Tà Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân
Chương 266: Rời đi đổ thạch phường
Lấy lại bình tĩnh, Trần Lương ngơ ngác nói:
“Ta đâu có nói bài của mình yếu hơn tên gầy”
Bà béo bên trái chất vấn ngay:
“Vậy sao ngươi lại chỉ nói không có gan làm liều với tên gầy, người duy nhất có bài cao hơn ngươi. 2 người còn lại ngươi không thèm ngó tới thì bài kém hơn ngươi. Trùng hợp vậy sao?”
“Ta ngứa mắt hắn thì ta nói thôi. Ngươi nghĩ nhiều” Trần Lương đáp
“Nghĩ nhiều? Hừ! Từ đầu tới giờ, ngươi luôn thua mỏng, thắng đậm. Cứ lúc nào ngươi đặt cao là y như rằng chiến thắng, cho dù có những lần bài của ngươi không cao chút nào. 7 ván trước, ngươi chỉ có 1 bộ đôi, ngươi lấy đâu ra tự tin mà đặt thêm 100 củ. Ta chơi bài mấy trăm năm, chưa từng gặp kẻ nào làm vậy. Bọn ta đã nghi ngờ ngươi biết trước được thắng thua, thậm chí nhìn được lá bài của 4 người bọn ta”
“Toàn bộ đều là ngươi suy đoán. Có giỏi đưa ra chứng cứ. Nếu đúng ta gian lận hay có năng lực như thế, ta đưa đầu cho ngươi chém” Trần Lương tự tin nói
Bà béo cứng họng. Nếu có chứng cứ, còn phải đợi đến bây giờ mới nói sao.
Trần Lương mỉm cười liếc nhìn 4 đối thủ
“Thua không nổi xong nói ta ăn gian. Các ngươi vậy cũng xứng là dân chơi Poker sao. Đã không nhìn được mặt nhau, vậy ta liền rời đi”
Trần Lương quay người, muốn cất bước rời khỏi Huấn Bạc thì 1 người tiến lên cản lại, cao giọng nói với mọi người:
“Tên này không chỉ thắng bạc của 4 vị đây, mà trước đó đã thắng lớn ở 2 sòng bạc khác, đều là Poker, đều thua ít, thắng đậm, cầm hơn ngàn củ rời đi. Trong vòng chưa đầy canh giờ, hắn đã thắng hơn 4000 củ ở 3 sòng bạc”
“4000 củ!” Nghe được con số kinh khủng, nhiều người không hẹn cùng thốt lên.
“Tên này có năng lực như vậy, sao trước giờ ta chưa từng nghe qua”
“Ta lăn lộn ở Đổ Thạch Phường mấy chục năm, chưa từng chứng kiến kỳ tích như này”
“Mấy chục năm đã là gì, ta sống 2000 năm còn chưa thấy được kỳ nhân như này”
Không chỉ có lời bàn ra tán vào về con số 4000 củ, một người nhận ra Trần Lương, nói lớn:
“Ta biết hắn. Mấy hôm trước, tên này chính là người đã bỏ ra hơn 40000 củ mua đồ trong đấu giá hội, hớt tay trên của đại công tử Hoa Vân Các”
“Đúng là nhà giàu nha. Phóng nhãn toàn Đổ Thạch Phường, không mấy người có thể bỏ ra 40000 củ trong 1 lần đấu giá”
“Mang theo lắm tiền như vậy lại không có người theo bảo vệ. Tên này tu vi rất cao sao?”
