Ta Là Chí Tôn
Chương 15: Đây không phải là Thiểm Điện Miêu!
“Quần là áo lượt! Hạng người vô sỉ!” Kế Linh lạnh như băng nói ra tám chữ, sau đó ngẩng cao đầu đi thẳng về phía trước.
Mã công tử thấy Kế Linh đã đi, mắt hắn ánh lên một tia kỳ quái nhìn qua Vân Dương nói với giọng sùng bái: “Ha ha… Không hổ là Vân huynh…, sở thích của huynh cũng thật đặc biệt… Khụ khụ, quả là không tầm thường ha ha ha…”
Tần công tử cũng tỏ vẻ thổn thức: “Đáng tiếc, đáng tiếc… Thật sự là rất đáng tiếc a…”
Đáng tiếc cái gì?
Đương nhiên là đáng tiếc cái vóc dáng ma quỷ kia. Còn khí chất khiến cho người ta vừa xem liền mất hồn mê mẩn kia…
Vân Dương cơ hồ bật cười, chỉ vào ấu thú trong ngực Mã công tử, nói: “Mã huynh, ngươi đây là?”
Mã công tử cười ha ha một tiếng, nói: “Một cái Thiểm Điện Miêu mà thôi, ta mua cũng chỉ cho vui a. Ân, chủ yếu là thấy bộ lông nó trắng như tuyết, trông đẹp mắt, hơn nữa rất nghe lời, nhu thuận, mà… Ha ha, Thiểm Điện Miêu bình thường, giá chỉ khoảng một ngàn năm trăm lượng bạc, cái con này giá lên tới hai ngàn lượng, đắt như vậy… Ta mua về nghiên cứu một chút…”
Trong chốc lát Vân Dương không còn gì để nói, hóa ra con hàng này thấy giá đắt mới mua… Quả là có tiền mà không chỗ tiêu rồi. Xem ra lần trước ta vẫn quá nương tay nha!
Lại nói, ngươi nói nó là…
Thiểm Điện Miêu?
Vân Dương lập tức xạm mặt lại.
Cái này mà là Thiểm Điện Miêu?
Thiểm Điện Miêu tối đa trưởng thành cũng chỉ là tam giai Huyền thú, còn con vật trước mắt này mới chỉ là ấu niên kỳ, mà cũng đã đạt đến tam giai,… Thế mà ngươi gọi nó là Thiểm Điện Miêu sao?
Con hàng này gặp may mà không biết?
“Con mèo này không tệ.” Vân Dương nói.
“Vân huynh ưa thích?” Mã công tử lập tức cảm thấy mừng rỡ, thường ngày hắn muốn vuốt mông ngựa Vân Dương mà không biết nên bắt đầu từ đâu, vậy mà hôm nay lại phát hiện, Vân Dương cũng có thứ yêu thích? Lập tức nắm lấy mèo con trong ngực đưa tới: “Còn xin Vân huynh vui vẻ nhận lấy.”
Vân Dương không còn gì để nói, thấy vật nhỏ đã bị cưỡng ép nhét vào trong lồng ngực của mình, gãi gãi đầu, không biết nói cái gì cho tốt.
Đây tuyệt đối không phải Thiểm Điện Miêu.
Mà hẳn là… Một loại Huyền thú không biết tên. Hơn nữa… Chắc chắn không phải là Ngũ phẩm Huyền thú, chỉ nhìn nó còn chưa đầy tháng đã đạt đến tam giai, coi như nói nó là bát phẩm thậm chí cửu phẩm đỉnh phong Huyền thú, đều sẽ có người tin tưởng…
Bỏ ra hai ngàn lượng bạch ngân, có thể mua được thứ tốt như thế này, quả thực là nhân phẩm bạo phát!
Phần mộ tổ tổ tiên bốc khói xanh a!
