Tà Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân
Chương 84: Hiểm nguy trùng trùng
Mất đi Chiến thần Atula, Trần Lương chỉ có thể đánh ra 1 Cửu Vĩ Hắc Long chặn bước tiến của Chương Ngư. Con yêu thú này dùng đến 8 cái vòi của nó dễ dàng đánh tan hắc long, ngựa không dừng vó, nhanh chong rút ngắn khoảng cách với con mồi.
Trong nước chính là thế giới của nó, tốc độ di chuyển nhanh hơn hẳn Ngạo Thiên.
Vòi Chương Ngư rất nhanh đã tới ngay bên cạnh Trần Lương cùng Ngạo Thiên khi mà bọn hắn chỉ còn cách bờ rất gần.
Ngạo Thiên quay lại, đánh ra yêu ảnh khiến Chương Ngư có chút chấn động, hiệu quả tốt hơn nhiều so với Cửu Vĩ Hắc Long, nhưng không gây ra được bất kỳ thương tổn nào cho nó, chỉ có thể ngăn nó lại trong chốc lát.
8 chiếc vòi Chương Ngư phân ra làm 2 đồng thời tấn công bọn Ngạo Thiên cùng Trần Lương. Trong đó 7 vòi ngắm vào Ngạo Thiên, chỉ có 1 vòi ngắm đến Trần Lương. Qua 2 đòn tấn công của bọn hắn, Chương Ngư đã nhận định Ngạo Thiên mạnh hơn Trần Lương nên được chăm sóc đặc biệt hơn.
Ngạo Thiên phải vất vả chống đỡ đòn tấn công đồng thời di chuyển liên tục tránh thoát 7 chiếc vòi. Nó di chuyển bằng cách bay trong nước, giống như bay trên trời nên tốc độ vẫn còn có thể dùng. Còn Trần Lương thì gần như đứng yên một chỗ chịu trận.
Hành động vùng vẫy trong tuyệt vọng này của nó nhanh chóng chấm dứt, một chiếc vòi của Chương Ngư đã quấn ngang thân Ngạo Thiên. Nó lấy miệng ngoạm vào chiếc vòi còn to ngang đầu nhưng vô ích, lớp da ngoài của Chương Ngư rất dày và chắc chắn, hàm răng của Ngạo Thiên không thể cắn thủng được vòi của nó.
Trên mỗi vòi của Chương Ngư mọc lên vô số gai độc nhỏ có lực xuyên thấu cực mạnh. Ngạo Thiên bị vòi của nó cuốn lấy, vùng vẫy một hồi đều không thể thoát ra. Chỉ một hơi thở sau độc ngấm vào khiến nó bị tê liệt ngất đi, vô lực động đậy.
Trần Lương cũng không khá hơn, bị bắt cùng một lúc với Ngạo Thiên. Hắn chuyển đổi liên tục giữa 3 chiêu thức của Thạch Phá Thương nhằm tránh thoát sự trói buộc của chiếc vòi. Có điều nguyên khí của hắn kết hợp với Địa Long Thương còn chưa đủ để cắt đứt lớp da dày của Chương Ngư.
Trần Lương nhìn Ngạo Thiên bị bắt cũng liền từ bỏ chống cự, thu Địa Long Thương vào Nhẫn không gian.
Bắt được 2 con mồi, Chương Ngư vui mừng thu vòi lại, tin tưởng 2 con mồi đã bị tê liệt hoàn toàn, không thể nhúc nhích.
Nó nhém đồng thời 2 con mồi vào miệng để nuốt chửng.
Vừa vào miệng Chương Ngư, Trần Lương một tay lấy ra Địa Long Thương, một tay thu Ngạo Thiên vào Không Thú.
Chương Ngư không phát hiện ra điều gì bất thường trong miệng, theo bản năng ngậm miệng nuốt xuống 2 con mồi.
Trần Lương rơi đến họng của Chương Ngư là lấy Địa Long Thương cắm thật sâu qua họng nó, chỉ dừng lại khi đụng phải lớp da dày bên ngoài. Da ngoài của Chương Ngư rất dày và chắc chắn nhưng bên trong nó mềm yếu hơn rất nhiều. Cho dù là yêu thú hay nhân loại, hầu hết đều mạnh mẽ bên ngoài để bảo vệ cơ thể, nhưng bên trong thì rất yếu mềm.