“Ngươi chắc hắn không có bảo vệ? Chỉ sợ ngươi vừa bước đến gần người hắn liền có cả trăm vệ sĩ nhảy ra không chừng”
“Với năng lực đánh bài của hắn, quả thực muốn kiếm bao nhiêu liền có bấy nhiêu”
“Không chỉ có vậy” Một người khác chen lên nói, tên này chính là kẻ đã xếp hàng phá đám Trần Lương “Tên này còn biết được Vạn Tài Quy Nhất sắp đầy để bỏ Tinh thạch vào. Hắn đã ăn được rất nhiều Vạn Tài Quy Nhất”
“Ta nhớ ra rồi, tên này chỉ mấy ngày trước sẵn sàng bỏ ra gần ngàn củ đấu giá mua Bổ Địa Thạch, hố chết đại công tử Hoa Vân Các khiến hắn phải chịu nhục bỏ đi. Sau đó tên này mua được tảng Bổ Địa Thạch đó với giá 30 củ”
“Sẵn sàng bỏ ra ngàn củ mua Bổ Địa Thạch, tên này cũng có khả năng biết được giá trị đồ vật bên trong Bổ Địa Thạch sao. Thiên thần thổ địa ơi, thế thì tiền để đâu cho hết”
“Bổ Địa Thạch, Vạn Tài Quy Nhất, Poker. Tên này có năng lực gì lại chưởng khống được những trò cờ bạc này”
“Nếu quả thực như vậy, hắn chính là Thần Bài. Mà Đổ Thạch Phường, chính là kho vàng của hắn”
Liên tiếp tin tức về Trần Lương được lan ra, đưa hắn trở thành tâm điểm vây quanh của mọi người trong Huấn Bạc. Không ít người lấy ra Truyền tin thạch báo cáo với đồng bọn
“Mau báo cáo cho thủ lĩnh, tuyệt đối không chơi bạc với tên này, cũng không để hắn tiến vào sòng bạc của mình”
“Tên nghiện cờ bạc nhà ngươi còn không biết có thần bạc xuất hiện sao, mau đến Huấn Bạc. Đến nhìn hắn mà tránh ra”
Sau một loạt bàn tán, thông tin Trần Lương lắm tiền nhiều bảo vật, khả năng thắng bạc cao tới dọa người nhanh chóng lan tràn khắp nơi.
“Các ngươi mau tránh ra” Phiền toái ập đến, Trần Lương muốn nhanh chóng rời đi
“Không làm rõ chuyện này, ngươi không được đi”
“Rầm” Trần Lương phất tay, đẩy văng tên chắn đường ra xa. Hắn tăng tốc di chuyển.
“Chặn hắn lại” Tiếng hô vang từ đâu đó được nhiều người hưởng ứng, đứng chắn trước đường đi của Trần Lương.
“Rầm”
“Rầm”
Âm thang đổ ngã liên tục vang lên. Với tu vi Huyền cấp cùng nhục thân cường mãnh, thật khó có người cản Trần Lương lại được. Không có người dám vận chuyển nguyên khí vì sẽ bị trận pháp tấn công ngay lập tức.
Trần Lương chơi poker là ăn tiền của người chơi khác, không phải ăn tiền của sòng bạc, và hắn cũng chưa bị chứng minh là lừa đảo, vì vậy sòng bạc không thể giữa thanh thiên bạch nhật bắt giữ hắn.
Ra khỏi Huấn Bạc, Trần Lương thẳng hướng cửa thành mà đi.
Chơi cờ bạc kiếm ít tiền lẻ gọi là trải nghiệm cho vui. Nếu đã hết vui vậy liền không cần ở lại Đổ Thạch Phường. Những tiểu đả, tiểu nháo ở nơi này chỉ là một chút ruồi muỗi, không đáng để vào mắt. Rời khỏi Đổ Thạch Phường, mọi chuyện liền chấm dứt.
Trải nghiệm văn hóa Đổ Thạch Phường, thu được mấy món bảo vật giá trị lớn đều đã quá đủ để hắn hài lòng, mang theo ký ức tươi đẹp rời đi.
Sử dụng Hình Mây Thân Gió, Trần Lương chẳng mấy chốc đã xa khuất tầm mắt của đám đuổi theo.
