ rơi vào khoảng 300 người, còn lại là nguyên khí cạn kiệt hoặc trọng thương. Ngoài ra còn có 12 người tử trận.
Trần Lương mang theo trạng thái sung mãn, phá vây mở đường tiến về Khai Thiên Môn. Cánh trái có Khải Huyền, cánh phải có Ngạo Thiên làm bảo vệ giúp Khai Thiên Quân an toàn rời đi.
Song Long Phái đã sức tàn lực kiệt. Cao thủ bên bọn hắn đã không còn mấy người, chặn không nổi Khai Thiên Quân ở lại.
Đứng trong chiến trường đầy khói lửa, Song Long Phái bất lực nhìn bóng dáng Khai Thiên Quân dần biến mất mà không dám đuổi theo. Không những thế, nhiều người còn đang lo lắng vị trí Phủ Thành Chủ của Phong Hoàng Thành từ nay sẽ phải đổi chủ.
Trong đám đông quan sát trận chiến có 2 cha con đang nói chuyện với nhau.
“Phụ thân, Song Long Phái bị diệt, chúng ta có giành lấy vị trí Phủ Thành Chủ không?”
“Có! Tất nhiên phải tham gia. Phong Hoàng Thành là một miếng bánh ngon, chúng ta đã bám rễ ở đây lâu như vậy, giờ là lúc mở rộng phần của mình” Người cha nhìn Phủ Thành Chủ tan hoang, nói
“Nhi tử thấy đánh Song Long Phái không khó. Sao chúng ta và mấy nhà kia lâu nay để bọn hắn đứng trên đầu?”
“Hây da, nhi tử, ngươi đúng là 1 tấm chiếu mới” người cha lắc đầu cười
“Tấm chiếu mới là sao?” Người con thắc mắc
“Chưa từng trải” người cha cười nói
“Ha ha ha” Người con phá lên cười “phụ thân giờ cũng học nói ngôn ngữ của đám trẻ sao”
“Có vậy mới dạy dỗ ngươi được” Người cha quay trở lại vẻ mặt nghiêm túc, nói tiếp “Song Long Phái không dễ ăn như ngươi tưởng. Chưa nói đến đây chỉ là một chi nhánh của bọn hắn, thì để đánh bại được chi nhánh này, mấy kẻ kia đã có được 3 lợi thế lớn mà nhà ta hay mấy nhà kia khó có được”
“3 lợi thế nào vậy phụ thân?”
“Thứ nhất là sự vắng mặt của đại trưởng lão và các hộ vệ của lão. Ta quan sát trận chiến từ đầu, hoàn toàn không thấy bọn hắn đâu. Sự thiếu vắng Địa cấp võ giả duy nhất của chi nhánh khiến bọn hắn không chỉ mất đi lực lượng chiến đấu hàng đầu, mà còn mất đi một lãnh đạo chỉ huy toàn cục”
Thứ hai là trận pháp bị phá huỷ quá nhanh. Kẻ địch có tổng cộng 535 tiên nhân. Nhà chúng ta cũng có thể xuất ra được bằng đấy, nhưng chỉ 2 đợt tấn công liền phá được trận pháp là không thể nào. Mấy tên kia chắc chắn tìm được điểm yếu của trận pháp mới làm được. Chúng ta sẽ cần ít nhất nửa ngày công phá để trận pháp dần dần hư hại đến khi hỏng. Song Long Phái sẽ có quá thừa thời gian đưa quân ra ngoài, cùng trận pháp tấn công chúng ta. Đến lúc đó chúng ta sẽ bị giết đến không còn manh giáp.
Thứ ba là đám người kia có 3 đầu lĩnh quá mạnh.