Vị Mã hoàn khố này phải bỏ số tiền lớn mới mua được, thế mà vừa đến tay lại đem đi tặng…
“Thật ngại quá…” Vân Dương thẹn thùng: “Dù sao cũng là đồ vật Mã huynh yếu thích…”
Mã công tử hào sảng cười to một trận: “Cái này có là gì! Bất quá chỉ là một con mèo! Vân huynh đem đi, nó còn có thể sống thêm mấy ngày, còn nếu để ta cầm về, mấy ngày nữa mua thêm một con Kim Lân Xà, lúc đó lại thành một nồi long hổ đấu…”
Long hổ đấu…
Mồ hôi Vân Dương trên trán tích tích cộc cộc rơi xuống.
Lúc này đây Vân Dương rất muốn hỏi tên họ Mã một câu: Có phải cho ngươi một đầu Tiểu Long… Ngươi cũng có thể nấu hay không?
Ngoài ăn ra, ngươi còn có thể làm cái gì?
“Đã như vậy, ta liền nhận lấy.” Vân Dương giả bộ khách khách khí khí noi: “Có cần ta trả lại cho ngươi hai ngàn lượng bạc hay không?”
Mã công tử đại khí vung tay: “Vân thiếu gia, sao huynh có thể nói vậy? Chút tiền nhỏ này mà còn bắt huynh trả lại cho ta, không phải là mắng ta keo kiệt a? Giữa hai Huynh đệ chúng ta có giao tình bao năm? Đừng nói là một con mèo, coi như ngươi muốn lão bà ta… Khụ khụ khụ, đương nhiên, không có khả năng ngươi muốn lão bà ta, nhưng coi như ngươi…”
Vân Dương xạm mặt lại ngắt lời hắn: “Đa tạ đa tạ… Chuyện không liên quan cũng không cần nói… Ân, Mã thiếu, ta thiếu ngươi một cái nhân tình.”
Mã công tử lập tức mặt mày hớn hở.
Nhân tình của Vân thiếu gia a… Không phải là nói…
Vừa nghe câu nói này, hai mắt Tần công tử ngay bên cạnh đã trừng lớn như một hạt linh đan, gấp rút nói: “Vân thiếu gia, chỗ ta còn có một con…”
Vân Dương quay sang quan sát, chỉ thấy trong ngực hộ vệ sau lưng Tần công tử, ôm một đầu ngốc ngếch tiểu hắc hùng, liên tục giãy dụa, trong miệng ô ô thét lên, ngạch, là tam phẩm Huyền thú…
Hắn khoát khoát tay: “Thật ngại quá, ta đã lấy mèo nhỏ của Mã công tử, thật sự không muốn làm phiền Tần huynh a…”
“Không có gì, không có gì…” Tần công tử vừa ôm lấy tiểu hắc hùng, cưỡng ép nhét vào trong ngực Vân Dương: “Giữa Huynh đệ chúng ta cũng đừng khách khí, chỉ cần huynh muốn là được rồi…ha ha ha ha…”
Vân Dương vừa ôm tiểu hắc hùng, một trận choáng xông thẳng lên não.
Ta muốn con mèo này là bởi vì nó có tiềm lực, còn con gấu của ngươi thì có tác dụng quái gì?
“Cái này… Con mèo này, các ngươi mua ở đâu?” Vân Dương giả bộ như vô tình hỏi: “Còn có hay không?”
“Có! Còn rất nhiều a!” Mã công tử nói một câu khiến cho Vân Dương quá đỗi vui mừng. Huyền thú Bực này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, thế mà còn có rất nhiều? Quá tốt rồi!
“Ngay ở nhà bên kia, tính từ đây, một hai ba bốn năm… Nhà Thứ chín hoặc là nhà thứ mười gì đó… Có một cái sọt lớn, bên trong tất cả đều là mèo con như thế này.”
Mã công tử vừa nói xong, lại thấy một bóng người lấp lóe trước mặt, Vân Dương vốn đứng sờ sờ trước mặt họ vậy mà đã không thấy cả cái bóng…
“Người đâu?”
Mã công tử gãi đầu: “Đi đâu rồi?”