Chương Ngư rú lên đau đớn. Nó há hốc mồm muốn nuốt nước biển vào để trôi xuống vật bị tắc ở họng. Một đợt sóng nước đập vào Trần Lương nhưng mức độ này quá nhẹ nhàng so với lực lượng của hắn, Địa Long Thương cũng được cắm sâu nên không hề hấn gì.
Sau nhiều lần nuốt vào một lượng lớn nước, Chương Ngư bất lực rú lên như muốn chịu thua Trần Lương. Hắn rút ra đoản kiếm cắm vào họng của Chương Ngư để trèo lên. Yêu thú mặc dù rất đau nhưng thấy vật tắc trong họng đang trồi ra ngoài nên cứng rắn chịu đựng.
Trần Lương bước về phía phần đầu miệng, còn đang suy tính bước kế tiếp nên làm gì, thì một chiếc vòi khổng lồ dùng tốc độ lôi đình muốn cuốn lấy hắn.
Trần Lương phản ứng không chậm. Hắn lấy thương đỡ lấy chiếc vòi đồng thời dùng phản lực nhảy ra sau, rơi về phía họng Chương Ngư. Rơi được nửa đường, hắn lại cắm phập Địa Long Thương vào cổ họng yêu thú.
Không dừng lại tại đó, Trần Lương lấy ra 1 cây thương khác cắm tiếp vào họng Chương Ngư. Con yêu thú hú lên 2 tiếng đau đớn.
Trần Lương không dùng đoản kiếm đi lên nữa mà dùng 2 cây thương cắm vào cổ họng yêu thú để tiến lên, độ đâm sâu và đau đớn hơn nhiều so với đoản kiếm. Mỗi một thương đâm vào là một âm thanh xé ran của con yêu thú.
Trần Lương không tiến về phía đầu miệng Chương Ngư nữa mà ngồi phía gần họng, không có nửa điểm thả lỏng, sẵn sàng đối phó mọi diễn biến bất ngờ xảy ra.
Trần Lương tỏa ra tinh thần lực xem xét phía ngoài. Xung quanh vùng nước này không có yêu thú nào mạnh như Chương Ngư, nó chính là chúa tể vùng này.
Bên trên mặt nước, Cự Đà Điểu vẫn bay vòng vòng tìm kiếm con mồi. Nó vốn dĩ định đục lỗ, giết chết con mồi từ trên không rồi bay tới cắp xác, không ngờ con mồi lại cản phá được gần hết lông tơ của nó nên chỉ bị bắn rơi xuống sông.
Trần Lương đứng trong miệng Chương Ngư chờ đợi. Thương thế của hắn tương đối nghiêm trọng, cần thời gian hồi phục. Ngạo Thiên thì đang tê liệt do độc còn Tiếu Ngạo Cửu Thiên cũng thụ thương khó di chuyển.
Bay mãi không thấy con mồi đâu, Cự Đà Điểu bỏ đi. Trần Lương đánh ra Cửu Vĩ Hắc Long khiến Chương Ngư đau đớn hét lên. Tranh thủ lúc đó, Trần Lương bơi ra ngoài lên bờ. Con yêu thú cũng không muốn vì một bữa ăn mà có thể gặp hành hạ nên bỏ qua Trần Lương.
Hắn lên tới bờ cũng không có thả lỏng người mà chạy đi tìm kiếm địa điểm an toàn để dưỡng thương. Trần Lương vừa chạy vừa thi triển Ẩn Nặc Thuật và thả tinh thần lực bao quát 10 dặm xung quanh. Chỉ cần thấy nhân loại hay yêu thú hắn đều trốn đi.
Mất nửa ngày tìm kiếm, Trần Lương thấy một hang đá nên lấy làm địa điểm ẩn nấp. Hắn chỉ bày bố một trận pháp ẩn nấp bên ngoài còn không có bày trận pháp bảo vệ, không có thời gian.
Trần Lương đưa ra ngoài Ngạo Thiên cùng Tiếu Ngạo Cửu Thiên. Hắn vỗ mạnh vào đầu Tiếu Ngạo Cửu Thiên trách mắng “Ngươi thấy tác hại ngươi gây ra chưa. Chờ ngươi khỏe rồi xem ta trừng phạt ngươi thế nào”
Tiếu Ngạo Cửu Thiên biết lỗi nên chỉ cúi đầu không dám nói gì. Trần Lương lấy ra đan dược trị thương cho hắn cùng 2 yêu thú phục dụng.