Ngươi có thấy kẻ cầm thanh kiếm tử sắc không, thanh kiếm đó chính là Tử Hà Kiếm, một kiện Bán Thần Khí. Chủ nhân của thanh kiếm có thể chỉ là Địa cấp sơ kỳ, nhưng nhờ có Tử Hà Kiếm mà tung hoành như chỗ không người, giết địch chỉ bằng 1 lần vung kiếm. Ta cũng là Địa cấp sơ kỳ, nhưng vũ khí chỉ là bảo kiếm cấp bậc Thiên Thánh Khí, gặp phải hắn thì bại lui là chắc chắn.
Kẻ thứ hai chính là kẻ điều khiển lôi thần. Sức mạnh của hắn khi ở trong lôi thần còn vượt qua cả kẻ thứ nhất. Ngươi nhìn cũng thấy rồi. Ta đoán hắn cầm trong tay lôi phủ cũng là 1 kiện Bán Thần Khí. Hắn kích hoạt đặc kỹ dùng 1 lần của nó mới ra được trạng thái lôi thần và chỉ duy trì được trong 1 thời gian ngắn. Dựa vào thời gian duy trì lôi thần và sức chiến đấu sau đó, ta đoán hắn cũng là Địa cấp võ giả. Nhưng 1 điều khó hiểu là đáng nhẽ sau khi sử dụng lôi thần, hắn không còn sức chiến đấu mới phải. Đằng này lại tiếp tục chiến đấu ở trạng thái toàn thịnh. Thật sự không thể hiểu nổi. Nếu nhìn vào lượng nguyên khí thì hắn phải ở cỡ Địa cấp hậu kỳ rồi.
Thứ ba là con yêu thú có tam nhãn. Nó giống với Tam Nhãn Lang ta đọc trong sách nhưng chiến lực lại mạnh hơn rất nhiều. Tam Nhãn Lang trưởng thành có chiến lực tiếp cận Địa cấp sơ kỳ, còn con Tam Nhãn Lang này lại có sức mạnh tương đương Địa cấp trung kỳ. Thành ra ta không dám chắc nó có phải Tam Nhãn Lang hay không.
Nói chung, chỉ tính riêng chiến lực của 3 Địa cấp cùng 2 thanh Bán Thần Khí đã bằng 5, 6 phần sức mạnh Phủ Thành Chủ rồi. Phần còn lại dành cho đám quân lính. Mà đám lính này cũng thuộc dạng tinh binh đấy. Bọn hắn chiến đấu theo nhóm 7 người, phối hợp rất ăn ý. Khiến cho Song Long Phái mặc dù đông hơn lại không làm gì được bọn hắn.”
Người cha giải thích cặn kẽ cho người con.
“Kẻ địch sắp chiến thắng, vì sao lại rời đi?” Người con tiếp tục hỏi
“Bởi vì thủ lĩnh của bọn hắn biết chúng ta sẽ không cho bọn hắn ăn miếng bánh này. Sau này, nhà chúng ta và 3 nhà kia sẽ họp lại phân chia quyền lợi. Ngươi lúc đấy cũng sẽ đi theo ta học hỏi, đừng có nói xen vào là được”
“Vậy kẻ địch đánh Song Long Phái làm gì? Không được lợi ích gì, lại tổn hao nhân lực”
“Có lẽ là trả thù. Ta sẽ cho người đi điều tra xem những kẻ kia là ai”
Trần Lương cưỡi Ngạo Thiên tiến về trụ sở Song Long Phái để bàn giao đồ vật với Vô Lượng Tộc. Số lượng xác chết vượt chỉ tiêu khiến Vô Lượng Tộc rất hài lòng. Giải quyết xong chuyện với Vô Lượng Tộc, Khai Thiên Môn có thể tập trung đối phó Song Long Phái.
Trần Lương họp bàn cùng các trưởng lão. Sau khi giới thiệu tình hình một hồi mới nói:
“Chúng ta vừa diệt trụ sở và 1 chi nhánh của Song Long Phái. Sắp tới sẽ phiền đấy”
Hắn thở dài. Quả thực hắn không dự tính trước cho tình huống này.