“Không biết.” Tần công tử cúi đầu, dáng vẻ có chút nản lòng thoái chí: Vân Dương đi rồi. Nhưng lại đem tiểu hắc hùng để lại.
Vân Dương không thu quà của mình…
Tần công tử cảm giác thế giới này đang chống lại hắn. Vì cái gì ngươi thu mèo của họ Mã, lại không thu gấu của ta? Gấu của ta, ít nhất hơn so với mèo của hắn a? Coi như đem đi nấu ăn, cũng có thể làm nhiều mấy đĩa a…
Mã công tử khoái chí. Hừ hừ theo điệu hát dân gian: “Tần huynh, ta mời ngươi uống rượu, chúc mừng một chút, oa ha ha…”
“Lão tử không rảnh!” Tần công tử oán hận liếc hắn một cái, quay người rời đi.
…
Dưới chân Vân Dương động tác nhìn như đi rất chậm, tựa như đang nhàn nhã tản bộ vậy, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh chóng.
Trong chớp mắt, liền vọt ra khỏi vị trí cũ vài chục trượng.
Gió lốc cuốn đến, Vân Dương dùng vạt áo che chắn cho mèo con trong ngực.
Nếu bị người trong nghề thấy ra, lấy tu vi bây giờ còn chưa khôi phục của hắn, tuyệt đối sẽ không giữ được.
Vì vậy.
Vân công tử vừa sải bước đi, tay trái đem tiểu bạch miêu cất kĩ, một chỉ tiểu kim hầu ngồi xổm trên bờ vai, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Kế Linh Sau lưng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, mơ mơ hồ hồ chạy theo Vân Dương, không biết tên này bị cái gì. Mới rồi còn rất tốt mà, tự nhiên đột nhiên phát điên?
Không phải đã nói đến đây tuyển sủng vật cho ta sao? Thế nào, nhìn cảnh này lại giống như ta đi theo hầu hắn vậy…
Trong mắt Vân Dương rất tập trung, khi mặt tiền cửa hàng của gian nọ vừa mới xuất hiện trong tầm mắt của hắn, Vân Dương liền nhận ra. Đơn giản, chỉ vì ngay trước mặt tiền cửa hàng, có một cái giỏ trúc lớn.
Bên cạnh Giỏ trúc, còn dựng thẳng một cái thẻ bài: Trân quý Huyền thú, con non Thiểm Điện Miêu.
Trong giỏ trúc, có một đám mèo nhỏ trắng như tuyết hoạt bát leo lên leo xuống.
Vân Dương lấy tốc độ trăm mét bắn vọt tới.
Vừa tiến lên, liền không nhịn được có chút mắt trợn tròn.
Bởi vì… Phía trước giỏ trúc kia, đã có mấy người trẻ tuổi đứng đó, họ đang đưa tay đùa nghịch mấy con mèo nhỏ. Khi Vân Dương vừa nhìn thấy mấy người này, đồng thời Kế Linh cũng nhìn thấy.
Kế Linh biến sắc, xoát một tiếng ngoặt một cái, không biết đã biến mất ở nơi nào…
Mấy người này thân mặc cẩm y hoa phục, ánh mắt sắc bén, toàn thân mang theo một loại khí thế vô danh. Mặc dù không nói lời nào, nhưng dáng vẻ ung dung cùng ngạo khí đã tan vào tận trong xương tuỷ, vô luận như thế nào cũng không thể che giấu.
Không có ngoại lệ.
Chính vì như thế, Vân Dương có thể dễ dàng suy đoán trước những người trước mắt này là ai, căn bản không cần hỏi thăm này nọ.
Công tử ca trong Thiên Đường thành này, có ai mà Vân Dương không quen biết?
Kế Linh đã nói qua, Huyền thú thi đấu mỗi năm một lần, khi đó các thiếu gia tiểu thư của các đại gia tộc đều sẽ tham gia… Mà năm nay, tổ chức tại Thiên Đường thành.