Đổ Thạch Phường diện tích lớn vô cùng, Huấn Bạc lại nằm trong trung tâm đại thành. Trần Lương mặc dù tốc độ rất nhanh, cũng mất tới 1 canh giờ mới đặt chới tới cửa thành phía nam.
Nơi tiếp theo hắn muốn đến có tên là Ngũ Ngục Giới, chỉ dành cho những cường giả Huyền cấp lục huyệt, thất huyệt tìm kiếm bảo vật đột phá tu vi. Những linh đan bảo dược lấy từ Song Long Phái, từ Hoắc Nam Thiên Giả đã đưa tu vi của hắn lên đỉnh Nhất Huyệt, chỉ thiếu một chút liền có thể bước vào Nhị huyệt.
Trần Lương muốn rời đi, Đổ Thạch Phường lại chưa muốn buông tha. Hắn mới đi chưa được bao xa, liền có 5 bóng người xuất hiện trong tầm mắt của hắn. 5 người này hẳn nhiên không phải khách qua đường, vì 2 người trong số đó là gương mặt quen thuộc Trần Lương từng gặp, đại công tử Hoa Vân Các và quản gia của hắn.
Vị đại công tử này thiên tư không thể nói là thấp. Nhìn bề ngoài còn rất trẻ đã là Huyền cấp ngũ huyệt. Còn lão quản gia bề ngoài tuổi tác đã cao, là Huyền cấp lục huyệt. 3 người khác đều là Huyền cấp võ giả
Bọn hắn chắc chắn đã biết được tu vi của Trần Lương mới đưa ra được lực lượng chặn đánh như này, không điều thêm quá nhiều lực lượng bổ sung.
Ở Đổ Thạch Phường, muốn biết tu vi của 1 người không khó. Tại các sòng bài lớn, các khách sạn lớn hay nhiều địa điểm khác đều có thiết bị kiểm tra tu vi được gắn ở cửa. Thiết bị này có giá tới 10 vạn Tinh thạch nên các địa điểm nhỏ không có, nhưng số lượng thiết bị ở Đổ Thạch Phường vẫn là nhiều tới hàng ngàn, hàng vạn.
Đối phó với 1 kẻ chỉ mới Huyền cấp nhất huyệt, ngay cả người cẩn thận như lão quản gia vẫn là thừa tự tin. Thám tử ở cửa thành cho biết Trần Lương rời đi 1 mình, giúp lão loại bỏ được lo âu tên này có nhiều hộ vệ. Nhưng để đề phòng kẻ địch có thủ đoạn chạy trốn đặc biệt, lão đã mang theo 1 thuộc hạ có Không Gian thuộc tính.
“Công tử, Hoa Vân Các có lời mời ngươi đến làm khách. Chúng ta sẽ bày tiệc mức cao nhất tiếp đón quý nhân” Lão quản gia mỉm cười phúc hậu, nói
“Bản công tử không có thời gian. Các ngươi không tránh đường, đừng trách ta ác”
“Công tử, dường như ngươi không rõ tình hình hiện tại. Bọn ta biết ngươi mới nhất huyệt, mà ta đã là lục huyệt, chưa kể còn 4 người khác đều là Huyền cấp nhị huyệt trở lên. Bất kỳ ai trong số bọn ta đều có thể hạ gục ngươi”
“Bản công tử sinh ra đã thích đánh nhau. Các ngươi muốn đơn đấu hay đa đấu?” Trần Lương hỏi
“Ồ, ngươi nghĩ có thể lần lượt đánh thắng từng người bọn ta sao?” Lão quản gia có phần ngạc nhiên, chả có nhẽ tên này là tuyệt thế thiên kiêu.
“Ngươi hiểu nhầm. Đánh từng ngươi một chả phải quá tốn thời gian sao. Đơn đấu là mình ta một lúc đánh tất cả các ngươi. Đa đấu là tất cả các ngươi cùng đánh một mình ta”
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Chỉ riêng câu này của ngươi đã có thể định ngươi tội chết. Để lại toàn bộ tài sản, ta còn có thể tha cho 1 mạng” Đại công tử quát lên
Trần Lương không muốn nói nhiều, vận khí tấn công.
