Tà Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân
Chương 94: Hủy diệt hết thảy
Xung quanh Nhĩ Tâm Hoa cũng có nhiều loài thực vật khác, đều có khả năng kháng hỏa cao.
Trần Lương vừa chứng kiến một màn khá thú vị. Một con Lang Thử săn mồi, bắt được một con Hồng Miêu ngay gần Nhĩ Tâm Hoa. Vừa ăn thịt Hồng Miêu, Lang Thử bị Nhĩ Tâm Hoa phun lửa tấn công, may mà né kịp, chỉ bị nướng chín phần đuôi.
Lang Thử vội vàng nhảy xuống một cái vũng nước nhỏ gần đó. Nhưng cái vũng nước đó lại chính là cái miệng khổng lồ của Thực Khẩu Hoa.
Thực Khẩu Hoa đớp xong con mồi, định chui xuống đất thì đột nhiên bị một bàn tay khổng lồ đầy lông lá kéo bật cả rễ lên.
Miêu Liễu Vượn thân cao 5 trượng, vui vẻ bỏ Thực Khẩu Hoa vào miệng nhai ngon lành.
Trong thế giới này, muốn sinh tồn, phải luôn rèn luyện để mạnh hơn. Ngươi cho rằng bản thân đứng đầu chuỗi thức ăn, lại không biết rằng trong mắt kẻ khác, ngươi chỉ như cá nằm trên đĩa.
Đã nhiều ngày qua, Trần Lương cùng Ngạo Thiên bước đi trên sa mạc vô tận, không thấy điểm cuối. Nắng nóng ở nơi này không phải cái nắng bình thường, mà nó còn mang theo lực lượng thiêu hủy cực mạnh khiến cho yêu thú nơi đây sở hữu hai đặc thù. Hoặc là có lớp vỏ ngoài cực dày và chịu nhiệt cao, hoặc là có khả năng lẩn sâu xuống lớp đất cát phía dưới.
Trần Lương cũng không chịu được quá lâu dưới cái nắng hủy diệt này, nên hắn đã dùng vỏ của một con yêu thú hình cua làm nón che chắn cho cả hắn và Ngạo Thiên. Hắn cũng tránh di chuyển vào ban ngày, trừ khi gặp phải yêu thú phục kích tấn công.
Cái nắng hủy diệt khiến tinh thần lực của hắn cũng bị ảnh hưởng. Rõ ràng hắn thấy được một ốc đảo cách 44 dặm, nhưng đi mãi, đi mãi vẫn không thấy ốc đảo nào. Thậm chí mắt nhìn thấy, tinh thần lực nhìn thấy chỉ cách vài dặm nhưng đi đến lại là một nơi trống không.
Lại thêm nhiều ngày vất vả tìm kiếm, cuối cùng Trần Lương cũng tới được một ốc đảo xanh mát trù phú. Thật vất vả mới có chỗ nghỉ ngơi, hắn dự tính ở dăm bữa nửa tháng rồi mới rời đi.
Trần Lương cúi xuống uống một ngụm nước tươi mát trên dòng sông xanh biếc. Cách hắn chỉ vài bước chân, một con lạc đà cùng 2 con Cát Thử cũng đang yên bình uống nước.
Ốc đảo lớn chừng 20 dặm, giống như một thành lũy bảo vệ sinh vật khỏi cái nắng hủy diệt nơi đây.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, phía bên ngoài ốc đảo 13 dặm, một cơn bão cát khổng lồ lớn gấp nhiều lần những cơn bão cát thông thường khác, đang di chuyển rất nhanh tới nơi này.
Bão cát tại nơi này không chỉ có lực xoáy đáng sợ, mà mỗi hạt cát trong nó còn mang theo cái nóng hủy diệt. Một hạt cát có thể không cần bận tâm, nhưng bão cát quy tụ sức mạnh của ức vạn hạt cát thì lại là chuyện khác. Nếu để rơi vào bão cát, cơ thể sẽ bị thiêu đốt tan thành tro bụi.
Trần Lương tức giận nhưng cũng đành rời khỏi ốc đảo, trú tại một nơi xa xa để quan sát.
Bão cát tiến đến ốc đảo, chỉ trong một thời gian ngắn, nơi đây đã không còn bất cứ bóng dáng nào của một thiên đường xanh.
Một ốc đảo rộng 20 dặm cứ thế biến mất như chưa từng tồn tại. Những nơi bão cát đi qua, mọi thứ bị cuốn đi, bị thiêu hủy hoặc bị vùi lấp dưới ức vạn hạt cát.