Những người trước mắt này, rất hiển nhiên, chính cái gọi là thế gia công tử.
Mà đám gia hoả này, đều có chút con mắt.
Vân Dương giật mình, trên mặt cũng không lộ ra vẻ gì khác thường, xẹt tới. Chỉ thấy trong đám mèo nhỏ bên trong giỏ trúc kia, quả nhiên còn có ba con mèo con không giống bình thường, nhìn qua bề ngoài thì dường như là một, toàn thân tuyết trắng, tròng mắt mơ hồ xanh lam. Mặc dù hình thể còn nhỏ, lại mơ hồ có một loại thái độ cao ngạo khinh thường ở cùng với những con mèo khác.
Vân Dương nhìn kỹ lại, chỉ thấy ba con kia hiển nhiên cũng không có bằng con mèo trong lồng ngực hắn, nhiều nhất, cũng chỉ là Huyền thú còn tới nhị giai…
Nhưng cũng đã rất hiếm thấy.
Ba tên công tử ca kia cũng đang nghi hoặc.
“Mấy con mèo con này rất kỳ quái.” Một tên áo xanh lam trong ba người nói.
“Ừm, đúng vậy… Hẳn là ăn được thiên tài địa bảo nào đó?” Một tên áo trắng nói.
“Nhỏ như vậy, đã là nhị giai. Có vẻ như…” Một cái áo xanh nói.
“Đáng tiếc… Chỉ là Thiểm Điện Miêu…” Thanh niên mặc áo lam có chút tiếc hận chép miệng một cái: “Cho có cơ duyên cỡ nào, ăn được thiên tài địa bảo gì dẫn tới được như vậy, cũng bất quá là Thiểm Điện Miêu mà thôi…”
Vân Dương thở dài một hơi.
Chỉ là Thiểm Điện Miêu mà thôi?
Xem ra mấy tên này cũng không có mắt nhìn. Như vậy dễ làm hơn nhiều a.
Vân Dương tưởng tượng, chuyện này cũng bình thường. Nếu không phải Bát ca Phong Tôn có một bản «Sơn Hải Dị Thú Đồ Chí», khi hắn rảnh rỗi liền đọc một chút, thì hiện tại chắc chắn cũng sẽ không nhận ra. Dù sao, nó quá thưa thớt, trong truyền thuyết tuy có, nhưng người đã chứng kiến lại rất ít, mà người nhìn thấy cơ bản là thấy bộ dạng khi trưởng thành vô cùng hung ác của nó.
Càng không cần nói, mấy tên tiểu gia hỏa sống trong nhung lụa từ nhỏ này, sao có thể phát hiện ra bất thường khi còn có hai đạo thủ pháp che dấu cao minh…
“Mấy con tiểu bạch miêu này thật sự là không tệ…” Vân Dương mang theo tiểu kim hầu đang ngồi xổm bờ vai, phấn khởi ngồi xổm xuống… Thuận tiện giấu kín mèo con trong ngực, đồng thời tản mát ra một đạo khí tức của Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, nhập vào thân thể mèo con trong ngực.
Mèo con thoải mái cuộn tròn thân thể, gầm gừ khẽ khẽ nhưng cũng không chút động đậy…
Cùng lúc đó, ba đạo lực lượng yếu ớt khác của Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, cũng đã rơi vào trên thân ba con mèo con trong giỏ trúc. Lại phóng ra ý trấn an.
Ba con mèo con vừa mới ngẩng đầu muốn bò qua chỗ Vân Dương lập tức lại nằm xuống uể oải bất động.
Mặc kệ những người này là ai, mặc kệ kế hoạch đã định của hắn là cái gì. Nhưng, mấy tiểu gia hỏa này, nhất định phải cướp đến tay!
Trong lòng Vân Dương thầm quyết tâm.
“Ta muốn mua!” Tất cả hành động của Vân Dương, đã thuyết minh rõ ràng ba chữ này.
Dịch: xonevictory
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!