“Tên điên này, hắn nghĩ chúng ta là Hoàng cấp sao” Lão quản gia bực nghĩ trong đầu, cùng với 4 người khác đồng thời phản công.
Ngàn vạn chiến thương đối đầu với Lôi Long, Hỏa Tượng, Kiếm kỹ tạo ra vụ nổ lớn, vang tới cả Đổ Thạch Phường.
Khói lửa tan biến, để lại cho Trần Lương một nỗi thất vọng khi không chiếm được ưu thế. Nhưng với 5 người Hoa Vân Các, cảm xúc của bọn hắn không phải là thất vọng, mà là tột độ kinh ngạc, chấn động tâm can.
Đại công tử Hoa Vân Các cho dù là chiến đấu đồng cấp vẫn là thắng nhiều thua ít, tự tin xếp vào 5 người đứng đầu Huyền cấp ngũ huyệt tại Đổ Thạch Phường. Vậy mà cùng với 4 người khác vây công lại chỉ có thể đánh ngang với 1 kẻ chỉ mới Huyền cấp nhất huyệt. Đây là cỡ nào rung động, cỡ nào hoang đường.
Mặc dù bọn hắn còn chưa đánh ra toàn bộ chiến lực vì vẫn còn muốn bắt sống kẻ này hỏi về bí mật thắng bạc nhưng tuyệt đối không phải một kẻ mới Nhất huyệt có thể đỡ được.
“Tên này không tầm thường. Dồn toàn lực tấn công” Lão quản gia ra lệnh.
Trần Lương thay đổi chiến thuật, sử dụng Đế Nhất nhằm thẳng tới lão quản gia. Hải Hoàng Thương chuyên dùng để đánh trên diện rộng, Đế Nhất lại là tập trung vào 1 điểm.
Khí thế cả 2 bên đều tăng lên gấp mấy lần, đây mới thực sự là lượt đấu quyết định thắng bại.
Đế Nhất phá tan hỏa tượng của lão quản gia, phá hỏng bảo giáp của lão 1 lỗ to, đồng thời đánh văng cơ thể lão ra trăm trượng, trước ngực be bét máu.
4 đòn tấn công khác của người Hoa Vân Các không gặp bất kỳ ngăn trở nào, tấn công trực tiếp lên thân Trần Lương. Đáng tiếc, các tầng phòng ngự của hắn quá mạnh, 4 đòn tấn công kia còn chưa đủ làm trầy da kim thân này.
Nhìn thấy kẻ địch không có bất kỳ suy tổn nào, mấy người Hoa Vân Các tâm trạng như chìm xuống đáy cốc, lo lắng cực điểm
Trần Lương tiếp tục đánh ra Đế Nhất lần thứ ba. Đám người Hoa Vân Các cũng dồn toàn lực tấn công, nhưng mục tiêu của bọn hắn chuyển dời từ Trần Lương sang võ kỹ của hắn. Đế Nhất phá tan 5 võ kỹ, tiếp tục lao đến lão quản gia.
Đám người Hoa Vân Các đánh vội những chống đỡ, vừa may để cho Đế Nhất uy lực không gây được thương tích cho lão quản gia.
Mặc dù bị lép vế, nhưng cuối cùng là không có ai bị thương, đám người Hoa Vân Các thở dài một hơi. Đại công tử biết đang có 1 đám người từ Đổ Thạch Phường xông ra, đuổi theo Trần Lương.
Tâm trạng an tâm của bọn hắn không kéo dài được bao lâu khi thấy một con Tam Nhãn Lang đột nhiên xuất hiện cạnh địch nhân. Vừa nhìn qua đã biết đây chính là sủng thú của hắn. Với kích thước như thế, đây rõ ràng là 1 Tam Nhãn Lang trưởng thành, tương đương với 1 vị Địa cấp võ giả.