Khởi đầu từ Khai Thiên Môn bị cướp, mấy trưởng lão bị giết. Vốn dĩ khi biết được quy mô của Song Long Phái, Trần Lương đã từ bỏ việc giết cả trang viên. Huống hồ nhìn thấy kẻ chủ mưu là Ngưu đại trưởng lão bị hoả độc, hắn dự định giết thêm mấy trưởng lão bên Song Long Phái nữa là xong.
Nhưng sau đó hắn lại muốn chơi gắp lửa bỏ tay người, gây thêm rắc rối cho Song Long Phái. Hắn mới mang Vô Lượng Côn vào trong phòng Ngưu đại trưởng lão. Dự tính đợi đại trưởng lão chết, hắn nhét Vô Lượng Côn vào trong người đại trưởng lão.
Đến khi Song Long Phái di chuyển xác đại trưởng lão đi chôn, Vô Lượng Tộc trưởng sẽ tìm được Vô Lượng Côn trong người Ngưu đại trưởng lão, dẫn đến Song Long Phái tình ngay lý gian, chắc chắn bị Vô Lượng Tộc trừng phạt. Khai Thiên Môn sẽ hoàn toàn vô can.
Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Vô Lượng Tộc lại phát hiện Song Long Phái cùng chung kẻ thù là Khai Thiên Môn, muốn tiến đến Khai Thiên Môn. Thành ra Trần Lương mới phải làm đến bước này.
“Môn chủ, thuộc hạ đề nghị tiên hạ thủ vi cương. Đợi chúng tướng nghỉ ngơi 1 ngày, lại đem quân đánh Song Long Phái không kịp trở tay” Khai Thiên Quân trưởng nói.
“Không được” Chu Minh phản đối “Sở dĩ chúng ta có thể chiến thắng áp đảo 2 trận vừa rồi với tổn thất cực thấp, là bởi bọn chúng đã có thiệt hại từ trước về nhân sự cấp cao và thiếu sự chuẩn bị. Hiện giờ, 3 chi nhánh còn lại đều ở trạng thái mạnh nhất, và chắc chắn bọn hắn đã nhận được đầy đủ tin tức, sẽ có sự chuẩn bị cẩn thận. Mang quân đi đánh lúc này sẽ tổn thất nặng nề”
“vậy chẳng nhẽ để bọn hắn đem quân đánh tới cửa?” Khai Thiên Quân trưởng hỏi lại
“Đúng vậy. Phòng thủ có lợi thế về trận pháp, về số lượng nhân lực” Chu Minh trả lời
“Ta đồng ý với Chu Minh” Trần Lương nói “Song Long Phái vẫn còn rất mạnh. Chiến tranh môn phái giữa 2 bên sẽ khiến cả 2 tổn thất nghiêm trọng và sẽ bị bên thứ 3 thừa dịp xâm lấn. Vừa rồi ta cố hạ thêm 1 chi nhánh để cân bằng lực lượng giữa 2 bên từ đó hoà đàm dễ dàng hơn.
Chúng ta còn đang phục hồi sau chiến tranh, không thể lại tiếp tục sa lầy vào chiến tranh”
“Môn chủ, lấy chiến nuôi chiến sẽ giúp quân đội phát triển nhanh hơn. Chiếm tài nguyên, bảo tàng của kẻ địch cũng sẽ giúp tăng lên tài sản của Khai Thiên Môn” Khai Thiên Quân trưởng tiếp tục ủng hộ chiến tranh.
“Lấy chiến nuôi chiến chỉ có lợi ở tầng thấp, rèn luyện phàm nhân năng lực chiến đấu. Số lượng phàm nhân nhiều, bổ sung không thiếu. Còn ở cấp độ tiên nhân, tổn thất về nhân lực rất khó bù đắp. Hiện Khai Thiên Môn có 5 Huyền cấp thất huyệt, chết 1 người là thiếu đi 1 người. Chiêu mộ Thất huyệt võ giả là rất khó.
