Ta Là Chí Tôn
Chương 288: Đại khai sát giới
Vân Dương hừ một tiếng:
– Đưa khẩu cung cho ta, đêm nay ta muốn đại khai sát giới, hủy diệt Nhị Nguyệt phân đường của Xuân Đường!
Hắn nắm lấy khẩu cung của Khương Thành, thân thể nhanh chóng bay ra ngoài, thân thể lóe lên mấy cái liền hóa thành gió lốc!
Sát cơ vô biên quanh quẩn, trực tiếp xông ra ngoài!
Trong lòng Vân Dương lúc này chất đầy sát cơ, căn bản không thể tự ngăn chặn, cũng không bởi vì tự tay giết Khương Thành mà ngừng.
Chuyện Thanh Vân phường, thực sự đã đánh thức con quái vật hung tàn trong tim hắn, mà trước mắt thu được một cái đại danh sách như vậy, tâm tình không khỏi càng nghiêm trọng.
Hiện tại, hắn chỉ muốn giết sạch người Tứ Quý lâu!
Một tên cũng không để lại!
Mà lúc này đây, trong tay hắn lại vừa hay có một phần danh sách Tứ Quý lâu.
Đêm này.
Suốt một đêm, tiếng gió điên cuồng gào thét, không ngừng tàn phá trên bầu trời Thiên Đường thành!
Mùi máu tanh, càng lúc càng nồng đậm!
Vân Dương sẽ không lạm sát kẻ vô tội, cũng sẽ không chỉ bởi lời khai của Khương Thành mà giết đại khai sát giới.
Khẩu cung của Khương Thành, chẳng qua chỉ đóng vai trò một hướng đột phá.
Lấy đủ loại năng lực hóa tương của Vân Dương, đơn giản như trở bàn tay có thể tìm ra những người kia, tiếp đó thông qua từng tình huống cá biệt mà xác định những người này có phải người của Tứ Quý lâu hay không, xác nhận thân phận, so sánh tình báo, chợt chém giết mục tiêu, lưu loát lần lượt!
Phàm là nói có gió thổi qua, những phần tử ẩn núp của Tứ Quý lâu, không ngoại lệ đều vào tay Vân Dương, gió thổi gió thu rụng, bắt, giết!
Giết!
Giết!
Một số đối tượng chống đối cực đoan, ngay cả tâm phúc của kẻ đó Vân Dương cũng chém giết, làm bạn với người Tứ Quý lâu, đó chính là tội đáng chết, chết không có gì phải tiếc!
Một đêm trôi qua, tuần tự mười tám nhà gặp nạn, ba trăm linh bảy người mất đầu, có thể nói là đầu người cuồn cuộn.
Những người này toàn bộ đều là người của Tứ Quý lâu, hoặc là có liên quan tương ứng, xác định không sai.
Mặc dù hai tay Vân Dương nhuốm đầy máu tanh, nhưng lại hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, lo lắng.
Đại lượng bất bình chi khí liên tục chảy vào.
Điều duy nhất khiến Vân Dương thất vọng, những người này đều không biết biến cố Thanh Vân phường!
Răng rắc một tiếng.
Vân Dương bỗng phát lực bẻ gãy cổ của gia hỏa cuối cùng, trực tiếp hóa gió mà đi, biến mất giữa thiên địa.
Trái tim Vân Dương, cho đến bây giờ vẫn chưa thể thả xuống, cảm giác nặng nề vẫn xâm chiếm nó.
Vì cái gì?
Giết nhiều ngươi như vậy, hỏi nhiều người như vậy, vậy mà không một ai biết nguyên nhân chuyện Thanh Vân phường!
Như vậy, đến cùng Thanh Vân phường xảy ra chuyện gì?
Tại sao lại đột nhiên hủy diệt? Không chút dấu hiệu lại tan thành mây khói. Vô luận điều tra như thế nào, cũng không thu được nửa điểm manh mối.
Vì cái gì người trong Tứ Quý lâu lại hoàn toàn không biết chuyện Thanh Vân phường?