Độc của Chương Ngư chỉ gây ra tê liệt cùng hôn mê nên Ngạo Thiên không bị ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng nó không tự nuốt được đan dược, Trần Lương phải nghiền thành bột rắc vào miệng nó ngấm dần.
3 ngày trôi qua, Trần Lương đã hồi phục hoàn toàn, có điều Tinh linh hóa hình của hắn vẫn cần thêm thời gian để tái tạo lại. May mà hắn có 2 Nhân Sinh, giúp giảm đi gấp đôi thời gian sửa chữa Tinh linh hóa hình. Ngạo Thiên lúc này mới hết bị tê liệt, thương thế chưa khỏi, cơ thể còn đang suy nhược. Tiếu Ngạo Cửu Thiên bị thương nhẹ nhất nhưng khả năng hồi phục chậm nhất nên tình trạng vẫn còn yếu.
Trần Lương đợi đến 10 ngày, cho cả nhóm tinh lực sung mãn mới rời khỏi hang đá, trở lại bờ sông để sang phía đối diện. Có điều bọn hắn phải chờ thêm 2 ngày do gặp Cự Đà Điểu kiếm mồi gần đó.
Trần Lương tỏa ra tinh thần lực dài 20 dặm, đảm bảo không có yêu thú mạnh ngăn cản đường đi vượt sông rồi hắn mới dám cưỡi Ngạo Thiên bay qua. Lúc này, để an toàn, Tiếu Ngạo Cửu Thiên bị nhốt trong Không Thú.
Sang được bờ kia sông, Tiếu Ngạo Cửu Thiên được thả ra để tiếp tục dẫn đường. Một đường thẳng tiến, nhóm nhân yêu Trần Lương không còn phải trốn đông tránh tây nữa, mà gặp đâu đánh đó. Trừ khi Trần Lương phán đoán là đối thủ hoàn toàn áp đảo thì sẽ tránh đụng độ, còn nếu có 1 tia chiến thắng thì bọn hắn sẽ đổ máu mà chiến, thu lấy trọng thương làm thành quả.
Mục tiêu vào Ác Nhân Cốc này không chỉ là để Trần Lương chiến chiến chiến, mà còn để Ngạo Thiên cùng Tiếu Ngạo Cửu Thiên thúc đẩy bản năng chiến đấu hoang dã của bọn chúng lên càng cao. Tương lai bọn chùng còn phải đối mặt với nhiều trận chiến khốc liệt, nhiều yêu thú và nhân loại mạnh hơn rất nhiều.
Lúc này mới lộ ra nhược điểm của Tiếu Ngạo Cửu Thiên.
Trong ngày đầu tiên sang được bờ bên này, di chuyển được nửa ngày, Trần Lương chỉ về chếch về phía trước nói “Tiếu Ngạo, phía này có 1 đàn Miên Thố, ngươi đi bắt 1 con về đây”
Miên Thố là một loài yêu thú cấp 5, ăn thực vật, trông như thỏ. Bọn chúng sống thành đàn, để cảnh báo cho nhau khi có kẻ thù đến. Tốc độ trốn chạy của chúng khá nhanh nên muốn bắt được không dễ.
Tiếu Ngạo vui mừng nhận lệnh, một đường thẳng tiến đến đàn Miên Thố. Trần Lương từ xa quan sát, thấy nó chỉ biết cắm đầu đuổi theo đần Miên Thỏ, thấy con nào gần nhất là đổi hướng đuổi theo. Mất nửa ngày, Tiếu Ngạo Cửu Thiên thở hổn hển quay về cầu sự giúp đỡ từ Trần Lương.
Hắn thở dài, than vãn “Đúng là con hư tại mẹ. Từ giờ phải thiết quân luật với ngươi. Tiếp tục di chuyển. Từ giờ ngươi săn được con mồi nào thì ăn con đó, còn không thì ngồi nhìn ta với Ngạo Thiên ăn”
Đi được 5 dặm, Trần Lương chỉ chéo về hướng bên phải nói với Tiếu Ngạo Cửu Thiên: “Đằng này có một con Mã Lộc, ngươi tiến đến cẩn thận, đừng để bị phát hiện, chờ lúc nó không để ý thì xông ra tấn công”
Tiếu Ngạo Cửu Thiên gật đầu quyết tâm lắm. Nó chạy về phía Mã Lộc, khi nhìn thấy con mồi thì chậm chậm tiến lên. Còn cách 12 trượng, thấy con mồi quay lưng về phía mình đồng thời đang cúi đầu gặm cỏ, Tiếu Ngạo Cửu Thiên tức tốc xông đến muốn húc chết con mồi.