“Sức mạnh hủy diệt thật đáng sợ, không có bất cứ sinh vật nào sống sót trên đường đi của nó” Trần Lương từ xa nhìn lại, cảm thán nói
Hắn có trí nhớ của Cung Thừa Hy, nhìn thấy những trận chiến long trời lở đất, kinh thiên động địa. Nhưng bản thân hắn kiếp trước chỉ là 1 Hoàng cấp nhỏ nhoi, chưa từng trực tiếp chứng kiến những hủy diệt như này. Tận mắt nhìn và cảm nhận sức mạnh của hủy thiên diệt địa, tư vị vẫn rất khác.
Giữ khoảng cách 10 dặm tới bão cát, Trần Lương dẫn Ngạo Thiên đi theo bão cát để chứng kiến sự hủy diệt của nó, cảm nhận mức độ đáng sợ của chúa tể nơi sa mạc này.
3 ngày qua đi, cơn bão cát hoàn toàn không có chút gì suy yếu. Nó như một con quái vật phá hủy hoàn toàn tất cả chướng ngại vật trên đường di chuyển.
“Bão cát này sẽ tồn tại đến bao giờ. Không thứ gì có thể ngăn cản được nó sao” Trần Lương vừa ngắm nhìn bão cát nuốt chửng 1 con yêu thú khổng lồ lớn tới 10 trượng, vừa suy tư.
Hắn sớm có được câu trả lời khi đường đi của bão cát hiện ra một cơn lốc. Đây là một cơn Lôi Hỏa Lốc Xoáy, hình thành do sự tích tụ của các tia hủy diệt trong ánh nắng qua thời gian dài. Những tia lôi hỏa vừa xoáy tròn, vừa giật lên từng hồi mang lại áp lực cực lớn cho Trần Lương.
Hắn cảm nhận được nếu những tia hủy diệt kia chém lên cơ thể hắn sẽ không cần quá 10 hơi thở là đủ hắn tan thành tro bụi.
Xét về hình dạng, Lôi Hỏa Lốc Xoáy chỉ to bằng một phần năm bão cát nhưng không có như vậy yếu ớt. Giống như một đứa trẻ chạy tới ôm người lớn, 2 cơn bão va vào nhau, giằng co nhau, hủy diệt nhau.
Cuối cùng, Lôi Hỏa Lốc Xoáy giành phần thắng, đập tan mắt bão. Kẻ chiến thắng nổ ra từng tiếng rền vang lôi hỏa như tiếng reo hò thắng trận, sẵn sàng một hành trình hủy diệt tới toàn bộ vật chất nơi sa mạc này.
“Không ngờ bão cát lại có thể bị đánh tan. Muốn hạ gục sức mạnh hủy diệt, cần một sức mạnh hủy diệt lớn hơn”
Trong sự hủy diệt của bão cát vẫn còn có chút sự sống nhỏ nhoi bị lớp cát phủ lên. Nhưng với con quái vật mới này, Trần Lương e rằng không còn thứ gì có thể tồn tại trên đường nó đi qua, dù là cát hay đá cũng sẽ bị lôi điện nổ nát, hỏa ngục hòa tan.
Trần Lương tự nhủ “Lần này thực sự không còn thứ gì có thể ngăn cản được nó”.
Hắn lại tiếp tục theo sau Lôi Hỏa Lốc Xoáy. Quả thực, so về sức mạnh và lực phá hoại, Lôi Hỏa Lốc Xoáy cao hơn bão cát 1 trình độ. Vốn hiểu biết sâu rộng của Trần Lương cũng không nghĩ ra được thứ gì có thể ngăn chặn được quái vật trước mắt hắn.
Nhưng thực tế không như hắn nghĩ. Mới chỉ qua 1 ngày, Lôi Hỏa Lốc Xoáy đã bị một sự vật vô hình hút lên cao rồi biến mất.
Trần Lương sửng sốt. Quá trình biến mất của Lôi Hỏa Lốc Xoáy diễn ra quá đột ngột. Lôi Hỏa Lốc Xoáy ở ngay trước mặt hắn, không hề có dấu hiệu suy yếu, cũng không có bất kỳ vật nào ngáng đường, đột nhiên bị hút lên cao, biến mất không còn dấu vết.
Trần Lương nhìn kỹ bầu trời. Hắn ẩn ẩn thấy được cái gì đó chỗ mà Lôi Hỏa Lốc Xoáy biến mất. Hắn ngồi trên Ngạo Thiên bay về phía đó, nhưng tới nơi hoàn toàn không thấy gì.
Trần Lương bỏ qua tìm hiểu. Cấp độ của hắn quá thấp để chạm tới những bí ẩn của Cửu Giới.