Chẳng lẽ những người này có cấp độ quá thấp? Không thể tiếp xúc đến tình báo liên quan Thanh Vân phường?
Lại hoặc là có nguyên nhân khác?
Cái này… Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Biến cố Thanh Vân phường chính là nút thắt lớn nhất của Vân Dương hiện tại, nếu không thể sớm cởi ra, nút thắt này không chừng sẽ biến thành tâm ma, vốn dĩ Vân Dương còn định nhất cỗ tác khí, trực tiếp đi tìm Phó Báo Quốc, xem có thể thu được tình báo manh mối nào từ trên người người này không. Nhưng một là hiện tại đã đến gần sáng, hai là… Linh khí trong cơ thể đã tạo thành thế biến động, sắp bắt đầu đột phá.
Vân Dương đã không thể áp chế được nữa.
Trong vòng một đêm, Vân Dương một hơi chém giết ba trăm người, con số này đã sớm vượt qua số mà Lục Lục cần để thăng cấp.
Trước đó chỉ kém mấy người là có thể đột phá thần công tầng ba.
Trên thực tế, sau khi chém giết Hà Hán Thanh, Vân Dương đã sinh ra cảm giác đột phát. Chỉ có điều là hắn đã gắt gao áp chế lại!
Sau đó lại càng lệnh cưỡng chế Lục Lục cưỡng ép áp chế, khiến cho bản thân không thể đột phá lên cảnh giới cao hơn!
Khi đó Vân Dương đã đạt đến tu vi Huyền khí Thất trọng, nếu lại đột phá, lấy ước định bảo thủ của Vân Dương, tối thiểu cũng phải đạt tới Bát trọng đỉnh phong, thậm chí là Cửu trọng cảnh giới.
Nhưng mà sau tối này, Lục Lục nói cho Vân Dương một tin tức, nó đã không thể áp chế được nữa, mấy ngày này, Vân Dương liên tục gặp kỳ ngộ, nội tình tích lũy đã vượt mức bình thường, nhất là tối nay một hơi chém hơn ba trăm người, khiến cho bản thân Lục Lục lại thu được đại lượng dinh dưỡng sinh trưởng, nhất định phải đột phá, nếu cứ cưỡng ép áp chế, có khi lại hăng quá hóa dở!
Đã vượt qua quá nhiều a!
Trước đó Vân Dương không muốn đột phá, chủ yếu là tu vi tiến cảnh quá nhanh, khó tránh khỏi tình huống căn cơ không bền vững, lúc này mới mượn nhờ Lục Lục giúp đỡ khống chế, hai bên cùng áp chế tu vi. Mà trong thời gian này, liên tục chiến đấu, luận bàn không ngừng, lại càng trải qua cuộc chiến Hà Hán Thanh, một đao đối Đao Tôn Giả, đại chiến dư nghiệt Khương Thành, lại trong một đêm liên tục chém giết mười tám tên dư nghiệt Tứ Quý lâu cùng với vây cánh của bọn hắn.
Mặc dù chỉ mới được mấy ngày, nhưng đại chiến liên tục, cơ hồ mỗi trận, đối thủ đều có tu vi cao hơn Vân Dương, toàn bộ hành trình đều là vượt cấp chém giết, ma luyện như vậy, đã đủ để nện chắc căn cơ.
Thậm chí, chỉ riêng bữa gia yến hôm trước, mười tám phần huyết nhục tinh hoa của siêu giai Huyền thú, cùng với linh tửu điều hòa trợ lực, đã khiến cho nội tình của Vân Dương bạo tăng tới mức khiến người nghe thôi cũng phải kinh hãi, cái gọi là căn cơ không đủ, đã không còn thích hợp dùng cho Vân Dương hiện tại!
Lúc này nếu đã không ép được nữa, vậy cũng không cần ép thêm, Vân Dương cảm giác, trước mắt đã không kém nhiều lắm đến lúc nên đột phá!