Về tài sản, cướp bảo vật có thể khiến chúng ta giàu lên trong chốc lát, nhưng muốn có căn cơ lâu dài, cần phải có hoà bình để sản xuất, kinh doanh, tu luyện” Trần Lương nói
“Vấn đề là bọn hắn vừa bị thiệt hại lớn trong tay chúng ta như vậy. Bảo ngồi xuống hòa đám là rất khó” Một trưởng lão nói
“Cho nên chúng ta sẽ chờ bọn hắn đem quân đến đánh. Đánh không được thì phải ngồi xuống thôi. Bọn hắn cũng có các đối thủ cạnh tranh, có kẻ thù dòm ngó, không thể dốc toàn lực sống còn với Khai Thiên Môn. Chiến tranh môn phái hệ lụy quá nhiều. Lợi ích sau cùng mới là yếu tố ra quyết định hành động”
“Chúng ta có nên bảo Giang Đông Quốc hỗ trợ không?”
“Giang Đông Quốc còn yếu hơn chúng ta thi hỗ trợ gì. Nếu chiến tranh xảy ra có thể nhờ 1, 2. Còn lúc này thì chưa cần thiết”
Họp bàn cứ thế kết thúc, mọi người trở về nghỉ ngơi, chờ đợi chiến tranh. Trên dưới Khai Thiên Môn được đặt vào tình trạng sẵn sàng ứng chiến.
10 ngày sau, Trưởng phái Song Long Phái dẫn theo 2000 tiên nhân, 2 vạn chiến thuyền chứa 20 vạn tinh binh đi qua biên giới Giang Đông Quốc, xuất hiện trên bầu trời Kinh Châu, nơi đặt trụ sở Khai Thiên Môn. Khai Thiên Môn cũng là Chủ Thành của nơi đây.
Song Long Phái dựng trại cách hộ thành đại trận 5 dặm, không vội tấn công.
Đám người Trần Lương tiến ra ngoài thành 2 dặm, nghênh đón vạn địch. Trưởng phái Song Long Phái lên tiếng trước:
“Ta là Vô Khai Phong, trưởng phái Song Long Phái”
“Ta là Trần Lương, môn chủ Khai Thiên Môn”
“Vì sao các ngươi tấn công Song Long Phái?”
“Ngưu đại trưởng lão của các ngươi chặn cướp và giết người của ta” Trần Lương trả lời
“Cướp bao nhiêu, giết bao nhiêu?”
“Cướp 1500 củ, giết 7 người”
“Chỉ vì vậy mà ngươi tàn sát trụ sở chính và 1 chi nhánh, giết hại trăm ngàn người của Song Long Phái?”
“Phát sinh một số sự việc ngoài ý muốn. Dù nói gì cũng không thể thay đổi quá khứ. Bản thân ta và Khai Thiên Môn muốn từ nay 2 bên không xâm phạm nhau. Nhưng bảo các ngươi dừng lại hẳn là điều không thể nào. Vì vậy, muốn chiến, bên ta sẵn sàng phụng bồi.
Ngươi hẳn cũng biết thắng hay thua không phụ thuộc vào chúng ta, mà phụ thuộc vào bên nào lắm kẻ thù hơn, bên nào là miếng bánh ngon hơn”
“Hừ” Trưởng phái Song Long Phái mặc dù tức giận, lại không thể làm được gì.
Ai cũng hiểu, một khi nổ ra chiến tranh giữa 2 môn phái có chiến lực ngang nhau, thua thiệt chắc chắn là cả 2 bên.