Đáng tiếc, Mã Lộc lúc ăn vẫn vểnh tai lên nghe ngóng bốn phía, thấy động tĩnh lớn từ phía sau nó liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Nếu đi đường thẳng thì Tiếu Ngạo Cửu Thiên tốc độ nhanh hơn sẽ bắt được nó, có điều chỗ này rậm rạp nhiều cây cối, Mã Lộc đã quen thuộc di chuyển nơi đây, Tiếu Ngạo Cửu Thiên mất nửa ngày cũng không bắt được nó.
Nếu là Ngạo Thiên thì sẽ rất dễ dàng, vì nó có yêu ảnh. Tốc độ tấn công của yêu ảnh nhanh hơn bản thể rất nhiều. Ngạo Thiên chỉ cần đứng từ xa bắn ra yêu ảnh là Mã Lộc chết không kịp ngáp.
Nhìn Tiếu Ngạo cúi đầu trở lại, Trần Lương đập mạnh vào má nó. Hắn nói:
“Đồ ngu đần! Muốn săn con Mã Lộc này, ngươi phải nằm chờ còn cách nó thật gần rồi mới xông ra, một phát tông trúng. Hoặc ít nhất là như vừa rồi, ngươi nhảy cách không, không chạm đất, không một tiếng động thì cũng có thể bắt được nó. Nhưng ngươi lại phi rầm rầm lên thì khác gì hét lên bảo nó chạy đi”
Quá bực mình, Trần Lương đập Tiếu Ngạo Cửu Thiên thật mạnh 3 phát rồi mới nguôi cơn giận.
“Lần sau ngươi còn để xổng con mồi thì biết tay ta” Trần Lương cưỡi Ngạo Thiên phóng lên trước, để mặc Tiếu Ngạo Cửu Thiên tủi hổ bám theo sau
Trên đường đi, bọn hắn chưa gặp phải nhân loại, cũng chưa phải đụng độ yêu thú cấp độ cao như Cự Đà Điểu và Chương Ngư.
Thỉnh thoảng chiến đấu với yêu thú cấp 8, 9 thì một mình Trần Lương hoặc Ngạo Thiên ra mặt là đủ.
“Tiếu Ngạo, cơ hội cho ngươi đây. Phía trước có 1 con Hồng Lộc, ngươi đi bắt nó về đây”
Tiếu Ngạo rống lên 1 tiếng “Gao uuu” rồi quyết tâm tiến lên.
Một lúc sau, Trần Lương biến sắc nhìn về phía Tiếu Ngạo đang chạy trốn bạt mạng. Hắn chửi thề: “Con mẹ nó, đã không săn được mồi, lại còn rước họa về”
Đuổi sát theo sau Tiếu Ngạo là một con Lam Sắc Chu, không phải đối tượng mà Trần Lương có thể trêu chọc lúc này.
Trần Lương cùng Ngạo Thiên tích súc toàn bộ lực lượng, đợi Tiếu Ngạo đến rồi đánh ra 7 Cửu Vĩ Hắc Long cùng yêu ảnh về phía Lam Sắc Chu. Con yêu thú phải dừng lại, đánh ra yêu ảnh phá tan hợp công của đối phương.
Tiếu Ngạo thấy Trần Lương cùng Ngạo Thiên tấn công Lam Sắc Chu liền vui mừng quay đầu, muốn tác chiến cùng chủ nhân thì bị Trần Lương chửi:
“Đồ ngu, cả 3 cũng đánh không lại nó. Mau chạy”
Nhóm người Trần Lương bỏ chạy, Lam Sắc Chu đuổi theo. Lam Sắc Chu liên tục bị Trần Lương ngồi trên lưng Ngạo Thiên đánh ra Hắc Long quấy nhiễu, vô cùng khó chịu. Sau nửa ngày thì nó từ bỏ con mồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!