Mặc dù chưa hoàn thành chém giết tất cả các mục tiêu, nhưng cũng đã xác định, chờ sau khi đột phá lại đến cũng không muộn!
Tin rằng sau khi đột phá, lại càng sẽ nắm chắc hơn!
Có được càng nhiều vốn liếng đối phó với Tứ Quý lâu hơn!
…
Sau đó, cả Thiên Đường thành chấn động.
Đêm trước hoàng cung xảy ra đại sự, tuyệt đại đa số người còn không biết, chí ít bình dân bách tính Ngọc Đường còn chưa biết chuyện gì. Nhưng chỉ cách có một cái ban ngày, toàn bộ Thiên Đường thành đều xộc lên mùi máu tươi, dân chúng tầm thường coi như không biết chuyện gì xảy ra, cũng có thể hiểu chuyện này không tầm thường, có rất nhiều người chết.
Trong mười tám vị quan viên có thân phận sở thuộc Tứ Quý lâu, có sáu hộ bị diệt môn, mặt khác cũng có 7~8 hộ bị huyết tẩy đương nhiên trừ phụ nữ và trẻ nhỏ!
Thậm chí ngay cả hộ vệ gia đinh cũng không ai may mắn thoát khỏi.
Máu tươi hợp thành suối!
Hình bộ nghe chuyện, trực tiếp bận rộn đến phát điên.
Bốn phía bôn ba, vừa đến kiểm chứng, chưa kịp triển khai đã được mời trở lại.
…
Khẩu cung của Khương Thành, danh sách, cùng với tư liệu bối cảnh của mười tám vị quan viên bị Vân Dương chém giết… Tất cả đã sớm được đưa đến thư phòng của Thu Lão Nguyên soái, Thu Kiếm Hàn đương nhiên không dám chậm chế, vừa nhìn thấy báo cáo, lập tức đưa vào hoàng cung, dâng lên trước mặt Hoàng đế Bệ hạ.
Chỉ là, trong khẩu cung này, Vân Dương đã xóa bỏ bộ phận liên quan tới Phó Báo Quốc.
Nói lại, Phó Báo Quốc cũng là oan uổng, từ đầu đã bị Hà Hán Thanh dùng Di Hồn Đại Pháp khống chế. Bây giờ Hà Hán Thanh đã chết, nên xử lý Phó Báo Quốc thế nào, Vân Dương còn muốn châm chước một phen.
“Ầm!”
Hoàng đế Bệ hạ đập bàn một cái, toàn thân phát run.
Sau khi nhìn xong bản khẩu cung này, gần như tất cả những chuyện nghi vấn không có đầu mối lúc trước đều xuất hiện đáp án, đều có thể nghĩ thông.
Hết thảy, hóa ra… Lại đúng là như vậy!
Khương Thành!
Khương Trung… Vị đại nội tổng quản trung thành tuyệt đối, đã sớm bỏ mạng mấy chục năm!
Mà người giả mạo hắn, lại là Khương Thành này!
Huynh đệ sinh đôi của Khương Trung?!
Trong hậu cung có vô số chuyện, người chết oan chết không rõ xảy ra rất nhiều. Hoàng đế Bệ hạ cũng rất đau lòng, nhưng hạ lệnh tra rõ, lại thủy chung không thu được kết quả minh xác.
Tựa như những người kia cứ vậy mà chết không rõ ràng.
Cho dù nhìn qua thì đúng là trừng phạt đúng tội, là lý thường tình, nhưng suy nghĩ tỉ mỉ, rõ ràng có vô số điểm đáng ngờ.
Nhưng vô luận là điều tra thế nào, đều không thể tìm thấy chứng cứ cụ thể, không cách nào tiếp tục truy cứu.
Bây giờ mới biết được, trong cung lại tồn tại một nhân vật có thể một tay che trời như vậy!
Còn có chân tướng mà hắn trúng độc, cũng được giải đáp.
Trước đó hắn còn hoài nghi rất nhiều người, nhưng vẫn chưa từng hoài nghi đến lão nô tài phục thị hắn từ nhỏ!