“Ta mang theo 1 đề nghị khi đến đây” Vô Khai Phong lên tiếng
“Mời nói”
“Tổ chức Lôi Đài. Đánh 5 trận. Các ngươi thắng. Thù oán xóa bỏ. Bên ta thắng. Các ngươi phải đền bù tổn thất”
“Đền bù như nào?” Trần Lương hỏi
“1 tỷ Tinh thạch. 1000 đan dược cấp 6, 100 đan dược cấp 7. 100 Băng Hỏa Bất Diệt Hoa hoặc linh dược tương đương. 1000 Hỏa Cơ Quả hoặc linh dược tương đương. 1 vạn Tâm Tầm Thảo hoặc linh dược tương đương. 1 vạn phàm khí, 1000 Thập thánh khí, 100 Bách Thánh Khí”
“Ngươi nằm mơ. Ta lấy đâu ra 1000 đan dược cấp 6, 100 còn được. Ta lấy đâu ra 100 đan dược cấp 7, 10 còn được.
100 Băng Hoả Bất Diệt Hoa càng không thể có. Trong kho tàng ở trụ sở của ngươi cũng chỉ có duy nhất 1 linh dược tương đương, hẳn là để dành cho Huyền cấp thất huyệt đột phá Địa cấp nên chưa dùng đến. Khai Thiên Môn bọn ta hiện cũng chỉ có duy nhất 1 cây như thế.
1000 Hoả Cơ Quả quá nhiều.
1 vạn Tâm Tầm Thảo quá nhiều.
1000 Thập Thánh Khí quá nhiều
100 Bách Thánh Khí quá nhiều
Ngươi nếu muốn chiến liền chiến, không cần đưa giá trên trời”
Trần Lương bực mình nói. Kết hợp cả gia tài của hắn và Khai Thiên Môn cũng không lấy ra được đủ yêu cầu, đừng nói là riêng Khai Thiên Môn.
“Ta chỉ đưa ra lượng tài nguyên cần thiết để bồi dưỡng ra số người mà ngươi vừa giết”
“Không cần giải thích. Ngươi đưa ra giá cả phù hợp còn có cơ hội xoá bỏ binh đao. Ta rất có thiện chí hoà bình. Còn ngươi thích dùng công phu sư tử ngoạm, vậy Khai Thiên Môn phụng bồi tới cùng”
“Thôi được. Ngươi đã có thiện chí, ta sẽ sửa lại yêu cầu. 1 tỷ Tinh thạch. 200 đan dược cấp 6. 200 Hoả Cơ Quả, 5000 Tâm Tầm Thảo. 1 vạn phàm khí, 500 Thập Thánh Khí, 10 Bách Thánh Khí. Và 1 kiện Bán Thần Khí”
Vừa nghe đến đồ vật cuối cùng, Trần Lương chợt mở to mắt “Hoá ra ngươi nhắm đến Bán Thần Khí”
“Khai Thiên Môn có 2 kiện, cho Song Long Phái 1 kiện là quá đẹp” Vô Khai Phong cười cười.
“Phương thức lôi đài như nào?” Trần Lương hỏi
“Hai bên cử ra 7 người đấu 7 hiệp. Thắng 4 trận là chiến thắng lôi đài. Điều kiện chiến thắng là bên kia rời khỏi sàn đấu hoặc nhận thua. Điều kiện tham gia là 14 người được chọn cầm sẵn 1 chiến khí và 1 áo giáp, không được thay đổi trong suốt quá trình diễn ra lôi đài. Ngoài chiến khí đã chọn, không được sử dụng bất kỳ vũ khí nào khác, ví dụ huyết phù. Sủng thú cũng không được cùng chiến đấu”
“Xem ra ngươi đã điều tra rất kỹ” Trần Lương mỉm cười hỏi
“Ngươi có dám thi đấu không?” Vô Khai Phong thách thức
“Sủng thú của ta có thể làm 1 chân thi đấu riêng được không? Nếu được, ta liền đồng ý”
Vô Khai Phong ngần ngừ giây lát, xong gật đầu nói: “Đồng ý”
Trần Lương cũng gật đầu, nói ““Được, vậy đấu lôi đài xoá thù hận”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!