“Đại đại công tử, chúng ta mau rời đi” Một tên thuộc hạ lắp bắp nói
“Chặn đánh ta rồi muốn đi dễ vậy sao?” Trần Lương ngữ khí lạnh lẽo
“Công tử, bọn ta có mắt không thấy núi thái sơn. Hoa Vân Các xin lỗi công tử, sau này xin được bồi tội” Lão quản gia chắp tay nói
“Để lại toàn bộ tài sản, ta còn có thể tha cho 1 mạng” Trần Lương nói lại lời của đại công tử
“Đừng có được nước lấn tối. Ta thừa nhận ngươi rất mạnh. Nhưng nơi này gần Đổ Thạch Phường, những kẻ đuổi theo ngươi cũng đã gần tới. Ngươi còn không đi, lát nữa muốn đi cũng không được” Quản gia nói
“Cũng đủ để giết sạch các ngươi rồi. Ta muốn đi, không ai có thể cản” Trần Lương vuốt vuốt Ngạo Thiên.
“Công tử, dĩ hòa vi quý, ngươi cần gì phải gây thù với Hoa Vân Các. Lão tổ của bọn ta chính là Thiên cấp nhân vật”
“Thiên cấp nhân vật sẽ vì một đứa cháu ngu xuẩn mà ra mặt sao” Trần Lương nực cười
“Sẽ không. Nhưng bên dưới có cao thủ như mây. Lão phu xin để lại Nhẫn không gian cho công tử bồi tội. Mong công tử bỏ qua” lão quản gia rút nhẫn ra khỏi tay, đưa về phía Trần Lương.
Trần Lương mỉm cười, cưỡi lên Ngạo Thiên, tiến đến cầm Nhẫn không gian của lão quản gia.
“Ngươi được sống”
“Đa tạ công tử khai ân”
“Những kẻ còn lại phải chết” Trần Lương liếc nhìn 4 kẻ không giao đồ
“Đại công tử, mau giao Nhẫn không gian” Lão quản gia vội vàng nói
3 thuộc hạ vội vàng tháo Nhẫn không gian của mình. Đại công tử còn đang chần chờ, đã bị tiếng gào của Ngạo Thiên làm cho run sợ không dám trái lời.
Trần Lương thu xong chiến lợi phẩm, thong dong ngồi trên lưng Ngạo Thiên rời đi.
5 người Hoa Vân Các bay trở về Đổ Thạch Phường, chạm mặt với hơn 30 người bay đến.
“Đại công tử, ngươi đã bắt được tên kia rồi sao” Một người hỏi
“Không, hắn đi rồi”
“5 người các ngươi lại không bắt được 1 tên Huyền cấp nhất huyệt sao?”
“Hắn có ở trong Không Thú 1 con Tam Nhãn Lang tương đương Địa cấp và 2 Kim Thiết Nhân ngang với Huyền cấp ngũ huyệt. Quản gia của ta bị trọng thương như này, ngươi nghĩ chỉ 1 tên Huyền cấp nhất huyệt có thể làm ra sao” Đại công tử nói
Hơn 30 người nghe được nhìn nhau, tin tưởng lời nói của đại công tử. Bản thân bọn hắn vốn đã nghĩ tên này phải có gì đó mới có thể nắm giữ nhiều bảo vật và Tinh thạch đến thế. Có được 1 Tam Nhãn Lang và 2 Kim Thiết Nhân hộ vệ nghe rất hợp tình hợp lý.
“Tránh ra cho ta trở về chữa thương cho quản gia. Các ngươi có thể tiếp tục đuổi theo”
Hơn 30 người nhìn nhau, quyết định cùng trở về Đổ Thạch Phường. Đuổi theo chưa chắc đuổi được, mà đuổi được chưa chắc đánh được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!