Nhưng tuyệt đối không thể ngờ, người hạ độc hết lần này tới lần khác lại là hắn, là kẻ thay thế huynh đệ sinh đôi của mình, Khương Thành!
Còn Khương Trung trung thành tuyệt đối với hắn, đã sớm bị đánh tráo!
Biết rõ sự thực, trong lòng Hoàng đế Bệ hạ lại cảm thấy một chút vui vẻ mơ hồ.
Dù sao, không phải là Khương Trung.
Hóa ra không phải là Khương Trung.
– Hình bộ định tội, không có một người chết oan uổng!
Hoàng đế Bệ hạ nhắm mắt lại, đem việc này kết luận tại đây.
Giờ khắc này, Hoàng đế Bệ hạ đột nhiên sinh ra một cảm giác khó hiểu.
Hẳn là truyền thuyết không sai, Cửu Tôn, đúng là mạnh mẽ như vậy.
Cơ hồ nửa số nội gian trong một triều đình quốc gia… Chuẩn bị hồi lâu, mới có thể chân chính đối phó bọn hắn!
Lại có vô số tổ chức, đỉnh phong thế lực trên giang hồ hợp lực.
Vô số nội gian phối hợp.
Từ hoàng cung đại nội, đến hoàng thân quốc thích. Văn võ đại thần… Bao nhiêu nhân lực vật lực, thiên thời địa lợi nhân hòa… Mới có thể…
– Cửu Tôn!
Hoàng đế Bệ hạ nhắm mắt lại.
Nếu có thể cho Cửu Tôn một chút thời gian, kết quả sẽ thế nào!?
Nghĩ tới đây, trong lòng hán co rút một trận.
Thư mà Cửu Thiên lệnh truyền đến, có một câu, khiến trong lòng Hoàng đế Bệ hạ lại được cảm thấy an ủi.
“Quốc chi cự gian. Họa loạn chi nguyên. Nhân số chi chúng, cố nhiên nhìn thấy mà giật mình, nhìn mà phát khiếp, nhưng một khi loại trừ, nhất định sẽ dẫn tới khí tượng mới. Sớm trừ, dù đau, nhưng lại có thể cứu mạng. Tứ Quý lâu mưu hại Cửu Tôn, tạo nên tổn thất to lớn, nhưng bắt tới nhiều nội gian như vậy, lại có ích với quốc gia!”
(Số lượng gian tế, họa loạn tuy nhìn thì phát khiếp, nhưng trừ xong nhất định có thể tạo thành hoàn cảnh mới tốt đẹp. Trừ sớm, tuy đau nhưng có thể giữ mạng. Tứ Quý lâu tuy mưu hại Cửu Tôn, tạo thành tổn thất to lớn, nhưng nhờ đó mà có thể bắt được vô số nội gian, điều này vô cùng hữu ích với đất nước)
– Nội gian trong Ngọc Đường, mười đã mất bảy tám phần.
Hoàng đế Bệ hạ nhớ tới câu nói này, hai mắt tỏa sáng.
– Mười đã mấy bảy tám…
Vừa nghĩ đến đây, hắn nhất thời thở dài một hơi, đây đúng là một đại tin tức tốt!
Nhưng dù là mười đã mất bảy tám, suy cho cùng vẫn còn dư lại hai ba phần, vẫn là tai họa ngầm. Chỉ là hai ba phần tai họa ngầm này, vì sao Cửu Thiên lệnh vẫn chưa ra tay? Lời bởi vì thân phận đối phương quá cao? Quá mẫn cảm? Hoặc là…
Còn có… Gia quyến của Thổ Tôn, phải chăng có được an ổn không… Nếu có khả năng, khi nào Phong Tôn mới có thể tiết lộ một chút?
…
Lúc Vân Dương trở lại Vân phủ, chân nguyên trong thể nội đã đạt đến trình độ không thể nào ngăn cản.
Lục Lục đã gấp đến độ giơ tay nhấc chân.
Ấy da da nhéo lên không ngừng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!