Trần Lương nhìn về phía ốc đảo vừa bị Lôi Hỏa Lốc Xoáy hủy diệt, tự nhủ “Ta sẽ nắm giữ sức mạnh hủy diệt như thế và cao hơn nữa, cao đến mức hủy diệt hết thảy. Không còn bất luận thứ gì ngáng bước chân ta tiến lên. Sẽ có một ngày ta hủy diệt toàn bộ Quỷ Địa Phái, trả thù cho vong linh gia tộc.
Trần Lương tiếp tục bước đi trong sa mạc. Chịu đựng cái khắc nghiệt của cái nắng hủy diệt làm Trần Lương nhớ tới một cố sự.
Cố sự kể về 1 vùng đất có 9 mặt trời. 9 mặt trời liên tục chiếu sáng và thiêu đốt mặt đất, mang lại sự hủy diệt cho toàn bộ sinh linh, khiến nhân loại, yêu thú và cả thực vật đều phải sống dưới lòng đất ngày qua ngày.
Những nỗ lực để sinh sống bên trên mặt đất đều không thành. Nhân loại dần trở nên tuyệt vọng về ước mơ rời khỏi lòng đất.
Cho đến một ngày, một nhân loại tên Hậu Nghệ được sinh ra. Thời điểm hắn vừa lọt lòng, trời sinh dị tượng, cả 9 mặt trời bị nuốt mất, mang lại đêm tối mát mẻ cho mặt đất. Dị tượng chỉ kéo dài 3 hơi thở nhưng đã mang lại cho Hậu Nghệ niềm tin mãnh liệt để từng bước tu luyện, đột phá đến mức độ mạnh hơn tất thảy.
Khi Hậu Nghệ đạt tới đỉnh phong trạng thái, đã sử dụng tiễn nghệ, bắn hủy 8 mặt trời, mang lại cơ hội sống trên mặt đất cho toàn bộ sinh linh nơi đó.
“Có sức mạnh là có tất cả. Chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi có thể hủy diệt mọi chướng ngại dẫn tới ước mơ của mình” Trần Lương vỗ vỗ Ngạo Thiên nói.
Một cơn bão cát nhỏ đang càn quét qua chỗ hắn. Ngạo Thiên quay mình, định tránh lui thì Trần Lương nói nó đứng đây đợi, hắn sẽ nhảy tới chiến đấu với con quái vật này.
Hắn gọi ra 7 Cửu Vĩ Hắc Long nhưng không vội đánh từ xa, mà chờ đợi. Đợi cho bão cát tiến sát tới hắn mới lấy Cửu Vĩ Hắc Long ngăn lại đường đi của bão cát.
Ngàn vạn hạt cát liên tục giằng co, đánh hủy đi hắc long. Trần Lương cũng liên tục bổ sung hắc long mỗi khi có 1 con bị phá hủy. Không chỉ hắc long bị tấn công, cơ thể Trần Lương cũng liên tục bị vòng ngoài của bão cát cắt qua, tạo ra vô số vết cắt ngoài da.
Mỗi khi 1 vết cắt xuất hiện, cơ thể hắn liền hồi phục nhanh chóng. Tình trạng ấy lặp đi lặp lại vô số lần. Nếu đứng ngoài quan sát sẽ thấy nhục thân Trần Lương như dính 1 loại kích độc, liên tục bị ăn mòn, liên tục được hồi phục.
Đây chính là một loại tra tấn. Chết không thể chết, liên tục nhận thương tổn đau đớn rồi lại được chữa lành để tiếp tục nhận thương tổn, đau đớn.
Rất nhiều nơi thực hiện phương thức tra tấn như này khiến nạn nhân sống không bằng chết, cầu xin được chết. Loại hủy hoại kéo dài này là phương thức tốt nhất bào mòn ý chí sống, hủy diệt đi niềm tin khiến nạn nhân sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu để được chết.
Cơ thể bị thương, nguyên khí hao mòn nhưng Trần Lương như không nhận ra bất kỳ điều gì. Hắn đắm chìm trong chiến đấu, điều khiển 7 con Cửu Vĩ Hắc Long điên cuồng tấn công mắt bão.
Cơ thể Trần Lương dần mất đi lớp da ngoài, nhìn rõ được từng thớ thịt máu bên trong. Hắn đã không khác gì một huyết nhân bị bão cát xẻ thịt lột da.
Đến cuối cùng, nguyên khí Trần Lương cạn kiệt, Ngạo Thiên từ bên cạnh đánh ra Yêu Ảnh, xông vào kéo chủ nhân ra ngoài. Trần Lương nằm gục trên lưng Ngạo Thiên bay rời xa cơn bão cát.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!